Giác Ngộ

Chương 113: Hiểu lầm.





Vân Tuân Vũ lúc này đi qua một cái ngõ hẹp. Vừa rồi y nhìn thấy người của Ma giới, đuổi theo thì đi đến chỗ này. Nhưng là tên Ma tộc kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tinh thần hơi bất ổn, y thận trọng quan sát xung quanh, chỗ này rất vắng lặng, dường như không có người sinh sống ở đây. Là một nơi bị bỏ hoang.

Bỗng nhiên, từ trong con hẻm nhỏ hẹp vang lên một tiếng động. Nghe kỹ thì là... tiếng rên rỉ ái muội.

Khá là quen tai. Vân Tuân Vũ vẻ mặt vô biểu cảm, nhíu chặt mày. Đang lúc y định làm lơ mà bước qua, thì bên trong lại truyền đến một câu nói. Rất đơn giản, chỉ có hai chữ, nhưng lại khiến cho nét mặt của Vân Tuân Vũ sa sầm tối tăm.

"Nhị ca."

Y nép mình vào bên tường, vẻ mặt khó coi hết sức. Y vốn dĩ không phải hạng người thích rình mó chuyện riêng tư của người khác. Nhưng giọng nói quen thuộc yêu kiều này, lại khiến cho y muốn rời đi mà không thể.

Vân Tuân Vũ im lặng, tiếp tục lắng nghe. Lúc này, phía trong lại truyền ra một tiếng nói khác.


"Tiểu Phong. Đệ thật chủ động a."

"Nhưng nếu có một ngày, giữa hai chúng ta bị đại ca phát hiện, đệ sẽ làm thế nào đây? Là rời bỏ ta, hay là rời khỏi y?"

"A, chuyện này không cần phải lo. Đệ đối với đại ca không có cảm tình giống như huynh. Nếu bị phát hiện, đệ sẽ giải thích rõ ràng với y, quay trở về bên cạnh huynh! Nói cho cùng, thì huynh ấy cũng chỉ giống như một món đồ chơi. Chơi chán thì liền bỏ thôi."

"Đệ đúng là lăng nhăng mà..."

Phía sau còn có cái gì, Vân Tuân Vũ không muốn nghe nữa. Y lặng lẽ quay lưng rời đi, cũng mặc kệ không truy đuổi tên Ma tộc kia nữa.

Lồng ngực hơi phập phồng, y không dám tin và cũng không muốn tin. Tình cảm này đâm chồi nhiều năm rồi mới kết trái, nhưng trái vừa kết đã bị ái nhân tự tay gạt xuống.

Trong lòng chẳng rõ là tạp vị gì. Vân Tuân Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực mình co rút đau đớn. Bước lẫn vào dòng người mênh mông trên đường cái, y đi không có đích đến.

Vân Ngạo Phong vừa ra khỏi tiểu điếm liền liều mạng chạy đi tìm người, rốt cuộc sau gần nửa canh giờ cũng tìm thấy rồi.

Nhìn bóng lưng quen thuộc phía trước, hắn vui mừng bước chân càng nhanh.

"Ca ca..."

Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền đã bị Vân Tuân Vũ hất văng tay. Vân Ngạo Phong hơi sững người, cuối cùng vẫn là trở về bộ dạng thường có.

"Ca ca, huynh làm sao vậy?"

Cái hất vừa rồi dẫn đến sự chú ý của vài người, nhưng mà hắn không quan tâm. Chỉ cảm thấy đại ca hôm nay thật xa lạ.


Ở trên đường cái nhiều người, Vân Ngạo Phong cũng không muốn gây ra chuyện gì ngoài ý muốn. Vì vậy, Vân Tuân Vũ đi đâu thì hắn đi đó. Đi một hồi rốt cuộc đến một chỗ vắng người, y dừng lại, hắn cũng dừng lại.

Kỳ thực, Vân Ngạo Phong cảm giác như da mặt mình dày hơn rồi!

Nhìn biểu cảm lạnh tanh của Vân Tuân Vũ, khiến hắn có cảm giác đang bị áp bách. Nhất thời không khí trở nên có chút vi diệu, Vân Ngạo Phong hơi mím môi, cuối cùng vẫn là trước một bước lên tiếng.

"Ca ca, vừa rồi huynh đã đi đâu?"

"Vậy ta hỏi đệ, vừa rồi đệ đã đi đâu?"

Nghe được giọng nói tức giận mất khống chế của Vân Tuân Vũ, hắn có chút sững sờ. Vốn định kể cho y nghe chuyện vừa rồi, nhưng y lại giành trước một bước mà chất vấn Vân Ngạo Phong.

"Là đệ thấy ta không bằng hắn sao?"

Lúc này, Vân Ngạo Phong đang thắc mắc không biết Vân Tuân Vũ nhắc đến hắn là người nào. Suy đi nghĩ lại, vẫn là nên hỏi cho rõ ràng trước.

"Ca, người huynh nói... là ai vậy?"

"Được! Ta hiểu rồi, đệ cứ tiếp tục giả vờ đi. Từ bây giờ trở về sau, đệ đừng đến tìm ta nữa. Hừ!"

Y nói xong liền đi, bàn tay giấu dưới tay áo siết chặt lại, vang lên tiếng răng rắc. Biểu cảm của y vẫn cứ bình tĩnh như vậy, kỳ thực trong lòng đã sớm nguội tàn.

Vân Ngạo Phong nhíu mi, ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Đại ca hôm nay vì cái gì lại kỳ lạ như vậy? Từ đầu chí cuối, hắn vẫn chưa hiểu cái gì. Thậm chí, một câu chen mồm vào nói cũng không được.

Bấy giờ hắn mới phản ứng lại, nhìn theo bóng lưng cô quạnh của Vân Tuân Vũ đã dần khuất ở Xzzđằng xa.


"Ca ca." Vân Ngạo Phong gọi lớn một tiếng, nhưng y không quay đầu, chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, cũng không biết y là đi đâu.

Vân Ngạo Phong chạy theo hướng y vừa biến mất, trái tim giống như bị bóp nghẹn, hít thở đều thập phần khó khăn.

Ai có thể nói cho hắn biết cái gì vừa diễn ra được không?

Đừng bao giờ tìm y nữa à? Xin lỗi. Hắn không làm được!

Sự việc xảy ra quá nhanh, nói thật thì Vân Ngạo Phong chưa kịp tiếp thu gì cả. Nhưng mà,... đây có lẽ là một sự hiểu lầm nào đó, hắn nghĩ phải đi tìm y hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Chỉ là, Thê Tam thành này rất kỳ quái. Hắn vừa bước qua một ngã rẽ, bản thân đã hoàn toàn đi vào một không gian khác.

Nhìn khung cảnh xung quanh, trong đầu Vân Ngạo Phong tự động hiện ra ba chữ: Rừng Cảnh Mộc.

Tại sao hắn lại quay trở về chỗ này?







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.