Sau khi cùng với thị vệ cường tráng kia ở quay cuồng sảng khoái ở trên giường xong, Thượng Vân Sơ sắc mặt ửng hồng hỏi: “Cái người tên An Xảo Nhi kia thật sự đã xuất cung?”
Ngô Khuê hơi tiếc hận nói: “Nghe nói hình như đã thành thân với một thái y mang tội, nàng ta thật là ngốc, ở lại trong hoàng cung thì không muốn, lại đi cầu xin hoàng thượng cho xuất cung chịu khổ.”
Thượng Vân Sơ cười lạnh lùng: “Theo Bản cung thấy, là Ngô lang nhớ thương đã lâu, lại chưa được nếm thử mùi vị tươi mới, nên trong lòng cảm thấy căm giận?”
Ngô Khuê vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, cắn một cái trên mặt Thượng Vân Sơ: “cô nương thôn dã như vậy sao có thể sánh với tiểu thư khuê các như nương nương? Kể từ khi tiểu nhân được nằm trên giường phượng của nương nương, ngay cả lúc làm với nương tử mới cưới cũng cảm thấy chưa thỏa mãn, tiểu nhân chỉ có thể thần phục dưới váy của nương nương không thể nào rời xa nổi.”
Lời hắn nói là thật, đây chính là phi tử của tiên hoàng còn là tình nhân cũ của Thái phó, có thể nằm trên chiếc giường thượng hạng này, Ngô Khuê hắnthật sự có phúc.
Nghe lời nịnh hót vụng về của nam nhân thô tục kia, trong lòng Thượng Vân Sơ vô cùng chán ghét, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Tấm lòng của Ngô lang, Bản cung rất cảm động, không biết lần này ca ca có nhờ ngươi nhắn lời gì với ta không?”
“Thượng đại nhân bảo tiểu nhân nói với nương nương là cứ để tiểu Hoàng đế kia sống như bình thường là được, đừng tự ý hành động...” Thượng Vân Sơ gật gật đầu, lệnh cho thị nữ Xuân Hương bưng một chén canh nóng vào, dặn Ngô Khuê uống. Sau đó lén lút dẫn Ngô Khuê ra ngoài.
Ngô Khuê kia chỉ nghĩ là nương nương sợ thân thể của mình yếu ớt, không thể giúp nàng ta giải cơn khát đã lâu, nên đã nhiều lần đưa canh để mình bồi bổ, trước kia cũng uống cũng không thấy có gì bất thường, liền yên tâm uống vào rồi rời đi.
Nam nhân bên ngoài cung kia hình như cũng đang cẩn thận tính toán việc gì đó, xem ra cuộc sống của ca ca cũng không tốt lắm, thật hối hận lúc trước không nên giúp đỡ Vệ Lãnh Hầu, không biết là lại tìm được ai trợ giúp, đang mưu tính cái gì. Mặc dù nàng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của nam nhân này. Nhưng trong lòng Thượng Vân Sơ cũng tự có tính toán riêng.
Thâm cung này quá lạnh lẽo, ngây ngốc lâu như vậy, cuộc sống vô vọng giống như từ bên trong phần mộ đi ra ngoài. Nếu trước sau gì cũng đồ bỏ đi, không bằng tự mình tính đường sống, khiến cho nhưng người phụ bạc nàng, không thể đạt được nguyện vọng không được vui sướng!
Xuân ý tản đi, cung Sở Vận lại khôi phục lại vẻ tĩnh mịch lạnh lẽo đêm khuya, ánh nến chỉ lóe lên một cái, rồi bị dập tắt...
Mạch nước ngầm trong cung bắt đầu xuất hiện, trong triều đình cũng bất ổn.
Sau ngày sinh thần mười sáu tuổi của hoàng thượng, Ngô Cảnh Lâm và vài vị lão thần liền dâng tấu cho Thái phó, nói về việc giao lại chính vụ cho Hoàng thượng. một quyển tấu chương được viết rất khẳng khái, rất có khí thế là sẽ liều cái mạng già của ông để đấu tranh.
