Giấc Mộng Đế Vương

Chương 97



Lỗ Dự Đạt nghe thấy âm thanh vang lên liền vội vã chạy lại, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Thái phó, không khỏi cả kinh, hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì thế?” trên khuôn mặt của Thái phó vẫn còn ẩn hiện nét phẫn nộ đem thiệp mời ném thẳng lên mặt bàn, liền dựa lưng vào ghế cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng. Thấy Thái phó không muốn nhiều lời, Lỗ Dự Đạt lặng lẽ lui ra.

Tấm thiệp mời này là của Hưu Đồ Liệt gửi tới, nhưng là thiệp mời dành riêng cho đương kim Thánh Thượng. Lời trong thư văn nhã, không biết có phải được xuất phát từ chính tay Hưu Đồ Liệt hay không nhưng lại tràn đầy ái mộ nhớ nhung Hoàng đế, lời lẽ trong thư đầy xảo quyệt làm người ta đọc thấy ứa gan...

Nếu là người không biết nội tình, thì sẽ không nhìn ra được điều khả nghi trong đó, nhưng Thái phó từng biết những điển tích chứa tâm tư đáng khinh của tên Vương tử Hung Nô và thiếu niên thiên tử khi xưa, nên đương nhiên hiểu tất cả những ẩn ý xấu xa gì chứa trong đó. Thí dụ như “Cùng nhau đối diện dưới ánh trăng sáng trong khu rừng rậm rạp.” Câu đó hoàn toàn ám chỉ về lần bắt cóc thiếu niên thiên tử từ thôn Hoa Khê của Hưu Đồ Liệt, khi đến cánh rừng của ngoại ô muốn kéo y phục của thiếu niên thiên tử.

Lời tâm tình thống thiết đó vừa dứt, thì trong thơ đột nhiên nhắc đến chuyện Vĩnh An công chúa đã tới biên thành Thanh Long quan, muốn “Mời “ bào muội của Hoàng thượng đến đại doanh của vua Hung Nô làm khách.

Xem ra tên Cát Thanh Viễn cũng đã thẹn quá thành giận, đã đem thận phận nữ nhi của hoàng muội ra báo cho Hưu Đồ Liệt, thằng nhãi này đúng là không kiềm chế được, liền viết một phong thư đưa đến đùa giỡn nói rằng hắn nhớ mãi không quên giai nhân.

Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu những lời lẽ xúi giục âm hiểm của tên Cát Thanh Viễn kia: Muốn dùng những lời lẽ đáng khinh đó để chọc giận Định Quốc hầu đại nhân đã đến quấy rối chuyện tốt của hắn hết lần này đến lần khác.

Lời mời hoang đường như thế, dĩ nhiên Thái phó không để ý tới, Nhưng vừa mới nghĩ tới hiện nay có mấy tên nam nhân thối tha khác trong đêm dài yên tĩnh, lại đem tâm tư nhớ mãi không quên nữ nhân của Vệ Lãnh Hầu hắn, liền cảm thấy tắc nghẹn ở cổ họng… Hừ, Cát Thanh Viễn hay Hưu Đồ Liệt gì cũng thế, đều không thể để chúng nó sống trên đời!

Trong lòng Vệ Hầu nghĩ, cũng nên châm thêm củi dưới đáy chảo Bắc Cương đang sôi sùng sục nội loạn này rồi, liền lập tức viết một phong thư, sai thị vệ biên quan ngụy trang thành thương nhân cưỡi tuấn mã mang tiền vàng đến quân doanh của Hưu Đồ Hoành, số tiền mà Định Quốc Hầu đưa ra đủ làm người ta líu lưỡi.

Hành động lớn như vậy chắc chắn không thể thoát khỏi mắt Hưu Đồ Liệt, mục đích của hắn chỉ muốn cho 2 huynh đệ bọn họ xung đột một chút

Trải qua chuyện của Bộ lạc Mạt Nhi Ha Cáp, tình huynh đệ của Hưu Đồ Liệt cũng Hưu Đồ Hoành cũng chấm dứt, chẳng qua còn chưa thật trở mặt với nhau.

