Vân Tuân Vũ bị thương có vẻ khá nghiêm trọng, cả người mềm nhũn nằm úp sấp trên người Vân Ngạo Phong, khuôn mặt chôn ở hõm vai của hắn, hắn mở to hai mắt nhìn trên vành tai ca ca, hoảng hốt ngồi dậy, gọi: "Ca ca!..."
Hắn lật người y lại, để y gối đầu lên đùi mình, phát hiện trên môi mỏng phảng phất máu tanh, đôi mắt đẹp đẽ lại đã khép kín, cặp mày chau lại thật chặt.
Trong thâm tâm tự dưng dẫy lên một cảm giác đau nhói khó tả, hắn hốt hoảng đưa cánh tay run run đến kiểm tra hơi thở, may mắn ca ca hắn không sao, chắc là chỉ bị nội thương mà thôi?!
Lúc này, Mộc Du Tử không chút kinh động bước tới, ngồi xổm trước mặt Vân Ngạo Phong, biểu tình bình tĩnh duỗi tay bắt mạch cho Vân Tuân Vũ.
Trong mắt Vân Ngạo Phong hiện ra kinh ngạc, sao trước giờ hắn chưa từng phát hiện người này biết y thuật?!
Ánh nhìn chằm chằm động tác của Mộc Du Tử, cho đến khi nghe hắn nói: Mạch tượng hơi yếu, nhịp thở bình thường, chỉ bị chút nội thương, không có gì đáng ngại!"
Sau đó lấy từ trong ngực áo ra một lọ thuốc, đưa cho Vân Ngạo Phong: "Uống cái này vào, đại công tử một lát nữa sẽ tỉnh thôi, tam công tử không cần lo lắng! À, người cũng dùng một cái đi!"
Mộc Du Tử nói xong liền rời đi! Để lại Vân Ngạo Phong ngơ ngẩn cả người.
Hắn mở ra lọ thuốc, đổ ra bàn tay chỉ có hai viên đan dược. Hắn vẫn có chút không yên tâm, đưa lên dưới mũi ngửi ngửi, không phải là hắn không tin tưởng Mộc Du Tử, mà vì hắn vẫn không biết công dụng và loại thuốc này là gì, huống hồ hắn chưa từng thấy qua, nhưng có cảm giác rất quen thuộc.
Có một loại hương thơm thanh mát xộc vào khoang mũi, vừa nếm được đã làm Vân Ngạo Phong trở nên bình tâm tĩnh khí.
Hắn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa một cái uy cho Vân Tuân Vũ, một cái hắn dùng.
Vừa uống vào, thoáng chốc cảm giác như cơ thể trở nên nhẹ hẫng. Kiểm tra một chút, Vân Ngạo Phong phát hiện pháp quyết phong bế linh lực đã được giải trừ. Không chỉ có vậy, cả người dường như thoải mái, sảng khoái hơn rất nhiều.
Mộc Du Tử, trước giờ hắn ở chung nói cười vui vẻ. Nhưng hắn lại không hề hiểu thấu được con người này, chỉ biết hắn ta rất thích cười, còn có, tu vi thì chỉ dừng lại ở Linh Sư cảnh hậu kỳ, không tăng không tiến.
Mà hình như... Mộc Du Tử còn là một thùng dấm chua?!
Không dám khẳng định!
Cái này là trực giác nói cho Vân Ngạo Phong biết, nhưng mà từ khi vừa mới tiếp xúc với Mộc Du Tử, hắn đã cảm nhận được một loại xúc cảm thân quen, còn có cả Vô Ly cũng vậy.
Nếu không phải qua nhiều hành động và lời nói của hai người họ, đã khẳng định họ là người cổ đại một trăm phần trăm, thì hắn đã trực tiếp bán tiếng Anh tùng phèo với họ rồi.
Nghĩ cũng chỉ có thể nghĩ!
Vân Ngạo Phong lúc này liền hít nhẹ một hơi, cảm giác sau gáy chợt lạnh chợt nóng, một trận gió mạnh mẽ lướt qua, lay động tay áo và mái tóc đen nhánh sau lưng hắn.