Khi Thái phó mang bản tấu chương này ném cho Niếp Thanh Lân, nàng đang ngồi ở lan can trong Ngự Hoa Viên ngắm cá, nhìn nhìn liền cẩn thận nói: “Hay là nói hôm nay trẫm bị bệnh có được không?”
Vệ Lãnh Hầu híp mắt phượng nói: “Cái chính là chỉ sợ vừa nói Hoàng thượng bị bệnh, bên phía Ngô Các lão sẽ tung tin đồn thần muốn độc chết Hoàng thượng.”
Niếp Thanh Lân thò tay vào trong áo cá vẩy vẩy một chút, sau đó chậm rãi nói: “Ý của Thái phó thế nào, trẫm nghe theo là được.”
Thái phó cũng ngồi xuống băng đá, cánh tay đặt rên lan can cẩm thạch, cố ý thấp giọng hỏi: “thật sự là Hoàng thượng sẽ nghe theo ý của thần?”
Long Châu tử không có trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Thái phó.
Vệ Lãnh Hầu vốn muốn trêu đùa Trứng gà nhỏ này một chút, nhưng những lời nói không đứng đắn vừa đến khóe miệng liền dừng lại.
nói thật ra, thủ đoạn này của bè lũ Ngô các lão, hắn cũng không hề đặt ở trong mắt. Ngược lại trong đầu lại xuất hiện một ý niệm, mượn lý do này, tìm một cái cớ quang minh chính đại, vừa phế được tân đế, lại có lập một ấu chúa khác. Về phần bé con mà mình yêu nhất, có thể quang minh chính đại đưa vào trong phủ của mình, thỏa mãn nguyện vọng sớm chiều ở chung...
Nghĩ vậy, hắn nói: “Hoàng thượng ngồi trên long ỷ này vốn cũng không thoải mái, hay là không ngồi nữa, đi đến phủ của thần được không?”
Niếp Thanh Lân nghe xong trong lòng trầm xuống, im lặng một lúc lâu, chỉ cúi đầu nhìn cá lội trong ao, mấy cái đuôi cá chép màu sắc thật rựa rỡ, thỉnh thoảng đụng phải lá sen tạo thành bọt nước, nhàn nhã du ngoạn trong trời đất bao la...
“Thái phó anh minh, những lời mà đứa trẻ như trẫm nói sao có thể lừa gạt được Thái phó, chỉ là tăng thêm trò cười mà thôi. Chỉ là... Nay trẫm vì sựbất đắc dĩ của mẫu phi, tình cảnh cũng rất lúng túng, mặc dù không có biện pháp nào, nhưng ngồi mãi ở trên long ỷ cũng không phải là kế hoạch lâu dài... Nếu nghe theo lời Thái phó nói, cuộc sống sau này của trẫm sẽ ít phải lo sợ hơn bây giờ, nhưng không biết Thái phó định sắp xếp cho người thiếp thất không thể lộ mặt ra ngoài ánh sáng này như thế nào?”
nói xong lời cuối cùng, Niếp Thanh Lân hơi ngẩng đầu, cũng không nhìn Vệ Lãnh Hầu, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời phương xa bên ngoài cung.
Khuôn mặt Vệ Lãnh Hầu chợt trở nên căng thẳng.
Sao hắn có thể không rõ ý trong lời nói của Long Châu Tử? hiện tại văn võ trong triều tất nhiên không biết Hoàng thượng là một nữ tử, nhưng người người ai cũng từng nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng thượng.
Điều này có nghĩa là, cho dù một ngày nào đó Vệ Lãnh Hầu hắn lấy được ngôi báu, chỗ ngồi trong Phượng cung tuyệt đối không thể là Trứng gà yêumến của hắn, thậm chí nàng sống trong thâm cung ngay cả khuôn mặt cũng không thể để lộ...
Nam nhân đều tư duy theo thói quen, hắn vốn nghĩ làm thế nào để có thể đem bảo bối trong lòng mình về dưới cánh chim của mình, lại chưa từng nghĩ đến những chuyện tương lai. Nhất thời Vệ Lãnh Hầu không biết phải trả lời Long Châu tử như thế nào, đột nhiên cảm thấy buồn bực, đứng dậy lạnh mặt phẩy tay áo bỏ đi.
