Giấc Mộng Đế Vương

Chương 9



Đến lúc tỉnh dậy vào hôm sau, Niếp Thanh Lân phát hiện chức phường đã đưa Long bào mới tới.

Trận đòn xế chiều hôm qua khiến mấy người có liên quan đến Giám phủ đều cảm thấy bất an, may mà vải thêu hoa văn dùng làm Long bào trước đây còn lại không ít, dùng để dự phòng cho tình huống bất ngờ, tổng quản chức phường dứt khoát triệu tập toàn bộ thợ may thượng thừa trong một đêm đã cắt xong vải thêu hoa văn, may xong ba bộ liền đưa tới. Những bộ quần áo dùng hàng ngày cũng ra roi thúc ngựa may gấp cho xong.

Long bào rất vừa người, đứng soi trước tấm gương đồng lớn mới được đưa tới, quả là có chút oai phong Long uy của Hoàng đế. Nhưng không có cổ áo để che, ước chừng không thể trắng trợn ngủ gật trên triều nữa, Niếp Thanh Lân thấy hơi tiếc nuối.

Lúc lâm triều, rốt cuộc tiểu Hoàng đế phong lưu phóng khoáng cũng mở to hai mắt, ngồi ngay ngắn trên ngai rồng, khiến Thái phó đại nhân ngồi cạnh ngai vàng gật đầu đầy hài lòng.

trên triều hôm đó, trừ văn võ bá quan mọi ngày, còn có thêm một vị Phiên vương vừa vào kinh —— Bình Xuyên Vương.

Lão là Lục thúc của tiên đế, do một vị cung phi sinh ra, vì không được tiên đế yêu mến nên đất phong hơi nhỏ, ngay cạnh vùng đất phong rộng lớn phì nhiêu của Bình Tây vương.

Tuy Tiết thưởng đăng sắp đến, nhưng trước nay vào kinh phần lớn đều là trẻ nhỏ và nữ quyến, Phiên vương lên kinh cũng có, nhưng chỉ là số ít. Cho nên lên kinh sớm thế này đúng là chuyện hi hữu.

Hơn nữa lúc này thời buổi rối ren, phỏng chừng đến tiết thưởng đăng, gia quyến của các Phiên vương chắc sẽ chẳng lên kinh, để tránh gặp phải kiếp nạn làm vật hi sinh cho gian thần soán quyền.

Bình Xuyên Vương chủ động vào kinh sớm, là nước cờ gì đây?

Bình Xuyên Vương tong teo như cây trúc lắc lư vào triều, vừa ho sù sụ vừa dập đầu thỉnh an tiểu Hoàng đế. Niếp Thanh Lân thực lo lắng có khi nào vị hoàng thúc này ho ra cả tim gan phèo phổi luôn không.

Hôm nay Vệ Thái phó đặc biệt bình dị gần gũi, đứng dậy khỏi ghế Giao long, bước nhanh tới nâng Bình Xuyên Vương bệnh tật dậy, vui vẻ hòa nhã nói: “Bình Xuyên Vương, ngài có bệnh trong người, sao phải hành lễ lớn như thế? Người đâu, mang ghế tới!”

Sau khi Bình Xuyên Vương tạ ân ngồi vào chỗ của mình rồi, trừ báo cáo vắn tắt về cuộc sống của người dân tại Bình Xuyên như thường lệ, còn lại chính là cảm ơn Vệ Thái phó đã tìm Thánh thủ hồi xuân giúp lão, chỉ hy vọng lần này danh y tài giỏi trong cung có thể chẩn trị dứt bệnh cho lão.

Hóa ra Phiên vương bệnh sắp chết này vào kinh để xem bệnh, trong lòng quần thần chợt bừng tỉnh.

Bình Xuyên Vương vẫn luôn là một người nhát gan không gây chuyện, dù cho những Phiên vương khác kháng lệnh không giao triều cống, nhưng Bình Xuyên Vương vẫn đúng hạn nộp cống phẩm. Đáng tiếc chỉ là một Phiên vương nghèo, chút cống phẩm đó chỉ như muối bỏ biển.

Đợt lâm triều này khiến Niếp Thanh Lân ngồi đến eo mỏi lưng đau. Vệ Thái phó hôm nay thật như vừa sống lại, bỗng dưng đại phát từ bi, dặn nàng cứ quay về hậu cung không cần đến thư phòng, mà chơi đùa một chặp với con trai trưởng còn bé xíu của Bình Xuyên Vương, thể hiện thân tình Hoàng gia.

