“Cái gì?” Lôi Ti Ti không
kìm hãm được kêu lên, “Chị là ai?!”
Mỹ nữ lại lặp lại một lần.
Oanh một tiếng, Lôi Ti Ti cảm thấy toàn bộ thế giới sụp đổ rồi, chỉ có lời nói
của Vương Nhã Tư vang vọng ở bên tai: “Chị là bạn gái Ngụy Dịch... Chị là bạn
gái Ngụy Dịch...”
Cô cười khổ: Vương Nhã Tư là bạn gái Ngụy Dịch, vậy Lôi Ti Ti là ai đây?
Vén tay áo lên, mặt trên còn có vết hôn nhàn nhạt, giống như miệng trẻ nít. Hốc
mắt miệng Lôi Ti Ti khô khốc, thanh âm dễ nghe của Ngụy Dịch vang ở trong đầu:
Anh đứng ở trong phòng học phong độ vừa đúng: “Nể tình tôi.”, “Ti Ti làm phiền
mọi người.”
Ngụy Dịch xoa tóc của cô mỉm cười: “Không có sao.”
Anh cau mày hỏi cô: “Bao nhiêu ‘người khác’ bị em làm gì?”
Ngụy Dịch giọng điệu bá đạo nói: “Lôi Ti Ti, em chờ đó cho anh.”
...
Tất cả hình ảnh đều trở về, cuối cùng cô nghe thanh âm hơi ủy khuất của anh:
“Ti Ti, chỉ với em anh mới như vậy”
Công công, anh đối với em như vậy? Vậy Vương Nhã Tư, là ai đây?
Tay chân Lôi Ti Ti lạnh như băng, theo bản năng bấm nút mở cửa. Sau khi xác
định xong cô như mất hết sức té cạnh cửa, nhếch miệng cười một tiếng.
Âm thanh của thang máy từ xa xa truyền đến ——
“Đing”, một tiếng.
“Đing”, hai tiếng.
“Đing”, ba tiếng.
Một tiếng leng keng, chị ta đến?
Nhịp tim Lôi Ti Ti cực nhanh. Cô thậm chí muốn cướp đường mà chạy. Mà trên thực
tế, cô thật không làm được, chỉ nghe tiếng bước chân từ xa đến gần.
Tiếp, chuông cửa vang lên.
Lôi Ti Ti vọt đứng lên, mở cửa thật nhanh. Cô không dám dừng lại một giây,
giống như chỉ cần dừng lại, nước mắt sẽ không thể nén lại mà rớt xuống.
Công công, cho dù anh không yêu thích em, tại sao muốn gạt em? Hay là tim của
anh đủ lớn, có thể đồng thời chứa hai người?
Ngày hôm qua anh gọi “Ti Ti”, chẳng lẽ là”Tư Tư”? Là thế thân sao? Cô sắp khóc
lên.
Vương Nhã Tư cười híp mắt. Chị ta đưa một túi giấy vào trong tay cô, nói: “Hôm
qua Ngụy Dịch để quên quần áo, chị đem tới cho anh ấy.”
Một cái áo khoác màu xám tro nhạt. Sắp vào thu rồi, công công về muộn, sẽ mặc
nó. Khuỷu tay áo khoác có vết đỏ nhàn nhạt, giống như màu sắc son môi.
Vương Nhã Tư che miệng cười khẽ: “Em gái Ti Ti chê cười. Ai bảo anh Ngụy của em
hư như vậy...” Vương Nhã Tư nói tới liền dừng, trên má nổi lên hai mảnh đỏ ửng.
Lôi Ti Ti cắn môi, móng tay sắp khảm vào da thịt. Cô cúi đầu, thanh âm buồn
buồn: “Cám ơn chị.”
“Uh, chị là bạn gái anh ấy mà. Phải cám ơn, cũng nên là anh ấy cảm ơn chị.”
Uh? Lôi Ti Ti cười lạnh. Đúng vậy mà? Chị ta là bạn gái chính quy của anh ấy,
giữ anh ấy ở nhà qua đêm, đưa quần áo cho anh ấy, đều là danh chánh ngôn thuận.
—— Ý tứ của Vương Nhã Tư rất rõ ràng: Lôi Ti Ti, em dùng lập trường gì mà nói
câu “Cám ơn”?
Lôi Ti Ti phát hiện cô không thích người phụ nữ này, không thích.
