Trong màn đêm, xa xa dần nghe thấy một tiếng nói.
"Vương, vương, ngài chờ ta với..."
Nhìn thấy người vừa đến, Phượng Tử lại trừng mắt khinh bỉ, không chút tiết chế rút đao muốn chém người. Có điều, hắn e ngại Yêu Vương, còn có Vân Tuân Vũ, lần trước đám cản trở chuyện tốt của hắn, nợ nần còn chưa tính xong đâu.
Thấy ở đây nhiều bóng người như vậy, Bạch Yên ngại ngùng sờ sờ mũi, tỏ vẻ sợ sệt núp sau lưng Tiểu Cửu.
"Hơ hơ, ân nhân, Vân công tử, các ngươi cũng ở đây à?"
Do Tiểu Cửu ở gần Vân Ngạo Phong, mà Vân Ngạo Phong lại đứng cạnh Vân Tuân Vũ, Bạch Yên vừa vặn đứng trước bọn họ, mừng rỡ như điên, tâm cuộn sóng trào.
"Bạch công tử? Hoá ra ngươi với Tiểu Cửu quen nhau à, vậy thì không cần khách khí, đều là người một nhà cả thôi."
Vân Ngạo Phong lấy lệ nói vài câu, nhưng có vẻ như Phượng Tử không phối hợp cho lắm, trên tay cầm kiếm, sắc mặt hung dữ, nếu không phải e dè kiêng kỵ đối với Yêu Vương, thì hắn đã một đường xông qua chém người rồi cũng nên.
Tiểu Cửu trực tiếp xem Bạch Yên là một tiểu trong suốt, ôn nhu nói với Vân Ngạo Phong: "Chủ nhân, hay là để ta đuổi theo hắn?"
Cằm mọi người hầu hết rớt thẳng xuống đất!
Thật không ngờ, Yêu Vương trước nay cao thượng xa cách, bây giờ lại có thể hạ mình trước một người, ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Thảo nào, lúc nãy để hắc y nhân chạy thoát, nguyên lai trời sắp sập.
Vân Ngạo Phong trộm liếc nhìn Phượng Tử, thấy hắn không có động tĩnh gì, cuối cùng lắc đầu một cái, nói: "Có lẽ là... không cần!"
Dù sao cũng thu phục được lệ quỷ rồi, hắc y nhân lại bị Tiểu Cửu phế hai chân, thụ thương nặng, trấn nhỏ Ôn Dương này, có lẽ đã được bình an rồi!
Nói trắng ra, nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành!
Trên đường về Bành gia, Vân Ngạo Phong kéo theo Tiểu Cửu vào một cái ngõ.
"Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có quen người nào tên là Cẩm Ngọc không?"
Tiểu Cửu suy tư một hồi, nói: "Hình như là... không quen, chủ nhân hỏi cái này làm gì?"
Đáp án thật là quen, nhưng trước kia Tiểu Cửu đã suy nghĩ rất nhiều, y không muốn làm cho chủ nhân buồn, nên vẫn quyết định không nói thì hơn.
Nếu như Vân Ngạo Phong nhớ ra chuyện trước kia, sẽ có rất nhiều chuyện không hay diễn ra, kết cục của nó... cũng sẽ có rất nhiều.
Vân Ngạo Phong nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự là không quen? Nhưng... tên của người đó cũng giống ngươi a, còn..."
"Chủ nhân, ta thật sự không biết mà!" Tiểu Cửu chột dạ cắt ngang lời Vân Ngạo Phong, ngữ điệu có chút gấp gáp, vừa giống như thật sự không biết, lại giống hơn là muốn bao che chuyện gì đó.
Vân Ngạo Phong thở dài một hơi, cuối cùng cũng không hỏi được gì, nhưng trong lòng vẫn mang theo nghi vấn não nề, không thể giải đáp.
Hai ngày sau, bọn họ xuất phát trở về Hướng Linh Sơn phái.