Niếp Thanh Lân khẽ thở dài một hơi, nhìn đám cá trong ao no đến mức bơi không nổi nữa, miễn cưỡng quẫy đuôi ở dưới đáy ao, đột nhiên cảm thấy hâm mộ những con cá ngốc nghếch này, mỗi ngày thoải mái vui chơi thật sự là cảnh giới tối cao mà con người muốn đạt được, Thái phó còn trách mắng nàng kém phát triển, hao tổn bao nhiêu nguyên thần như vậy, làm sao có thể phát triển được đây?
hiện tại trong tay nàng thật sự không có một con bài tốt nào để dựa vào, miễn cưỡng duy nhất có thể tính được, đó là khơi gợi chút ít lòng thương hại của Thái phó đại nhân mưa nắng bất thường kia. Bên cạnh nàng, từ nhỏ đã không thiếu những nam nhân quyền cao chức trọng.
Uống rượu mạnh, ấp ủ quyền mưu, mỹ nữ chỉ là dệt hoa trên gấm, giống như đặt một vài quả mơ ở trong đĩa muối, dùng để khai vị nhắm rượu thì rất thích hợp, nhưng không thể chắc bụng.
Mà mình đối với Vệ Lãnh Hầu, cùng lắm cũng chỉ là một quả mơ, sau khi đã thưởng thức qua thì nhổ hột xuống dưới đất, kết quả nhẹ nhàng nhất chính là bị giẫm cho tan xương nát thịt. Cho nên nhân lúc vẫn còn có chút sủng ái bởi mới mẻ, giống như con kiến tranh thủ kiếm chút phúc lợi nho nhỏ.
Thái phó đại nhân, ban cho trẫm một chỗ tòa nhà đi! Phía sau nhà tốt nhất là có vạn mẫu ruộng tốt, trẫm sẽ cố gắng học khai khẩn cày cấy, mùa xuân gieo trồng cất giữ cho mùa đông, làm một người dân tốt hàng năm đều sẽ nộp thuế!
Sau thấy Thái phó cho Nguyễn công công truyền đạt lại ý tứ của mình, ý nói kỳ hạn chịu tang của Hoàng thượng chưa hết, bi thương đau khổ chưa qua, không có tâm trạng để chủ trì việc triều chính. Niếp Thanh Lân lập tức ngầm hiểu, liền viết một bài “Nhớ cha”, nhân lúc có mặt tất cả các cựu thần, đến hôm tế tổ, vừa khóc vừa đọc diễn cảm, sau đó giao phó cho Thái phó tiếp tục thay mình chủ trì quốc sự ba năm.
Ngô các lão đi theo phía sau cũng vừa khóc vừa cầu xin Hoàng thượng: “Thần biết Hoàng thượng hiếu thảo, nhưng nước không thể không có vua!”
Trong lòng Niếp Thanh Lân thầm nói: Các lão thật là hồ đồ, nếu trẫm không tẫn hiếu với phụ hoàng, thì sẽ phải đi vào trong phủ của Thái phó tẫn hiếu với hắn, cũng chỉ có thể xin lỗi Ngô đại nhân.
Kết quả khuôn mặt Thái phó trầm xuống, tức giận đuổi Ngô Cảnh Lâm đang nói bừa ra khỏi tổ miếu, sau đó bắt ở nhà tự đóng cửa sám hối, tính toán khoảng một năm sẽ không phải nhìn thấy Các lão.
Việc đó ngay cả Hoàng đế cũng không thể giúp được gì.
nói đến trồng trọt, cày ruộng tưới nước là điều không thể thiếu. Nhưng các thôn xóm xung quanh kinh thành mấy năm nay đều bị thiếu nước. Tuy vậy nhưng hôm nay việc thiếu nước đã không còn rắc rối nữa, vì công bộ đã phái đến đây một vị Thị Lang tốt!
