Giác Ngộ

Chương 146: Trời mưa rồi...sao người vẫn chưa dậy...





Con ngươi co rút, trong đôi mắt hàm chứa vô vàn hoảng sợ cùng đau lòng. Vân Tuân Vũ chết lặng, tất cả mọi người đều chết lặng.

Nhìn thân thể che chắn trước người mình sớm đã bị máu nhiễm đỏ, y hốt hoảng.

"Tiểu Phong!" Rốt cuộc, sau khi từ lo sợ tỉnh táo lại, Vân Tuân Vũ liền gào lên. Ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Vân Ngạo Phong.

Thiên Minh lúc này cũng đã bị Độc trùng thôn phệ tới hôi phi yên diệt. Nhưng trước khi chết, hắn ta còn không cam lòng mà lao tới, muốn kéo theo một mạng người.

Ở trên cổ Vân Ngạo Phong để lại năm vết cắt dài, từ miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi.

"Ca ca..." Nhẹ giọng thều thào, một lần nữa khi hắn mở mắt ra, con ngươi đã từ màu đỏ chuyển sang màu đen. Sắc mặt hắn trắng bệch, không còn một tia huyết sắc, nhợt nhạt đến khiến lòng người quặn thắt đau đớn.

Nằm trong lòng Vân Tuân Vũ, hắn hơi thở đứt đoạn, vừa gấp gáp lại ngắn ngủi. Giống như vừa mới thở ra, liền đã bị người đè nén trở lại. Càng nói chuyện, hô hấp càng khó khăn.


"Đệ đừng nói gì cả, đừng nói gì cả... Ta đưa đệ đi tìm y sư." Nói đoạn, liền muốn bế Vân Ngạo Phong lên. Trong tâm y, lúc này đã tựa như có tảng đá đè nặng, đến nỗi thở ra cũng là một việc rất gian nan. Giọng nói đều run run nghẹn ngào.

Nhưng chưa kịp để Vân Tuân Vũ làm ra hành động, liền đã bị hắn ngăn lại: "Thời gian không còn kịp nữa rồi. Chi bằng... một hơi thở cuối cùng này, huynh... huynh ở cùng ta đi."

Tình trạng của hắn như thế nào, hắn tự mình hiểu rõ. Huống chi là đã phải chịu nhiều đả kích như vậy, hắn muốn trước khi chết, người cuối cùng nhìn thấy, được ở bên, là ca ca chứ không phải ai khác.

"Ca ca, ta lạnh lắm... huynh ôm ta chặt hơn nữa đi..." Lúc này, ngoài cái miệng con có thể nói chuyện ra, thì hắn chính là hữu khí vô lực. Cả người mềm nhũn, đau đớn. Đầu tựa vào lồng ngực ấm áp của đối phương.

"Được, được..." Đem người ôm càng chặt, Vân Tuân Vũ liền luống cuống tay chân, sợ làm thương thế trên người hắn trở nên nặng hơn. Một tay y ôm lấy hắn, một tay khác vụng về che lại miệng vết thương trên cổ hắn.

Đúng vào thời khắc này, ở phương hướng Kiếm phong thế nhưng bất chợt xảy ra dị động. Mọi người đều bị đánh thức, Đoàn Lễ rất nhanh phản ứng kịp, nhanh chóng đem Khốn Tiên Tác trói chặt Mạnh Nhĩ Đường cùng Tần Lạc, giải đi.

Tất cả mọi người đều đã rời khỏi rồi... Để lại hai thân ảnh cô tịch ở giữa chiến trường nằm la liệt xác chết. Trong không khí, phảng phất cũng nhiễm màu đau thương.

"Ca ca... Ta buồn ngủ quá..." Khẽ thì thào, trong lòng nghẹn lại, Vân Ngạo Phong nhắm mắt dựa vào lồng ngực y. Hai tay buông xuôi theo thân thể, lúc này... lại cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc...

"Đệ không được ngủ..." Vân Tuân Vũ như bị gai đâm vào tim, tiếng nói cũng nghẹn ngào: "Đệ có nghe thấy không... tuyệt đối không được ngủ!"

Mái tóc của Vân Ngạo Phong ướt đẫm mồ hôi, đầu lông mày nhíu lại run lên. Vân Tuân Vũ ôm hắn thật chặt, cảm giác nhiệt độ cơ thể của người trong lòng đang lạnh dần. Mặc dù muốn giả vờ không biết, nhưng thâm tâm y lại hiểu rất rõ,sự thật... luôn tàn nhẫn như vậy...

Vân Ngạo Phong không biết suy nghĩ chuyện gì, khóe môi khẽ cong lên. Hắn cố sức nâng tay, chạm vào từng đường nét trên mặt đối phương: "Ca à... Gương mặt của huynh, cho dù ta có bước qua cầu Nại Hà... uống canh Mạnh Bà... Ta cũng sẽ mãi mãi không bao giờ quên đâu..."

