Giấc Mộng Đế Vương

Chương 68



Khiêu khích trắng trợn như vậy, sau lưng đã yên tâm có chỗ dựa vào.

Đại Ngụy vừa mới ổn định sau loạn Cát tặc, trong triều lòng người không yên, Nam Cương thừa dịp này để phát triển, nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên. Nếu lúc này giao chiến với Hung Nô, chính là chiến đấu với cả hai tuyến. Tuy Thái phó đại nhân không sợ, nhưng cái loại chuyện lỗ mãng làm ngàn vạn dân chúng Đại Ngụy tìm đường chết này thì tuyệt đối không được.

Trong mắt hắn, nữ nhi của hôn quân là một đám vô dụng, đưa ra ngoài đổi lấy hòa bình tạm thời coi như là cống hiến duy nhất sau nhiều năm sống trong cẩm y ngọc thực. Có lẽ vì có quan hệ với Long Châu, nên Thái phó có chút thương cảm cho vị công chúa mềm yếu kia. Thế nhưng sự thương cảm ấy không đáng giá được nhắc tới trước việc lớn của quốc gia.

Nếu nói hắn không đành lòng làm khó Thiệu Dương thì thà nói rằng hắn không muốn thấy vẻ không vui trên mặt giai nhân.

Quả nhiên, sau khi Niếp Thanh Lân nghe xong thì im lặng không nói. Thái phó vươn tay lấy khăn ướt ở trên bàn nhỏ cạnh giường, vừa nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên thái dương của nàng vừa nói: “Lát nữa Trứng gà đừng về cung, bản Hầu sẽ đích thân nói rõ với Thiệu Dương công chúa. Thiệu Dương cũng là người hiểu biết lỹ lẽ, nếu nàng biết rõ lợi hại trong đó, về sau tránh cho tỷ muội khó xử.”

Nhưng Niếp Thanh Lân lại lắc đầu: “Bát hoàng tỷ trời sinh nhát gan, Thái phó nói sợ rằng làm cho hoàng tỷ sợ hãi, để Bản cung chậm rãi khuyên nhủ”

Lúc nàng mặc quần áo tử tế ra khỏi thư phòng thì đã chạng vạng tối. Khi trở lại cung Phượng Sồ, ngự thiện phòng đã được Nguyễn công công báo trước, chuẩn bị xong đồ ăn.

Bởi vì là bữa tối, không nên ăn nhiều dầu mỡ, mấy đồ điểm tâm rất đáng yêu, cháo bích ngạnh vô cùng thơm, vì nấu với đường phèn nên ngọt ngào đúng khẩu vị của hai công chúa, ngay cả sủi cảo cũng dùng thịt cá chình mỏng cũng với tôm non cùng với hoa mai, quả lê để làm nhân bánh, một lớp bánh mỏng trùm lên, không cần chiên qua dầu, chỉ là hấp chín.

Loại thức ăn mang vị phương nam này chỉ cần cắn một miếng là cảm thấy tươi ngon sảng khoái.

Nhưng trong lòng Niếp Thanh Lân có việc, ăn không nhiều lắm, Thiệu Dương công chúa lại ăn nhiều hơn, ăn hết sạch mấy cái sủi cảo cá. Lúc ăn đến cái cuối cùng mới đột nhiên nhận ra, lập tức dừng lại đũa ngà voi. Mấy ngày nay trở về cung, có lẽ đã chịu khổ quá lâu ở đất bắc lạnh lẽo, đã lâu không ăn những món ăn tinh xảo trong cung, mỗi lần dùng bữa nàng đều cố gắng ăn, nhất thời không giữ được quên sạch lễ tiết trong cung, trước mặt muội muội lại chén sạch bàn ăn, thật sự là vô cùng thất lễ.

Niếp Thanh Lân thấy lo lắng trong đáy mắt hoàng tỷ, khẽ cười, đem cái sủi cảo cá cuối cùng cho vào bát Bát công chúa: “Ở đây chỉ có tỷ muội chúng ta, sao phải chú ý đến những lễ tiết rườm rà? Việc nhỏ như vậy cũng phải ép buộc mình, vậy thì chẳng phải khó chịu muốn chết rồi sao?”