Chị ta khiến cô không thoải mái, cô cũng không cần để chị ta vui vẻ.
Lôi Ti Ti hỏi: “Chị Nhã Tư, hai người là người yêu? Nhưng tại sao anh Ngụy Dịch
chưa bao giờ đề cập tới?”
Vương Nhã Tư cười duyên: “Bọn chị là đồng nghiệp, Ti Ti em còn nhỏ, có thể
không biết —— chỗ bọn chị cấm yêu đương ở nơi làm việc. Giữ bí mật thay bọn chị
~”
Nói xong chị ta đưa ra ngón út, dí dỏm nghiêng đầu.
Người trưởng thành còn bày đặt ngoéo tay có cần giả bộ nai tơ thế không? Lôi Ti
Ti rút tay về, lại bị Vương Nhã Tư giữ chặt, chị ta giữ đầu ngón tay cô, ngón
cái nặng nề nhấn một cái.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, cưỡng bách người khác còn có thể lẽ thẳng khí hùng.
Nháy mắt ngón tay chạm nhau, Lôi Ti Ti cảm thấy mình muốn khóc: cô không muốn
giữ bí mật, một chút cũng không muốn! Cô cũng không phải là Thánh mẫu, tại sao
muốn im hơi lặng tiếng?!
Cô không khỏi cay nghiệt hỏi: “Công ty của hai người quản thật nghiêm. Cả việc
trả quần áo cũng phải đến tận nhà trả?”
Hoặc là, chị ta căn bản là mượn việc trả y phục, để diễu võ dương oai với cô?
Lôi Ti Ti biết, cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng cô không nhịn được
nghĩ như vậy.
Đây rốt cuộc coi là cái gì?
Tối hôm qua bọn họ còn hết sức triền miên, hôm nay bạn gái của anh liền đánh
lên tới cửa?
Quá buồn cười đi? Quá buồn cười rồi!
Lôi Ti Ti hít khí, không khí xông vào phổi băng lãnh bén nhọn nnhư lưỡi dao,
từng cái lăng trì cô.
Nghe được vấn đề của cô, Vương Nhã Tư dừng một chút, chợt lộ ra vẻ mặt lúng
túng. Vương Nhã Tư ngập ngừng nói: “Ti Ti, chị xác thực có lời muốn nói với em.
Có được hay không?”
“Nếu như mà tôi nói không được?”
Mặt Vương Nhã Tư lộ vẻ buồn bã: “Rất nhanh, chỉ mấy phút.”
Chị ta đã quyết định chủ ý, làm gì còn phải giả mù sa mưa hỏi cô nữa chứ?
Vương Nhã Tư làm bộ muốn vào, bị Lôi Ti Ti cản ở ngoài cửa. Làm xong động tác
này Lôi Ti Ti có chút hối hận. Dù sao bình thường cô rất ít làm cho người ta
không xuống đài được.
Nhưng ghen tỵ vẫn chiến thắng lý trí.
“Có lời gì, ở chỗ này nói đi. Một lát tôi muốn đi ra ngoài.”
“Ti Ti, gần đây thân thể em không khỏe à?”
Lại dám rủa cô? Lôi Ti Ti tức giận nói: “Không có. Vậy chị gặp phải phiền toái
gì?”
“Cũng không có!”
“Như vậy. Chắc là mấy hôm nay hai người không được vui.”
“...”
“Ti Ti, em biết không? Ngày hôm qua ở trong phòng trọ của chị, Ngụy Dịch ngồi ở
trên ghế sa lon ngủ mất. Anh ấy uống rất nhiều rượu, không nói nhiều. Nhưng chị
nhìn ra được, anh ấy mệt chết. Em cũng biết, lượng công việc của bọn chị rất
lớn, căn bản là lấy mạng đổi tiền. Rất nhiều người một tuần có ba bốn ngày
không trở về nhà, ở trong công ty làm việc suốt đêm...”
Lôi Ti Ti cắt đứt cô: “Chị rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Vương Nhã Tư rũ mắt: “Ti Ti, chẳng lẽ em không cảm thấy kỳ quái sao? Tại sao
mỗi ngày Ngụy Dịch luôn có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy? Tại sao mấy ngày
trước anh ấy bận rộn như vậy, nhưng thà về nhà chứ không ở lại công ty suốt
đêm?”