Bởi vì trở về không cần gấp gáp, nên mọi người quyết định phiêu lãng hồng trần một hồi, cũng chẳng có chuyện gì đáng kể, chỉ là họ mỗi người đi một hướng, tìm thú vui a...
Yêu Vương cao thượng đang giữa đường lại bị gọi về, Linh Sơn lại có trận chiến nội bộ xảy ra, trong lòng Tiểu Cửu tiếc nuối cáo biệt Vân Ngạo Phong.
Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ đi vào thôn Thanh Tuyền, lại ghé qua quán nhỏ Khai Phong một chút, cuối cùng đi thăm Vô Ly và Mộc Du Tử.
Hậu sân núi Hướng Linh...
Có một dòng suối trong vắt chảy bắt ngang, mặt nước nhẹ nhàng đung đưa, Vô Ly ở thượng nguồn cặm cụi làm gì đó, Mộc Du Tử ở hạ lưu bắt cá.
Đúng. Chính là bắt cá!
Ở hậu sơn này rộng lớn yên tĩnh, nếu không có người lên tiếng, vậy cũng chỉ nghe được tiếng nước chảy hòa với tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc.
Đệ tử ngoại môn không có trưởng bối dạy dỗ, muốn học tập này nọ đều phải tự mình gắng gượng, tìm tòi.
Hậu sơn này mênh mang rộng lớn, tuy không có công pháp, bí tịch hay bảo vật trú ngụ, nhưng ít nhiều cũng có vô vàn linh dược, linh thảo hiếm có khó tìm.
Vân Ngạo Phong trên đường lên tới đây, hai bên lề đường cây cỏ xanh tốt, tận mắt nhìn thấy nhiều loại thảo dược quý hiếm, nhịn không được liền hái vài cây, đem về làm nguyên liệu luyện đan.
Ở phía xa xa, Vân Ngạo Phong cất giọng gọi: "Nhị ca!"
Nghe tiếng, Vô Ly ngẩng đầu lên, theo bản năng quay về bên này.
"Tiểu Phong...!" Vô Ly kéo dài chữ phong, chạy nhào tới, ý định ôm Vân Ngạo Phong một cái, nhưng là bị hắn tránh sang một bên, kết quả là vồ hụt, suýt chút thì ngã sấp mặt.
Bên kia, Mộc Du Tử nghe một tiếng nhị ca thân thuộc, cầm theo cái giỏ trúc chạy tới, mặt mày vui tươi sáng lạn.
"Đại công tử, tam công tử."
Mặc kệ người khác thế nào, còn riêng Vô Ly thì... rất nhiệt tình a. Nhiệt tình trong việc bộc lộ cảm xúc thái quá khi gặp lại cố nhân, nhiệt tình trong thần kinh bệnh hoạn, nhiệt tình trong điên, vân vân và mây mây, đại khái là xoay quanh mấy vấn đề gọi là... điên điên khùng khùng, mừng đến muốn bệnh.
Bây giờ còn chưa đến giờ trưa, nắng nhẹ gió thanh, không khí thoáng mát.
"Tiểu Phong, sao đột nhiên hôm nay đệ lại xuống đây? Có phải nhớ ta rồi không?" Vô Ly kè kè ở bên cạnh, bám lấy Vân Ngạo Phong, bắt đầu ảo tưởng sức mạnh.
"Đâu có, ai lại đi nhớ một tên thần kinh như nhị ca chứ!" Vân Ngạo Phong cười đến vui vẻ, đột nhiên nghiêm nghị nói "À đúng rồi, nhị ca, các huynh sống ở đây có tốt không?"
Lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng!
Chỉ chờ có câu này, Vô Ly lập tức sụt sùi ủy khuất, nói: "Ha, còn phải hỏi sao, đương nhiên là không tốt rồi, cuộc sống không có Tiểu Phong còn có thể vui vẻ sao?"