Thiệu Dương công chúa nghe lời của muội muội, cười ngượng ngùng, nhưng lúc đưa mắt nhìn muội muội lại cúi đầu xuống luôn, im lặng ăn sủi cảo trong bát.

Lúc chiều Nguyễn công công đến truyền Thái phó muốn triệu kiến công chúa. Lúc Vĩnh An công chúa trở về thì đã là hoàng hôn, son phấn trên gương mặt nhỏ nhắn đã được lau, tóc cũng được chải lại, trên mặt là tâm sự nặng nề, buồn bực không vui, không biết vì sao Thái phó Diêm Vương truyền muội muội đi làm gì.

Lúc mới ngẩng đầu, lại nghiêng mắt nhìn chỗ xương quai xanh có một dấu đỏ tươi. Nàng cũng đã trải qua chuyện nam nữ, tất nhiên biết cái đấy là gì, chỉ nói mình mệnh khổ, lại không nghĩ tới ở trong cung cũng phải chịu lấy khuất nhục khó nói lên lời như vậy. Vành mắt đỏ lên, mấy giọt nước mắt rơi xuống bát cháo bích ngạnh ngọt ngào, thêm vài vị chua xót.

Thấy Thiệu Dương đột nhiên khóc, Niếp Thanh Lân vội phất tay để cung nữ hầu hạ lui ra, kéo tay Thiệu Dương: “Tỷ tỷ làm sao vậy? đang ăn cơm sao mắt lại đỏ?”

Thiệu Dương vội vàng dùng khăn tay lau mắt, thầm nghĩ mình thật không hiểu chuyện, sao có thể rơi nước mắt trước mặt muội muội như vậy? Nghĩ vậy liền thu nước mắt, an ủi Vĩnh An công chúa: “Trước kia muội muội sống ở núi tất nhiên là thanh tịnh, thế lực Thái phó bây giờ ngay cả thánh thượng cũng phải nhường nhịn. Muội thân là công chúa, trong cung không có chỗ dựa vào, chỉ có thể giữ vững tinh thần, hoàn cảnh nào thì cũng có cách ứng đối. Thái phó kia không tuân thủ lễ tiết, nhưng cũng may vẻ ngoài cũng coi như là vừa mắt, bây giờ muội muội chỉ nên xem đây chỉ là mộtthời phong hoa tuyết nguyệt, về sau thì phải coi như không có gì, cầu hoàng thượng gả cho một phò mã tốt, mới không uổng phí thân phận công chúa Đại Ngụy. Chẳng lẽ chỉ cho phép nam nhân bọn họ có tam cung lục viện, nhưng lại không cho phép chúng ta đổi vị hôn phu ôn nhu trẻ tuổi…”

Niếp Thanh Lân nhìn hoàng tỷ giương đôi mắt đỏ như mắt thỏ, nói ra lời lớn mật như vậy, nhịn không được nở nụ cười. Bát hoàng tỷ này thật thú vị, thế mà lại đem lời của mình lúc mình lấy thân phận Hoàng đế nói chào từ biệt hoàng tỷ đi hòa thân, bộ dáng thay đổi còn lại đều trả cho mình.

Đáng tiếc những đau khổ này mới là sự mài giũa tốt nhất, làm người thay đổi bộ dạng. Lúc trước sau khi hoàng tỷ nghe xong lời mình nói thì vô cùng kinh sợ, chỉ kém giơ tay che miệng hoàng thượng. Nhưng hôm nay người tỷ tỷ lúc trước muốn chết để đổi lấy trinh tiết, luôn nghe theo khuôn phép cũ lại đứng đắn mở ra con đường nạp nam sủng cho mình rồi.