Hưu Đồ Liệt đương nhiên cũng có quyết định của chính mình, lo lắng về thế lực của Hưu Đồ Hoành, thân là mãnh tướng của Hung Nô rất được lòng trưởng lão các bộ lạc, nếu tùy tiện thảo phạt thì có chút danh không chính ngôn không thuận, cho nên Hưu Đồ Liệt còn chậm chạp chưa dám động thủ. Nhưng nghe lời góp ý của Cát Thanh Viễn hắn liền đổi ý

Cát Thanh Viễn nói: “Bởi vì đất phong cùng tài vật nên kỳ thật những thủ lĩnh khác đều đang đỏ mắt ghen tức không thôi, không thấy Thiền vu khiển trách Hưu Đồ Hoành sao? Mà Hưu Đồ Hoành lại vừa mới thảo phạt bộ lạc Mạt Nhi Ha Cáp, vẫn chưa thể hợp nhất được, cho nên bây giờ là thời điểm Hưu Đồ Hoành yếu nhất”

Đại Ngụy vừa mới bình định Nam Cương, còn cần một khoảng thời gian để lấy lại sức, dù có muốn nhúng tay vào việc của Bắc Cương cũng hữu tâm vô lực. Địch yếu ta mạnh, mà ngoại nhân lại không có cách đến tiếp tế, đúng là cơ hội tốt để giải quyết Hưu Đồ Hoành. Nếu không đợi khi Hưu Đồ Hoành có sự trợ giúp của Đại Ngụy, thế lực lớn mạnh, mà khi đó Đại Ngụy cũng bắt đầu có ý muốn đưa tay qua, thì lúc đó Thiền Vu sẽ lại phải đổi lại sắc mặt với Hưu Đồ Hoành cùng Vệ Lãnh Hầu.

không lâu sau lời góp ý của Cát Thanh Viễn, liền xảy ra chuyện một thương nhân Đại Ngụy chuyển đồ quân nhu lương thảo cho Hoành vương gia, sựviệc liền cùng với Cát Thanh Viễn không mưu mà hợp.

Luôn tiếc tướng tài, Thiền Vu đương nhiên thấy lời hiến kế của Cát Thanh Viễn vô cùng trùng khớp bắt đầu nhìn Cát Thanh Viễn với đôi mắt khác, nhưng vẫn còn đề phòng, vị Cát đại nhân này khi tới tìm Hưu Đồ Liệt nương tựa thì thân đang chịu trọng thương, nhưng lại có thể hiểu biết khá nhiều nội tình của Hung Nô, xem ra là đã ra tay mua chuộc không ít nội gián…

Hưu Đồ Liệt âm thầm nghĩ: Đợi cho diệt xong phản loạn của Hưu Đồ Hoành, nhất định không thể lưu lại tên họ Cát.

Hưu Đồ Liệt rốt cuộc hạ quyết tâm, vì thế song phương chính thức khai chiến

Thế lực của Hưu Đồ Liệt khá lớn bao gồm hầu như tất cả các bộ lạc của Bắc Cương, thực lớn xa hơn hẳn Hưu Đồ Hoành. Nhưng Hưu Đồ Liệt lại nổi lên tính toán nhỏ nhặt, các bộ lạc Bắc Cương luôn luôn chia để trị, nếu như giai đoạn đầu chưa cần xuất binh có thể tiết kiệm được chút binh lực, lại còn có thể làm suy yếu binh lực các bộ lạc, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện. Nghĩ thế, hắn liền không xuất ra binh lực, mà thủ lĩnh các bộ lạc lại cũng có tâm tư như thế, đều muốn dựa vào cuộc chiến này mà chiếm chút tiện nghi, vì thế mà nổi lên mâu thuẫn, trong khi Hưu Đồ Hoành tuy chỉ có hai phần bộ lạc là Cách Nhĩ Phiên và Mạt Nhi Ha, nhưng lại có thể bàn bạc thống nhất, nên trong lúc đó như diều gặp gió, thắng trận liên tục.

Trong lúc nhất thời Hưu Đồ Liệt cùng các Bộ lạc Hung nô thật sự là tuyên bố tan rã

Biên quan nổi lên chiến hòa, lòng người trong quan cũng bàng hoàng. Thái phó bây giờ đối với tất cả những chuyện có liên quan đến Long Châu tử đều cực kì cẩn thận, an bài khởi hành ngay trong hôm đó mang 2 vị công chúa quay về kinh thành rời xa biên quan.

