Bước vào đợt huấn luyện tân binh dự bị, năng lực đánh trả, đánh
nhau kịch liệt, côn bổng, rồi tổ hợp tháo lắp súng ống, bắn bia, mọi thứ đều phải đạt được những tiêu chuẩn huấn luyện hết sức khắt khe, tầng
tầng kiểm duyệt, chỉ cần không đạt yêu cầu một cửa lập tức sẽ bị gửi đi, tàn khốc mà nghiêm ngặt.
Các tiêu chuẩn được đưa xuống, sau khảo hạch bắn bia đầu tiên, đội
hai trăm người chỉ còn bảy mươi người, ngay cả biên chế cũng không đủ,
từ quân khu Sơn Tây của Trần Thụ Hoa cũng tới mười mấy người, nhưng giờ
chỉ còn mình cô ấy mà thôi.
Trần Thụ Hoa cũng có vài phần tương tự Trương Lệ Hồng, người cởi mở
hay nói thẳng, nên dễ đắc tội với người ta, nhưng mà như thế cũng rất
đáng yêu, phòng kí túc xá của họ có mười người, sau khi khảo hạch chỉ
còn năm, chính thức trở thành đội điều tra, trước mắt sẽ có mười ngày
nghỉ ngơi và hồi phục, dù sao sau khi tới quân khu, trở thành lính điều
tra chân chính, khi đó sẽ có lệnh điều động lên, cho nên đây là cơ hội
để chia tay với đoàn bộ nơi mình đang công tác.
Ba người khác ở phòng kí túc xá sau khi kết thúc khảo hạch hôm qua đã lập tức trở về, Trần Thụ Hoa ngày kia mới đi, mà Cố Lăng Vi vốn ở đoàn
358 thủ tục cũng tương đối đơn giản, tôi nay cả phòng kí túc xá rộng lớn chỉ còn hai người Cố Lăng Vi và Trần Thụ Hoa, ánh trăng xuyên qua bức
màn chiếu vào phòng, khiến cho khoảng không rộng rãi có phần trong trẻo
lại lạnh lùng.
Trong đầu Cố Lăng Vi có chút phức tạp, đầu tiên là chuyện của Trương
Lệ Hồng, cô tìm cách liên lạc với Trương Lệ Hồng nhưng quân khu ở Tây
Tạng nhiều, Trương Lệ Hồng cũng hơn nửa năm không có tin tức, sau vài
lần cũng không tìm được, không biết Lệ Hồng rốt cuột là ở cái góc nào
nữa.
Bộ đội cũng không phải đều làm việc quang minh chính đại, có nhiều
khi hoàn cảnh của chúng tôi không hoàn toàn giống nhau, cơ hội này tôi
biết nhưng người khác có thể không biết, cũng giống như lần tuyển binh
nữ điều tra này vậy, Cố Lăng Vi rất tin tưởng Trương Lệ Hồng với những
kĩ năng quân sự đó hoàn toàn có thể thông qua khảo hạch, nhưng trước hết cô phải được quân khu ở đó tiến cử.
Tuy là dù ở đâu cũng phải vì dân phục vụ cả, nhưng nói trắng ra, đó
chỉ là khẩu hiệu mà thôi, quân khu Tây Tạng khổ cực lắm, ai cũng biết,
điều kiện thì gian khó, vật chất tài nguyên thiếu thốn, còn cả cao
nguyên, biên cảnh biên phòng, thậm chí một năm cũng không nhìn thấy vài
người nữa, tịch mịch như vậy, rất nhanh làm giảm ý chí của con người,
làm lạnh đi nhiệt huyết, cho nên cơ hội này với Trương Lệ Hồng mà nói,
có lẽ là cơ hội thay đổi cuộc đời.
Đáng tiếc cứ như vậy bỏ lỡ, Cố Lăng Vi càng tiếc nuối, buồn bã.
“Cố Lăng Vi, cậu có người yêu không?”