Vương Nhã Tư dừng lại, nhìn cô.
Lôi Ti Ti chỉ cười, nhưng vẻ mặt cứng ngắc.
Tại sao? Cô có thể nói ngay, bởi vì anh ấy quan tâm cô, yêu thích cô, không yên
lòng cô ở nhà một mình?
Một lát sau, Vương Nhã Tư thở dài nói: “Anh ấy cũng là vì em. Chỉ cần bên em
vừa xảy ra việc gì, anh ấy nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Cho nên chị mới hỏi, có
phải hai người gần đây cógiận dỗi hay không? Khiến anh ấy mệt mỏi thành như
vậy. Còn nữa, trước đây không lâu anh ấy không phải thay vì em đánh nhau một
trận? Sau khi đánh xong tay liền bị thương, khiến cả tổ bị kéo tiến độ. Boss
cũng bởi vì việc này mà điểm tên của anh. Những chuyện này, em biết không?”
“Em không biết, nhưng em cứ an tâm. Ai bảo em là em gái anh ấy, anh ấy làm bất
cứ chuyện gì vì em đều không quá phận.”
Lôi Ti Ti bị đâm chọt chỗ đau, la ầm lên: “Tôi mới không phải em gái anh ấy!”
Vương Nhã Tư cười: “Đúng, em không phải, vậy hai người như bây giờ, lại coi là
cái gì đây?”
Lôi Ti Ti bị chận á khẩu không trả lời được, không ngừng hít khí lạnh. Cô cong
ngón tay, từ từ khạc ra năm chữ: “Chị chê tôi cản trở?”
“Em gái Ti Ti, xem lời này của em, làm sao có thể? Chị chỉ là đau lòng Ngụy
Dịch mà thôi. Hơn nữa, những lời này, anh ấy cũng không thể nói với em mà?”
“Vậy... Anh ấy chê tôi cản trở rồi hả?” Sau khi nói xong, máu toàn thân Lôi Ti
Ti lạnh như băng.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Anh không có can đảm nói, liền phái một người phụ nữ tới?
Ngụy Dịch, anh khá lắm!
Vương Nhã Tư không có kẽ hở cười: “Đâu có đâu có. Nhà em bảo Ngụy Dịch chăm sóc
em, em chính là một phần trách nhiệm của anh ấy. Sao anh ấy lại không biết xấu
hổ nghĩ như vậy?”
Anh ta ngại nghĩ như vậy, nhưng anh ta quả thật nghĩ như vậy có đúng hay
không?!
“Tôi hiểu rõ rồi. Mời đi.” Lôi Ti Ti nói xong, tự nhiên đẩy Vương Nhã Tư ra,
phanh một cái đóng cửa lại, trong nháy mắt nước mắt Lôi Ti Ti rốt cuộc chảy xuống.
Rõ ràng là mùa hè tại sao sàn nhà lại lạnh đến kinh người như vậy. Ý lạnh từ
ngón chân bức đến trái tim, máu vọt tới ngực, cảm thấy mê muội.
Công công, không trách được anh bảo em ngu ngốc, em thật sự vô cùng ngu?
Rõ ràng anh đã có bạn gái, em lại ngây ngốc làm tiểu tam.
Rõ ràng anh vừa thấy em liền phiền chết, em còn xem trách nhiệm của anh thành
sủng ái.
Rõ ràng...
Lôi Ti Ti dùng tay vò tóc, nước mắt không tiếng động rơi xuống, tạo ra chấm
tròn nho nhỏ trên quần bò.
Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra người đàn ông kia, cho tới bây giờ cô cũng
không hiểu.
Quản lý ký túc xá làm việc rất tốc độ, thủ tục làm xong mới hơn hai giờ.
Buổi chiều Lôi Ti Ti không có lớp, liền cùng ở trong phòng ngủ với Lưu Chiêu
Chiêu.
Lôi Ti Ti nâng cằm lên, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại di động màu trắng ở
trên bàn lượn từng vòng từng vòng.
Lưu Chiêu Chiêu nổi giận, lật bàn: “Lôi Ti Biên, cậu bị điếc hay mù! Cậu có
điện thoại!”
“Oh.” Lôi Ti Ti miễn cưỡng đáp một tiếng, nằm dài ở trên bàn. Hai chữ “công
công” chiếu lấp lánh trên màn hình điện thoại di động. Một hàng ánh trắng chiếu
qua, trên mặt chữ thoáng qua bóng mờ.