Thiệu Dương nói xong, thật ra cũng không được tự nhiên. Bởi vì tình thế bất đắc dĩ, nàng đột nhiên nhớ tới những lời nói của tiểu hoảng đế nói với mình lúc trước, khai sáng hoàng muội của mình, thế nhưng dù sao cũng không phải là phong cách của mình. nói xong lại nhìn vẻ cười trộm của muội muội, vội vàng nói: “Đây cũng là lời hoàng thượng khuyên bảo tỷ lúc trước. Lúc đầu hoàng tỷ nghe cũng cảm thấy vớ vẩn, thế nhưng khi ở đất man di, lại được những lời không đầy đủ này làm tỉnh ngộ nên đã làm hoàng tỷ chống chọi với gian khổ đến cùng. Thánh thượng nói ‘Chỉ cần kiên trì thì cuối cùng có thể trở về, bày tỏ hiếu tâm trước bài vị mẫu phi’. Hoàng tỷ luôn nhắc lại trong lòng câu này, cuối cùng còn sống trở về đúng không?”

sự vui vẻ trên mặt Niếp Thanh Lân không còn nữa, cảm thấy mấy lời kế tiếp như nghẹn ở cổ họng, nhìn Bát hoàng tỷ như được sinh ra lần nữa, mặt tỏa ra ánh sáng nhạt, nói lời để nàng trở lại đất Bắc dù thế nào cũng không thể thốt lên.

Nếu lần thứ nhất hoàng tỷ đi là bởi vì lời nói của mình mà ôm lấy hi vọng để chống đỡ, trở về lần nữa… Chẳng phải là đánh gãy tất cả những niệm tưởng của nàng ấy, muốn bắt nàng ấy chết hay sao?

Ngay lúc tỷ muội đều có tâm sự, đột nhiên một giọng nam ẩn chứa sự tức giận vang lên ở chỗ cửa ra vào: “thì ra Bát công chúa săn sóc như vậy, rất giỏi suy nghĩ thay người khác, vậy thì bản Hầu yên tâm rồi. Chắc hẳn chuyện kế tiếp Bát công chúa cũng biết đạo lý, đỡ phải hao tâm tốn sức của nhau!” Thái phó không biết từ lúc nào đã đứng chỗ đó, vẻ anh tuấn cũng không che được sắc mặt giận dữ.

Thiệu Dương công chúa nhớ tới mình mới nói câu: “Thái phó không tuân thủ lễ tiết, nhưng vẻ ngoài cũng coi như là đẹp mắt”, lại khuyến khích hoàng muội phong hoa tuyết nguyệt, nhìn sắc mặt Thái phó như muốn giết người, nàng bị dọa mất hồn, thân thể mềm nhũn ngã từ trên ghế xuống đất.

Niếp Thanh Lân vội vàng đỡ tỷ tỷ đã trở thành đống bùn nhão, trong lòng thầm nghĩ nghề nghiệp thật sự của Thái phó đại nhân là núp ở góc tường nghe lén sao? Hai lần lúc tỷ muội tâm sự Thái phó đều mang cái mặt đen như từ trên trời rơi xuống, người bình thường cũng bị hắn hù chết, huống chi là hoàng tỷ nhát như chuột?

Nhưng khi nhìn vẻ Thái phó tức giận thì không tiện ngăn cản, chỉ có thể giả vờ không biết mà nói với Thái phó: “Buổi chiều Thái phó gọi Bản cung và Hoàng thượng học tập tổ huấn trong thư phòng, ở bên cạnh ân cần giám sát thánh thượng và Bản cung, đúng thật là rất mệt mỏi. Cháo bích ngạnh này là thứ tốt để bổ khí dưỡng thân, Bản cung bảo Đan ma ma lấy một chén, Thái phó ăn vào sẽ có thêm tinh thần”

Lời nói này là trá hình bác bỏ phỏng đoán của Thiệu Dương công chúa, cho Định Quốc Hầu thể diện, trở thành tấm gương sáng cho người khác, cũng coi như là giải vây cho hoàng tỷ.

Thái phó tất nhiên biết rõ Long Châu đang che chở, thế nhưng ấm ức trong lồng ngực thật khó mà biến mất. Vệ Lãnh Hầu hắn lúc thiếu niên thì dung mạo xuất trần, nữ tử ái mộ chạy theo như vịt, làm gì có ai dám đem hắn so sánh với loại trai lơ hạ tiện ở kĩ viện, chơi xong thì buông bỏ đi cưới người mới chứ!

Thiệu Dương đúng là ăn gan báo, lại khuyến khích muội muội chơi đùa là được rồi! Công chúa Đại Ngụy đều không đọc “nữ giới” sao?