Trần Thụ Hoa giọng nói ngượng ngùng hỏi, cô khẽ mỉm cười, gật gật đầu: “Ừ, có”.
Trần Thụ Hoa vài phần hưng phấn, ngồi xuống hỏi: “Thật sao?Cậu đẹp như vậy, anh ta chắc rất tuấn tú phải không?”
Cố Lăng Vi trong đầu hồi tưởng lại bộ dạng của Diệp Bành Đào, trả lời đúng trọng tâm: “Cũng được, nhưng tính tình thì không tốt lắm, rất hay
nổi cáu, táo bạo như một đứa trẻ không lớn vậy, đôi khi thấy ghét”.
Trần Thụ Hoa cười khanh khách: “Cố Lăng Vi cậu rất thích anh ta phải không?”
Cố Lăng Vi ngẩn ra, cố chấp lắc đầu: “Có khi mình còn ghét hắn nữa ấy”.
Trần Thụ Hoa cười nói: “Anh ta cũng là quân nhân à?”
“Ừ, cũng ở quân khu thành phố B”.
Trần Thụ Hoa đột nhiên hâm mộ: “Hai người thật tốt, sau này có thể
thường xuyên gặp nhau, người yêu mình trở về lại địa phương, không biết
được phân làm công tác gì nữa, nếu được ở lại bộ đội, tương lai anh ấy
có thể được điều động đến đây, cũng là con đường duy nhất của bọn mình”.
Giọng nói trầm xuống, nhưng lại mang một tia khát khao hạnh phúc,
Trần Thụ Hoa cao lớn thô kệch nhưng cũng vẫn là một người phụ nữ mềm
yếu, Cố Lăng Vi âm thầm cảm động.
So sánh với người ta, cô lại cảm thấy hối hận hơn, đã xa Diệp Bành
Đào gần một tháng, lần đầu tiên xa nhau một khoảng thời gian lâu như
thế, Diệp Bành Đào ngay cả điện thoại cũng không gọi tới, thực sự là tức giận không ít đâu.
Ngày có danh sách của đội trinh sát dự bị, Cố Lăng Vi mừng như điên,
không lo lắng gì hết, trực tiếp báo danh, cố vượt qua các thử thách quân sự để được tuyển, mãi đến khi được điều đến đợt huấn luyện, Cố Lăng Vi
mới nhớ mình còn chưa báo cho Diệp Bành Đào.
Diệp Bành Đào bá đạo, đôi khi chả muốn nói lý, hơn nữa với chuyện của Cố Lăng Vi, mọi thứ anh đều muốn tham gia vào, giờ công tác cùng một
đoàn, đóng giữ ở quân khu, trên cơ bản mọi nhất cử nhất động của Cố Lăng Vi, thậm chí hôm nay huấn luyện những gì, anh đều biết hết.
Hai người bình thường cũng hay gặp nhau, cuối tuần còn có thể về lăn
lộn trong căn nhà bé nhỏ ở nội thành, tâm lý cũng trở nên hài hòa vui
vẻ, cuộc sống như vậy Diệp Bành Đào còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà
Diệp Bành Đào vẫn không vừa lòng đâu, kế hoạch của anh, sau khi Cố Lăng
Vi tốt nghiệp, hai người liền làm báo cáo kết hôn, dù sao cấp bậc của
hai người cũng đủ rồi, đoàn bộ sẽ phân một phòng, cuộc sống gia đình sẽ
hạnh phúc mỹ mãn.
Hơn nữa từ sau khi hưởng qua hương vị say lòng của Tiểu Vi Vi, một
tuần mới gặp kia, Diệp Bành Đào càng lúc càng không hài lòng, ai muốn
lúc nào cũng được ôm vợ kia, chứ vợ ở ngay bên cạnh mà chỉ được xem
không được ăn, giống y như thời yêu đương vụng trọm, đúng là không nhân
đạo mà.