Nhất định là cô quá tham, ông trời mới đùa với cô như thế. Lôi Ti Ti, mi quá đề
cao mình rồi. Công công mạnh vậy làm sao hợp với loại tiểu bạch như mi?
Mình đóng vai hề, nhất định rất tếu? Không trách được gần đây anh ấy luôn cười
với mình —— mình còn tưởng rằng, đây là thích.
Cứ cho là mình ngu mình ngốc, nhưng không có nghĩa là anh ấy có thể xua đuổi
tâm ý của mình như rác chứ?
Công công, anh thật rất quá đáng.
Em... Chán ghét anh.
Lúc này điện thoại của Lưu Chiêu Chiêu vang lên. Cô tập trung nghe một lát, vội
vàng cầm điện thoại di động ra xa.
Cô rống với Lôi Ti Ti: “Con kia, thần tượng bảo cậu đi xuống. Nếu không, nếu
không, tự gánh lấy hậu quả!”
Lôi Ti Ti nhếch môi, lời ít mà ý nhiều: “Cút!”
Không nói lễ phép là phải trả giá thật lớn.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng ngủ của họ liền ầm ầm mở rộng. Lôi Ti Ti nhìn ra
cửa, lại nhanh chóng quay mặt đi.
Sắc mặt của Ngụy Dịch rất kém, rất kém. Cả người anh tản ra khí dữ kinh người,
Lưu Chiêu Chiêu lạnh đến cả người run lên. Nữ vương Chiêu Chiêu quyết định thật
nhanh, tông cửa xông ra.
—— ai ai ai, chuyện của vợ chồng bọn họ, cô không nên dính vào thì tốt hơn. Nếu
không thần tượng giận dữ, cầm cây chổi làm kiếm? OMG, tôi vô tội T_T
Lôi Ti Ti cũng rất sợ, Lưu Chiêu Chiêu bỏ đi, cô càng sợ. Cho nên nói tính nô
là có thói quen.
Cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, bình thản chơi điện thoại di động,
trong lòng thầm đếm bước chân của Ngụy Dịch.
Anh đi bộ không nhanh không chậm, tiếng bước chân trầm mà ổn, kéo thời gian dài
đến vô hạn.
Lôi Ti Ti mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm thì đau khổ, tóc gáy toàn thân đều
tiến vào tình trạng phòng bị cấp một. Cô run tay, điện thoại di động liền văng
ra ngoài, rớt trên đất. Nó lăn hai vòng tại chỗ, mới chậm rãi dừng ở bên chân
Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch cười một tiếng, Lôi Ti Ti run lên, anh khẽ cúi người xuống, khoảng
cách giữa hai người vì vậy rút ngắn. Trên người anh còn có mùi nước cạo râu
quen thuộc, hun Lôi Ti Ti muốn khóc.
Cô cúi đầu nhìn ngón chân, hít khí lại hít khí.
Ngụy Dịch liếc cô một cái, nhặt điện thoại di động lên đặt lên bàn. Đầu ngón
tay của anh xoa mu bàn tay Lôi Ti Ti, cô rất không có chí khí run run, nước mắt
thiếu chút nữa tràn mi ra.
Tiếp đó đầu ngón tay Ngụy Dịch trượt đến cằm của cô, anh nhẹ nhàng nhấc, Lôi Ti
Ti liền ngưỡng mặt lên.
Anh ngưng mắt nhìn cô, giống như đang tìm một đáp án. Lôi Ti Ti quật cường
tránh tay của anh, lần thứ nhất không được, vậy thì một lần nữa.
—— hai người rõ ràng rất gần, lại duy trì tư thế giằng co, đồng hồ báo thức
tích tích tắc tắc đi qua.
Cuối cùng Ngụy Dịch thở dài một tiếng.
Anh hỏi: “Sao không nhận điện thoại của anh? Điện thoại di động có vấn đề sao?”
Lôi Ti Ti chuyển mắt: “Không có.”
“Không?” Ngụy Dịch lặp lại một lần nữa, “Vậy là xảy ra chuyện gì? Em có biết
anh...”
