Tình huống bây giờ là như
vậy: Ngụy Dịch chán đến chết dựa vào trên ghế sa lon, Lôi Ti Ti rất uất ức núp
ở trong phòng bếp.
Một lát sau, Thư Phù Lôi đã làm xong. Lôi Ti Ti lấy ra từ lò nướng, rồi đóng
“Phanh”
Sắc lang! Sắc lang! Công công đại sắc lang!
Không thể nhẫn nhịn >
Lôi Ti Ti nhíu mặt cực kỳ tức giận, trong lúc lơ đãng liếc mình trên cửa sổ:
trên mặt có vẻ đỏ hồng nhàn nhạt, đôi môi hồng hồng sưng tấy, khiến cặp mắt im
lặng của cô, mang theo e lệ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào?
Sao cô có thể như vậy? Cô nên đầy lòng căm phẫn mới đúng >
Lôi Ti Ti xấu hổ nâng mặt, cố gắng làm ra biểu tình giận không kềm được. Làm
một nửa cô liền không nhịn nổi, khóe miệng bĩu một cái, len lén nở nụ cười. Cô
nhụt chí đưa tay đâm bánh ngọt, mềm nhũn mịn màng, tựa như đôi môi của người
khác. Lôi Ti Ti mất hồn, đủ loại xấu hổ vừa rồi lại dâng lên ——
Mặt mày thâm thúy của Ngụy Dịch, nhiệt độ nóng bỏng, thân thể dây dưa và ngón
tay thỉnh thoảng sờ nhụy hoa của cô...
Lôi Ti Ti càng nghĩ càng đỏ mặt, nhịp tim như trống đánh. Cô không khỏi đè lại
ngực, dựa lưng ở trên tường như mất sức: “Sao anh có thể hôn nơi đó... Không
biết xấu hổ! Sắc lang!”
Công công, anh rốt cuộc say thật hay say giả?
“Ti Ti, chỉ với em anh mới như vậy” Lôi Ti Ti lẩm bẩm, khóe miệng không tự chủ
vểnh lên: công công, có lẽ là thích mình?
Lúc cô đang mất hồn, bên hông chợt truyền đến một cỗ sức lực. Cô còn chưa có
phản ứng kịp, liền bị ôm lên. Lôi Ti Ti giãy giụa, tay dài chân dài của Ngụy
Dịch vây khốn cô, anh chôn ở trên vai cô lẩm bẩm: “Ti Ti, anh đói bụng.”
Thanh âm của anh mang theo cảm xúc từ tính vang lên ở bên tai, khả năng đầu độc
lòng người lại bị phóng đại N lần. Anh hà hơi phía sau cô, khí nóng rơi hết
trên cổ của cô. Lông tơ trên gáy Lôi Ti Ti lập tức nhạy cảm run lên, cả người
cô run lên: anh nói, anh đói bụng?
Lôi Ti Ti nghiêng đầu sang chỗ khác, chống lại ánh mắt của Ngụy Dịch. Trong mắt
của anh có màu đen đặc, ánh sáng nhạt khẽ lóe.
Mặt của Lôi Ti Ti vọt đỏ. Cô yên lặng thủ chỉ: đói bụng? Đói bụng a...
Chẳng lẽ anh đang ám chỉ cô?! “Công công, anh, anh muốn làm gì?”
Ngụy Dịch chỉ cười không nói, xoay người cô qua, ôm chặt hơn.
Chuông cảnh báo trong lòng Lôi Ti Ti reo vang. Cô kêu lên: “Ngụy Dịch, túng dục
quá độ không tốt!”
“Hử?” Ngụy Dịch dựa vào trán của cô, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Anh cắn tai của cô
chậm rãi hỏi: “Cái gì?”
Hai chữ này giống như chú ngữ bí mật, không để lại dấu vết rút đi hơi sức cuối
cùng của cô. Cả người Lôi Ti Ti như nhũn ra té trong ngực Ngụy Dịch, đầu cũng
không dám ngẩng lên.
Nội tâm của cô giãy giụa cực kỳ: a a a, sắc lang, không phải anh sắp tới —— anh
tới nữa, tới nữa em liền đụng ngã anh!
Hít thở sâu nửa ngày, Lôi Ti Ti mới nói: “Công công, chúng ta mới cái này liền
cái đó —— có phải quá nhanh không, sẽ tiêu hóa không tốt.”
Cái gì cái này cái đó, cô rốt cuộc đang nói gì vậy!!!