Cố lăng Vi lần này đăng kí vào đoàn trinh sát, vừa lúc Diệp Bành Đào
mang đội ra ngoài trợ giúp vùng phụ cận nông canh, suốt một tuần không
về, bởi vậy lúc anh về đến, Cố Lăng Vi đã thu dọn hành lý ngày mai đến
nơi đóng quân, tuy đều trong cùng một đoàn, nhưng doanh trại của lính
điều tra tách xa chỗ bọn họ, huấn luyện hay các hoạt động khác đều tiến
hành một mình, sau này gặp mặt cũng không dễ như thế nữa, miễn bàn đền
kế hoạch của Diệp Bành Đào luôn, mấy tháng rồi kết hôn, quả nhiên là mơ
giữa ban ngày.
Cho nên nhận được điện thoại có chút áy náy của Cố Lăng Vi, mặt Diệp
Bành Đào đen như đít nồi, không ngại Trịnh Viễn và hai người lính còn ở
kia, hét lớn: “Cố Lăng Vi, em không muốn sống nữa phải không, dám tiền
trảm hậu tấu?”
Giọng nói y như sấm rền, dọa hai người lính kia chạy mất dép, Trịnh
Viễn cũng hoảng sợ: “Bành Đào, có gì thì từ từ nói chuyện, cậu hét cái
gì thế?”
“Mình mà không hét, nói chuyện đàng hoàng được với cô ấy thì có lên
trời, Cố Lăng Vi, em đáp ứng với anh cái gì, em quên rồi phải không?”
Sắc mặt Cố Lăng Vi trầm xuống: “Diệp Bành Đào anh nên đi đánh răng đi, miệng thúi hoắc”.
Diệp Bành Đào nắm chặt tay, đánh rầm một tiếng lên bàn, cực lực đè
nén cơn tức, cắn môi nói: “Cố Lăng Vi, lần trước em đồng ý với anh anh
không kể đến, nếu như em không muốn gả cho anh, thì cứ nói, đừng để anh
mỗi ngày phải ôm ấp nhiệt tình như thế, rồi đến lúc trượt chân”.
Cố Lăng Vi cũng bực lên, tay nắm chặt điện thoại nói: “Diệp Bành Đào, em không muốn gả cho anh, xem như gặp phải em là phiền anh đi, yêu ai
tìm ai cứ việc, gặp lại sau”.
Tắt ngang điện thoại, ý định tìm anh nói chuyện cũng mất, hôm sau
trực tiếp đi báo danh, sau khi nghĩ kĩ lại, Cố Lăng Vi mới kiểm điểm
mình một phen, quả thực là mình vô lý, từ trước đến nay, cô và Diệp bành Đào cãi nhau to nhỏ vô số lần, cũng chưa bảo giờ vượt qua một tuần,
Diệp Bành Đào sẽ mặt dày xem như không có chuyện gì nhận thua.
Mà lần này suốt một tháng, anh điện thoại một lần cũng không gọi, Cố
Lăng Vi tuyệt đối không tin, với sự thần thông quảng đại của Diệp Bành
Đào, làm sao có thể không biết điện thoại nơi này, càng nghĩ càng giận,
trong lòng lại có chút gì đó khổ sở không nói nên lời, nhưng muốn cô cúi đầu nhận sai thì không còn mặt mũi, sự tình vì thế mới kéo dài tận hôm
nay.
Nghe Trần Thụ Hoa tâm sự, Cố Lăng Vi đột nhiên hiểu ra, so với Trần
Thụ Hoa, cô may mắn hơn nhiều lắm, càng nghĩ càng thấy mình sai, ngày
mai phải chủ động đi tìm anh, anh mắng mỏ gì cũng phải đến.
Hạ quyết tâm, Cố Lăng Vi mới yên tâm ngủ, dù cho cô không thừa nhận
nhưng trong tiềm thức vẫn rất để ý đến Diệp Bành Đào, loại để ý này,
thậm chí đã trở thành thói quen, như một nhu yếu phẩm không thể
thiếu.Chẳng qua Cố Lăng Vi còn chưa nhận thức ra điều đó mà thôi.