Anh nói đến một nửa chợt dừng lại, cúi đầu nhìn sang một bên. Có mấy lời đến
khóe miệng, vẫn rất khó nói ra. Anh nên nói cái gì? Anh rất lo lắng cho cô, anh
đứng ngồi không yên đến nỗi trực tiếp lao ra phòng họp tìm cô? Anh mới nghĩ đã
cảm thấy buồn nôn.
Trong mắt Lôi Ti Ti tràn đầy thất vọng.
Công công, có người nói với anh, bộ dáng anh muốn nói lại thôi rất đáng ghét,
vô cùng đáng ghét hay không?!
Mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều là như vậy!
Chơi trò mập mờ rất vui sao? Hoặc là trêu chọc cô rất vui? Anh cũng không phải
không biết, cô ngu cô đần cô ngốc!
Anh không nói rõ ràng em làm sao biết?
Anh không nói cho em biết anh mệt chết được thì làm sao em biết?
Cả tay anh bị thương, anh còn muốn gạt em?
“Chuyện gì xảy ra?” Lôi Ti Ti cười cười, “Bởi vì em không muốn nhận.”
Có vài người trời sanh không có thiên phú nói lời cay nghiệt. Bộ dáng của Lôi
Ti Ti bây giờ, vừa nhìn chính là muốn khóc nhưng không khóc: ánh mắt của cô
trừng lớn, bên trong lóe nước mắt. Trên chóp mũi hơi hồng, lúc nói chuyện còn
mang theo chút nức nở.
Ngụy Dịch nắm chặt quả đấm rồi lại buông ra. Anh đưa tay qua lại bị Lôi Ti Ti
né tránh. Trong mắt của anh cực nhanh xẹt qua một tia bi thương. Anh hít sâu
một hơi, chậm rãi nói: “Đừng như vậy. Anh sẽ lo lắng”
Giống như một cây châm nhỏ đâm vào huyệt Thái Dương, đâm cả người cô choáng
váng. Lôi Ti Ti cắn môi dưới, nước mắt tí tách rơi xuống.
Đây đại khái là câu nói cảm động nhất mà đời này cô từng nghe. Đáng tiếc thời
gian không đúng, địa điểm không đúng, nhân vật cũng không đúng. Tiếc nuối bị
phóng lớn vô số lần, nghẹn ở trong cổ họng, không có chỗ che đậy, kìm nén đến
người muốn khóc.
Ngón cái của Ngụy Dịch nhẹ nhàng chùi trên má cô. Lôi Ti Ti khóc dữ tợn hơn, vẫn
không quên đánh rụng tay của anh.
“Thật buồn cười! Ngụy Dịch, anh là gì của tôi? Tôi cho anh biết, anh đừng cho
là anh đang diễn Hoàng Kim Giáp, anh chỉ là một người qua đường Giáp.”
Lôi Ti Ti hung hăng hít một hơi, nói tiếp: “Ai cần anh lo lắng, ai cần anh lo
lắng? Còn nữa, anh có lập trường gì bảo tôi đừng như vậy?! Tôi cứ như vậy, cứ
như vậy, cứ như vậy, anh có thể làm gì tôi?!”
Ngụy Dịch, anh thật khốn kiếp. Anh đã có bạn gái, sao anh còn tốt với tôi như
vậy? Anh rõ ràng cảm thấy tôi rất phiền, tại sao phải giả bộ kiên nhẫn như vậy?
Cố tình, cô lại không kháng cự được.
“Lập trường gì?” Ngụy Dịch lặp lại một lần nữa, con ngươi nhẹ nhàng co rụt lại.
Anh cong ngón trỏ lên sờ sờ sống mũi, nhẹ nhàng cười.
—— điều này có ý nghĩa là, tính khí tốt của Ngụy Dịch rốt cuộc đi tới giới hạn
cuối cùng. Anh đã bị cô chọc giận hoàn toàn.
Lôi Ti Ti không biết, lời nói lúc tức giận của cô đả thương người cỡ nào.
Ngụy Dịch xách cả Lôi Ti Ti lên, vác lên trên vai liền đi xuống dưới lầu.
Lôi Ti Ti thét chói tai: “Anh làm gì đấy?!”
Ngụy Dịch mím môi không nói.
Lôi Ti Ti vẫy đạp trên không: “Khốn kiếp, anh mau thả tôi xuống!”
Anh có bệnh à?!
“Lôi Ti Ti, sợ mất thể diện thì câm miệng cho anh.”
