Giấc Mộng Đế Vương

Chương 2



Đại lễ đăng cơ của tân hoàng Đại Ngụy chưa từng keo kiệt nghèo túng đến như thế.

Nguyễn công công đứng ở trên cao nhẹ giọng đọc cái gọi là di chiếu của tiên hoàng lúc lâm chung, văn võ bá quan phía dưới đều cúi đầu lắng nghe dặn dò sau cùng của tiên hoàng, dập đầu với tân đế.

Niếp Thanh Lân phải đội mũ miện tượng trưng cho ngôi vua cao quý, thân hình gầy yếu mặc bộ long bào quá cỡ, ngồi một mình trên ngai vàng to lớn, diễn tả trọn vẹn mùi vị của sự lẻ loi.

Phải nói là, bộ quần áo gấp gáp không kịp may nên chẳng vừa người kia càng nổi bật vị tân hoàng nghèo túng của Đại Ngụy, thật có chút không đúng mực.

Điểm chết người là cạnh đó, còn xa hoa hơn ngai vàng, là cái ghế vàng – mắt điểm bằng minh châu cực lớn, trên lưng ghế là một con giao long đangcuồn cuộn trong dòng nước siết chạm khắc từ vàng kéo thành sợi.

Đây là ghế ngồi của Vệ Thái phó.

Tuy Giao Long không có sừng, nhưng sau ngàn năm sẽ lại hóa rồng, nhất là ác giao hung tợn răng nhọn vuốt sắc yêu khí ngút trời, là rồng thì sao chứ, cũng sẽ bị yêu quái hung tợn chém giết cắn nuốt.

Ít nhất, con rồng thật Niếp Thanh Lân này hoàn toàn bị sát khí thổi thành con giun, đội mũ miện ba cân, quấn trong túi vải hoàng bào, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi rũ mắt, hết lòng hết sức đóng trọn vai con rối.

Nhớ khi xưa tiên hoàng vào triều khá ngang ngược, thậm chí chỉ vì quan điểm trái ngược mà cãi vã với các đại thần.

Nhưng hôm nay, tiên hoàng chết bất đắc kỳ tử một cách quái dị trong đêm, hoàng tử nhỏ tuổi không được cưng chiều đột nhiên đăng cơ, rường cột cả triều hiếm khi hòa hợp êm thấm, không hề nghi ngờ mà vây quanh vua mới đăng cơ.

Nhưng người sáng suốt đều biết, người mà bọn họ tung hô là ai trong hai cái ghế trên kia.

Nếu còn chưa rõ, hãy nhìn vẻ mặt biến đổi của đại đa số đồng liêu bên cạnh đi, cẩn thận suy nghĩ đến số phận của những đại thần đã mất tích mà xem, dập đầu cúi lạy càng lúc càng ngoan ngoãn cung kính.

một thế hệ Gian hùng* với thủ đoạn sấm chớp như thế, Vệ Lãnh Hầu chính là “Rường cột” trăm năm mới có. (gian hùng chỉ những người tài giỏi, dũng mãnh nhưng con đường của họ không được chính trực cho lắm, Tào Tháo là 1 gian hùng tiêu biểu)

Nghĩ như vậy, Niếp Thanh Lân không khỏi đưa mắt vụng trộm liếc nhìn người ngồi bên cạnh.

Cũng khó trách có người xưng tụng hắn là đệ nhất mỹ nam của Đại Ngụy. Gương mặt thoát tục phối hợp với thân hình to lớn cao gầy, cộng thêm mộtthân triều bào* màu đen chỉ vàng, không chừng người không rõ nội tình sẽ thầm than một câu: thật là thần tiên trong tranh! (*triều bào: áo quan mặc khi lên triều)

Nam nhân cần phải như vậy, tướng mạo, thông minh, lòng dạ độc ác, mọi thứ đều không thiếu, thật khiến người ta hâm mộ.

Phụ hoàng ngông cuồng tự đại của nàng năm đó sao lại mờ mắt, trong đại điện đầy các sĩ tử dự thi lại chọn ra được một vị rường cột nước nhà như thế?

Xem ra câu chuyện Bá Lạcvà thiên lý mã, cách bi kịch lấy oán báo ơn cũng chỉ một bước mà thôi! (*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)

Trong lúc hồn nàng đang mải mê dạo chơi, thì giọng nói lanh lảnh của Nguyễn công công tiếng sau cao hơn tiếng trước vọng vào màng nhĩ: “Hoàng thượng... Hoàng thượng, nên khởi hành đi tế tổ...”

Lúc này Niếp Thanh Lân mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào ánh mắt của mọi người trên điện đều chuyển hướng về phía mình, mà Vệ Hầu gia vừa mới thăng chức làm Nhiếp chính vương, đang đưa tay, mắt đầy rét lạnh nhìn về phía tân đế đang ngẩn người mất hồn trên ghế rồng.