Mười chín đệ tử kia đã dụ con lệ thú ra xa vị trí của Vân Ngạo Phong, nhưng là vẫn chỉ ở thế hạ phong.
Bên Lý Lam càng không dám nhìn, các phong chủ và chưởng môn lúc đầu gồm mười sáu người, bây giờ chỉ còn lại sáu người. Những người khác đều đã bị trọng thương, tình cảnh triệt để chật vật vô cùng.
Hơn ngàn đệ tử đều phong bế linh lực, bây giờ không khác nào một phàm nhân, căn bản không thể giúp được gì, ở lại chỉ có vướng chân.
Vì lý do đó, tất cả mọi người đều tự động lui vào nội thất Ngọc Hồi điện. Nhưng cũng có vài người quân tử không sợ chết ở lại xem quần chiến.
Lại nói, xung quanh Ngọc Hồi điện được ngăn cách bởi một tầng kết giới, nhưng nó chỉ có tác dụng ngăn cản ma vật. Bên trong còn là rộng đến bất ngờ, chứa chấp ngàn người vẫn không có trở ngại.
Lúc này, trong không khí bỗng nhiên có một trận linh lực dao động mạnh mẽ, không gian có một chút vặn vẹo. Một thân ảnh hồng y xuất hiện trước mặt Vân Ngạo Phong.
Nhìn từ đằng sau cũng có thể thấy, người này là một tên phong lưu biến thái, ăn chơi trác táng, khụ khụ... nhầm to!!
Người trước mặt dáng hình thon gầy, mái tóc như thác nước đổ xuống, dài đến ngang hông. Nhưng nhìn qua nhìn lại vẫn là mười phần nam tính, khí chất xuất trần, phong thái ung dung, tạo ra một loại cảm giác yên tâm kỳ lạ.
Trong đầu Vân Ngạo Phong vô thức hình thành hai chữ Tiểu Cửu!
Không sai, người này chính là Tiểu Cửu!
Lúc trước ở Linh lâm từng tương trợ cho hắn, còn nói hắn là chủ nhân gì gì đó của y. Kò kè mặc cả, bám dai như đỉa, cuối cùng đưa cho hắn một sợi chỉ đỏ rồi rời đi. Còn nói thêm một câu kỳ quái: "Tín vật, chủ nhân, sẽ có ngày người nhớ ra."
Làm hắn ba ngày sau lúc nào cũng đội trên đầu ba dấu hỏi chấm bự tổ chảng, không thể nào hóa giải.
Nhưng là lúc này, Tiểu Cửu lại còn xuất hiện ở đây?
Mà bên kia, phát hiện có người lại tới. Lý Lam liền không nhiều lời, một bên đối phó sáu người kia, một bên duỗi tay hướng Tiểu Cửu phóng đến cây gậy gỗ.
Những tưởng sẽ có thể làm ra một chút tổn hại đối với Tiểu Cửu, Vân Ngạo Phong vốn định lên tiếng nhắc nhở. Nhưng hành động tiếp theo của y, vậy mà làm Vân Ngạo Phong cảm thấy mặt mình bị vả đến toé máu.
Tiểu Cửu giơ lên cánh tay thon dài trắng nõn, khẽ phất liền có thể thay đổi hướng đi của cây thương mục.
Khóe miệng Vân Ngạo Phong co giật a co giật!
Trong lòng thầm thốt ra hai chữ: Cao nhân!
Lúc trước Tiểu Cửu giúp tiêu diệt một đàn Ám Thủ, nói ra đã là lợi hại!
Mà một bầy Ám Thủ phỏng chừng không mạnh mẽ bằng lực đạo cây thương mục phóng tới, nhưng là Tiểu Cửu đều dễ như trở bàn tay, một ý niệm đã thay đổi đạo lý.
Ở thế giới này, căn bản không có cái gì là logic a!
Sau khi tiếp một chiêu, Tiểu Cửu vẫn không hề hấn gì. Thản nhiên như vậy quay người, ánh mắt chứa đựng ôn nhu dính trên khuôn mặt tinh mỹ của Vân Ngạo Phong.
Y khẽ cười, ấm áp gọi: "Chủ nhân, thật nhớ người!"