Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 562





Chẳng qua là Triệu Phong lại trực tiếp làm lơ.

Triệu Phong căn bản không hề quan tâm đến phản ứng của Trương Vân Vân, anh chỉ muốn biết rõ răng rốt cuộc, Kỳ Trân Các đã xảy ra chuyện gì.

“Trước đó, tôi có nghe hai người nhắc đến Kỳ Trân Các, vậy khối gỗ khắc này, đã trải qua giám định của Kỳ Trân Các rồi sao?”
Triệu Phong hỏi.

Trương Vân Vân bĩu môi, không có ý muốn đáp trả câu hỏi của Triệu Phong, trong khi đó, Đổng Thiếu Dương lại rất nhiệt tình.

Đổng Thiếu Dương còn phải cảm ơn Triệu Phong vì đã giúp anh ta tìm ra đồ giả, bằng không, anh ta đã lỗ mất 100 nghìn tệ này rồi.

“Này cậu trai, tôi không hiểu biết về Kỳ Trân Các cho lắm, nhưng khối gỗ khắc này, quả thật là đã qua giám định của Kỳ Trân Các, còn có giấy chứng nhận”
Đổng Thiếu Dương mỉm cười giải thích.

“Vậy lấy giấy chứng nhận ra đây được chứ, tôi muốn xem một chút”
Triệu Phong đưa ra yêu cậu.

“Được thôi!”
Đổng Thiếu Dương lập tức đồng ý.

Sau đó, Đổng Thiếu Dương đưa mắt nhìn Trương Vân Vân, anh ta nói: “Vân Vân, lấy giấy chứng nhận ra đây đi.


“Không”
Trương Vân Vân vẫn đang giận hờn.

Đổng Thiếu Dương thấy vậy, anh ta chỉ biết xấu hổ nhìn Triệu Phong cười, sau đó tự mình cầm lấy túi xách của Trương Vân Vân.

Đổng Thiếu Dương lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong túi xách của bạn gái.

Nó đây”
Đổng Thiếu Dương đưa tới cho Triệu Phong.


Triệu Phong nhận lấy, sau đó liếc nhìn lướt qua tờ giấy trong tay.

Giống y hệt nhau! Ngay đến cả con dấu nổi trên mặt giấy cũng chính là Kỳ Trân Các, còn có cả chữ ký bằng tay của anh cả.

Kỳ lạ! Sắc mặt Triệu Phong lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Vụ làm giả ở Vân Thành, Triệu Phong vẫn luôn một mực ghi nhớ rất kỹ, không ngờ chỉ vừa đến Giang Nam được mười ngày, lại gặp phải chuyện đó.

Chẳng lẽ, thứ đồ giả này, đã lan rộng đến thế rồi sao? “Cậu trai, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ đến giấy.

chứng nhận cũng là giả?”
Đổng Thiên Dương nghiêm túc hỏi ngược lại anh.

Nếu khối gỗ khắc là giả, như vậy giấy chứng nhận cũng phải là đồ giả, đây đương nhiên là lẽ thường tình.

“Giấy chứng nhận là thật”
Triệu Phong nói: “Ít nhất, hiện tại tôi có thể nhận định, giấy chứng nhận này hoàn toàn giống so với giấy chứng nhận của Kỳ Trân Các" Những lời Triệu Phong vừa nói, thoáng chốc đã khiển Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân trở nên choáng váng.

“Hả? Cậu trai, cậu có nhầm lẫn không, khối gỗ khắc này là giả, thế tại sao giấy chứng nhận lại là thật?”
Đổng Thiếu Dương tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhưng Trương Vân Vân lại tỏ vẻ châm biếm, cô ta lên tiếng mỉa mai: “Tôi thấy cậu hẳn chỉ là người mới trong giới đồ cổ thôi, ấy vậy mà trong chốc lát đã nói khối gỗ khắc là đồ giả, nói giấy chứng nhận là hàng thật, anh rốt cuộc muốn làm cái gì, hơn nữa, anh sao có thể xác định được giấy chứng nhận là đồ thật? Chẳng lẽ anh là người của Kỳ Trân Các “Cô đoán đúng rồi, tôi đúng thật là người của Kỳ Trân Các”
Triệu Phong cười lạnh.

Người sáng lập ra Kỳ Trân Các, đồng thời cũng là người giám định, là lão Thôi, sư phụ anh.

Trước kia, khi Triệu Phong còn ở trong Kỳ Trân Các, anh từng theo sự phụ Thôi học giám định.

