Giấc Mộng Cũ - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 8



Người này và người trong giấc mơ của ta khác xa nhau, trong mơ hắn sâu nặng tình cảm hơn, còn trước mắt thì đáng ghét hơn nhiều.
Ta trật chân, khập khiễng đi qua bên Thẩm Kinh Mặc, nhạt giọng nói: "Phiền Thẩm tướng quân."
Trong nhà nhóm lên đống lửa, nhưng trong căn nhà bốn bề lộng gió, ngọn lửa yếu ớt.
Thẩm Kinh Mặc ngồi dựa lưng vào khe cửa, lặng lẽ thêm củi vào đống lửa.
Ánh lửa chiếu sáng một bên mặt hắn, đường nét rõ ràng, như d.a.o khắc rìu tạc.
Người ta nói, Thẩm Kinh Mặc là một con sói, lâu năm dẫn quân bắc chiến, người hắn g.i.ế.c còn nhiều hơn cơm hắn ăn.
Không biết lòng hắn, có cứng như băng giá phương Bắc không.
Ta tựa vào đống rơm lạnh ẩm, mê man chìm vào giấc mơ.
Trong mơ:
Tiếng vó ngựa dồn dập từ chiến trường xa xôi vọng đến, năm ấy Bắc địa tết đến yên bình.
Cửa mở, sương tuyết xông vào.
"Viên Hương, ta về rồi."
Ta ngã vào vòng tay một người, rất lạnh, đầy mùi máu, cũng rất chặt, dường như muốn ép ta vào tận xương cốt.
"Viên Hương, ta thắng rồi, Thiết Vân Đài tử trận, chúng ta ăn tết vui vẻ."
Ta nghe giọng mình dịu dàng: "Chàng làm bẩn ta rồi."
Hắn tùy ý vò tóc ta, lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc trâm dính máu, bằng bạc:
"Phu quân nàng vì chiếc trâm này, suýt c.h.ế.t dưới tay Thiết Vân Đài, ôm một lát thì sao chứ?"
"Vậy lau sạch rồi đeo cho ta."
"Đúng là tiểu thư..."
"Bạch Viên Hương..."
"Ừm..." Ta lẩm bẩm, mơ màng mở mắt.
Mặt Thẩm Kinh Mặc kề sát, tay đặt trên trán ta, vẻ mặt nghiêm trọng: "Nàng ốm rồi."
Ta dần tỉnh táo, nhận ra vừa rồi lại mơ.
Cảm xúc trồi sụt dần trở về tĩnh lặng, ta lạnh lùng gạt tay Thẩm Kinh Mặc, "Ta ốm còn ít sao?"
"Nàng nói năng nhất định phải châm chọc người khác vậy à?"
"Ta nói sự thật. Nếu ngài biết ta vừa mơ thấy gì, e là cũng sẽ tránh ta."
"Mơ thấy gì?"
"Ta mơ thấy Thiết Vân Đài chết."
Sau một lúc lâu im lặng, Thẩm Kinh Mặc lắc đầu cười nhẹ:
"Bạch tiểu thư không chỉ không khách khí với ta, mà với kẻ thù của triều đình ta, cũng không khách khí. Nếu đám mọi rợ kia biết, Bạch tiểu thư trong mơ cũng nguyền rủa cái c.h.ế.t của thủ lĩnh họ, e là sẽ đánh thẳng vào kinh thành, bắt nàng mang đi.". ngôn tình sủng
Ta nhìn đống lửa bùng lên dưới đất, cười nhạt: "Đúng vậy, người ta sống tốt, chỉ có ta ốm."
Ở đâu ra Bắc địa?
Ở đâu ra chiến thắng?
Lại ở đâu ra trâm bạc dính m.á.u còn ấm trong tay Thẩm Kinh Mặc?
"Thẩm tướng quân, trước đây ta có nhiều xúc phạm, mong thứ lỗi."
Thẩm Kinh Mặc ngạc nhiên nhìn ta một cái, sau đó cúi đầu, thêm củi vào đống lửa.
"Đêm lạnh, ngày mai tan tuyết càng lạnh hơn. Chuẩn bị cho tốt."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ngày thứ ba bị mắc kẹt, ta ốm liệt giường.
Nóng lạnh đan xen làm ta khổ không thể nói, chỉ dựa vào đồ ăn Thẩm Kinh Mặc kiếm về mỗi ngày để giữ mạng.
Hắn bế ta từ dưới đất lên đùi mình, thành thục đổ nước vào miệng ta.
Ta yếu ớt mở mắt, cố nhịn cổ họng khô rát nói:
"Đừng lo cho ta nữa, tiết kiệm đồ ăn, đợi đến khi tuyết tan."
"Bạch Viên Hương, còn trẻ, sao lại đau buồn thế, hãy sống tốt."
Hắn không ngừng lại, tiếp tục đổ nước vào miệng ta.
Ta sặc mấy ngụm, m.á.u trào ra từ miệng.
Ta cười nhẹ: "Ngài xem... không hiểu sao, như thể không sống được lâu... Ngài có phải khắc ta không?"
Vốn là câu nói đùa, nhưng Thẩm Kinh Mặc nghe xong, mặt đanh lại đáng sợ.
Im lặng cho ta uống nước, hắn đột nhiên nói: "Ta sẽ ở xa nàng."
Hắn lấy hết quần áo phủ lên người ta, còn mình ngồi xa xa, chỉ mặc trung y, dựa lưng vào khe cửa.
Trời lạnh căm căm, tay mặt phơi ngoài trời, chốc lát là thành băng.
Hắn cách một lớp áo đơn, cắt da cắt thịt mà lạnh, không c.h.ế.t có mà lạ.
"Ngài ngồi lại gần một chút." Ta không nhẫn tâm nhìn hắn c.h.ế.t rét.
"Không cần."
"Thẩm tướng quân cứng đầu như con la."
"Chúng ta giống nhau."
Thời gian thấm thoắt trôi, ta sốt cao đến mơ hồ, càng lúc càng khó phân biệt mơ và thực.
Có lúc, ta nắm tay Thẩm Kinh Mặc, lẩm bẩm nói nhiều.
Rồi lại thấy mặt hắn bình thản như nước, mới nhận ra là mình nhớ sai.
Những gì ta nói, hắn hoàn toàn không biết, chỉ coi ta là bệnh nhân chăm sóc.
"Viên Hương... đừng khóc, ta yêu nàng... luôn luôn yêu nàng..."
Ta từ từ mở mắt, mấp máy môi, giọng yếu ớt: "Chàng vừa nói gì?"
Thẩm Kinh Mặc không động đậy, "Ta không nói gì cả."
Mắt ta mờ đi, chợt hiểu ra: "À... là người trong mơ gọi ta... ta phải đi với chàng rồi..."
Cổ tay đột nhiên bị ai đó siết chặt, đau đớn khiến ta tỉnh táo, Thẩm Kinh Mặc nói:
"Tuyết hôm nay tan gần hết rồi, ngày mai sẽ về. Diêm Vương muốn mang người đi, cũng phải hỏi ý ta có đồng ý không chứ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.