Giấc Mơ Nào Có Anh!

Chương 9: Mệt mỏi



Grừ... Grừ... Tinh... Tinh...

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ giấc ngủ khó nhọc của An. Con bé tỉnh giậy lục tìm điện thoại. Có một tin nhắn của số lạ: (sao rồi, đỡ hơn chưa?)

Thầm nghĩ ai đó gửi nhầm máy nên nó không nhắn tin trả lời. Ôm đầu lật chăn đứng đậy, nó không hiểu sao mình có thể về được đến nhà. Chân tay mỏi rã rời và mệt lử đử. Nó đứng còn không vững thì làm ăn được gì. Đành tiếc đứt ruột gọi điện xin nghỉ chị chủ quán. Gọi xong nó vào đánh răng và đi thẳng trong bếp. Đập vào mắt nó là bao nhiêu đồ ăn thức uống mới coong.

Oimeoi...cái gì vậy, không biết con được bà tiên hay ông bụt nào giúp đây vậy trời. Thích quá đi à. Con bé tên An vừa ngồi xuống bàn ăn vừa nghĩ bụng. Mà không biết ai lại tốt với nó thế. Chắc có lẽ nó ăn ở tốt nên được người thương cũng là chuyện dễ hiểu. Nó vừa ôm ảo tưởng vừa cười tít mắt.

Con bé sướng điên lên ăn ngấu ăn nghiến bù cho bữa tối qua không ăn gì. Nhắc đến tối qua, con bé lại nhớ đến người thanh niên đã giúp nó, đột nhiên trong đầu nó lập phép so sánh người ấy với tên khốn mũ lưỡi trai trong quán hôm trước. Một phép so sánh bất ngờ xuất hiện trong đầu nó.

Không biết đến bao giờ nó mới gặp được người đó, cái duy nhất nó nhớ về anh là mùi hương tranh thơm mát tinh khiết mà trước khi nó không biết gì cảm nhận được. Có thể anh chính là người mang nó về nhà? Mà tại sao anh biết chỗ nó ở? Tại sao anh lại có chìa khoá? Tại sao trong nhà nó lại có nhiều đồ ăn đến vậy, không lẽ anh chính là ông bụt mua đồ ăn cho nó sao? Bao nhiêu câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu. Tự nhiên nó muốn gặp lại người con trai đó.

Không có gì đặc biệt cả nhưng nó vẫn nhớ mẹ đã từng nói với nó: sống ở đời có nợ là phải trả,đừng bao giờ cứ ôm nợ nần vào người, đến lúc đó người khổ và vất vả chỉ có bản thân mình mà thôi.

Nó muốn trả nợ cho anh, đơn giản vì nó cũng đã từng chứng kiến gia đình ôm gánh nặng nọ nần vào người, nó rất ám ảnh nên không muốn chứng kiến cảnh tượng đó sảy ra thêm một lần nào nữa.

Nó là đứa hay suy nghĩ, thế nên nó lại được một đêm nữa mất ngủ. Đến đêm, trong cơn mơ ngủ chập chờn, nó lại nhìn thấy Mao. Nó nói với Mao rằng:

- Bây giờ anh khoẻ không?...anh nhớ em chứ?...em là bé Bít đây...

Nó nói với anh rất nhiều thứ, về cuộc sống xung quanh của nó, về những khó khăn, bế tắc cũng như nguy hiểm mà nó gặp phải. Nhưng anh không nói câu nào, anh chỉ đứng nhìn nó rồi anh đi mất.

Nó nhìn anh đi, miệng cứ gọi với theo anh...ơi...anh...ơi...nhưng anh vẫn không quay lại.

Giật mình tỉnh dậy, nước mắt nó đã nhoè gối từ bao giờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.