Giấc Mộng Đế Vương

Chương 102



Nếu như chỉ nói riêng về kĩ thuật, đương nhiên Nhược San thắng, nhưng luận chiều sâu ý cảnh của bức họa liền thành ra vị Lân nhi cô nương đây cũng không thua kém bao nhiêu.

Nhược San vốn là có ý muốn triển lộ tài năng, nhưng chưa từng nghĩ lại thành người rải đá lót đường cho vị công chúa kia, mắt thấy người người tán dương không ngừng, trong lòng uể oải cũng bộc lộ hết lên khuôn mặt, lẻ loi đứng một bên, sắc mặt đen tối.

Có điều vị Lân nhi cô nương này cũng thật khiêm tốn, đứng lên cầm lấy bức họa của mình cười nói: “Chỉ là làm trò chút mà thôi, nào dám ở trước mặt các vị khoe khoang, cuộc thi nếu như đã chấm dứt, cũng không dám khoe mã làm càng thêm mất mặt.” nói xong liền đem bức họa vo thành một nắm, ném vào trong hồ.

Mọi người đều cảm thấy bản tính thanh cao của cô nương đây, bởi vì mới vừa rồi bị hiểu lầm cười nhạo, nên mới như vậy, trong lúc nhất thời cảm giác xấu hổ càng đậm.

Vệ Lãnh Hầu như cười như không liếc nàng một cái, quả là người biết dừng đúng lúc!

Niếp Thanh Lân đương nhiên là biết điểm dừng, thấy Thái phó đại nhân hắn cười cười nhìn mình chằm chằm, đương nhiên cũng biết hắn đã nhìn ra sơ hở, mới vừa rồi bị cô nàng Nhược San kia đụng tay đụng chân nhất thời khơi lên bản tính hiếu thắng của nàng, bởi vì mấy cô nương ở đây đều là tài nữ không thua kém ai, nếu là so đấu họa đúng là múa rìu qua mắt thợ. Bỗng nhiên nàng nhớ tới bức tranh duy nhất treo trong Họa đường ở cung tiền triều của Long Tứ tiên sinh: “Say nằm ngắm tuyết”. Khi đó nàng cùng các vị hoàng tử lên lớp giờ học thư họa, mỗi lần thấy bức tranh đó đều thấy thú vị, cũng không biết ông lão đó là say hay là đã chết cứng trong trời tuyết, lại cảm thấy nếu xoay ngược bức họa, hình dáng cơ thể ông lão liền biến thành núi non xa xa, quả thực rất khớp.

Mới vừa rồi, nàng cũng nhân trí nhớ đó mà họa theo, nhưng cũng có một chút thay đổi, trong tay cầm bầu rượu thì đổi thành củi khô mà thôi!

Bất quá mặc dù nàng là: “Đạo văn” nhưng thực ra vẫn có một chút cao minh, liền cố ý ở trên đầu bút bỏ sót sơ hởdùng nét bút có vẻ non nớt của trẻ con. Cũng nhờ đề mục thi họa này vừa vặn phù hợp với hình ảnh thu nhỏ của dân tình ở chân núi, dẫn tới sự cảm khái của các vị tài tử, đang chìm trong cảm xúc quá độ nên không kịp ngẫm nghĩ tỉ mỉ. Đợi đến khi thấy mọi ngườiđều đã xem xong, đương nhiên phải hủy đi chứng cơ, tránh cho có người nhìn ra, lại tự chuốc lấy mất mặt.

Đợi đến khi mọi người chuẩn bị xuống thuyền hoa, chuẩn bị lên núi du ngoạn thì Vệ Lãnh Hầu đi đến bên cạnh nàng, cười thấp giọng nói: “không biết kiêng kỵ như vậy, không sợ Long Tứ tiên sinh về tìm Trứng gà trong giấc mơ tối nay sao?”

Niếp Thanh Lân nháy mắt giả vờ ngây ngốc hỏi: “Thái phó đại nhân nói gì vậy? Lân nhi không hiểu?”

Thái phó đại nhân thừa dịp mọi người không để ý, liền đưa ngón tay lên dí vào cái trán nhỏ của nàng: “trên đời này còn có chuyện để một kẻ lớn gan như nàng không biết ư?”