Ngày hôm sau, Cố Lăng Vi về tới đoàn bộ, nhận được sự nhiệt tình đưa
tiễn của liên đội, đi thẳng đến nơi đóng quân của Diệp Bành Đào, rất xa
đã thấy hôm nay nơi đóng quân này cực kì náo nhiệt, tranh rồi chữ viết
được dán lên, hoan nghênh đoàn văn công đến cơ sở diễn xuất.
Cố Lăng Vi nghe nói, hằng năm ở đây đều làm một vài buổi diễn văn
nghệ như thế, một là để thả lỏng, một cũng là để tạo liên lạc tình cảm,
dù sao ai cũng biết, đoàn văn công chính là bông hoa trong bộ đội, không chỉ mỹ nư như mây, mà đa số đều là nữ binh có tư sắc, hầu hết tập trung ở nơi này.
Đối với nơi dương khí mười phần, khí thế bừng bừng như vậy, ánh mắt
chăm chăm nhìn cửa lớn, dù đã có lệnh nghiêm túc, nhưng vẫn phải nhìn
cho đỡ thèm.Bởi vậy đây cũng được xem là phúc lợi của các chiến sĩ quân
khu.
Từ xa thấy Cố Lăng Vi đi tới, Tôn Bằng trong lòng âm thầm than thở,
vốn chị dâu tự mình đến gặp Diệp liên đoàn trưởng cũng chính là chuyện
tốt lớn nhất đối với hộ, Diệp liên đoàn trưởng khí thế dài cả cây số,
huấn luyện gì cũng ép uổng, suốt này mặt mày sầm tối, chỉ có bọn họ là
khổ thôi, hơn nữa một tháng này, Diệp liên đoàn trưởng rõ ràng nội tiết
tố mất cân đối, cuối tuần cũng không giống như người điên lao ra ngoài
rồi sau đó hồng hào mặt mày trở về, tuần tiếp theo tâm tình tốt đẹp nữa.
Từ hồi chị dâu đến đây, Hồng Liên bọn họ quả thực sống rất tốt, Diệp
liên đoàn trưởng mỗi ngày đều cười như phật Di Lặc, nhưng mà một tháng
vừa rồi, lại giống như mười tám tầng địa ngục, không ai dám la cà đến
gần, vừa nhìn thấy mặt đã đen như đít nồi.
Huấn luyện không đạt tiêu chuẩn thì nhấc chân đá một phát, cái này
còn nhẹ, ngay cả đoàn văn công đến biểu diễn liên hoan liên đoàn trưởng
mặt mày cũng không dịu đi chút xíu.
Lần này có một cô bé đoàn văn công, bộ dạng tươi ngon mọng nước, biểu diễn múa khổng tước vòng eo cực kì uyển chuyển, xinh đẹp lạ thường,
nghe nói là đóa hoa vàng trong đoàn, người ta chủ động yêu cầu đến Hồng
Liên, nếu không đã được phân đến biểu diễn cho đoàn thủ trưởng, sao lại
đến chỗ lính bọn họ chứ.
Cô bé đó tên là Trầm Hiểu Nguyệt, bộ dáng nhỏ nhắn, Tôn Bằng thấy đẹp như Hồ Đan Đan vật, nhưng lại không sáng bằng chị dâu được, chị dâu
xinh đẹp lại oai hùng hiên ngang, cô bé này lại như mây nước tháng ba,
vẻ đẹp trẻ trung, mắt to mày ngài, lúc nhìn Diệp liên đoàn trưởng của
bọn họ, quả thực là câu hồn mà, chu miệng ngọt ngào nói: “Diệp Bành Đào, liên đoàn trưởng có quen với em”.
