Giác Ngộ

Chương 56: Đầu thôn.





Tiểu nhị lấy ra năm chung đồng, rót xuống Băng Thanh Hà, đặt trước mặt năm người Vân Ngạo Phong, nói: "Các vị công tử, mời thử qua."

Họ cũng không nhiều lời, cầm chung trên tay, nhìn thứ nước trong suốt bên trong. Mùi hương đặc biệt thanh, không gây ngấy.

Thậm chí, có một loại xúc cảm đang vẫy gọi, tỷ như là... mau uống ta đi, ta rất ngon a!. Ha ha, quả thực là làm người ta không kìm được mà muốn thưởng thức ngay.

Sau khi uống xong, mọi người đồng loạt đơ ra mấy giây.

Sau nữa là mắt sáng hơn sao trời, mùi vị của nó... phải nói thế nào nhỉ? Ngọt ngọt thanh thanh chua chua, ừ thì vậy đấy. Nói tóm gọn lại, là ngon a.

Đảm bảo người không thích ngọt, uống vào liền nghiền ngọt luôn.

Thấy tiểu nhị ở bên cạnh dùng ánh mắt chờ mong nhìn, Vân Ngạo Phong hồi phục tinh thần, ban cho một lời nhận xét: "Quả thực rất ngon a, tiểu nhị, cái này... Băng Thanh Hà này làm sao để tạo thành a?"

Tiểu nhị nhận được lời khen như vậy, liền cười híp mắt, hăng hái nói: "Công thức làm Băng Thanh Hà thật ra rất đơn giản. Đây đều là do ông chủ của chúng tôi tự mình làm".


"Chỉ cần đun sôi nguyên liệu, để ráo. Sau đó cho vào bình, thêm một ít nước. Khi đến mùa đông thì đem ra suối nguồn ở đầu thôn, ủ sang đông là được. Nhưng tiết trời ở đây rất thất thường, chỉ có những năm tuyết rơi dày đặc mới có thể ủ ra hương vị ngon nhất."

Năm người nghe xong, trong lòng đồng loạt có một ý nghĩ: Thật đơn giản!

Tiểu nhị cũng chỉ giải thích thêm vài câu, sau đó rời đi.

Bọn họ lại bắt đầu cuộc chiến ăn uống vĩ đại.

Sau đó, đơn giản về phòng a!

Chỉ là, Vân Ngạo Phong chưa kịp bước vào trong, đã bị Vân Tuân Vũ kéo đi, y nói: "Ta đưa đệ đến một nơi."

Cảm nhận bàn lạnh ngắt đặt trên cổ tay nhỏ nhắn của mình, hắn bất tri bất giác như bị một luồng điện chạy qua, run run: "Ca, tay huynh thật lạnh!"

"Ừm..."

Hai người bước xuống lầu một, bây giờ chỉ còn lại thưa thớt vài người. Cũng không có ai chú ý đến họ.

Bên ngoài được ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi, từng quán trọ hai bên đường rất náo nhiệt, không giống với Khai Phong quán.

Vân Ngạo Phong không biết y muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng là hắn ở đằng sau cũng rất ngoan ngoãn, nửa lời không nói, yên lặng đi theo.

Lúc trước họ dùng Truyền Tống phù để đến đây, vẫn chưa có cơ hội ngắm nhìn mọi thứ. Hiện tại là ban đêm, dù thôn Thanh Tuyền không xa hoa lộng lẫy, nhưng không khí khô ráo mát mẻ, buổi tối ra ngoài ngắm sao vẫn là một cảnh tượng khó quên.

Mải mê suy nghĩ vài vấn đề, đến khi hai người dừng lại, Vân Ngạo Phong mới giương mắt nhìn.

Trước mặt là một suối nguồn, bên cạnh bờ suối còn có một cây cổ thụ to lớn. Những tán cây nhô lên, xòe ra che khuất ánh trăng trên cao.

Một cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang trên suối, dưới nước phản xạ ánh sáng vàng vọt.

Vân Tuân Vũ kéo hắn đi lên cây cầu, hắn liền đi theo, hỏi nhỏ một câu: "Đây là đầu thôn?"