Tính ra, Triệu Phong đã ở trong Kỳ Trân Các được một năm.

Triệu Phong vừa dứt lời, Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân lại lần nữa sửng sốt.


Hai người thật sự không hề nghĩ tới, chẳng qua là chỉ đơn giản đi ra đây ăn lẩu, thế nhưng lại có thể gặp được người của Kỳ Trân Các.

Cũng phải thôi, Kỳ Trân Các chính là tổ chức giám định có uy quyền nhất trong giới đồ cổ, nên khi Triệu Phong tự xưng là người của Kỳ Trân Các, cặp đôi này mới có thể bất ngờ đến vậy.

“Cậu trai, cậu thật sự là người của Kỳ Trân Các sao? Thật bất ngờ quá, đến đây ăn lẩu không ngờ có thể gặp được cao thủ, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời”
Đổng Thiếu Dương đang trong tâm trạng cực kỳ kích động, có thể thấy, trên mặt anh ta hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Giờ phút này, Thị Thanh Thanh thật sự không hiểu anh trai mình cùng hai người ở bàn bên cạnh đang nói gì, cô chỉ cảm thấy rằng, dáng vẻ của Triệu Phong bây giờ thật sự rất tuyệt vời, cô thầm dùng đôi mắt nhỏ chứa đầy sự ngưỡng mộ mà nhìn anh trai.

Đối mặt với cặp đôi nọ, Triệu Phong khẽ cười nhẹ.

Thật ra anh cũng không biết phải nên nói gì, đầu nhất thiết phải ngạc nhiên như vậy khi thấy người của Kỳ Trân Các, người của Kỳ Trân Các đơn thuần cũng muốn ăn lẩu, nhưng đâu đến mức giống như tiên trên trời dính khói lửa phàm tục.

Trương Vân Vân có chút nghi ngờ, cô ta chất vấn: "Anh nói, anh là người của Kỳ Trân Các, vậy có gì để chứng minh không?”
Triệu Phong đáp: “Tôi không cần phải chứng minh, cũng không cần thiết phải chứng minh cho cô, tôi nói sao, thì là vậy.


Nói dối thật nhàm chán, Triệu Phong cũng không muốn đi trái với lương tâm, phồng má làm người mập.

Đổng Thiếu Dương khẽ cười, anh ta nói: “Cậu trai, tôi tin cậu, lão gia nhà tôi, vô cùng hâm mộ những thầy giám định như cậu”
Trong nhà Đổng Thiếu Dương làm ăn buôn bán, sau khi ông nội nghỉ hưu ở công ty, ông thường mua một số đồ cổ để giết thời gian, cũng coi đó như là một thú vui.



Nhưng vì ông nội không mấy hiểu biết, nên thường hay bị người ta lừa.

Sau đó, Đổng Thiếu Dương lập tức đưa ra một tấm danh thiếp.

“Cậu trai, đây là danh thiếp của tôi, chúng ta kết bạn và tìm hiểu nhau một chút nhé”

Triệu Phong thuận tay nhận lấy.

Hiện tại, anh không quan tâm mình kết bạn với ai, cũng chẳng vì tiền mà trèo cao, suy cho cùng, cũng không có người bạn nào có nhiều tiền hơn anh.

"Muốn làm bạn với tôi sao? "Triệu Phong khẽ nhướng mày, anh hỏi.

"Đúng vậy cậu trai, không đúng, đại sư, hiện tại tôi nên gọi cậu là đại sự mới phải, tôi muốn kết bạn với cậu!”
Đổng Thiếu Dương trực tiếp nói.

Triệu Phong cười nhạt: “Kết bạn thì không thành vấn đề, nhưng tôi có một yêu cầu, cậu phải trả lời đúng sự thật, hơn nữa, cậu phải thuyết phục bạn gái cậu, cùng tham gia trả lời câu hỏi của tôi.


“Được rồi đại sự, cậu yên tâm, bạn gái tôi sẽ nghe lời tôi mà”
Đổng Thiếu Dương cười nhẹ, anh ta nói.

“Gì chứ, ai nói em sẽ nghe lời anh?”
Khóe miệng Trương Vân Vân khẽ giật giật, cố ý hờn dỗi nhìn Đổng Thiếu Dương.

Lần này, Đổng Thiếu Dương chỉ cười nhẹ: “Nếu em còn như vậy, cuối tuần anh sẽ không đưa em đi Maldives du lịch đâu đấy”

Quả nhiên, chiêu này rất hữu dụng.

