Cơn đau dần dần lắng xuống, nhưng ngay khi Vân Ngạo Phong vừa mới ổn định tâm trí, thì đột nhiên, đại não tựa hồ bị giật mạnh một cái.
Mà cái chấn động này, làm cho đầu óc hắn đảo lột. Bao nhiêu dây thần kinh trên đầu đều giống như đan vào nhau, lại bị mạnh mẽ vô tình kéo đứt.
Cảm giác lúc này chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung: Sống không bằng chết!
Đau! Nhưng cố tình, Vân Ngạo Phong lại không thể mở miệng rên đau, không thể biểu hiện lên khuôn mặt. Nhẫn nhịn đến hít thở đều trở nên khó khăn. Thân thể dường như cùng bị điểm huyệt giống nhau.
Ngay khi hắn nghĩ mình phải bỏ mạng, thì cơn đau đột nhiên trầm hẳn rồi biến mất. Tay chân rốt cuộc cũng có thể hoạt động bình thường.
Nhưng không chỉ như vậy, Vân Ngạo Phong phát hiện trên người mình nhiều hơn vài thứ.
Tỷ như, ký ức vạn kiếp sầu của hắn. Tỷ như, oan oan tương báo không bao giờ dứt. Còn có, ca ca tốt của hắn nữa. Đặc biệt là tu vi của hắn có phần khiếp người.
Vung kiếm lên, tinh quang chợt lóe, không một lời chào hỏi liền đã lấy tốc độ nhanh nhất thẳng hướng Thiên Minh mà lao đi.
Ánh mắt của Vân Ngạo Phong trở nên khắc nghiệt, hàn khí cùng noãn khí đan xen, khó có thể nhìn thấu được cảm xúc thật sự là gì.
Nếu đã oan oan tương báo, vạn kiếp bất phục. Vậy thì lần này nhất định phải một sinh một tử!Nếu không được, vậy liền là đồng quy vu tận. Hắn tuyệt đối không để ca ca tốt này sống đến kiếp sau! Nhất định không!
Chỉ là, lúc Thiên Minh đang chật vật đối phó với sự công kích tự động của Vân Tú Vô Ảnh. Thì không khí xung quanh lại đột nhiên lưu động, ngay tức khắc, hàng vạn ma chúng hạ xuống, vừa đến liền không chút nhân nhượng, trực tiếp công chiếm Cổng Tự Loan.
Các vị trưởng lão thầm hô không ổn, lập tức đồng loạt gia tăng phòng bị. Đoàn Lễ lệnh cho Phượng Tử: "Trở về mật thất, lấy bảo vật toạ trấn."
Hàng vạn ma chúng không phải là con số ít ỏi gì. Nhất là khi người dẫn đầu còn là đế tôn chân chính của Ma giới - Ma Đế Đại Quân Tôn - Tịch Quý Vu.
Đi bên cạnh ông ta chính là Lý Lam, nói đúng hơn là Tịch Lam.
Còn có một người mặc áo chùm đầu màu đen, tay không ngừng phóng xuất ra từng cây đinh rỉ sắt có độ sát thương vô cùng lớn. Người này là cận vệ chân thành lâu năm bên cạnh Tịch Quý Vu, tên gọi Tôn Kỵ.
Cũng là người lần trước ở rừng Cảnh Mộc tập kích Vân Ngạo Phong.
Lúc này, hắn đứng giữa thiện và ác, giữa sinh và tử. Nhưng hắn không hề sợ hãi.
Bởi vì sao?
Một người đã từng chết vạn lần, bị vu oan, hiểu lầm thị phi đến chẳng buồn giải thích còn có thể sợ hãi sao? Câu trả lời tất nhiên là không!
Híp mắt nhìn hằng ngàn kẻ địch của mình, Vân Ngạo Phong vẫn là cảm thấy thật lạc lõng giữa hồng trần gió sương. Hắn bây giờ có thể nói là có thù với Ma giới, hắn hận và đối địch với Ma giới. Nhưng đám người tự xưng là danh môn chính phái lại hận hắn, phủ nhận sự tồn tại này, gạt bỏ sang một bên.
Ông trời thật trớ trêu!
Đứng trước tràng cảnh hỗn chiến loạn tanh bành, Vân Ngạo Phong liền khép lại hai ngón tay, đặt lên giữa mi tâm.
Vân Tú Vô Ảnh đã rời tay rồi, vậy hắn đành phải lấy vũ khí khác vậy.
Trên người hắn, cái gì cũng là cực phẩm, chỉ trừ danh phận. Triệu ra một thanh kiếm khác, đến nhìn cũng chẳng buồn liếc một cái, hắn liền đã nhảy lên phi kiếm, bay đi.
Vân Ngạo Phong nhận ra nguy cơ ở phía tây, vừa vặn nơi đó chính là cổng vào Linh Sơn. Tiểu Cửu, hồi trước y gấp gáp như vậy có lẽ là vì kết giới có bạo động.
Quả nhiên không sai, đến nơi hắn chỉ thấy một đống hỗn tạp. Kết giới đã bị phá vỡ, ma tộc đã tiến vào, hiện giờ đang cùng yêu tộc giao đấu.
Số lượng yêu tộc ít hơn rất nhiều, hoàn toàn bị kẻ địch ép đến ngang đế giày.
Đưa mắt tìm kiếm tiểu hồ ly kia, chỉ thấy y đang không ngừng di chuyển, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, một mình đối chọi với ba người.
Trong số ba người nọ, Vân Ngạo Phong hiển nhiên có nhận ra người quen. Đây không phải là gia gia và phụ thân thì có thể là ai?
Người còn lại, hắn không biết. Chỉ cảm thấy rất quen mắt, có lẽ đã từng gặp mặt.
Nhìn thấy hai người gia gia và phụ thân, hắn cũng chỉ bình thản tiếp nhận sự thật. Bọn họ là nội gián do Ma giới cài vào, mà có nội gián, Lĩnh Lạc thành tất nhiên sẽ gặp tai ương.
Quả đúng như vậy, lẫn trong đám người yêu tộc, Vân Ngạo Phong phát hiện ra Trịnh Trúc, y cả người bầm dập thê thảm. Tuy vậy, Thiên Hương Tuỵ của y cũng không hề yếu thế, trong thời gian ngắn nhất đã tiếng vào tầng bốn Thiên Hoang Kỷ rồi.
Thiên tài quả đúng là thiên tài! Làm cái gì cũng tiến bộ nhanh hơn người bình thường.
Cũng không dài dòng, Vân Ngạo Phong khẽ phất tay một cái, một trận kình phong nổi lên. Khói bụi mù mịt, còn mang theo lực sát thương nhất định, chỉ công địch lại thủ ta.
Một cái phất tay này, liền gây ra sự chú ý rất lớn. Khi Tiểu Cửu quay đầu nhìn lại, trên gương mặt tinh mỹ ấy không giấu nổi kích động cùng mừng rỡ.
Trịnh Trúc tựa hồ đã mệt rã rời, nhưng khi nhìn thấy Vân Ngạo Phong, ánh mắt cũng giống như khẽ phát ra ánh sáng mờ nhạt, xen lẫn kinh ngạc.
Phía địch bị kình phong đẩy lùi một đoạn. Vân Chí Thanh cùng Vân Hư Nghi nheo mắt nhìn, phát hiện người đến là ai, đầu lông mày liền có chút run rẩy.