“Đương nhiên là có.” Niếp Thanh Lân nghiêm túc nói: “Thí dụ như văn võ song toàn, trí dũng vô song, thương hương tiếc ngọc... thì còn có ai có thể vượt qua Thái phó đại nhân. Đúng rồi, biểu muội của đại nhân đi hơi chậm, Thái phó không đi quan tâm một chút sao?”

Mặc dù không khí trong núi tươi mát nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng Thái phó vẫn là ngửi thấy được có mùi giấm chua đang bay nồng, khẽ búng nhẹlên trán của nàng một cái, sau đó vững vàng đi ở bên cạnh nàng.

Ngọc Trúc tiên sinh đi phía sau hai người, chỉ cảm thấy đôi trước mắt thật tương xứng. cô gái kia hành động cử chỉ khắp nơi đều lộ ra quý khí, tuyệt đối không giống như những cô nương trước đây mà Chấn Lâm huynh mang theo hầu hạ trà nước, chẳng những không thèm nhìn ánh mắt nam nhân của nàng, ngược lại từ khi lên thuyền đến giờ đều là Chấn Lâm huynh quan tâm chăm sóc điểm tâm cùng trà nước cho nàng ấy, liền vụng trộm hỏi Vệ Vân Chí: “Giai nhân mà lần này Chấn Lâm huynh mang theo có khí chất không tầm thường, đệ có biết xuất thân của nàng ấy không?”

Vệ Vân Chí biết những lời này đều là xuất phát từ sự quan tâm của người bạn thân với đại ca hắn, nhưng ca ca không chịu nói ra thân phận của công chúa ước chừng cũng có chỗ cố kỵ, nên cũng không dám nhiều lời, chỉ cười nói: “Có lẽ là xuất thân không tầm thường, ca ca không nói, đệ cũng không dám hỏi nhiều.”

Trong lòng Ngọc Trúc nhất thời hiểu được, có lẽ vị cô nương ấy là người có thân phận cao quý trong hoàng tộc, nay lại bị bản tính phong lưu của Chấn Lâm huynh tự mang ra ngoài, sợ làm bẩn danh dự, tự nhiên hắn cũng không hỏi thêm nữa.

Mùa thu trên núi tuy rằng rất nhiều cảnh đẹp nên thơ, từ cỏ cây hoa lá đến những tảng đá bên ven đường, nhưng đi liền một hồi, liền thấy mệt mỏi. Niếp Thanh Lân từ trước đến nay thể lực cũng không tốt. Mặc dù nhìn tư thế hiên ngang rắn rỏi, nhưng cái trán đã sớm nhăn thành một đoàn, hơi thở cũng dần loạn

Đan ma ma nhìn thấy nàng như vậy, liền đi xuống gọi kiệu, nhưng mà Thái phó vung tay lên nói: “không cần.” nói xong liền ngồi xổm xuống, mở ra 2 cánh tay, đem công chúa kéo lên lưng của mình, trong tiếng kêu giật mình sợ hãi của Niếp Thanh Lân, đã đứng thẳng người lên, từ từ đi lên bậc thang, đi được vài bước liền chạy nhanh không thấy bóng dáng.

May mắn mấy người tại đây xưa nay không câu nệ tiểu tiết, trước hành động kinh hãi thế tục của Thái phó cũng chỉ làm cho bọn họ mỉm cười, hai vị mang theo phu nhân cũng không thua kém bao nhiêu, đều ngồi xổm xuống cõng phu nhân nhà mình trên lưng, nhưng bởi vì thể lực không bằng Thái phó, đi được vài bước liền hơi hơi thở gấp, mọi người một đường cười nói vui vẻ đi thẳng lên trên núi.

Vân Trúc vì phu nhân nhà mình có thai, nên không mang theo, nhưng thật ra lại thanh nhàn một mình một người lên núi, chỉ còn lại Vệ Vân Chí cùng Nhược San. Vệ Vân Chí cũng không dám đường đột với biểu muội, trong lòng liền biết bản thân liền không thể không quan tâm. Liền nhìn nàng ta nói: “Hay là, biểu muội đưa tay đây ta kéo muội đi”

trên mặt Nhược San hiện lên nét cô đơn, nhìn xa xa thấy bóng dáng đại biểu ca đã sắp biến mất trong rừng xanh, liền hờn dỗi nói: “Muội cũng khôngphải không có chân, chính muội cũng có thể tự mình lên núi.”

Nhìn biểu hiện đó của biểu muội, Vân Chí càng thanh nhàn, liền cùng biểu muội cách xa vài bước, mang theo vài tỳ nữ cùng nhau lên núi.