Ngụy Dịch nhếch môi cười: “Khẩu vị ngon là được...”
Lôi Ti Ti bổ sung: “Ăn ngon cái gì!”
Vì vậy, ăn cô luôn thì không có gì đáng nói?
Lôi Ti Ti liếc Ngụy Dịch một cái, quả nhiên hai mắt anh lòe lòe, hàm chứa một
sự ranh mãnh như có như không. Anh nhất định không có say! Nếu không làm sao âm
hiểm thế này, một câu hai nghĩa như vậy?
Lôi Ti Ti nuốt một ngụm nước bọt: “Công công, mặc dù em cũng ¥%#@ anh, nhưng nhưng em còn chưa chuẩn bị tốt!”
“Tại sao?” Ngụy Dịch cười, bế cô lên đặt ở trên bồn rửa mặt, thân thể chen vào
giữa hai chân cô.
Lôi Ti Ti run lên: tư thế rất, rất dâm đãng!
Lôi Ti Ti nhìn về phía Ngụy Dịch. Bờ môi của anh nhếch thành độ cong đẹp mắt,
mỉm cười trong mắt —— thế nhưng vô cùng... Càn rỡ?
Đúng, chính là càn rỡ!
Cô không được, đây chính là Ngụy Dịch, Ngụy Dịch ai!
Mặc dù công công thích rãnh rỗi thì đùa giỡn mình một chút, nhưng phẩm hạnh
được công nhận rất quân tử rất nghiêm chỉnh. Nếu không cực phẩm giống như công
công, sao bốn năm đại học không có bạn gái or bạn trai?
Anh làm sao có thể càn rỡ? anh làm sao có thể càn rỡ!
Lôi Ti Ti mê man, nói: “Cũng không phải là không được...”
“Hử?”
“Chúng ta, chúng ta vào phòng đi!”
Mắc cỡ chết cô >
“Anh muốn ở đây!”
Sao anh có thể dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói lời không biết xấu hổ này!
“Không được! Không được! Không được! Bồn rửa mặt cứng như thế, em không muốn!
Còn nữa, cửa sổ đó rất rõ, em sẽ... Không chịu được!”
Cửa sổ này sao lại giống như gương, cái gì đều chiếu lên rất rõ ràng. Ngộ nhỡ
bọn họ ở chỗ này cái đó cái đó, chẳng phải cô có thể nhìn thấy toàn cảnh? Máu
mũi của Lôi Ti Ti muốn chảy ra, giống như cô đã thấy hai bóng dáng nóng bỏng
quấn quít.
“Còn có vấn đề sao?”
Lôi Ti Ti yếu ớt giơ tay: “Nơi này không có gra giường...”
“Gra giường?” Ngụy Dịch nhíu mày, “Hử?”
Đánh chết cô cũng không thể nói >
“Dù sao cũng muốn gra giường!” Không phải nói, gra giường có lạc hồng, sẽ vượng
cả một năm sao? Cô còn phải cất kỹ!
Ngụy Dịch nhìn cô một cái, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, xoay người ra
khỏi phòng bếp.
Lúc này đi rồi hả?
Lúc này đi rồi!!
Lôi Ti Ti thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng trống vắng.
Nếu quả như thật muốn cái đó, cô tựa hồ... Rất tò mò chờ đợi.
Gào khóc ngao, cô thật là bị coi thường >
Ngụy Dịch đi tới một nửa dừng lại, anh quay đầu cười khẽ: “Lôi Ti Ti, em chờ đó
cho anh.”
Nói xong huyết áp của Lôi Ti Ti tăng vọt: quả nhiên, lúc công công uy hiếp
người, đẹp trai nhất a... >///
Vầng hoàng hôn nhuộm dưới ánh đèn, ranh giới dưới ánh sáng kia, gương mặt giống
điêu khắc kia, đôi môi mỏng vểnh kia, nhưng muốn đòi mạng nhất là đôi mắt: mí
mắt cụp xuống, khóe mắt vểnh, mày rậm xéo, đôi mắt đào hoa mang theo tà khí khó
có thể nói —— thật sự là, rất đẹp trai >V
Lôi Ti Ti quá nhập tâm, cho nên ngoan ngoãn ngồi chờ chết ing, cho đến Ngụy
Dịch cầm gra giường đi vào.
Ngụy Dịch điểm mặt của cô: “Có thể ăn chưa?”