Bọn sói Hồng Liên khi đó mới biết được, hóa ra cô bé này là người
quen của Diệp liên đoàn trưởng, hơn nữa nhìn tình hình này, hai người
quan hệ cũng không phải bình thường, biểu diễn xong rồi, đoàn văn công
được các đồng chí đưa đi thăm quan doanh trại, Trầm Hiểu Nguyệt lại đi
theo Diệp liên đoàn trưởng ôn chuyện cũ.
Tôn Bằng và Hồ Kim Sơn ngồi đoán mò, Trầm mỹ nữ này có quan hệ gì với Diệp liên đoàn trưởng của họ nhỉ, quan hệ còn chưa đoán ra đã thấy thân ảnh của Cố Lăng Vi, Tôn bằng và Hồ Kim Sơn nhìn thoáng qua nhau, không
khỏi khẩn trương.
Tôn Bằng thông minh, vội chạy đi đón: “Chị dâu đến”.
Cố Lăng Vi nở nụ cười,quen biết Tôn Bằng đã lâu, nhưng mà cô cũng hay sang đây, tên này cũng không ra nghênh đón niềm nở như thế, hôm nay là
có chuyện gì chứ: “Tôn Bằng, cậu muốn chống đỡ tôi làm gì, tránh ra,
Diệp liên đoàn trưởng ở đâu?”
Tôn Bằng ấp úng: “Ở, ở, chị dâu, em mang chị đến”. Cố Lăng Vi vung tay lên: ” không cần phiền cậu, tôi tự mình đi là được”.
Tôn Bằng trên mặt thoáng khiếp đảm, vội nhảy lên trước: “Để em đưa
đi, đó là vinh dự của em mà, không phiền không phiền, một chút cũng
không phiền hahaha”.
Nói xong cũng không quản Cố Lăng Vi có đáp ứng hay không, đi thẳng
đến phía trước, nhanh hơn Cố Lăng Vi rất nhiều, đúng là tốc độ hành quân mà, Tôn Bằng muốn chạy lên trước thông báo, tránh cho khi chị dâu thấy
thứ không nên thấy, tuy là tin tưởng Diệp liên đoàn trưởng lắm, nhưng
tục ngữ có câu, nữ theo nam chỉ cách tầng sa mỏng, Trầm Hiểu Nguyệt này
tâm tư cô ta bọn họ cũng sớm nhìn ra rồi.
Tôn bằng đi ba bước chạy hai bước như kẻ trộm, càng khiến Cố Lăng Vi
hoài nghi, tên này sao lại nhiệt tình quá phận thế chứ, thực sự không
thích hợp, Cố Lăng Vi bước tới kéo áo Tôn Bằng: “Tôn bằng, cậu chạy
nhanh thế làm gì, cậu theo sau tôi, nếu dám chạy trước thì lát ra ngoài
tính sổ”.
Tôn Bằng hoảng sở, thân thủ chị dâu như vậy, bọn họ lĩnh giáo qua
rồi, một loạt bị chị dâu hạ gục, miễn bàn đến Tôn Bằng cấp thấp.
Cố Lăng Vi thong dong đi bộ, chợt nghe trong phòng truyền ra một
giọng nữ dễ nghe, Cố Lăng Vi không khỏi dừng bước, theo góc độ của cô
nhìn tới, vừa lúc thấy một tiểu mỹ nữ, cười đến hai mắt tỏa sáng, lấp
lánh, đưa tình với Diệp Bành Đào đang đưa lưng về phía cô.
Khoảng cách hai người đó rất gần, dù cho không quá mức nhưng cũng đã rất lạ thường rồi.
Mặt Cố Lăng Vi khẽ biến, sững sờ ở cửa, nửa ngày không biết nên vào hay không, nhưng rồi cũng bật người quay đầu bước đi.
“Diệp Bành Đào, biết vì sao em làm lính không?”
Giọng nói Diệp Bành Đào có vài phần trêu tức: “Làm sao biết được,
không phải em muốn làm ngôi sao à, ngôi sao điện ảnh gì đó, mới vài năm
không thấy tự nhiên lại tham gia quân ngũ, cái này không phù hợp với em” .