Nhìn thế núi cũng không cao, nhưng bởi vì phần nhiều là đường núi lắt léo, thật làm tiêu hao thể lực, nhưng hiện tại Vệ Hầu tuy cõng Niếp Thanh Lân trên suốt đoạn đường đi, lại vững vàng leo lên núi.

Đợi cho 2 người leo lên đến đỉnh núi, trừ bỏ Đan ma ma thể lực tốt, còn có vài tên thị vệ theo kịp, những người khác đều bị bỏ lại giữa sườn núi.

Ở trên đỉnh núi có một phiến đá bằng phẳng trên đó có khắc hình bàn cờ, bên cạnh còn có một lương đình, bên trong ghế đá bàn đá đầy đủ. Thái phó phân phó mọi người lên phía trước chờ đợi, liền lôi kéo Niếp Thanh Lân vào trong lương đình nghỉ ngơi.

Đêm qua có gió mạnh, trong đình hóng mát có vài chiếc lá rơi vương vãi, Thái phó đưa tay phủi đi lá rụng trên băng đá, đột nhiên cánh tay run lên thấp giọng kêu “A” một tiếng.

Niếp Thanh Lân đứng ngay sau hắn, tự nhiên là nhìn thấy rõ ràng, xen giữa đống lá rụng màu vàng đỏ kia là một con rắn nhỏ màu xanh, hiển nhiên là đang ở giữa đống lá rụng nghỉ ngơi, bị bàn tay to quấy rầy giấc ngủ, nên cũng không khách khí, hướng đến kẻ quấy nhiễu đó cắn cho một ngụm.

Vệ Lãnh Hầu động tác thật nhanh thoát ra khỏi con rắn nhỏ, nhấc chân liền đem nó đá quăng sang một bên,

Con rắn nhỏ màu xanh kia thuộc dạng rắn có thể ăn được, không có nọc độc. Trước kia Vệ Lãnh Hầu thường cùng bạn bè vào núi du ngoạn cũng thường xuyên bắt một ít lột da lấy thịt nướng uống rượu, hương vị không tệ. Bất quá nghĩ tới giai nhân phía sau, trước đây ở trong cung bị rắn độc Nam Cương làm kinh hãi, đang muốn quay qua an ủi nàng thì liền thấy khuôn mặt của Trứng gà đang đưa sát đến, cầm lấy bàn tay bị rắn cắn của hắn, đưa lên miệng dùng sức mút… Khi nhìn đến Vệ Lãnh Hầu bị rắn cắn trong nháy mắt, đầu óc Niếp Thanh Lân chưa kịp nghĩ nhiều, đột nhiên nhớ tới lần hắn bị rắn độc Nam Cương cắn thì cần phải kịp thời hút độc ra, nhất thời tình thế cấp bách liền làm theo.

Vệ Lãnh Hầu cũng biết nàng là hiểu lầm, đang muốn giải thích, lại thấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đang dùng sức mút lại thấy không nỡ, đúng là luyến tiếc nói ra sự thật, mặc cho tiểu mỹ nhân ra sức “hút độc”.

Niếp Thanh Lân hút một hồi, cũng bắt đầu thấy không đúng, Đan ma ma cùng bọn thị vệ không thấy đến đây, Vệ Lãnh Hầu lại đang bày ra vẻ mặt cực kì hưởng thụ, khóe miệng lộ ra ý cười nhìn mình: “Thái phó sao bình tĩnh vậy?”

Vệ Lãnh Hầu vươn ngón tay dài nhẹ vỗ về đôi mắt ửng đỏ của nàng nói: “Chỉ là loài rắn lục bình thường, dù gì cũng đã bị nước miếng thơm tho của Trứng gà chữa khỏihết rồi, thì có gì mà phải sốt ruột?”

Niếp Thanh Lân trừng mắt nhìn, đột nhiên tỉnh ngộ ra là con rắn kia không có độc, nghĩ tới đó sắc mặt liền đỏ lên, vội vàng buông cánh tay kia ra. Nhưng mà trong lòng Thái phó lại vui mừng như điên, bé con này luôn luôn tỏ ra cứng rắn, ngày thường không bao giờ lộ ra một tia nhu tình dành cho mình, nhưng chưa từng nghĩ, chỉ một con rắn nhỏ nhưng trong lúc vô tình lại có thể thấy được tình cảm của nàng dành cho mình, hắn thật hi vọng lũ rắn lục khắp núi này đều đến đây cắn cho hắn một cái, như thế chẳng phải sẽ lại được tận hưởng cặp môi mềm mại kia di chuyển trên người chữa trị sao?