Tay chân Niếp Thanh Lân nhẹ nhàng, sau khi đỡ lấy tỷ tỷ, nhận bát sứ Đan ma ma đưa tới, thử độ ấm, tự mình đưa đến trước mặt Thái phó: “Thái phó mau ăn đi, có gì thì sau khi dùng bữa xong rồi nói được không? Bản cung rất đói!”

Vệ Hầu gia vốn lo lắng Trứng gà khó xử, nên muốn đến đây để giúp nàng giải vây, nhưng không nghĩ tới sẽ nghe được mấy cái này, rõ ràng đây là lời đại nghịch bất đạo lúc trước Niếp Thanh Lân đã nói với Bát công chúa.

Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện: nếu như hắn gặp nạn ở Lễ huyện không về được, chỉ sợ Long Châu không tốn một giọt nước mắt, sẽ động phòng với con trai của Cát cẩu tận hưởng tuổi trẻ rồi.

Lần đầu tiên trong đời thành tâm đối đãi với nữ tử, nhưng đổi lấy kết quả như vậy? Nghĩ đến đây, lửa giận không thể đè xuống được, chén cháo trêntay rơi xuống, cháo trong bát bắn ra, âm thanh tiếng vỡ rất to.

Khuôn mặt Thiệu Dương trắng bệch, cuối cùng không chịu nổi, rên một tiếng rồi hôn mê, nghiêng vào ngực Đan ma ma. Niếp Thanh Lân thấy tỷ tỷ ngất đi, trong lòng tất nhiên lo lắng, nhưng lại không thể làm loạn lên với Thái phó, chỉ thấp giọng nói: “Nàng ấy là một nữ tử thâm cung không có kiến thức, việc gì Thái phó phải chấp nhặt tức giận với nàng. Nếu thật sự dọa nàng bị bệnh, cũng không tiện nói với Hung Nô đúng không?”

Thế nhưng Thái phó lại nắm lấy tay nàng, ánh mắt âm trầm, không thèm để ý đến người đã bất tỉnh, cũng không cho người hầu đi theo, kéo Niếp Thanh Lân ra khỏi cung Phượng Sồ.

“Thái phó đi chậm một chút, ngài muốn mang Bản cung đi đâu?”, Niếp Thanh Lân bị túm đi có hơi lảo đảo, vội vàng hỏi. Nghe nàng nói, tốc độ Thái phó đi chậm lại một chút, nhưng vẫn đi như bay về phía tông miếu trong cung.

Sau khi tiến vào từ đường, Thái phó chỉ bài vị trên bàn nói: “Tâm tư công chúa như biển, đột nhiên thần phát hiện thần không suy đoán được, trước kia công chúa từng nói hai chữ “không yêu”, thần tất nhiên biết công chúa còn nhỏ, không hiểu chữ tình. Nhưng hiện giờ ta và nàng đã hoan hảo không ít lần, thỉnh công chúa ở trên từ đường này thảo luận lời nói trước đây. Trong lòng công chúa, có yêu thần như phu quân bình thường không?”

Trong lòng Niếp Thanh Lân biết Thái phó để ý đến lời hoàng tỷ nói, đúng ra nàng nên mềm mại để Thái phó tiêu tan hỏa khí, thế nhưng lúc đưa mắt nhìn Thái phó, đột nhiên nàng nhớ tới giữa ban ngày mà khuôn mặt tuấn tú này bị Khất Kha công chúa hôn môi. Đây cũng là thói xấu của tất cả nam tử trên thế gian này, nghĩ rằng bất cứ nữ tử nào cũng đều phải yêu hắn, cố gắng vơ vét hết để đưa vào hậu cung giống như sưu tầm bảo vật, mộtchút cũng không để sót ở bên ngoài.

Lập tức rũ mắt xuống thấp giọng nói: “Trong lòng Vĩnh An biết mình sinh ở hoàng gia, chỉ là mệnh bèo trôi, may mắn được Thái phó yêu mến, vốn là người nên sớm chết lại có thể sống được đên bây giờ. Trong lòng Vĩnh An biết hai chữ “cảm ơn’, chưa bao giờ hận Thái phó, nếu không thì cũng sẽkhông để lại lời nhắc nhở ở huyện Lễ. Trong mấy ngày Thái phó không rõ sống chết, cuộc sống hằng ngày của Vĩnh An cũng khó có thể yên tâm, vẫn luôn nhớ mong…”

Nghe thế, Vệ Lãnh Hầu cảm thấy lửa giận trong lòng dần lắng xuống, nghĩ đến vẻ rơi nước mắt vì hắn của Trứng gà thì ấm áp trong lòng.