Vân Ngạo Phong: "..."
"Nhị ca, huynh đúng là càng ngày càng dẻo miệng!"
"Đâu có, huynh nói thật mà!"
Nhìn hai người huynh huynh đệ đệ, ngươi một câu, ta một câu mà ngứa cả mắt. Mộc Du Tử đi đằng sau cũng chỉ cười cười không để ý, nhưng ai biết Vân Tuân Vũ bấy giờ vẫn giữ im lặng, mặt mày lại đã xám xịt khó coi lắm rồi.
Bốn người kẻ cười người nói, kẻ im người lặng, men theo đường mòn giữa biển cây, không lâu sau đã đi đến đại bản doanh của Vô Ly và Mộc Du Tử.
Trước cửa viện đề ba chữ cỡ khủng "Vô Phong viện", người mù cũng có thể nhìn thấy.
Tên này là do Vô Ly đặt, và chữ Vô này tất nhiên là trong Vô Ly, còn chữ Phong trong Vân Ngạo Phong, ý nghĩa trên mặt chữ, vừa nhìn là muốn đấm, nhưng theo một ý nghĩa khác, nó lại là ngôi nhà không có gió, ý nói là ấm áp.
Ừ, bên trong nội viện đúng là rất ấm.
Ngồi trong sảnh chính, Vân Ngạo Phong nhàn rỗi thưởng trà, chỉ là, khi vừa nếm vào một ngụm, hắn liền có chút kinh ngạc, không ngừng cảm khái trong lòng.
Trà này quả thực rất ngon, mùi thơm dịu nhẹ, vị thanh mát hòa quyện với vị béo ngậy, hắn không dám chắc chắn đây là trà, nhưng nước chứa bên trong so với màu trà đồng dạng, rất khó phân biệt.
Lúc này, Vô Ly và Mộc Du Tử đang cặm cụi ngoài sân, nướng cá!
Trước kia vốn dĩ Vô Ly không biết nấu nướng, nhưng ở cùng Mộc Du Tử dần dà học được càng nhiều, bây giờ có Tiểu Phong ở đây, y muốn trổ tài nấu ăn, bất quá, nấu thì có thể nhưng không biết có chín hay không.
"Đại ca, chúng ta đi giúp một tay đi?"
Vân Ngạo Phong đặt tách trà xuống, kích động muốn chạy thẳng ra ngoài sân. Có điều, Vân Tuân Vũ thật biết làm mất hứng người khác.
"Ta không biết nấu, nhưng để đệ nấu ăn là một thảm họa!"
Thở dài nhướn mày nhún vai, mang theo tiếu ý nhợt nhạt, đạm thanh chuyển đề tài.
"Đại ca, huynh có biết người nào gọi là Cẩm Ngọc không?"
Nghe hắn hỏi vậy, Vân Tuân Vũ suy tư, sau đó mới nói: "Ta hình như có nghe qua cái tên này, nhưng đệ hỏi để làm gì?"
Vân Ngạo Phong đơn giản là thắc mắc, tại sao người này cứ xuất hiện trong giấc mơ của mình, nên muốn hỏi thử một chút, không ngờ đại ca nói có từng nghe qua, dù chỉ là từng nghe, Vân Ngạo Phong cũng muốn đặt một tia hy vọng.
"Huynh biết thật? Vậy chúng ta với người đó là quan hệ gì?"
Nghe hắn kích động như vậy, Vân Tuân Vũ hơi nghi hoặc, nhưng vẫn như cũ điềm đạm ôn nhu, không nhiễm tạp trần.
"Không có, huynh cũng không rõ ràng lắm, chỉ là từng nghe qua gia gia nhắc đến một người cũng tên như vậy, cũng không biết có phải trùng tên hay không."
Vân Ngạo Phong tưởng moi được tin tức, nghe vậy xị mặt xuống, chán nản không thôi!