Nghĩ đến đây, liền cũng không nhịn được nữa, bàn tay nắm lấy gáy nàng, nhiệt tình hôn lên cặp đôi mọng kia, nghĩ đến nàng bởi vì mình bị rắn cắn mà đôi mắt đỏ ửng, cả người lẫn tâm đều cảm giác như được ngập chìm trong mật ngọt.

Thẳng đến khi Đan ma ma thấp giọng nói người phía sau đã đuổi kịp tới, hắn mới lưu luyến dừng lại, nắm bàn tay bé nhỏ mềm mại lạ thường của bé con, ngồi trên tảng đá mát lạnh ở đình nghỉ mát.

Thái phó hàng năm lo liệu quốc sự, hiếm có dịp được nhàn hạ, lại thêm cùng bạn thân tri kỷ tụ họp một chỗ, tâm tình liền buông lỏng khoan khoái, đoàn người đi vào lương đình, ngắm cảnh đẹp uống rượu ngon, rất nhanh thì mặt trời đã bắt đầu lặn về tây.

Mọi người trở lại chân núi theo thứ tự lên kiệu. Bất quá lần này Thái phó rốt cuộc cũng nhìn về phía biểu muội của mình, hắn đi tới trước cửa kiệu, vén mành lên.

Liễu Nhược San nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Vệ Lãnh Hầu, hô hấp không khỏi bị nén lại, sắc mặt liền đỏ lên.

Nhưng sắc mặt của Vệ Hầu lại trầm xuống, nói: “Mới vừa rồi thấy biểu muội đi theo Vân Chí, liền để cho muội đi theo chơi cùng một chút, tiêu tán tâm tình, nhưng những ngày sắp tới phiền muội không nên tùy tiện đi loạn, phụ thân muội cũng sắp cho người tới đón mẫu tử hai người rồi. Đến lúc đó tự nhiên ông ta sẽ bồi tội với dì, lần này đón về cũng không dám bạc đãi hai mẹ con muội nữa. Hôn nhân của muội cũng không cần lo lắng quá mức, muội muội của Vệ Lãnh Hầu ta há lại không có người nào muốn.”

Lời nói này lập tức làm cho sắc mặt Liễu Nhược San tái nhợt, một câu “muội muội của Vệ Lãnh Hầu” kia đã ngăn chặn hết tâm tư của chính mình dành cho hắn, môi mấy máy, đôi mắt đỏ lên: “Biểu ca….Huynh…”

Vệ Lãnh Hầu cũng không muốn cùng nàng nói chuyện nhiều: “Lúc trước do tuổi của muội còn nhỏ, nhất thời suy nghĩ không thấu đáo, không chú ý trước sau, nên mới làm ra những việc khác người như thế. Lúc ấy ta không muốn nhiều lời, đơn giản là thanh danh biểu ca ngươi xưa nay không tốt, như vậy người trong nhà cũng không đem mọi chuyện trách cứ lên muội. Nhưng loại trò khôi hài như vậy, chỉ cần muội và dì an phận, tự nhiên những người khác sẽ không biết. Coi như là biểu ca ta để lại chút mặt mũi cho muội. Chỉ là về sau, mong San biểu muội biết một điều rằng, cho dù là huynh muội ruột, nhưng cố tình chạm đến giới hạn của ta thì lúc đó ta cũng sẽ không khách khí như bây giờ…” nói xong, liền buông mành kiệu xuống, xoay người rời khỏi.

đi chơi cả một ngày trở lại biệt quán liền nhìn thấy phía trước có xe ngựa đang dừng. thì ra là Hưu Đồ Hoành Vương gia không yên lòng tỷ tỷ, liền bớt chút thời gian đến thăm. Niếp Thanh Lân biết tỷ tỷ vẫn còn giận dỗi với Vương gia, khúc mắc vẫn chưa được giải, nhưng mà vị Vương gia kia cũng không phải là dạng người dễ dàng bỏ qua, thật sự là làm người khác phải đau đầu a.

Đợi nàng đi đến thì lại thấy Xảo nhi vội vội vàng vàng chạy ra, gọi vào: “không xong rồi, Thiệu... Thiệu dương công chúa sinh non!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.