Lôi Ti Ti đã hoàn toàn không có suy nghĩ rồi, ngoan ngoãn lao vào trong ngực
anh. Cô cảm thấy tay Ngụy Dịch đụng phải hông của cô, lại sát qua vai của cô,
gãi nhẹ như thú con, đầu Lôi Ti Ti nóng lên, lại mạnh mẽ run lên.
Trong ban đêm như vậy, giao ra toàn bộ của mình, tựa hồ không tồi.
Mà tay Ngụy Dịch cuối cùng lại xuyên qua cô, chạm tới Thư Phù Lôi, anh nhìn cô
một cái, tràn ngập khi dễ: “Dùng gra giường làm khăn trải bàn, Lôi Ti Ti em
thật sáng tạo”
Hả?!
Lôi Ti Ti như ở trong mộng mới tỉnh, giương mắt nhìn anh cắn xuống từng miếng
từng miếng Thư Phù Lôi, bên trên bồn rửa mặt còn có gra giường quanh co trắng
noãn.
Trời ạ, vị Thần Tiên tỷ tỷ nào nói cho cô biết, đây là chuyện gì đang xảy ra?!
Chẳng lẽ, anh nói ăn, thật chỉ là ăn mà thôi?
Chẳng lẽ, anh thật say?!
Lòng của Lôi Ti Ti lạnh hết, cô đoạt lấy Thư Phù Lôi hung hăng cắn một cái: Thư
Phù Lôi đúng không? Ta cắn chết mi cắn chết mi, lại dám giành đàn ông với ta!
Ngụy Dịch hưởng dụng hết Thư Phù Lôi, mắt mê hoặc. Lôi Ti Ti bảo anh đi đánh
răng, kết quả lại bị anh ôm lăn đến trên giường.
Lôi Ti Ti đẩy Ngụy Dịch một cái, trợn mắt: nặng như heo chết. Không lâu lắm,
tiếng hít thở của “Heo chết” liền thay đổi đều đều —— anh ngủ thiếp đi?
Lôi Ti Ti quyết định nhắm mắt lại, không bao lâu cũng lên Chu công.
Đại khái rạng sáng ba bốn giờ, cô mơ mơ màng màng tỉnh. Trong phòng tối, chỉ có
tiếng đồng hồ quả lắc trầm thấp vang vọng và tiếng hít thở đều đều của Ngụy
Dịch, làm cho người ta cực kỳ an tâm.
Anh dựa vào bên người cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Nghĩ như vậy, Lôi
Ti Ti chợt tỉnh táo lại. Cô tránh khỏi lồng ngực Ngụy Dịch, lấy tay nhẹ nhàng
cạo xuống dọc theo sống mũi anh.
Công công say thành dạng này, còn nhớ rõ gởi tin nhắn cho mình. Anh say còn băn
khoăn chuyện về Thư Phù Lôi, theo chính anh nói: “Bởi vì em đang đợi.”
Bởi vì em đang đợi? Lôi Ti Ti mặc niệm ở trong lòng không biết bao nhiêu lần,
cảm xúc khó phân biệt xông lên đầu như thủy triều.
Công công, anh có biết hay không, em đang chờ, chờ anh yêu em?
Mắt Lôi Ti Ti nóng lên, không khỏi dùng ngón tay đè lại đôi môi, chậm rãi lượn
vòng ở phía trên, một cái lại một cái. Cái loại xúc cảm nóng bỏng bá đạo tựa hồ
vẫn còn ở đó, nhiệt độ bỏng đến kinh người. Lôi Ti Ti bỏ tay ra, ánh mắt rơi
vào trên khuôn mặt an tĩnh ngủ của Ngụy Dịch.
Mùi vị của hôm nay và ngày hôm qua, rốt cuộc không giống chỗ nào?
Lôi Ti Ti rũ mí mắt xuống, hôn thật nhanh lên môi anh, rồi cười khúc khích.
Bóng tối che giấu tất cả bí mật. Lôi Ti Ti không có phát hiện, ngón tay Ngụy
Dịch giật giật, tiếp đó lại nắm chặt thành quyền.
Nhiệm vụ đầu tiên khi thức dậy của Lôi Ti Ti chính là liên lạc mẹ “đại nhân”
của mình.
Công công tửu lượng rất tốt sao lại say? Sau khi anh say rượu mất lý trí thức
dậy có nhớ gì không? Buổi sáng cho anh ăn cái gì mới tốt cho thân thể?