Lại nghe thấy Niếp Thanh Lân nói tiếp: “Lúc ấy Thanh Lân đã lập lời thề, nếu không thể báo đáp chân tình của Thái phó, chỉ mong kiếp sau làm huynh muội, kết cỏ ngậm vành, tận tâm phụng dưỡng huynh trưởng…”

một câu này làm cho khóe miệng vui vẻ đóng băng luôn rồi, mắt phượng chậm rãi híp lại, nắm lấy cánh tay công chúa, qua một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi coi ta là huynh trưởng?”

Niếp Thanh Lân bị nắm rất đau, nhưng cố gắng nhẫn nhịn nói: “Từ nhỏ Thanh Lân đã bị mất huynh trưởng song sinh, tình cảm với các hoàng huynh khác lại rất phai nhạt, nhưng lúc ở chung với Thái phó thì cảm thấy Thái phó trầm ổn chín chắn, có trách nhiệm, cũng không gây khó khăn cho nữ tử yếu đuối, yên tâm giống như có huynh trưởng. Hơn nữa Thái phó dặn xem “nữ giới” cũng là có ý dạy bảo nữ tử cách chăm sóc thủ tiết lễ nghi với phu quân, không thể có lòng điêu ngoa ghen ghét, đối đãi với những thị thiếp khác phải rộng lượng. Tha lỗi cho Thanh Lân ngu dốt, nên đã thử nghiêm túc ngẫm nghĩ, liền nghĩ ra: Tình yêu vợ chồng không phải là tình huynh muội sao! Cả nhà, phu quân, chính thê, thị thiếp đều như huynh đệ tỷ muội ở chung một chỗ vui vẻ hòa thuận. Làm muội muội, thấy ca ca nạp chị dâu, khai chi tán diệp, nhất định phải vui mừng thật lòng giống như lời dạy bảo ở trong ‘nữ giới’!”

Vệ Lãnh Hầu cảm thấy hai tay cũng bị Đế cơ Đại Ngụy Vĩnh An công chúa trước mắt này làm cho tức đến không ngừng run lên, âm trầm nói: “Giỏi cho Niếp Thanh Lân! nói hàng loạt câu, từng chữ từng lời đều cố ý chọc giận bản Hầu! Tốt, tốt, đã có tâm tư phụng dưỡng như vậy, ta thật muốn tận hưởng tốt tình nghĩa của muội muội, đã vậy thì hôm nay vào phủ bản Hầu, hầu hạ mấy chị dâu của nàng đi!”

Trong lòng Niếp Thanh Lân thầm giận chính mình, gần đây nói chuyện với Thái phó không biết sao lại luôn thích châm chọc khiêu khích, không hề quanh co mà cứ thẳng tắp, bây giờ thì tốt rồi, đang nói lời tâm huyết trước tổ tiên Niếp thị lại bị thần tử ngỗ nghịch túm đi làm nô tỳ rồi. Cũng khôngbiết tổ tiên ở trên có mở mắt ra nhìn trộm, để phù hộ huyền tôn nữ Đại Ngụy chính thống này hay không! (huyền tôn: cháu bốn đời)

Bên phía Vệ Lãnh Hầu cũng như sấm rền gió cuốn, sau khi nhận biết chân tình của muội muội, liền muốn kéo vào phủ ra mắt chị dâu. Làm sao có chuyện Niếp Thanh Lân chịu đi, nếu thật sự vào phủ thì đúng là bước vào cửa nhà quyền quý sâu như biển rồi. Từ lúc đi ra khỏi cửa từ đường nàng luôn thấp giọng kêu: “Thái phó, Vĩnh An biết sai rồi, trong phủ có nhiều chị dâu, thân thể Vĩnh An yếu ớt không hầu hạ được, kính xin Thái phó thương tiếc…”

Thái phó nhíu lông mày túm nàng ra cửa: “Nhìn nàng đó, có chỗ nào giống nhận sai không, theo thần thấy phải nên nạp thêm mấy phòng thiếp thất, nếu không sẽ làm cho muội muội quý giá của bản Hầu không thể vui vẻ hòa thuận tận hưởng niềm vui của huynh đệ tỷ muội, vui mừng từ tận trong lòng, thì đấy là lỗi của vi thần rồi!”