Bởi vì thân thể không tốt nên Bình Xuyên Vương có con rất trễ. Đứa con trai duy nhất Niếp Trung này chưa được bảy tuổi, dáng dấp kháu khỉnh bụ bẫm rất đáng yêu. một búi tóc nho nhỏ mềm mịn như tơ được quấn trên đầu, được buộc bằng một dây chuông vàng nhỏ, khi bước đi sẽ vang lên những tiếng leng keng, chiếc áo choàng nhũ vàng bao bọc cái bụng tròn vo, vừa nhìn đã biết đây là một quý công tử nhỏ được cưng chiều.

Chờ hành lễ với tiểu Hoàng đế sau khi được bà vú chỉ dẫn xong, cậu bé liền non nớt hỏi: “Nghe phụ vương nói, ta là tiểu hoàng thúc của hoàng thượng phải không?”

Niếp Thanh Lân kéo tiểu hoàng thúc đến bên cạnh, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn béo ú của cậu nhóc, nói: “Hoàng thúc, tuy ngươi nhỏ tuổi, nhưng thân phận đúng là lớn hơn trẫm một bậc.”

Đứa trẻ nghe thấy bối phận của mình lớn hơn Hoàng thượng, lập tức toét miệng cười vui vẻ.

May là hôm qua Nội thị phủ đã đưa tới chút đồ chơi tinh xảo, có thể nở mày nở mặt mà chiêu đãi vị tiểu hoàng thúc nhỏ tuổi này. Đợi đến khi tiểu hoàng thúc chơi mệt, bảo đưa lên chút hoa quả tươi ngon, Niếp Thanh Lân cười híp mắt hỏi: “Tiểu hoàng thúc đã rước thầy học chữ chưa?”

Tiểu hoàng thúc gật mạnh đầu: “Bẩm Hoàng thượng, bốn tuổi đã rước thầy học chữ.”

Niếp Thanh Lân tiện tay cầm một quyển quốc chí, mở bản đồ bên trong, vừa ăn hoa quả, vừa chỉ vào chữ bên trong đố tiểu thế tử.

Sau khi đã hỏi xong một quyển, tiểu Hoàng đế cười híp mắt nói: “Trẫm đố tiểu hoàng thúc, có biết đất phong của phụ vương ngươi ở đâu không?”

Đứa trẻ gật mạnh đầu, chỉ vào một chỗ hẹp dài nói: “Phụ vương nói là mảnh đất này, tương lai sẽ là đất phong của ta!”

Niếp Thanh Lân nhìn theo đầu ngón tay út mũm mĩm, gật đầu, nhủ thầm trong bụng: Tiểu hoàng thúc thật có phúc, đây là một nơi tốt, giải đất hẹp dài, là vị trí hiểm yếu để phòng thủ, chỉ cần được phong đất ở đây, thì khu Bình Tây bên cạnh chính là ba ba trong rọ rồi, bắc lửa lên ninh thì sẽ là mộtnồi thuốc bổ thượng hạng. Chỉ mong nước nóng chút, Thái phó đại nhân từ từ dùng, bằng không thì thiên hạ bình định rồi, miếng thịt tươi là nàng đây sẽ phải vào nồi hầm thôi.

Vệ Thái phó không biết nỗi lo âu của tiểu Hoàng đế, vẫn đang thân thiết với nước nóng của mình, ở trong thư phòng sắp xếp “củi” hầm ba ba.

Ma ốm Bình Xuyên Vương ngồi trên ghế mềm, vẻ mặt có chút do dự: “Dù sao An Tây Vương cũng là hoàng chất của ta, Thái phó muốn trị nó tội khi quân, bản vương không tiện nói bừa. Hai hổ đánh nhau, người thắng hiển nhiên phục chúng, nhưng Thái phó đại nhân bảo ta ra mặt chặt đứt tuyến đường quan trọng của nó, việc này...chỉ sợ sẽ khiến dòng họ Niếp thị khinh thường!”