Mấy năm gần đây công bộ bị Thái phó mắng rất thậm tệ, khiến những người đồng liêu vừa bước vào cửa nha môn thì cả sắc mặt lẫn tinh thần đều chán nản, như cha mẹ chết vậy. Mỗi sáng sớm những tên quan viên phụ trách các vấn đề kênh đào đều giống như những đứa trẻ không chịu đi học, chỉ muốn ở trong lòng thê thiếp khóc một trận, rồi vẫn phải vào triều gặp Thái phó. Sau khoa thi vừa rồi, có một Tả Thị Lang mơi tới, trong lòng nhóm lão nhất thời buông lỏng, khoái trá đem hết mọi chuyện vặt vãnh liên quan đến kênh đào nước tưới ở ngoài kinh thành giao cho Cát Thanh Viễn.
Tiểu Cát đại nhân này rất có phong thái quan phụ mẫu, cúi đầu nhẫn nhịn nhận lấy đống khoai lang phỏng tay này. Khí thế hừng hực đi đến khu vực sông đào xung quanh kinh thành để nhậm chức.
một tháng sau, chính là đại điển “Giao tế”.
Ở bên ngoài kinh thành hoàng thất Đại Ngụy có hành cung Hương Diệu Sơn, là nơi nghỉ của Hoàng đế khi đến mùa hè, cũng là nơi cử hành lẽ cúng tế Thần Nông – lễ “Giao tế”, bên ngoài hành cung có một khu đất ruộng của hoàng gia, bên trong trồng các loại ngũ cốc đặc biệt, đến mùa xuân, Hoàng đế dẫn theo phi tử và các hoàng tử tới đây,vung cuốc cày cấy, trồng trọt ba ngày, xem như là Hoàng gia tuân thủ theo nghi lễ cổ xưa “Thủ tài vu địa, thủ pháp vô thiên*”.
*Kiếm tiền từ đất, nhờ phước trời ban: Ý nghĩa của câu này là hy vọng trời cao có thể bao phước lành cho dân chúng
Thủ tài vu địa: Đất đai chứa vạn vật, là sự sống của nhân loại, là điểm khởi đầu cho sinh sả n.
Thủ pháp vu thiên: “Phép” ở cổ đại đa số hiến tế, khẩn cầu trời xanh giáng xuống phúc lành cho dân
Bởi vì chuyện bị tập kích ở quan đạo lúc trước, Vệ hầu không thích để Thánh Thượng rời cung.
Nhưng mấy năm gần nhất liên tục bị hạn hán, nơi gặp nạn nghiêm trọng nhất là Quan Trung, gần đây còn có một đám dân chạy nạn lên núi làm thổ phỉ, dựng cờ náo loạn muốn tạo phản. Nếu như Thánh thượng vắng mặt tại đại điển “Giao tế”, lại càng dễ dàng để kêu than ầm ĩ.
Khâu Minh Nghiêm phụ trách diệt trừ phản loạn ở khu vực này khuyên can Thái phó nói: “Xin Thái phó ổn định lòng dân, Giao tế không thể bị bỏ dở...”
Dĩ nhiên Vệ Lãnh Hầu hiểu rõ tầm quan trọng của việc này, gọi Lỗ Dự Đạt tới, dặn dò hắn điều động Hắc Kỳ quân, vấn đề an toàn dọc đường cũng giao cho thuộc hạ tài giỏi.
Lỗ Dự Đạt nghe xong có chút sững sờ, không ngờ Thái phó lại dùng đến Quân Hắc Kỳ dũng mãnh nhất Đại Ngụy để bảo vệ cho đứa trẻ kia.
Nhưng mà vừa quay đầu nghĩ lại, ngay cả lão xú bà Đan Thiết Hoa kia cũng bị bí mật điều vào trong cung, Thái phó sắp xếp như vậy nhất định là có dụng ý, lập tức trầm giọng nhận lệnh, cẩn thận tỉ mỉ đi chuẩn bị sắp xếp mọi thứ.
Đường đi đến hành cung Hương Diệu Sơn rất thuận lợi, chỉ cần đi về phía đông sông đào, đường thủy thông suốt, chỉ hai ngày là đã đến nơi.