Bởi vì Thiệu Dương công chúa có thai, không chịu được mệt nhọc, mà Niếp Thanh Lân lại không muốn rời xa tỷ tỷ, một mình trở về kinh, đoàn người liền tạm thời dừng chân ở cổ thành Bình Dương

Bình Dương trước khi từng là cố đô của tiền triều, kiến trúc còn mang đậm phong cách khí thế cổ xưa, bởi vì là đầu mối giao thông then chốt của 2 đầu nam bắc, tiểu thương lui tới không ngừng, vì thế mà kinh thương cũng thật giàu có và phồn hoa.

Cố phu nhân mang theo quản gia trên đường cẩn thận chiếu cố, sau khi đến nơi, cũng nên quay trở lại thành Thanh Long, trước khi chia tay, nhưng lại đối với Vệ phu nhân lúc trước từng khinh bỉ có chút lưu luyến không rời.

Trong lòng Niếp Thanh Lân biết vị Cố phu nhân này tâm hồn thanh cao, ngược lại không giống các vị phu nhân tại kinh thành chuyên làm bộ làm tích a dua nịnh nọt. Tuy trong lòng nhận định nàng là thiếp thất có thân phận thấp hèn, lại vẫn coi nàng là tri âm, luôn cố thật tốt mà đối đãi, vì thế sớm sai Đan ma ma chuẩn bị xong hộp quà, tặng cho Cố phu nhân làm lễ vật.

Ngày trước biết là sắp chia tay, Cố phu nhân cũng tự mình chế tác ra bộ trà cụ bằng đồng xanh có in hình những cây trúc đem tặng cho Niếp Thanh Lân, lại thấy Tam phu nhân cũng chuẩn bị quà cho mình, liền mỉm cười nhận lấy, nói xong lời từ biệt, liền vội vàng đi.

Chờ ngồi vững trong xe ngựa nàng liền mở hộp quà ra xem, liền bị dọa nhảy dựng lên, bên trong là một bộ trà cụ đầy đủ, cầm lên liền thấy chữ “Thanh” được vẽ lên chén.

Bộ này là bộ trà cụ Chu Sa, còn quý giá hơn bộ trà cụ mà mình xem như bảo bối, ý nghĩa của bộ trà cụ này hoàn toàn không phải tầm thường. Phía trên bình trà, đã được đích thân Thận Tư Công cẩn thận nắn nót khắc từng chữ lên từng món trà cụ. Bậc trân bảo vô giá như thế này, Tam phu nhân lại còn kèm thêm ấm nước suối được hứng từ những giọt sương sớm trên đỉnh núi tặng cho mình, nhớ đến ban nãy mình còn đắc ý khi tặng phương pháp pha trà huyền diệu kia, cảm thấy xấu hổ không thôi. Cầm lấy tờ giấy đặt bên cạnh hộp quà lên xem, phía trên có một hàng chữ mạnh mẽ, như rồng bay phượng múa “Tri âm tri kỷ nặc tri âm, nê hồ chước thang thủy chân tình*”

Dịch thơ:

Tri âm, tri kỉ khó tìm.

Như trà với nước, như bình với ly

Vị Tam phu nhân kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tác phong làm việc hào sảng, dứt khoát không thua kém gì bậc nam nhi. Cố phu nhân nhớ tới phong thái ngôn từ của Tam phu nhân, lại không hiểu sao trong lòng sinh ra cảm giác tiếc hận, một cô nương tốt như vậy, nếu như xuất thân trong một gia đình trong sạch,chắc chắn sẽ là một thiên kim tài nữ khó cầu.

Haizzz… Cố tình lại xuất thân quá thấp, lại làm thiếp thất thứ 3 của Thái phó, nếu như Thái phó lại mang làm ra làm thú vui tiêu khiển, thì thật sự là làm hỏng một đóa kiều hoa thanh nhã,chẳng khác nào bông hoa nhài cắm vào….

Chợt nghĩ đến thái độ lạnh lùng, lãnh khốc của Thái phó khi răn dạy trượng phu của mình, Cố phu nhân vội vàng dừng ngay lại những ý nghĩ bất kính trong đầu, trong lòng chỉ âm thầm mong trượng phụ mau mau thăng chức, sớm ngày trở về kinh thành, để mình có thể cùng Tam phu nhân nối lại tình nghĩa.