Hoàng đế tuổi nhỏ, theo như lễ chế* mà nói, sau đại điển đăng cơ, cần phải có đại thần phụ chính giúp đỡ, dắt tay đến thái miếu tế tổ. (* lễ chế: quy định về lễ nghi)

Nhưng khi Vệ Lãnh Hầu đưa tay về phía tân đế thì tiểu Hoàng đế lại làm như không thấy, mặc kệ cái người như Diêm Vương đòi mạng kia, đưa tay gượng gạo đứng trước mặt văn võ bá quan trong đại điện.

Ngay lập tức, trong đám đó có người bắt đầu rục rịch. Tuy bị thủ đoạn như sấm chớp của Vệ Lãnh Diêu thu phục, nhưng hành động thí vua ép thoái vị của hắn, mọi người đều biết rõ.

Vốn nghĩ tân đế yếu hèn, xem ra chỉ có thể mặc cho gian thần thao túng, không ngờ cũng có khí phách, dám gây khó cho Vệ Lãnh Diêu trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Tiên đế trên trời linh thiêng có thể nhắm mắt rồi! Chỉ tiếc tân đế còn nhỏ tuổi, sợ rằng trải qua chuyện này, cũng bị tên bại hoại họ Vệ xuống tay ác độc, cha chết con theo, khốn khổ bị đưa vào “hai mươi lăm điều hiếu thuận”, cũng hoàn thành một câu chuyện đẹp.

Niếp Thanh Lân thầm run rẩy, cái tật xấu lơ đãng này, sao lại phải phải vào thời điểm nguy hiểm này? Thấy mặt Vệ Lãnh Hầu không chút thay đổi thu tay về, định xoay người rời đi, đáy lòng nàng thầm quát lớn: “Chết rồi!”

Vệ Lãnh Hầu mặt lạnh hẹp hòi, là chuyện mọi người đều biết, đại lễ đăng cơ hôm nay, văn võ bá quan diễn thật xuất sắc, vậy mà lại bị bù nhìn như mình làm mất hết mặt mũi, cơn giận lôi đình này sẽ bốc đến đâu đây?

không cần xem hoàng lịch, cũng biết ngày mai là ngày tốt để băng hà!

Vì vậy, không đợi các vị đại thần thầm suy nghĩ ra đủ loại chuyện cảm động về hai mươi lăm điều hiếu thuận, thân hình tân đế đã nhanh hơn thỏ.

Liền thấy thân hình gầy yếu xốc áo bào rộng thùng thình, lảo đảo một cái liền lao vào lòng Vệ Hầu gia.

Vệ Lãnh Hầu chỉ cần cúi đầu xuống, liền trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khẽ cau mày nhẹ giọng nói với mình: “Vệ Hầu chậm chút đã, chân trẫm ngồi bị tê, phản ứng không kịp... “

nói xong, nàng thản nhiên dựa vào thân hình cường tráng của Hầu gia quyền thế ngập trời, tùy tiện nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào trong bàn tay hắn.

Hành động thiếu khí phách này của tân đế, làm cho chúng thần đang chờ đợi một màn vua tôi giằng co tranh chấp hoàn toàn thất vọng.

Cùng lúc thở dài thầm than Đại Ngụy diệt vong rồi, họ lại lần nữa khúm núm, nhắm mắt theo sát sau loan giácủa tân đế.

Mà Nguyễn công công lại lau mồ hôi lạnh, lòng thầm réo “Tiểu tổ tông liều mạng”, sau đó ngửa đầu hô to một tiếng: “Khởi giá!”

Theo lý mà nói, tân đế lên loan giá, quyền thần phụ chính phải đi cạnh loan giá.

Nhưng có mượn tám lá gan, Lễ bộ thị lang cũng không dám trực tiếp lên lớp khuyên can, bảo Nhiếp chính vương xuống đi bộ cùng quần thần.

Ngồi trên loan giá rộng lớn, Vệ Lãnh Hầu nhìn nhìn thiếu niên yếu ớt bên cạnh mình, lần nữa phát hiện, vị hoàng tử không quá xuất chúng này, đúng là không hề sợ mình...

Nếu là trước đây, có lẽ là bị vẻ ngoài hiền hòa nho nhã của mình đánh lừa, nhưng chỉ mấy ngày trước, tiểu hoàng tử tận mắt thấy một màn đánh chiếm hoàng cung đầy máu tanh, biết rõ mình tự tay chém phụ hoàng của nó, giờ lại có thể lơ là ngồi bên cạnh mình?

Trong đầu ngàn suy vạn nghĩ, miệng lại thản nhiên hỏi một câu: “Xem ra Hoàng thượng cũng chẳng sợ vi thần đâu nhỉ?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.