Đây là lần đầu tiên Niếp Thanh Lân dùng thân phận Hoàng đế đi đến hành cung Hương Diệu Sơn, lúc này mới biết khí thế của thuyền rồng Hoàng đế như thế nào. Cả một con thuyền lớn là thân của con rồng, đầu rồng dẫn đầu, trên thuyền lầu các nguy nga, có ba tầng, thân thuyền được chạm trổ tinh tế, mỗi miếng vảy đều được sơn màu vàng, buổi trưa khi có ánh nắng mặt trời thì lấp lánh, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Khi Long Châu bước lên trên con thuyền lớn xa hoa đặc biệt này, trong lòng thở dài nghĩ: Cũng khó trách những nam tử từ thời xa xưa, vì cái ghế cao cao tại thượng này mà người trước ngã xuống người sau đã tiến lên, đúng là quyền lực mang đến sự thèm khát khiến cho lòng người nảy sinh sự tham lam!
Cách thuyền rồng rất xa, cũng có hai chiếc thuyền lớn, đó là thuyền của gia quyến quan viên trong triều đi cùng, còn có các phi tần. Giao tế cày bừa vụ xuân là đại sự, cần có triều thần và gia quyến của họ đi cùng, mới phù hợp với cảnh nam cày nữ dệt như nghi thức cổ xưa.
Thuyền lớn chạy rất ổn định, dọc đường đi hai bên bờ sông đều là cảnh đẹp ngày xuân, lúc trước thuyền bè trên sông đã từng bị mắc cạn, Niếp Thanh Lân tưởng rằng sẽ cho thuyền vào bờ rồi đi bộ, ai ngờ lúc này nước lại rất sau thuyền rồng một đường thông suốt đi qua.
Ngay cả Thái phó cũng kinh ngạc, dẫn tiểu Hoàng đế đi dọc theo lầu các phía trên thuyền rồng để xem xét.
Chỉ thấy đê điều hai bờ sông đều được gia cố, trồng các loại cây không phân biệt lớn nhỏ, còn có một vài lao dịch đang khom lưng trồng cây, loại cây kia nhìn rất kỳ lạ, lá thì ngắn mà thân cây thì dài, vừa nhìn thì biết đây là loại cây giữ đất rất tốt.
Thái phó rất hài lòng, xoay người nói với Nguyễn công công: “Cái người tên Cát Thanh Viễn kia có đi cùng không?”
Nguyễn công công đi xuống hỏi, sau đó lập tức quay lại bẩm báo nói: “Cát đại nhân tư lịch không đủ, không thể bồi bên cạnh thánh giá, nhưng ngài ấy đang ở một địa phương cách đây không xa chỉ huy việc khơi thông đường sông, nếu Thái phó muốn gặp, nô tài liền sai người gọi ngài ấy đến.”
Thái phó gật gật đầu, chờ đợi trong chốc lát, có một con thuyền nhỏ tới gần thuyền rồng, một nam tử mặc áo xanh đi chân đất đi lên thuyền rồng.
hắn cũng là đi quá vội vàng, đang ở trên đường sông bận tối mặt, nghe thấy Thái phó gọi đến thì kinh sợ, liền vội vàng đi đến, vốn là muốn lau qua người một chút, cầu công công tìm một bộ triều bào để mặc tạm, ai ngờ vừa lên thì phát hiện Thái phó đang đứng ở mũi thuyền, trong lòng nhất thời cả kinh,vội vàng quỳ xuống nói: “Thần quần áo không chỉnh tề liền tới diện kiến giá, xin Thái phó trách phạt.”
Tâm tình Vệ Thái phó không tệ, nói: “Cát đại nhân làm gương cho binh sĩ, làm gương cho công bộ, là bổn hầu gọi tới đột ngột, sao có thể trách cứ ngài, đứng lên rồi nói.” nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc này, có một tiểu thái giám bưng chậu rửa mặt và khăn mặt tới. Sau khi Cát Thanh Viễn vội vàng lau người sạch sẽ và thay y phục khác, liền gấp gáp đi vào đại sảnh lầu các để gặp Thái phó.