Ba vấn đề này sắp ép cô tới điên rồi, bất đắc dĩ chỉ có thể cầu cứu mẹ Lôi.
Ai bảo bà được xưng là biết mọi chuyện của công công? Trong lúc nhất thời Lôi
Ti Ti phúc đến thì lòng cũng sáng ra, cô không hiền hậu suy đoán: lại nói,
không phải đám tỷ tỷ này coi trọng công công, mới khuyến khích mình câu dẫn anh
ấy chứ?
Mẹ Lôi hông rõ chân tướng nhiệt tình giải đáp: “Con gái, thằng bé Ngụy Dịch tửu
lượng rất tốt, đó là uống khắp thiên hạ vô địch thủ. Nhưng nó không thể uống
cái gì, a, sâm banh. Uống xong giống như đứa trẻ, ăn vạ vô tận. Kết quả hôm sau
thức dậy, đã làm gì, nói gì đều không nhớ —— mẹ rất lo lắng nó bị dị ứng ~ về
phần hôm sau thức dậy ăn cái gì, Tiểu Ti Ti...” Mẹ Lôi cười to ba tiếng, “Cho
nó ăn con không phải được sao!”
Lôi Ti Ti phun, điện thoại di động lại được tung lên cao, ném vào bồn rửa chén.
Bà thật sự là mẹ ruột của mình sao? Má mì ruột mới đúng >
Lúc Lôi Ti Ti gạt lệ với điện thoại di động, Ngụy Dịch thuận thế chen vào phòng
bếp.
Lôi Ti Ti xù lông nhảy ra, không dám nhìn anh một cái: không biết vì sao, bây
giờ cô nhìn thấy anh cực kỳ có cảm giác có tội —— ngày hôm qua cô thiếu chút
nữa bá vương ngạnh thượng cung anh, rõ là...
Lôi Ti Ti đánh đòn phủ đầu: “Ha ha ha, điện thoại di động rơi vào trong nước
rồi.”
Ngụy Dịch lập tức ném ra một biểu tình “Em ngu ngốc sao”.
Cũng đúng, nào có người rớt điện thoại di động còn vui vẻ như vậy? Nhất là
người nghèo Lôi Ti Ti T_T
Nơi đây không nên ở lâu. Lôi Ti Ti quyết định chủ ý, vội vội vàng vàng ôm nồi
chạy ra ngoài.
Ngụy Dịch dựa vào khung cửa, như có điều suy nghĩ nhìn Lôi Ti Ti. Khóe miệng
của anh từ từ tràn ra một nụ cười, dịu dàng, đè nén, động lòng.
Không thể không nói, bộ dáng Ti Ti kéo tóc, mặc tạp dề nhỏ, lại trợn mắt nhìn
dép lê phấn hồng, rất dễ thương hấp dẫn.
Hiền thê lương mẫu a... >///
Lôi Ti Ti nấu một nồi cháo trắng. Cô múc cho mình một chén, liền bắt đầu vùi
đầu ăn.
Càng ăn cô càng cúi đầu thấp.
Công công, anh sau khi say rượu không phải là cái gì cũng đều không nhớ sao?
Tại sao, tại sao muốn dùng ánh mắt rõ rành rành này nhìn chằm chằm em?! ——
giống như muốn một ngụm ăn cô vào bụng T_T
Ăn nhanh cho tới khi xong, Lôi Ti Ti lén lút ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt Ngụy
Dịch.
Anh giương mắt, mắt hơi đảo qua chợt đè xuống. Ngụy Dịch bắt chéo đôi tay, hỏi:
“Lôi Ti Ti, ngày hôm qua anh có làm gì em hay không?”
“Anh có thể làm gì em?! Giống như em, chỉ có em làm gì người ta, lúc nào đến
phiên người khác làm gì em?”
“A” âm điệu Ngụy Dịch kéo thật sự dài, Lôi Ti Ti nghe chợt dựng cả tóc gáy.
“Vậy anh hỏi em, hôm qua em làm gì anh? Còn có...” ánh mắt Ngụy Dịch lẫm
liệt, “Bao nhiêu ‘người khác’ bị em làm gì?”
Chẳng lẽ, ngày hôm qua hôn trộm bị anh phát hiện rồi hả?
Chẳng lẽ, anh đang ăn dấm “người khác”?
Lôi Ti Ti kinh hãi, đầu chợt cúi thấp, không thấp còn may, vừa thấp liền bi
kịch.
Gần nửa gương mặt của cô, mạnh mạnh mẽ mẽ vùi vào trong chén.