“Làm trò! Chẳng lẽ anh sợ?” Lôi Ti Ti sẵng giọng, thanh âm ngược lại nhỏ đi
không ít.
Ngụy Dịch nheo mắt lại: “Em muốn thử không?”
Lôi Ti Ti lập tức câm miệng.
Đầu của cô tựa vào trên bả vai rộng rãi của anh, từng người trên thế giới dần
dần mất đi. Giống như sự gặp gỡ mấy ngày nay của cô. Một ngày trước còn tiền đồ
sáng lạn, ngày hôm sau đã bị trực tiếp đánh xuống mười tám tầng địa ngục.
Tại sao có thể như vậy?! Lôi Ti Ti cảm thấy mình muốn chết.
Ngụy Dịch ném Lôi Ti Ti vào ghế trước.
Lôi Ti Ti hơi dính trên ghế, liền muốn co cẳng chạy, nhưng bị Ngụy Dịch đè lại.
“Ti Ti, anh có lời muốn nói với em.”
“Anh và tôi không có gì để nói!”
“Em ngày hôm qua còn tốt, sao hôm nay lại...”
Lôi Ti Ti cắt đứt anh: “Lời như thế nhất định nói ở chỗ này?”
Ngụy Dịch cười khổ: “Như vậy em không được bỏ chạy, có được hay không?”
Lôi Ti Ti lập tức trợn mắt trừng trừng.
Ánh mắt Ngụy Dịch từ từ đảo qua mặt cô, tiếp anh nắm chặt tay của cô, nhiệt độ
ấm áp cách mu bàn tay truyền đến.
“Vốn muốn tìm thời gian thỏa đáng nói cho em biết. Dù sao chuyện này đối với
anh mà nói rất quan trọng.” Anh trầm ngâm, “Ti Ti, thật ra thì anh...”
Thời gian thỏa đáng? Đối với anh rất quan trọng?
Anh rốt cuộc muốn nói với cô, chuyện Vương Nhã Tư sao?
“Đối với anh rất quan trọng? Xin lỗi, tôi không muốn nghe.” Lôi Ti Ti dừng một
chút, “Bởi vì nó đối với tôi mà nói, không là gì cả!”
Giờ phút này ánh mắt của Ngụy Dịch trong suốt giống như lưu ly, chúng nó đang
sụp đổ, phát ra tiếng giòn vang làm lòng người vỡ ra. Lôi Ti Ti chưa bao giờ
thấy vẻ mặt này của Ngụy Dịch, rõ ràng đang cười, lại bi thương hơn muốn khóc
gấp trăm lần.
Trong lòng cô xẹt qua sảng khoái hung ác: cô rốt cuộc ngược anh.
Lôi Ti Ti giật giật, Ngụy Dịch như ở trong mộng mới tỉnh, giữ chặt lấy cô, bi
thương gầm nhẹ: “Tại sao?!”
Cô nhép nhép miệng, lại nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm lành lạnh: “Ngụy
Dịch học trưởng, anh hỏi chuyện đều dùng tư thế này sao? Xin buông bạn gái tôi
ra!”
Nghiêm Vũ Vi đứng ở cách đó không xa, nụ cười chợt sáng chợt tắt.
Nội tâm Lôi Ti Ti vùng vẫy một lát, đẩy ra Ngụy Dịch, cũng không quay đầu lại
chạy về phía Nghiêm Vũ Vi. Cô không hiểu tại sao muốn làm như vậy, cô chỉ muốn
báo thù: cô cảm thấy cô làm như vậy, Ngụy Dịch nhất định sẽ khổ sở.
—— một loại trực giác rất kỳ quái.
Quả đấm của Ngụy Dịch hung hăng nện ở trên xe, sau lưng là bóng lưng hai người
cùng nhau đi.
Vừa đến khúc quẹo, Lôi Ti Ti vội vàng nhảy ra, không quay đầu lại chạy mất.
Nghiêm Vũ Vi cũng không có cản cô, anh khẽ mỉm cười: Ti Ti, chúng ta còn nhiều
thời gian.
Ngày hôm sau chính là bang chiến. Lôi Ti Ti login, liền nhận được tin tức của
Thỉnh Đẳng Đẳng.
“Ti Ti, tôi và lão đại không tới được rồi, mọi sự đều trông cậy vào chị dâu!”