“Thái phó… Đau tay lắm …Thái phó…”

Ngay vào lúc hai người đang giằng co, Nguyễn công công vội vàng chạy tới, nhưng vừa đưa mắt nhìn thì thấy: Ai ya, Vĩnh An công chúa lại đang chơi trò gì? Mặt ửng đỏ đặt mông ngồi xuống đất, một tay bám chặt vào cửa từ đường, giống như là trẻ con ba tuổi ăn vạ, đây là bộ dáng gì? Thái phó lại là vẻ mặt nổi giận đầy sát khí, đây là chán rồi nên muốn kéo công chúa ném vào cái giếng sâu nào trong cung sao?

Thái phó thấy Nguyễn công công, mới buông tay, hầm hừ hỏi: “Chuyện gì?”

Trong lòng Nguyễn công công kêu khổ, thầm mắng tiểu thái giám thật sự là không có mắt, công chúa và Thái phó như vậy sao không sớm thông báo? Làm hắn cứ vào lúc mấu chốt thế này đưa cổ vào lưỡi đao!

Nhưng trên mặt không dám trì hoãn, vội cung kính đáp: “Bẩm Thái phó, ngự y mới đến xem cho Thiệu Dương công chúa, nói… nói nàng đã có thai hơn hai tháng.”

Lại nói, Thiệu Dương công chúa này cũng coi như may mắn, mang thai như vậy lại phải tạm hoãn chuyện quay lại phương bắc. Niếp Thanh Lân sợ cảm xúc tỷ tỷ không ổn định, không dám nói ra chuyện Hung Nô, nhưng Thái phó lại không thể kéo dài được. hắn suy nghĩ một chút, viết một lá thư kể lại tình hình thực tế cho Hưu Đồ Hoành, nói ra việc công chúa mang thai, cũng nói lại lời thái y lúc này nàng không nên đi xe mệt nhọc, nhưng nếu Tam vương gia Hung Nô kiên định với ý của mình, thì Vệ Lãnh Hầu cũng không do dự mà đóng gói công chúa nhiều chuyện này lên xe ngay lập tức.

Sau khi huynh muội “nhận nhau” ở từ đường đã là hơn ba ngày, Thái phó không nói một câu với Vĩnh An công chúa.

Cho là Vệ Lãnh Hầu hắn yêu thương nàng là có quyền chà đạp lên tình nghĩa của hắn sao? Vệ hầu hắn khi nào thì không cần thể diện rồi? Nữ tử trênthế gian nhiều như nước sông, thiếu đi một gáo nước này thì có thể làm Vệ Lãnh Hầu hắn chết khát sao?

Suy nghĩ thì như thế, nhưng khi ngủ một mình trong đêm thì lại không được kiên định như vậy, chỉ cố quyết tâm cho chí nam nhi của mình, tạm thời Vệ Lãnh Hầu hắn chưa khát nước lắm. Hôm kia hờn dỗi gọi một thị thiếp vào, nhưng nhìn nữ tử nũng nịu đứng đằng xa chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi không hợp, dáng vẻ lại càng không thể nào mềm mại như muội muội trong cung, lại cảm thấy phiền, đấm chân cũng miễn, đuổi ra ngoài. Giờ phải làm thế nào mới có thể làm cho con nhóc có mắt mà không biết nhìn kia hiểu, thế gian này Vệ Lãnh Hầu tài hoa xuất chúng chỉ có một, là ai cũng không thể thay thế được?

Nhưng nỗi buồn đêm khuya của Thái phó chưa bao giờ vào đến tận triều đường, bởi hắn hiện tại còn phải gồng vai gánh vác cả Đại Ngụy mục nát. Sau khi dùng bồ câu truyền tin cho tướng quân Hung Nô không được mấy ngày, trạm dịch truyền đến tin tức, đại quân Hung Nô ở biên cảnh không có hành động gì dị thường, nhưng Hưu Đồ Hoành lại mang theo hơn mười thị vệ vội vàng chạy đến.