—— cô không còn mặt mũi gặp người T_T
Cũng may lần này Ngụy Dịch không có cười nhạo cô, nếu không cô tuyệt đối chết
cho anh xem. Ngụy Dịch giúp cô dọn dẹp sạch sẽ xong, đã là bảy giờ năm mươi.
Lôi Ti Ti không để ý xấu hổ trực tiếp rơi lệ: xong đời, tiết thứ nhất là khóa
của Diệt Tuyệt sư thái.
Vở kịch trong đầu cô lại ào ào vận chuyển lên: sư thái hóa thân Godzilla, móng
vuốt lớn màu xanh lá cây nghiền một cái, cô liền orz rồi.
Làm thế nào làm thế nào? Lôi Ti Ti khóc.
Ngụy Dịch lại sờ sờ đầu của cô, cười nhạt nói: “Không có sao.”
Công công tựa hồ có khả năng dẹp yên lòng người —— anh nói không có sao, cô lại
thật sự cảm thấy không sao.
Ở chung với công công, cực kỳ có cảm giác an toàn a >V
Tới trường học rồi, Lôi Ti Ti lập tức hối hận: còn không bằng có chuyện T_T
Hiện tại cô đang đứng cạnh giảng đài, giương mắt nhìn nhìn Diệt Tuyệt sư thái.
Trời ạ, đây là sư thái sao? Đây thật thật sự là sư thái sao?!
Diệt Tuyệt sư thái nắm tay Ngụy Dịch không chịu buông, nhiệt tình trước nay
chưa có: “Các bạn học, đây chính là sư huynh Ngụy Dịch tôi thường nhắc tới với
các em. Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!”
Phía dưới lập tức có tiếng vỗ tay như sấm. Mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng,
hưng phấn dị thường: Ngụy Dịch, Ngụy Dịch a ~ rất nhiều au¬to¬cad, giáo trình
phụ trợ c++, đều là anh biên; hơn nữa anh còn là con trâu học thuật, cả hệ biến
thái như máy tính, thành tích học cũng hơn 95 điểm; khiến người không thể nhịn
là, anh không chỉ có đầu óc phát đạt tứ chi càng phát triển hơn, năm đó còn là
độii trưởng đội đấu kiếm, người ta gọi là Zorro[1] của dại học T...
Một nhóm người mộng ảo: lại có thể gặp người thật, bọn họ không phải đang nằm
mơ chứ?
Mà loại tiểu bạch như Lôi Ti Ti, tự nhiên bị người quên lãng đến đáy biển
Maria.
Cũng may Diệt Tuyệt sư thái nhớ lại cô, giới thiệu: “Vị bạn học này, vị bạn học
này là Lôi... Lôi gì nhỉ?”
Lôi Ti Ti không thể nhẫn nhịn: khóa của cô em muốn chết muốn sống lên nửa học
kỳ, cô ngay cả em tên gì cũng không biết?!
Bị Lôi Ti Ti căm tức nhìn, Diệt Tuyệt sư thái lúng túng ho khan một cái: “Vị
này là, vị này là bạn gái của Ngụy Dịch - bạn học Lôi Ti Ti! Mọi người nhiệt
liệt hoan nghênh!”
Phía dưới nhất thời yên lặng như tờ, ánh mắt không rõ ý vị băn khoăn qua lại ở
trên người Lôi Ti Ti.
Lôi Ti Ti quýnh lên: Diệt Tuyệt sư thái, dù cô thiếu não cũng không thể loạn mơ
mộng, ai, ai là bạn gái anh ta?!
Cô đầy khẩn trương, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi: nếu công công phủ nhận,
không phải cô mắc cỡ chết người? Thần chết, xin mang cô đi!
Vậy mà, thần chết không có mang cô đi, Ngụy Dịch lại ôm cô vào trong ngực. Ngụy
Dịch nhẹ nhàng cười nói trên đỉnh đầu cô: “Ti Ti phải phiền mọi người.”
Anh xoa xoa tóc của cô: “Nể tình tôi.”
“Ô ——” một tiếng hoan hô, thiếu chút nữa bung nóc nhà đi. Trong mắt một nhóm
người lóe ánh sáng mờ ám, ánh sáng trong mắt nữ sinh càng xanh biếc: Lôi Ti Ti,
thật, cậu có thể đi chết!
Ngụy Dịch cúi đầu, hơi cúi người xuống: “Giáo sư, chín giờ em đi làm, đi
trước.”