Cô gái cười khanh khách, mắt nhấp nháy nhìn Diệp Bành Đào: “Sao nào,
không tốt sao, Diệp thiếu anh còn có thể làm lính ,Trầm Hiểu Nguyệt em
sao lại không chứ, nhiều năm vậy em vẫn không quên được anh, anh cũng có phải người tốt gì đâu chứ?”
Nói xong thân thể hơi hướng về phía trước, đến khi sắp dính vào người Diệp Bành Đào, Cố Lăng Vi nhấc chân xoảng một tiếng, ngay cả cửa đoàn
bộ cũng đá văng, làm cho nữ nhân đang diễn trò mập mờ bên cửa sổ cũng bị làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Lăng Vi một cái, trong mắt
hiện ra sự tức giận cũng có kinh ngạc.
Cố lăng Vi căn bản không để ý đến cô ta mà đứng trước mặt Diệp Bành Đào nhìn chằm chằm anh.
Trong mắt Diệp Bành Đào thoáng hiện ra tia vui mừng ngắn ngủi, nháy
mắt biến mất thay vào đó là ngọn lửa tức giận bùng bùng, mình chịu đừng
không gọi điện thoại cho cô, chỉ muốn thử xem trong lòng cô có mình hay
không, thế mà một tháng, cô mới đến tìm mình, cho nên oán khí của Diệp
liên đoàn trưởng lên tận trời xanh, đối mặt với ánh mắt của Lăng Vi,
bỗng nhiên lại sinh ra ý nghĩ muốn trả thù.
Anh biết cô đang chờ lời giải thích của anh, nhưng Diệp Bành Đào đột
nhiên bướng bỉnh, anh không giải thích đấy, cho cô sốt ruột đi, để cho
cô biết, mình cũng cực kì có giá trị cơ, cho nên mới nói, khi một đôi
nam nữ bị vây lấy bởi tình yêu, rất dễ trở nên ngớ ngẩn.
“Cô là ai, là lính của Diệp Bành Đào sao?”
Người Diệp Bành Đào thoáng cứng đơ, cũng không bỏ khuỷu tay của người kia đang tự động xấn tới, ánh mắt Cố Lăng Vi thoáng lạnh đi, lùi từng
bước, đứng một khoảng rất xa, trào phúng nói: “Diệp liên đoàn trưởng cấp bậc hình như cũng không cách tôi xa đến thế”.
Trầm Hiểu Nguyệt lúc này mới chú ý dến người lính xông tới này, quân
hàm trên vai bằng với quân hàm của Diệp Bành Đào, không khỏi giật mình,
trực giác nói cho cô biết, nữ trung úy này có quan hệ với Diệp Bành Đào, nghĩ đến đây, cô nắm chặt lấy tay Diệp Bành Đào, vội vàng hỏi: “Bành
Đào, cô ta là ai?”
Diệp Bành Đào hừ một tiếng trả lời: “Là đoàn chủ lực của chúng ta, lính trinh sát đặc biệt, anh nào có tư cách lãnh đạo chứ”.
Ánh mắt Cố Lăng Vi chợt lóe lên, làm động tác nghiêm, chào theo nghi
thức quân đội: “Xin lỗi Diệp liên đoàn trưởng, quấy rầy rồi, tạm biệt”.
Cô sẽ không bao giờ…. để ý đến Diệp Bành Đào nữa, xoay người bước ra
ngoài, ánh mắt Diệp Bành Đào bùng ra lửa, hất tay cô gái bên cạnh, hét
lên: “Cố Lăng Vi, em mà dám ra khỏi cửa thì chúng ta chia tay”.
Thân thể Cố Lăng Vi cứng đờ, xoay người nở nụ cười với anh: “Sao cũng được, Diệp Bành Đào, anh muốn hù dọa ai, tôi hi vọng anh nói phải giữ
lời, tạm biệt”.