Vệ Lãnh Hầu nghe xong lời từ chối của Bình Xuyên Vương, vẻ mặt vẫn hòa nhã: “Nỗi lo của Bình Xuyên Vương, bản Hầu đương nhiên biết rõ, cũng đồng tình vài phần. Nhưng Bình Xuyên Vương ngài nhớ đến tình thân Niếp thị, gã Bình Tây Vương lại là hạng người lật lọng vô tình, gần đây những vụ kiện cáo xâm phạm biên giới giữa hai người không ít, khiến quan văn rơi vào tình thế khó xử. Bình Tây Vương đã ngang ngược thành thói, chẳng lẽ ngài phải cắt thịt sao! Bình Xuyên Vương ngài ngay thẳng hiền hòa, không thể không suy tính cho tiểu vương gia của ngài, ta thấy lòng tham của Bình Tây Vương quá lớn, không ngừng chiếm đất, ta rất thích tiểu vương gia trong phủ của ngài, phải biết rằng đám thế tử dưới gối gã … đúng là một lũ vô dụng, còn Niếp Trung dưới gối ngài, được dạy dỗ ngoan ngoãn thông minh biết mấy...”

Bình Xuyên Vương đột nhiên ho khan dữ dội, cơ thể run lên thật mạnh.

Lão biết, vị Vệ Thái phó nham hiểm này có mật thám ở khắp nơi, không ngờ chuyện xấu năm xưa đó hắn cũng biết.

Chính phi trong phủ của mình hiện nay, là tái giá sau khi lão thê bệnh chết. Là khuê tú danh môn, kết đôi với mình khi tuổi còn quá trẻ, bản thân mình lại thân già sức yếu, chuyện trong phòng the hiển nhiên bại hoại vô lực.

Đáng hận là lúc Bình Tây Vương kia làm thế tử, háo sắc gan lớn hơn trời, nhân tiết thưởng đăng, cung thái hậu không có người, liền dụ dỗ thê tử mới cưới của mình làm ra chuyện trái luân thường đạo lý.

Sau đó bị thái hậu phát hiện, lại chỉ trách mắng một trận cho qua chuyện. Ai bảo Tiên hoàng và ngũ đệ của gã do cùng một mẹ sinh ra, Bình Tây thế tử kia là cháu ruột của thái hậu đấy! Dĩ nhiên là chuyện lớn hóa nhỏ.

Nhưng sau khi chính phi về phủ, bụng lớn dần lên, cuối cùng không gạt được nữa, bèn khai rõ mọi chuyện với mình.

Bình Xuyên Vương là một người hiền lành lương thiện, mặc dù tức giận từng nghĩ tới việc ném cô vợ mới không giữ trọn đạo vợ hiền của mình xuống giếng, nhưng vẫn nhất thời yếu lòng, để nàng ta sinh xong, rồi đưa vào phật đường.

Trong Bình Xuyên phủ trước giờ không có con cái, vốn đã muốn bóp chết nghiệt chủng kia, nhưng khi nhìn thấy cục bột đáng yêu đó lại không nhẫm tâm.

Tên gọi Niếp Trung một lời hai nghĩa, nói rõ vướng mắc của Bình Xuyên Vương lúc đó, lại mong đợi đứa bé này sau khi lớn lên, sẽ hiểu được hàm nghĩa chữ “Trung” hơn mẫu thân nó. Khi đứa bé lớn dần, thông minh động lòng người, Bình Xuyên Vương nảy sinh tình phụ tử, đối đãi với nó như con ruột của mình.

Câu này của Vệ Lãnh Hầu chọc trúng tim Bình Xuyên Vương. Thời gian của mình không nhiều, chỉ mong con trẻ hầu hạ dưới gối, tương lai cũng coi như sẽ kéo dài gia phả của mình. Nếu như sau khi mình chết, Bình Tây Vương kia có ý định để Niếp Trung nhận tổ quy tông, để người đời biết được mình bị cháu trai cắm sừng, thì thanh danh mình sau khi chết sẽ bị hủy hoại. Cho dù liều mạng, giúp người ngoài được lợi, cũng phải khiến Bình Tây Vương xuống suối vàng trước mình!

Cuộc mật đàm trong thư phòng ngày hôm nay, đạt được thành quả to lớn.

Bình Xuyên Vương yếu bệnh, không thích hợp ở lâu trong cung, từ biệt hoàng thượng liền dẫn con trai nhỏ về vương phủ ở tạm.