“Cô tiễn em cô tiễn em ~” Diệt Tuyệt sư thái hấp ta hấp tấp đi theo ra ngoài.
Ngụy Dịch phất phất tay với Lôi Ti Ti, Lôi Ti Ti cũng không thèm nhìn tới, một
đường chạy như điên đến chỗ ngồi.
Lòng của cô đang hô hào: đây có tính là thổ lộ không? Ai có thể nói cho cô biết
a a a... >///
Lôi Ti Ti còn chưa có vui vẻ bao lâu, một đoạn đối thoại hoàn toàn tưới cô ỉu
xiu rồi.
“Ngụy Dịch đồng học, em quả nhiên không có cô phụ kỳ vọng của giáo sư! Tốt, cô
thích tinh thần đi trước người một bước của em. Ở chung với bạn học Ti Ti rồi
à? Ô, em đừng không thừa nhận, cô sẽ không nói cho người khác biết. Thật! Cố
gắng thật tốt, giáo sư chờ ẵm đồ tôn (con của học trò)...”
Mặt của Lôi Ti Ti xanh biếc.
Diệt Tuyệt sư thái, cô, cô lại quên mắt máy phóng đại thanh âm!
Sư thái tự cho là bí mật, ở ngoài cửa lặng lẽ nói, nhưng tất cả đều truyền vào
hiện trường, bị quần chúng nghe rất rõ ràng.
Lôi Ti Ti hoàn toàn hỏng mất, hóa đá tại chỗ.
Lúc tan lớp, ánh mắt quần chúng nhìn cô trở nên u oán vô cùng.
Lôi Ti Ti im lặng nghẹn ngào: chúng tôi thật chỉ là ở cùng một chỗ >
Quần chúng hung hăng trừng trở về: ai tin!
Lúc này điện thoại của Lôi Ti Ti vang lên. Điện thoại di động là buổi sáng công
công cho đấy. Điện thoại của hai người cùng một nhãn hiệu cùng một kiểu dáng,
một đen một trắng, nhìn thế nào cũng rất hòa hợp.
“Bạn học Lôi Ti Ti sao? Xin chào, tôi là quản lý ký túc xá... Học sinh từ
Hongkong đến giao lưu đó đã về nước, cậu hãy dọn về lại đi... Xế chiều hôm nay
một giờ rưỡi, cậu đến phòng thường trực, tôi dẫn cậu đi làm thủ tục liên
quan... Ừ, tốt, hẹn gặp lại.”
Lôi Ti Ti cúp điện thoại, da tối đi: “Chiêu Chiêu, mình rốt cuộc có thể dọn về
rồi! Hiện tại bọn họ nên tin tưởng, chúng mình ở chung là có nguyên nhân?”
Mặt Lưu Chiêu Chiêu trầm thống: “Tin tưởng của quần chúng, một khi rách, sẽ rất
khó chữa trị.”
Lôi Ti Ti hộc máu.
Cơm trưa của công công phần lớn đều giải quyết ở công ty. Lôi Ti Ti không muốn
phiền toái anh, tự chạy về thu thập đồ.
Lôi Ti Ti đang lao động vui mừng, chợt máy giám thị vang lên.
Cô nhấn mở, một gương mặt xuất hiện ở trong màn hình.
Ừ, còn là một mỹ nữ.
Mỹ nữ cười cười: “Em gái Ti Ti à? Chị là bạn gái của anh Ngụy Dịch - Vương Nhã
Tư, mở cửa dùm chị.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Zorro: Zorro là một nhân vật lịch sử hư cấu thuộc tuyến chính diện trong
tiểu thuyết Lời nguyền của Capistrano của nhà văn Johnston McCulley vào năm
1919. Trong tiểu thuyết này, ông được coi là người anh hùng giấu mặt đầu tiên
trong truyền thuyết hiện đại Mỹ.
Zorro tên thật là Don Diego de la Vega (hay Don Diego Vega), ông thường hóa
trang thành một hiệp sĩ mặc bộ đồ đen, đội mũ đen, cưỡi ngựa đen và bịt mặt
bằng khăn choàng đen. Ông được mô tả là người có tài đấu kiếm siêu việt, tài
cưỡi ngựa và đặc biệt sau mỗi lần hành hiệp, ông luôn để lại dấu ấn của mình
bằng một chữ “Z” được khắc bằng kiếm. Sau này, các đời con cháu của ông cũng
nối tiếp sự nghiệp ấy.