Lúc Hưu Đồ Hoành đứng trên triều, Niếp Thanh Lân ngồi trên ghế rồng lại tò mò mở to mắt, chuẩn bị nhìn người kéo mẹ kế tuổi trẻ ra khỏi doanh trướng Thiền Vu là người như thế nào.

Đứng ở đại điện là nam nhân đi đường mệt mỏi, khuôn mặt mang theo huyết thống dị tộc coi như vừa mắt, cũng không biết đã bao lâu không cạo râu, trong mắt có tơ máu do đi đường suốt đêm không nghỉ ngơi, vóc dáng khôi ngô đứng trên điện, làm cho đám quan lại Đại Ngụy đứng bên như gà con.

“Hưu Đồ Hoành bái kiến thiên tử Đại Ngụy!”, nam tử mới mở miệng, mang giọng kinh thành Đại Ngụy rõ ràng, khẩu âm không thấy không lưu loát chỗ nào, giọng nói to vang dội làm quần thần chau mày.

Sau khi ôm quyền như thi lễ, Hưu Đồ Hoành ngay cả diễn cũng lười, trực tiếp nói: “Bổn vương tới lần này là muốn đón Vương phi trở về, kính xin hoàng thượng và Thái phó để cho thê tử bổn vương ra ngoài gặp mặt!”

Thái phó đánh giá Hưu Đồ Hoành, vừa cười vừa nói: “Thân thể Thiệu Dương công chúa không khỏe đang tĩnh dưỡng trong cung, nếu Tam vương gia không gấp, đợi bản Hầu bàn bạc xong việc biên cảnh rồi đi gặp vương phi cũng không vội!”

Hưu Đồ Hoành mang theo sự thẳng thắn của nam tử phương bắc nói: “Bổn vương rất vội, trong quân biên cảnh không có chủ tướng, trì hoãn lâu khó tránh khỏi việc vội vàng công thành, bổn vương cũng rất sốt ruột, phải nhanh nhanh nhìn thấy Vương phi thì mới có thể không vội!”

Thái phó sờ lên ban chỉ bằng ngọc bích trên tay mình, rũ mắt xuống nói: “Lời nói này của tướng quân là ý của Thiền Vu các ngươi?”

Hưu Đồ Hoành nói: “Người Hán các ngươi có câu: Tướng ở bên ngoài có thể không nghe theo lệnh vua. Nếu bổn vương mang binh, tất nhiên là phải xem xét mà quyết định”

Thái phó cười nói: “nói như vậy, tam Vương gia ngài là có ý định tấn công biên quan vì hồng nhan?”

Hưu Đồ Hoành cau mày, nhìn Giao Long trên ghế rồng, nam tử mặt trắng, tướng tá như đàn bà, chẳng lẽ là vì Thiệu Dương có lòng mê luyến hắn nên mới cố chấp bỏ trốn về, lập tức giận dữ phẫn nộ, tính tình dữ dằn không đè xuống được, nói: “Nàng không phải là hồng nhan, nàng là thê tử của Hưu Đồ Hoành ta! không biết Thái phó cố gắng từ chối như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đã có ý nghĩ không an phận gì đó với Vương phi Hung Nô ta ư?”

Phía dưới có nhiều quần thần cũng không biết chuyện Thiệu Dương công chúa bỏ trốn về Đại Ngụy, vốn không hiểu gì, nghe đến đây mới có chút hiểu.

Thái phó dũng mãnh phi thường, không hổ là mỹ nam tử đệ nhất của Đại Ngụy! Ngay cả nữ tử đi lấy chồng xa ở Bắc quốc cũng không tránh khỏi tình kiếp! Chỉ là…trước đây là Cát phò mã, sau lại có Vương gia Hung Nô, hình như Thái phó ngấp nghé vợ người khác thành nghiện, hoang đường hơn cả tiên hoàng lúc trước, nếu… nếu theo dõi kiều thê của mình thì phải làm thế nào bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.