Đại sảnh này được chia thành gian trong và gian ngoài, Thái phó đại nhân ngồi ở gian ngoài, từ bên trong bức bình phong phía trong truyền ra tiếng cười không ngừng, thỉnh thoảng có có tiếng mèo kêu. Có một vài cung nhân nối đuôi nhau đi vào, trên tay đang bưng một một ít cốc đĩa ngọc.
Thái phó nửa tựa vào nhuyễn tháp, nói với người thanh niên phía dưới: “Đáng lẽ ra Hoàng thượng muốn đích thân khen ngợi ái khanh, nhưng lại đangdùng bữa, cho nên bản Hầu thay người truyền đạt lại.”
Cát Thanh Viễn vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Thái phó lại hỏi: “Công bộ đau đầu một năm cũng không giải quyết được chuyện này, sao ái khanh lại làm được?”
Thấy Thái phó hỏi, Cát Thanh Viễn lập tức đáp: “Chẳng qua là thần đi tìm Vũ tiền bối được ông ấy chỉ cho phương pháp thôi, Vũ tiền bối trị thủy chỉ một chữ “đạo”, vì thế thần nghĩ đến, gần đây thứ nhất là đê kênh đào sụp đỏ, thứ hai là lượng nước không đủ. Nếu chỉ dựa vào nước mưa, khó tránh khỏi ở thế bị động, cho nên thần tra xét bản đồ vận tải bốn phía, đả thông được nguồn suối cách đây hai trăm dặm, xây dựng đập nước, nên đã tự do điều chỉnh được mực nước, hơn nữa còn cung cấp dủ nước tưới cho vạn mẫu ruộng đang thiếu nước. trên đê, thần đã phái ngươi trồng cây đoạn nước, và cỏ khổ mang.”
Vệ Lãnh Hầu nghe xong gật gật đầu: “Hai loại thực vật kia nghe tên rất lạ, có công dụng gì vậy?”
“Hồi bẩm Thái phó, nhánh cây đoạn nước này giữ hơi nước, không dễ hong khô, không thể dùng làm củi, mà rễ của cỏ khổ mang đâm rất sau, vô cùng vững chắc, hơn nữa lá cực kỳ đắng, súc vật không thể ăn được, hai loại cây cỏ này mỗi cây đều có công dụng kỳ diệu, sau này không cần lo lắng trồng lại.”
Vệ Lãnh Hầu đánh giá thanh niên trước mắt, tuổi tác không lớn, nhưng nhìn cách làm việc thì rất dày dạn kinh nghiệm!
“Dựa vào năng lực của ái khanh, làm việc ở công bộ hình như có tài mà không thể phát huy được, ở hộ bộ có một vị trí đang thiếu người... không biết ý ái khanh thế nào?”
Niếp Thanh Lân đang ở trong gian trong dùng bữa đôi đũa ngà voi trên tay hơi dừng lại, nghe được thanh niên tuấn lãng đang ở gian ngoài kia trầm giọng nói: “Chuyện kênh đào còn chưa được xử lý xong, hơn nữa việc nguy cấp lúc này của triều đình chính là hai chữ “thủy lợi”, thần ở phương diện này cũng có chút hiểu biết, nguyện dốc hết sức lực non yếu, giúp Thái phó giải quyết gian nan khổ cực...”
Niếp Thanh Lân giơ chiếc đũa lên, gắp một miếng thịt bò, nghĩ rằng: Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy! Cát Thanh Viễn này đúng là một người khôn ngoan thấu đáo.
Thái phó đại nhân chủ động thăng chức quan cũng không phải là việc gì tốt, chức quan trong hộ bộ béo bở như vậy, chương quản ngân khố quốc gia, sao có thể tùy tiện để cho một tiểu tử không có tư lịch qua? Hơn phân nửa chỉ là dùng mồi để thăm dò, nếu thực sự mừng rỡ nhảy chồm lên, thì con đường làm quan của tiểu Cát cũng chỉ có thể dừng lại ở hộ bộ trong gia môn, một người tầm thường và vô vị.
Cát Thanh Viễn này, đúng là nhân tài! Con đường thăng quan tiến chức của hắn sẽ rất dài...
Khi Cát Thanh Viễn từ trong lầu các đi ra, vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Thái phó và người đang dùng cơm trong nội thất nói chuyện với nhau.
