Giấc Mộng Hoa Tư

Chương 13: Thượng lão thời không



_Các Hồ Điệp ngươi dậy đi.Ai đang gọi ta,ta mơ màng mở mắt thì thấy người đàn ông trung niên,tóc hoa dâm phúc hậu,thần thái cốt cách gióng hệt tiên nhân.Ta đưa mắt xung quanh,tất cả điều trắng xoá,k phải ta chết rồi chứ,ta ngước nhìn ông lão lạ mặt,ngơ ngác hỏi:

_Đây là đâu?ông lão là ai?

Mặt lão tối sầm,đầu đầy hắc tuyến,giọng run run,nghe ra có tức giận:

_Nha đầu kia ta mới 650 tuổi thôi,chưa thành ông lão đâu.Già là lão Ngọc Đế kia.Ta là Thượng lão thời không đương nhiệm.

Ách...thần tiên sao?Chắc lão quản lý k gian,thời gian rồi.Cũng tốt ta đang có hẳn một bụng tức đây,ta trừng mắt lão nói:

_Lão kia.ngươi cho ta xuyên đến đây thành cái dạng gì?Ăn với bị khi dễ sao?

Lão ngơ ngác nai vàng nhìn ta,vô tội nói:

_Ngươi chưa tới số chết nên phải tá thi hoàn hồn,nhưng mà ta tìm k ra thể xác thích hợp nên đành ném ngươi vào xác của Lãnh thiên Kim trong cuốn truyện ngươi đang đọc,k thì ngươi hồn phi phách lạc.

Ta trừng mắt nhìn lão,cái này là ngụy biện nha.Ta ủy khuất nói:

_Ta nói ngươi nha,ta thực khổ nha,bị ăn sạch lại chịu khi dễ nha.ta k biết ta bị hành hạ chết ta kiện ngươi lên Ngọc Đế.

Lão nhìn ta não nùng,giọng hoà hoãn:

_Ta cho ngươi viên đơn dược 20 năm công lực và Hắc Kim xà được k?

20 năm công lực,k tồi nhưng Hắc Kim xà nghe lạ quá.Ta nhướng mày nhìn lão:

_Hắc Kim xà?

Lão tiếc nuối giải thích:

_Hắc Kim xà là nhị đại xà vương vô cùng qúy hiếm.Xà Hắc là xà kịch độc chỉ cần cắn 1 cái thì chết k kịp ngáp,xà Kim là xà giải độc,nó cắn 1 cái dù là kịch độc thế nào cũng k vấn đề,hơn nữa sau cứu còn đc người miễn là người đó còn thở.Hơn nữa nó có thể nguy trang thành vòng tùy ý.

Nga... thần kì vậy sao?Đồng ý liền nè,lợi nhuận k tệ,nhưng mà chưa xong đâu lão già:

_Nga...Hảo.Nhưng ta rất nghèo nha,cần 1 chút tiền.

Lão trợn mằt nhìn,ý nói ta là đồ ham của.Đùa...ta rất yêu của nha,hơn nữa còn da mặt còn rất dày nha,k thủng nổi đâu mà nhìn.Lão ngán ngẩm lắc đầu:

_Được.

Lão đưa cho ta ba chiếc hộp nhỏ,dặn ta thêm:

_Hắc Kim xà lấy máu nhỏ vào cho xà nhân chủ.Hộp lam kia có nhẫn k gian giới chỉ,nhỏ máu cho nhẫn chủ,nó có thể thu bất cứ thứ gì vào trong nó,chỉ cần nói 'thu'.

Vừa rứt lời lão biến mất,giống như chậm 1 chút lão sẽ thành ăn mày vậy.(tg:"khinh thường liếc"vô sị,tham lam.LTK:quá khen.tg:"câm nín"....).

_Nương nương,đừng dọa nô tỳ mà.

Là tiểu Đào khẳng định là đang khóc chết đi sống lại đây,ta tỉnh lại k nóng k lạnh mở miệng:

_ta k sao.đừng khóc nữa nhức đầu quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.