“Thiếu Dương, em đồng ý, em đồng ý là được rồi chứ gì!”
Trương Vân Vân vội vã nói.

Đương nhiên sau đó, Trương Vân Vân cũng đã lịch sự hơn với Triệu Phong.

“Muốn hỏi gì thì mau hỏi nhanh đi, nếu tôi biết, tôi sẽ nói cho anh Sau đó, Triệu Phong dò hỏi cặp đôi này một chút về mối quan hệ, bởi giấy giám định của Kỳ Trân Các thật sự là có vấn đề.

Triệu Phong vẫn luôn mang theo nghi vấn về giấy chứng nhận giám định của Kỳ Trân Các, tuy rằng, có thể coi giấy chứng nhận này là thật, nhưng vấn đề ở chỗ, đồ cổ được giám định là giả.

Dựa trên thuyết âm mưu này, nhất định là có quan hệ gì với Kỳ Trân Các, nếu dựa theo lẽ thường tình, Kỳ Trân Các tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, dù sao thì đây cũng là nước đi chẳng khác nào tự hủy hoại bản thân mình, trừ phi có nội gián trà trộn vào bên trong.

Chữ viết trên mặt giấy, chính là anh cả tự tay viết, nhưng Triệu Phong lại cho rằng, anh cả hẳn sẽ không phải là kẻ trộm cắp.

Nhân phẩm của anh cả, anh rất rõ, hơn nữa, anh cả hoàn toàn không cần phải làm như vậy, trong tương lai, Kỳ Trân Các nhất định sẽ giao lại quyền kế thừa cho anh ấy, còn người bận rộn như Triệu Phong, chắc chắn sẽ không đảm đương nổi.


Sau khi đã trải qua vài cuộc điều tra, Triệu Phong cuối cùng cũng đã có được một số manh mối có giá tri.

Thật ra, Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân biết rất ít, người buôn bán đồ giả thật sự, chính là chú của Trương Vân Vân.

Nghe Trương Vân Vân nói, khối gỗ khắc này là do chú của cô ta giới thiệu thông qua một người quen, là người buôn bán đồ cổ.

.

Biết được một manh mối này, Triệu Phong sẽ có thể tìm được nguồn gốc, nhưng cũng không hoàn toàn dễ dàng, Triệu Phong vẫn phải tiếp tục lần theo manh mối này dựa vào Đống Thiếu Dương và Trương Vân Vân.

“Đại sư, chúng tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi, chú của Vân Vân, cách mấy ngày sẽ đi công tác một lần, hiện tại chú ấy không có ở nhà, thế nên cũng không còn cách nào có thể gặp mặt”
Đổng Thiếu Dương nói với Triệu Phong.

“Không sao, thế thì hẹn hôm khác vậy.


Triệu Phong hiểu, nếu muốn làm rõ chuyện này, trước tiên không nên nóng vội.

Sau khi ăn lẩu xong, Đổng Thiếu Dương ngỏ lời, mời Triệu Phong đến nhà ngồi chơi.

Tuy rằng bên đây, Triệu Phong cùng Thị Thanh Thanh vẫn đang thư giãn, nhưng còn ở phía trường học, nội bộ bên trong đã loạn lên thành một nồi cháo.

Ngay sau đó, Triệu Phong cùng nhóm bốn người đi đến nhà của Đổng Thiếu Dương.

Nơi này không phải là khu dân cư lớn nhất dành cho người giàu sinh sống ở Giang Nam, nhưng đoạn đường này trung bình cũng phải lên đến 5000 tệ mỗi mét vuông.

“Đi thôi, đại sự, đây là nhà tôi" Đổng Thiếu Dương vui vẻ giới thiệu, nhiệt tình mời Triệu Phong vào cửa.

Trương Vân Vân cũng là vì nhìn trúng căn biệt thự cao cấp này của Đổng Thiếu Dương, thế nên cô ta mới chủ động theo đuổi anh.

Chẳng qua, Đổng Thiếu Dương cũng biết được rằng, dẫu sao trong nhà cũng có rất nhiều tiền, có thể mua được biệt thự với con số 5000 tệ trên mỗi mét vuông, gia cảnh giàu có như vậy, đương nhiên sẽ rất vừa lòng phụ nữ.

“Thật ngưỡng mộ mà, nhà của bạn trai tôi lớn như vậy, có phải đã ghen tị đến đỏ mắt rồi không?”
Trương Vân Vân cố tình khoe khoang với Triệu Phong.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.