“Thái phó chớ có gắp cái đó, trẫm không ăn thịt hươu, ái khanh ăn giúp trẫm đi...” Giọng nói kia khàn khàn mang theo một chút mềm mại, người nghe được lỗ tai đều rất sảng khoái.
Lúc này, một hoàng tử đơn giản làm cho lòng người nảy sinh sự thương yêu, không ngờ rằng sau khi trưởng thành lại trở thành một Hoàng đế vĩ đại khiến người ta kính nể.
Ngày ấy mặc dù hắn từ xa liếc mắt nhìn một cái, nhưng cũng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Hoàng đế. Người ta đều nói tân đế nhu nhược vô năng, là con rối trong tay Thái phó. hắn thật ra cũng không rõ vị hoàng tử lúc này rốt cuộc là người thế nào..
Cái hộp lễ kia chính là để dò xét, muốn biết tân đế có phải cam tâm nhận giặc làm cha hay không, không suy nghĩ đến chính sự, thật ra vốn cũng không hi vọng gì, coi như có lòng muốn duy trì Đại Ngụy chính thống, nhưng có lẽ đứa trẻ kia cũng vô lực.
Hai chữ “Lặng lẽ đợi”, thứ nhất biểu lộ sự trung thành của mình, thứ hai hi vọng tân đế an tâm một chút chớ nóng vội, cố gắng nhẫn nại.
Cũng không nghĩ rằng, lần thăm dò đó có thể dò ra một việc vô cùng vui mừng. Tiểu Hoàng đế ban thưởng lại hai chữ “lặng lẽ đợi” cho mình.
Ngày ấy khi hắn nhìn thấy “Kênh đào” thì vô cùng sửng sốt, đầu đầy mồ hôi lạnh. Nếu không phải Hoàng đế ra tay giúp đỡ, chỉ sợ mình đã sớm bị đày đến thâm sơn cùng cốc, chưa kịp hoàn thành hùng tâm tráng chí, đã phải sống cuộc sống tầm thường vô vị.
Lúc nãy khi Thái phó nói muốn đề bạt hắn, trong lòng hắn rất vui mừng, vừa định đáp ứng lại đột nhiên nhớ tới vì sao Hoàng đế lại nhắc nhở mình thu liễm sự sắc xảo lại, lời đã vọt tới khóe miệng liền vội vàng sửa lại.
Khi từ thuyền rồng đi xuống, Cát Thanh Viễn đứng ở trên chiếc thuyền nhỏ cung tiễn thuyền lớn của Thánh thương rời đi. hắn biết “sự ẩn giấu” của mình so với Thánh thượng còn quá kém.
Người thường ngày lạnh lùng như Vệ Lãnh Hầu, không thân cận với văn võ bá quan trong triều, vậy mà lại dùng bữa cùng với Thánh thượng, khônghề quan tâm chút nào tới tin đồn chèn ép làm nhục tân đế bên ngoài.
Cũng không biết tân đế này đã dùng thủ đoạn gì lại có thể thân cận với Thái phó âm u lạnh lẽo như vậy, giống như hiền thần và minh quân ở chung với nhau...
Khi chiếc thuyền rồng cập bến ở Hương Diệu Sơn, Niếp Thanh Lân giống như cũ không thể không phát ra tiếng cảm khái.
Năm ấy tám tuổi, dựa vào phụ hoàng muốn vụng trộm đến hành cung một lần. Lần đó, nàng và mẫu phi phải ngồi trên một con thuyền nhỏ lắc lư, rất khó chịu, say sóng nôn đến rối tinh rối mù. Cho nên không có tâm tình thưởng thức phong cảnh.
Lần này lại vui sướng, thuyền lớn vững vàng, như đi trên mặt đất, cả đường ha ha vui đùa một chút, ngắm nhìn phong cảnh hai bên bờ sông, thật là một “giao tế” đáng nhớ cả đời.