Vệ Lãnh Hầu hài lòng gõ bàn, chợt nhớ bản thân còn chưa dùng bữa, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hoàng thượng đã dùng ngọ thiện chưa?” Nguyễn công công vội vàng gọi thái giám bên đó tới hỏi kỹ càng, rồi mới bẩm báo: “Ban nãy Hoàng thượng mải lo đùa với tiểu thế tử Bình Xuyên, chỉ ăn chút điểm tâm hoa quả, vẫn chưa dùng bữa ạ.”

Thái phó gật đầu, bảo Nguyễn công công đến tẩm cung Hoàng đế, bảo bệ hạ cùng dùng bữa.

Nguyễn công công vội vàng lui xuống truyền lời bảo ngự thiện phòng chuẩn bị món ăn cho Thái phó, lại sai người đưa tin đến tẩm cung, bảo người ở đó nhanh chóng chuẩn bị.

Đến khi Thái phó nhảy vào cửa lớn tẩm cung, thì tiểu Hoàng đế đã đoan đoan chính chính ngồi sau chính điện!

Nguyễn công công cao giọng sai người truyền lệnh, từng món ăn được bưng lên bàn, quân thần lại điền thêm vào giai thoại trong cung, hoà hợp êm thấm cùng dùng ngọ thiện.

Đến lúc dùng cơm, Vệ Thái phó mới phát hiện tật xấu của tiểu Hoàng đế. Bình thường rất thích ăn, nhưng lúc dùng cơm, sau khi nếm vài miếng, liền ngừng đũa.

Thái phó khẽ nâng mắt hỏi: “Hoàng thượng đang lo lắng cho nạn dân, không nuốt trôi được, hay vì có thần bên cạnh, mà người không quen?”

Sức ăn thường ngày của Niếp Thanh Lân không lớn, hôm qua đột nhiên tăng thêm nhiều thức ăn, khiến dạ dày đã quen thiếu thốn không thích ứng nổi, hơn nữa vừa mới ăn chút điểm tâm hoa quả, sao mà đói được?

Nghe thấy câu hỏi của ôn thần, nàng bèn vội đáp: “Hiếm khi Thái phó tranh thủ lúc rảnh rỗi đến ăn cùng trẫm khiến trẫm rất vui, chỉ là ban nãy chơi đùa cùng tiểu thế tử, cảm thấy hơi đói nên có ăn chút thức ăn địa phương tiểu thế tử mang tới, vẫn còn đang trong bụng đây này, chưa tiêu hóa được.”

Vệ Lãnh Hầu nhíu mi. Bình Xuyên Vương kia là một con ma ốm, lại nuôi ra một đứa bé tròn vo đáng yêu rất vừa mắt. Nhưng Long Châu tử này được nuôi trong đại nội hoàng cung, lại gầy như khỉ, thực mất mặt mà! Đợi đến tiết thưởng đăng, các vị hoàng hoàng thân quốc thích tề tụ, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy con khỉ gầy này, mặt mũi Thái phó hắn biết để vào đâu?

Vừa nghĩ vậy, liền cất giọng ra lệnh với đám thị nữ thái giám bên ngoài: “Từ hôm nay trở đi, tịch thu hết quà vặt của Hoàng thượng, bớt đưa những thứ bậy bạ tới đi. Từ nay đến tiết thưởng đăng, ngoại trừ bữa sáng, hai bữa còn lại đều ăn cùng bản Hầu.”

Niếp Thanh Lân vừa nghe, lệ nóng thực sự thiếu chút nữa đã tuôn trào —— tai bay vạ gió là đây! Trong lòng sớm biết con rối không dễ làm, nhưng không nghĩ tới, Thái phó độc ác đến mức tước đoạt cả chút thời gian hưởng thụ ít ỏi ấy!

Thái phó đại nhân, ngài rảnh lắm sao? Lũ lụt khắp nơi đều ngừng hết rồi? Đám người Hồ tại biên quan đúng là không được việc! hiện tại nàng chỉ còn ngóng trông Bình Tây Vương hăng hái tranh giành, ngai vàng của hoàng đệ chỉ còn trông cậy vào đường huynh giúp ngăn cơn sóng dữ này mà thôi!

Sau khi hô xong, Vệ Lãnh Hầu hài lòng nhìn tiểu Hoàng đế dần dần đỏ mắt, đích thân gắp một miếng thịt nai hoa quế bỏ vào trong chén Hoàng đế, cất giọng chân thành đáng tin: “Những thứ đó sao có thể đầy bụng được? Ăn hết bàn thịt này đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.