"Nhưng mà... cuộc sống này tàn nhẫn quá. Hóa ra, thiên địa rộng lớn, trần tục mênh mông như vậy... cũng không có chỗ nào có thể dung nạp ta..."

Khóe mắt lặng lẽ chảy ra một dòng lệ nóng hổi, Vân Tuân Vũ liền bắt lấy bàn tay dính máu của hắn, áp vào trên mặt mình: "Đệ đừng nói như vậy..."

Trong giọng nói, thấp thoáng có ý van nài.


"Vậy được... huynh để ta ngủ một lát được không? Chút nữa... huynh gọi ta dậy." Vân Ngạo Phong có rất nhiều chuyện chưa kịp nói cho y biết.

Giống như... hắn chưa từng hận y, chưa từng quên y. Làm gì cũng nhớ đến y, lúc vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của y...

Ca ca không biết chăm sóc cho bản thân, mặc dù trời lạnh y cũng chỉ mặc một tầng y phục mỏng manh. Ngoài mặt thì tỏ ra lạnh nhạt, xa cách, nhưng trong lòng lại trái ngược...

Còn có ngọc Đính Ước mà y tặng cho, hắn vẫn luôn giữ bên mình. Dù chỉ là vật phổ thông, nhưng hắn vẫn coi trọng như trân bảo, khi nhớ y lại lấy ra ngắm nhìn.

Muốn nói cho y biết. Nhưng...thật sự không kịp nữa rồi, vậy đành lặng lẽ gửi cho quân một lời xin lỗi...

Thật sự xin lỗi...

Trời lúc này đổ mưa, trêu ngươi khóc thương số phận trái ngang của họ. Nhưng tất cả đều là chú định, không thể thay đổi. Đau... cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu.

Mặc cho từng hạt mưa nện vào mặt đau rát, vẫn chỉ là không đoái hoài, mưa càng lúc càng to. Thế nhưng... trớ trêu thay, những đau thương, những chuyện quá khứ lại không theo nước lũ cuốn đi.

"Tiểu Phong, trời mưa rồi... Dậy thôi, chúng ta cùng nhau về nhà, nếu còn ở đây sẽ bị cảm lạnh cho xem..." Trên mặt y, không rõ là nước mưa, hay là nước mắt. Bàn tay trong tay lạnh ngắt, mềm nhũn vô lực. Y chỉ nới lỏng tay, nó liền trượt xuống.

"Mở mắt ra nhìn ta đi, đệ mau mở mắt ra...Nhìn ta một lần nữa đi, dù là lần cuối cùng cũng được, ta cầu xin đệ mà..."

"Đã nói gọi đệ dậy, nhưng đệ không dậy. Sao lại nói dối chứ, sao lại lừa ta?!" Vân Tuân Vũ gầm lên, cười đến đau thương, cười đến tan nát cõi lòng.

Nước mưa rất lạnh, rơi xuống trên khuôn mặt hắn, đem máu pha loãng.

Ghì chặt người trong lòng, Vân Tuân Vũ liền khẽ thì thầm: "Lừa người! Đệ lừa ta!"

Y không hề để tâm đến vạn vật xung quanh, chỉ khẽ cúi mình xuống, tựa như đêm đó hai tháng trước, khi hai người ở dưới ánh trăng hôn môi, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi băng lãnh mà đắng chát kia.


Y càn quấy trong miệng hắn, nhưng có làm phiền như thế nào, hắn cũng không có phản ứng...hắn chán ghét y rồi sao? Vì cái gì không mở mắt nhìn y?!

Không, không đúng!

Tiểu Phong..chết rồi. Cho dù y có gọi hàng ngàn, hàng vạn lần đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không thức dậy, sẽ không bao giờ nhìn y thêm một lần nào nữa.

"A...." Vân Tuân Vũ ngẩng đầu, ôm thi thể gào thét thê lương dưới màn mưa, ở giữa vô vàn tĩnh lặng, cô tịch.

"Tại sao lại bỏ rơi ta! Tại sao?!"

Trong thời gian ngắn ngủi một ngày...

Vô Ly, Mộc Du Tử, Tiểu Cửu, Trịnh Trúc đều đồng loạt ra đi không ngoảnh đầu. Cha mẹ, người thân đều quay lưng mỗi người một ngả. Đến bây giờ...còn cướp đi Tiểu Phong, đập tắt một tia sáng cuối cùng trong tâm y.

Ông trời...tàn nhẫn quá...bất công quá...

Tại sao lại đối xử với hắn như vậy, hắn chưa từng làm sai chuyện gì. Thật sự chưa từng...







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.