Nhưng Thái phó lắm chuyện, chỉ vừa mở cửa sổ thưởng thức phong cảnh được một lúc, đã lôi kéo mình cách xa cửa sổ, nói là mình không di chuyển nhìn phong cảnh lâu sẽ bị say sóng, sau đó lại lôi kéo mình lên nhuyễn tháp, bắt nàng thưởng thức phong cảnh dưới y phục của Thái phó.
Khi đến hành cung, mặt trời đã ngả về phía tây.
Việc đầu tiên đám người ở đây làm chính là sắp xếp tốt phòng ngủ của Hoàng thượng và Thái phó.
Hành cung không có tường thành, vườn tuy lớn, nhưng cách sắp xếp cung điện hơi rắc rối một chút. Tẩm cung của Thái phó đại nhân ngay sát của Hoàng đế, chỉ cần đi qua một cánh cửa nhỏ là được.
Nhưng điều làm cho Niếp Thanh Lân cảm thấy kỳ quái đó là lần này Thái phó đại nhân không dẫn theo bất kỳ một thiếp thất nào.
Khi nàng tò mò hỏi, Thái phó đại nhân thản nhiên nói: “Hoàng thượng hy vọng thần dẫn theo nhiều thiếp thất sao?”
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết câu trả lời của mình sẽ làm Thái phó không vui, liền không nói gì nữa, nghiêm chỉnh đi theo Đan ma ma đến ôn tuyền tắm rửa. Bên cạnh hành cung Hương Diệu Sơn có ôn tuyền, cho nên việc tắm rửa đều ở trong hành cung, tất cả đường dẫn nước đều được làm bằng ngọc thạch, cho nên nước trong ao đều được điều chỉnh khá tốt.
Mấy ngày nay đều phải ngâm mình trong nước thuốc đến phát chán, lần này may mắn mới được tắm trong nước sạch, còn được rắc cánh hoa dầu vừng để thư giãn. Niếp Thanh Lân vừa nhìn thấy, liền không thể chờ vội vã muốn đi vào trong ao.
Nhưng Đan ma ma không cho, gọi một cung nữ trong trắng tới, sau đó ra lệnh cho nàng tắm rửa sạch sẽ năm lần, rồi ngồi vào trong ao, sau nửa nén hương, thấy nàng không có việc gì, mới để cho Hoàng đế tiến vào.
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết lần này đi ra ngoài được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng... lại nghiêm ngặt đến mức độ này, ngay cả tắm rửa cũng phải có người thử nước, thật sự là làm cho nàng có chút nghẹn lời hỏi trời cao.
Sáng sớm hôm sau, lễ giao tế bắt đầu, theo tập tục Niếp Thanh Lân phải tắm rửa thay y phục nông dân rồi đi đến ruộng cày cấy.
Bãi tắm ôn tuyền trong hành cung rất lớn, là nơi mà tiên đế yêu thích, ao lớn bao ngoài ao nhỏ, liên kết thành một vùng, trước kia tiên đế rất thích dẫn theo một đám cung nữ yêu kiều vào trong ao, bơi lội với rất nhiều mỹ nữ trần trụi và làm việc hoang đường.
Hôm nay đã là đại lễ, nhưng tấm ván gỗ nặng nề phân chia bãi tắm được dựng lên, quần thần và nữ quyến của mình tách nhau ra, sau khi tắm rửa sạch sẽ, đã thay đổi y phục để làm lễ.
Mặc dù Hoàng thượng không cùng các vị thần tử tắm chung một chỗ, vách ngăn cao khoảng một trượng, nhưng cũng không cách xa nhau lắm, nếu có động tĩnh gì nhất định có thể nghe được.
Dựa theo yêu cầu của ma ma, mặc dù Niếp Thanh Lân đã đổi khăn tắm nhưng vẫn phải đợi tiểu cung nữ trẻ tuổi kia thử nước tắm sau đó mới có thể đi vào bên trong.
Nước rất nóng, thỉnh thoảng hơi nóng bốc lên tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
một thị vệ vốn đang đứng gác ở một góc bãi tắm của nữ quyến, đột nhiên sắc mặt ửng hồng, ánh mắt đờ đẫn, phía dưới quần chậm rãi nổi lên mộtkhối lớn, xoay người đi đến sườn núi phía sau.