Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 813: Lăng Sương Nguyệt Phải Lập Gia Đình





Lúc này hai tay Lương Phi Tuyết không ngừng đập và cánh tay của Triệu Phong nhưng lại sức lực này đối với Triệu Phong mà nói hoàn toàn không có một chút đau nào, căn bản cũng sẽ không làm Triệu Phong buông tay được.

Hô hấp của Lương Phi Tuyết ngày càng khó khăn, gò má vốn trắng nõn lại chuyển thành màu tím, Lương Phi Tuyết dùng hết khí lực cuối cùng nói: “Tôi nói xin lỗi, buông tôi ra! ”
Triệu Phong cười lạnh, cũng không có lập tức buông Lương Phi Tuyết ra mà đến khi cô ta sắp ngất xỉu mới buông tay.

Hai tay Lương Phi Tuyết che cổ, miệng hít vào thở ra liên tục cho đến khi cảm nhận được không khí trong phổi, giờ phút này Lương Phi Tuyết mới có cảm giác được sống lại.

“Quỳ xuống nói xin lỗi!”
Triệu Phong lạnh giọng nói.

Hai mắt Lương Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào Triệu Phong, trong lòng cô ta là cảm giác bị sỉ nhục từ trước đến nay chưa từng có.

Chính cô ta cũng không nghĩ tới sự việc hôm nay có thể xảy ra như vậy, luôn luôn là người khác quỳ xuống nói xin lỗi với cô ta nhưng hôm nay cô ta lại bị người ta uy hiếp muốn quỳ xuống nói xin lỗi.

Loại cảm giác này thậm chí khiến cho Lương Phi Tuyết cảm thấy sống không bằng chết.

"Anh nhất định muốn tôi quỳ xuống nói xin lỗi sao, tôi dám bảo đảm rằng nhà họ Lương nhất định sẽ giết chết anh”
Mặt Lương Phi Tuyết không cam lòng uy hiếp Triệu Phong.

“Cô cảm thấy tôi sẽ sợ nhà họ Lương sao?”
Triệu Phong cười lạnh nói.

Không biết vì sao đột nhiên Lương Phi Tuyết cảm giác rằng Triệu Phong thật sự có người để dựa vào nên anh ta mới có thể không chút sợ hãi nào đối với nhà họ Lương.

"Anh!
Anh là ai?”

Lương Phi Tuyết hỏi.

“Tôi là người mà cô không chọc nổi!”
Triệu Phong thản nhiên nói.

Đúng lúc ấy thì điện thoại của Triệu Phong vang lên.

Là Lăng Sương Nguyệt gọi tới, Triệu Phong cho là Lăng Vũ còn chưa về nhà hoặc là chị gái cậu ta mượn cớ ở trước mặt mình cho nên Lăng Sương Nguyệt mới có thể gọi đến.

Vì vậy Triệu Phong không tiếp điện thoại mà anh tắt đi.

“Còn không mau quỳ xuống nói xin lỗi, tôi không có kiên nhẫn cùng cô nói chuyện đâu!”
Triệu Phong không kiên nhẫn nói.

Sau khi nghe anh nói như vậy, Lương Phi Tuyết cắn môi đỏ mọng, từ từ cúi đầu, nắm chặt tay bước từng bước tới trước mặt Triệu Phong.

Phốc! Lương Phi Tuyết lập tức quỳ trên mặt đất.

Đám con nhà giàu xung quanh không kìm nén được kích động cùng hưng phấn trong lòng, trong đám người vang lên vài tiếng vỗ tay rời rạc và khen ngợi.

Giây phút này Lương Phi Tuyết cũng không quân tâm đi truy cứu tới cùng ai là người đang khen ngợi nữa bởi vì nỗi nhục trước mắt khiến cho cô ta không còn bất cứ tâm trạng quan tâm đến điều gì nữa rồi.

“Đúng!
thật xin lỗi!”
Lương Phi Tuyết cúi đầu nói.


“Giọng nói quá nhỏ, tôi không nghe rõ!”
Triệu Phong trầm giọng nói.

Thiếu chút nữa Lương Phi Tuyết tức giận muốn đứng lên cùng Triệu Phong liều mạng rồi nhưng lí trí nói cho cô ta biết rằng làm như vậy chỉ khiến cô ta thảm hại hơn thôi.

“Thật xin lỗi!”
Lương Phi Tuyết nói to hơn giống như là gân cổ lên nói ba chữ kia vậy.

“Đừng bắt người khác làm điều mình không muốn, nhớ kỹ cảm giác này, sau này nếu như lại cậy mạnh mà vô lý thì kết cục của cô so với bây giờ còn thảm hại hơn!”
Triệu Phong nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.

Triệu Phong đưa mắt tìm trong đám người nhưng không thấy bóng dáng của Ngô Cương nữa.

Triệu Phong cười khổ trong lòng, không nghĩ rằng tên nhóc Ngô Cương này chạy nhanh như vậy.

Khi mọi người rời đi, đám con nhà giàu kia thấy Triệu Phong không có xe thì chen lấn nhau muốn mời Triệu Phong lên xe mình ngồi để trở về.

Nhưng Triệu Phong hoàn toàn từ chối vì thứ nhất anh cũng không có cảm tình gì với đám con nhà giàu này.

Thứ hai mặc dù hôm nay Lương Phi Tuyết bị dạy dỗ một trận đến trong bụng đầy lửa giận nhưng cũng không tránh khỏi dính líu đến những người này.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Triệu Phong như một anh hùng rời đi.

Sau khi Triệu Phong rời đi, Lương Phi Tuyết mới từ trên mặt đất bò dậy.