"Ừm!"

Sau đó liền không có ai nói lời nào. Không gian chìm vào im lặng, chỉ nghe bên tai tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng tiếng côn trùng kêu vang, gió nhẹ nhàng lướt qua.

Hai thân ảnh được bao bọc trong bóng tối, vô thanh vô tức.

Mặc dù tiếng nước chảy không nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe thấy từng nhịp điệu hít thở đều đặn của đối phương.

Cuối cùng vẫn là Vân Ngạo Phong nhịn không được lên tiếng: "Huynh dẫn đệ ra đây là có chuyện gì?"

Vân Tuân Vũ bất động thanh sắc nói: "Cũng không có gì, chỉ là muốn yên tĩnh một chút!"

Gì? Vân Ngạo Phong có ảo giác mình vừa nghe nhầm! Y nói... không có chuyện gì? Muốn yên tĩnh?

Muốn yên tĩnh tại sao phải dẫn theo hắn? Hic, làm lãng phí giấc ngủ ngàn vàng của hắn a.

Trong thâm tâm bỗng nhiên nổi lên tư vị... muốn bóp chết nam tử trước mặt, từ chối nhận người thân, tóm gọn là người này hắn không quen!

Vân Ngạo Phong trừng mắt nghiến răng nghiến lợi, có chút bực bội nói: "Đại ca! Có bệnh phải trị, đệ về trước đây!"

Chỉ là, ngay khi hắn định bước đi, lại nghe thấy tiếng gọi: "Chờ chút, cái này cho đệ!"

Vân Ngạo Phong tưởng cái gì ăn được, lập tức quay mặt lại. Sau đó chỉ cảm thấy ngón áp út chợt bị một luồng khí lạnh bao bọc, nhìn lại đã thấy trên đó có một chiếc nhẫn... của nữ nhân!

A a a a.... ! Tại sao mấy người này thích đồ của nữ nhân vậy không biết. Vân Ngạo Phong nâng tay, định tháo nhẫn ra, nhưng Vân Tuân Vũ kịp thời ngăn lại, nói: "Đây là nhẫn trữ vật."

Và ý tưởng vứt nhẫn xuống sông của Vân Ngạo Phong đã tan biến.

Ánh mắt sáng lên, hắn lúc này đã không biết cái gì gọi là giận dỗi nữa, nhưng có vẻ như hắn rất cuồng bánh tráng, nên ngay cả mặt cũng lật rất nhanh: "Hớ hớ, đa tạ a! Coi như đền bù cho lần trước đi nha?!"

Vân Tuân Vũ đạm thanh nói: "Giữa chúng ta còn cần lễ tiết như vậy?"


Vân Ngạo Phong nghẹn, không biết nói gì, liền bĩu môi nhướn mày.

Nhưng là muốn yên tĩnh liền có yên tĩnh! Không! Cái không khí quái gở này thật giống trong phim ma.

Gió thổi nhẹ nhàng lướt qua sườn má, trên cổ chợt lạnh, một giọt nước tí tách rơi xuống. Hắn hơi rụt đầu, đưa tay sờ lên chỗ nước đọng, nhưng nhìn lại, trên tay hắn là một cỗ nước màu đỏ,... máu a. Sau đó hắn bất giác xoay người, cả thân thể run rẩy đến lợi hại, trước mặt hắn, chỉ thấy một....

Từ từ! Dừng!

Suy nghĩ tầm bậy tầm bạ!

Nhưng mà hiện tại quả thực có chút lạnh, Vân Ngạo Phong xoa xoa hai cánh tay đang nổi da gà của mình.

Vân Tuân Vũ nhìn thấy hành động của hắn, không khỏi quan tâm nói:"Lạnh sao?"

"Ừm, có chút..."

Chưa kịp nói hết lời, Vân Tuân Vũ đã đem hắn bao bọc trong lồng ngực ấm áp: "Thế này sẽ không lạnh nữa!"

Trong phút chốc, da đầu tê dại, hắn có cảm giác như... tim mình.... vừa đập mạnh một cái!

Chó má gì vậy?!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.