Niếp Thanh Lân lúc này không biết mình tùy tiện đem tặng lễ vật, lại đem tới cho Cố phu nhân cảm khái không thôi, hiện tại nàng đang cực kì hứng trí cùng Thái phó đại nhân dắt tay nhau đi dạo trong cổ thành.

Ngày trước cùng Thái phó cải trang, phần lớn là Niếp Thanh Lân đều cải nam trang, nay dù gì cũng mang danh là Tam phu nhân của Thái phó nên được ăn diện nữ trang. Cách xa biên quan, tâm trạng của Thái phó cũng theo đó mà buông lỏng. Khâu Minh Nghiên tự cho là thông minh nên khi làm Hoàng đế mất tích, sau khi biết chân tướng lại tự trách không thôi, chỉ còn kém nước cạo đầu chuộc tội, hắn liền lập chí lập công chuộc tội, bởi vì Thái phó không ở kinh thành, hắn càng cần cù xử lý chính vụ. Mật thám bẩm báo tình hình trong kinh thành gần đây không quên bổ sung câu: Khâu Minh Nghiên dạo này hao gầy không ít.

Ngón tay thon dài của Thái phó gõ gõ mặt bàn, tính toán số cân nặng hiện nay của gã, cảm thấy người này vẫn còn có thể gầy thêm mấy cân nữa, liền yên lòng, muốn ở lại cổ thành rong chơi thêm mấy ngày, cũng coi như là kỳ nghỉ dành cho quãng thời gian ngày đêm làm lụng vất vả lo toan quốc sự, hắn liền hăng hái lôi kéo giai nhân đi du ngoạn cổ thành.

Quan trọng hơn chính là, đệ đệ của hắn Vệ Vân Chí cũng đã ở trong cổ thành

Gần đây Vệ gia mở không ít cửa hàng ở Trung Nguyên, trực tiếp kinh doanh, bởi vì Vệ gia kinh doanh đều là những sản phẩm độc đáo nhất đặc sắc nhất, vô luận là mở cửa tiệm ở đâu cũng đều có khách hàng lớn, luôn cung không đủ cầu.

Nhưng bởi vì Vệ Lãnh Hầu, mà Vệ gia từ trước đến nay đều không cùng quan phủ kết giao, mua bán bình thường, làm người khiêm tốn không khoa trương. Cho dù là ở Trung Nguyên mở hơn 10 cửa tiệm, cũng chưa từng để lộ về mối quan hệ của mình với Định Quốc Hầu đại nhân quyền khuynh triều dã. Hiệu buôn tại Bình Dương cũng là do tự tay Vệ Vân Chí sang lại, một mình tự kinh doanh. Hàng năm đều đi theo phụ thân, thúc phụ trong nhà kinh thương, nên đương nhiên rất là coi trọng đối với cửa hàng tự mình kinh doanh.

Chỉ là hắn không ngờ, vị đại ca Vệ Lãnh Hầu của mình ngay cả thông báo cũng không thèm, lại đột nhiên xuất hiện ngay buổi khai trương cửa hàng, thật sự là… làm cho hắn kinh hách liên tục. Ở trong tiếng pháo,Vệ Lãnh Hầu hơi mỉm cười: “Làm sao vậy? Vân Chí, nhìn thấy đại ca hình như đệ khôngđược vui?”

Vệ Vân Chí cười khổ một phen, liếc mắt thấy vị giai nhân phía sau lưng đại ca, bởi vì đã từng gặp qua ở bến tàu, với dung mạo khuynh thành đó cho dù là ở xa nhưng vẫn nhận ra, chỉ là hôm nay nàng không che mặt, nhìn nàng từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống trong lòng không khỏi kinh ngạc: Sao đại ca còn chưa đổi người? Chuyên sủng một nữ nhân lâu như thế, đúng là hiếm có…

không kịp nghĩ nhiều, hắn thấp giọng xuống nói: “Đại ca, ca muốn tới thì cũng phải nói với đệ 1 tiếng để đệ cho hạ nhân tiếp đón, đệ ngược lại khôngcó vấn đề, chỉ sợ lát nữa đại ca không được vui thôi…”

Vệ Lãnh Hầu hơi nhíu mày, lúc này liền nghe được từ phía sau Vệ Vân Chí có một giọng nói mảnh mai phát ra, tràn đầy kinh ngạc vui mừng: “Biểu ca… Là huynh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.