Giờ phút này ánh mắt của cô ta đỏ bừng, môi cũng bị cắn đến chảy máu.

Từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ Lương Phi Tuyết còn chưa bị sỉ nhục đến như vậy, cô ta thật không nuốt trôi cục tức này.

“Triệu Phong, tôi nhất định sẽ giết chết anh!”
Lương Phi Tuyết cắn răng lẩm bẩm.

Sau đêm đó, Lương Phi Tuyết cũng không đến trường đua xe này nữa.

Mà Ngô Cương đến nơi này cũng không ở lại, mấy lần Lăng Vũ gọi điện thoại cho anh ta cũng là trạng thái tắt máy, hầu như tất cả bạn bè của Ngô Cương cũng không có tin tức của anh ta.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phong dậy thật sớm tập thể dục buổi sáng.

Vừa kết thúc chạy bộ buổi sáng, Lăng Sương Nguyệt lại gọi điện thoại đến, lần này Triệu Phong nhận.

“Cô Lăng sáng sớm đã gọi điện như vậy là có chuyện gì không?”
Triệu Phong hỏi.

“Hay là gặp mặt nói chuyện đi!”
Lăng Sương Nguyệt nói.

Nếu Lăng Sương Nguyệt đã mở miệng mời thì Triệu Phong đương nhiên cũng không nói gì thêm, hai người hẹn ở một quán cà phê.

Sau khi chỉnh trang đơn giản, Triệu Phong đi đến nơi hẹn gặp Lăng Sương Nguyệt.

Lăng Sương Nguyệt của hôm nay không giống với ngày xưa, lúc ngồi ở chỗ đó ánh mắt cô ta không ngừng nhìn về bên trái và bên phải, sắc mặt có chút bối rối.

“Cô Lăng tới tìm tôi để nói chuyện của viện mồ côi sao?”
Triệu Phong dò hỏi.


Lăng Sương Nguyệt nhấp một ngụm cà phê trên bàn, gật đầu nói: “Tôi hy vọng tập đoàn Lăng thị trợ giúp để kế hoạch xây dựng cô nhi viện có thể sớm diễn ra chu đáo, hy vọng anh có thể giúp tôi nói với quản lý Từ của tập đoàn Phi Vũ một câu!”
Triệu Phong không khỏi có chút kinh ngạc, lấy đức hạnh của Lăng Văn Hiên thì khẳng định sẽ đồng ý chuyện của viện mồ côi, chẳng qua là không biết tại sao nhà họ Lăng lại gấp gáp như vậy, nhất là khu mới bên bờ biển kia còn chưa xây xong!
Không đợi Triệu Phong mở miệng, Lăng Sương Nguyệt đã nói: “Đương nhiên tôi biết bên kia còn chưa xây xong, chẳng qua là hy vọng tập đoàn Phi Vũ và nhà họ Lăng cùng nhau tham gia buổi họp báo để lan truyền tin tức này rộng ra ngoài, như vậy anh cảm thấy có thể không?”
Triệu Phong nhíu mày, sau khi nhập một ngụm cà phê, nói: “Không biết tại sao cô Lăng lại muốn gấp như vậy, có gì khó xử sao?”
Thấy Triệu Phong nói vậy, trong ánh mắt của Lăng Sương Nguyệt thoáng qua chút bất đắc dĩ.

“Thật không dám giấu giếm, đúng là kể từ sau vụ việc của nhà họ Lăng, việc đầu tư ra nước ngoài bị thiệt hại rất nhiều, việc kinh doanh vận chuyển trong nước cũng bị cướp đi nhiều.

Vì vậy, công việc kinh doanh hiện tại của nhà họ Lăng rất khó làm ăn, đặc biệt là mất đi sự tin tưởng của khách hàng”

“Tôi muốn xây dựng một hình ảnh tốt đẹp cho nhà họ Lăng thông qua việc chuẩn bị một ngôi nhà phúc lợi, để vượt qua cuộc khủng hoảng này! Mặc dù tôi biết rằng loại hình từ thiện này không nên được sử dụng vì lợi nhuận, nhưng thực sự không còn cách nào khác ngay bây giờ!
Lúc nói chuyện, trên mặt Lăng Sương Nguyệt còn hiện lên vẻ áy náy, dù sao nếu là lúc trước thì Lăng Sương Nguyệt cũng sẽ không làm loại chuyện này.

Triệu Phong hiểu ý của Lăng Sương Nguyệt, mặc dù Triệu Phong không hiểu phương diện chuyện làm ăn của nhà họ Lăng nhưng nếu như dựa theo ý định của Lăng Sương Nguyệt hoàn toàn chính là uống rượu độc giải khát, chờ đợi đợt gió này đi qua thì phương diện làm ăn của nhà họ Lăng lại rơi vào vũng bùn như cũ.

Đạo lý này Triệu Phong cảm thấy với đầu óc của Lăng Sương Nguyệt và ông lão nhà họ Lăng thì không thể nào không nghĩ tới được.

“Xin lỗi tôi nói thẳng, việc như vậy chỉ có thể tạm thời trợ giúp cho nhà họ Lăng, căn bản không thể giải quyết được phiền toái của nhà họ Lăng.

.

"
Triệu Phong nói thẳng.

Làm sao Lăng Sương Nguyệt lại không hiểu những đạo lý này cơ chứ, chẳng qua là trước mắt không còn những biện pháp nào khác, Lăng Sương Nguyệt bất đắc dĩ cười nói: “Nhà họ Lăng bây giờ không còn biện pháp nào khác, nếu như không làm vậy, sợ rằng!
Sợ rằng tôi cũng chỉ có thể gả cho Lương Phi Văn thôi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.