Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 1: Tôi Đẹp Tôi Ổn Rồi





“Tin tức quan trọng! Tin tức quan trọng đây! Ô Thiệu Tùng, trưởng môn Đồ Lục đảo, bất hạnh bị rơi từ trên cao xuống, nguyên nhân không rõ.

Phong ấn ở Phong Ma đài bị nới lỏng, rất nhiều yêu ma tháo chạy, Cảnh Vô Nhai - trưởng môn tạm thời của Đồ Lục môn, biểu thị sẽ toàn lực truy lùng, bắt hết tất cả các yêu ma đã trốn thoát về quy án…..”
“Tin tức tiếp theo, hôm nay, Diệu Đan Đan - thủ lĩnh tộc người cá ở Hải Thành Tây giới phát hành một thông báo, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ đạo lữ với Ngọc Sơn Sơn, đường đời thênh thang, ai đi đường nấy, quyền nuôi dưỡng con cái thuộc về bên nữ…..”
“Theo tin tức mới nhất từ Lĩnh Tiên quán, Ngọc Sơn Sơn tuyên bố, chính thức đổi tên thành Ngọc Vô Tình, nội trong vài ngày tới sẽ đi đến Dương Thiền Tông giới ở rất xa, từ bỏ dục vọng, chuyên tâm tu hành, cạo đầu xuất gia…..”
“Trụ trì Tây Sơn tự ở Dương Thiền Tông giới bày tỏ: Hoan nghênh; thuận tiện kèm thêm một thông báo, Tây Sơn tự tuyển một nhà sư quét chùa, bao ăn ở, lương tháng ba trăm khối linh thạch nhất phẩm, một quyển bí kíp Thiền Tu…..

Hoan nghênh mọi người hăng hái tới báo danh.”
Trong giây lát khi Lý Do Hỉ kéo chăn trùm kín đầu, nàng đột nhiên mở mắt, khoan đã! Từ lúc nào thì âm thanh đồng hồ báo thức của nàng biến thành như thế này rồi?
Nàng mạnh mẽ tung chăn ra, quay người ngồi dậy, hét lên một tiếng vang tận mây xanh.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Một con hổ toàn thân tuyết trắng đang nằm bò phía dưới chân nàng ngủ, nghe được tiếng hét thì ngẩng đầu, chớp chớp mắt, rồi đứng dậy đi về phía nàng.
Nó tiến gần một bước, Lý Do Hỉ liền lùi về sau một bước, cái giường vốn không lớn, hai, ba bước liền lùi đến góc tường.
Lý Do Hỉ đơ mặt ra nhìn nó, hai tay nắm chặt góc chăn, não cứ như bị hồ dính đặc quánh lại.
Nó không giống những con hổ trắng bình thường khác, trên thân nó không hề có một sợi lông khác màu nào, trên đỉnh đầu còn có một nhúm như ngọn lửa màu lam.

Mắt nó cũng là màu lam, lấp lánh, trong vắt như quả cầu thủy tinh, nó đang nghiêng đầu đánh giá nàng, dường như đang rất nỗ lực phân biệt cái gì đó.
Lưng nàng dán chặt vào bức tường lạnh như băng, đã không còn đường lùi, nhìn con hổ trắng đang giẫm lên tấm chăn, đi tới.

Rồi nó thè chiếc lưỡi màu hồng, liếm mu bàn tay nàng.
Cái lưỡi mềm chứa đầy những chiếc gai nhỏ bé mà cứng rắn, ngay sau đó, nàng nghe thấy một tiếng hổ “gầm” bằng giọng sữa non nớt, một xúc cảm mềm mại, ấm áp chui vào lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng cọ xát.
“Đây đây đây…..” Tóc Lý Do Hỉ rối bù, như cái tổ quạ, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nghe thấy giọng nàng, con hổ trắng nhẹ nhàng rên lên một tiếng, rồi nằm lăn ra giường, co lại bốn chân, lộ cái bụng mềm về phía nàng.
Lý Do Hỉ hơi há miệng, khuôn mặt tràn đầy biểu tình nghi hoặc.

Con hổ trắng khẽ meooo, lắc thân thể mập mạp hai cái, ngẩng đầu nhìn nàng như đang thúc giục.

Nàng giơ tay ra thăm dò, gãi nhẹ một cái.

Hổ trắng động đậy móng vuốt thì nàng lại thu tay về rất nhanh chóng.
Một lần nữa, hổ trắng dùng tảng thịt lay động nàng, cuối cùng thì Lý Do Hỉ lấy hết dũng khí, bắt đầu xoa bụng nó.

Hổ trắng thoải mái đến duỗi thẳng lưng, cổ họng phát ra âm thanh gừ rừ rất hài lòng, y hệt một chú mèo dính người.
Trái tim đang căng chặt của nàng dần dần được thả lỏng, nguy hiểm trước mắt đã được giải trừ, lực chú ý đặt hết trên giường, bị một cái sáo huân hình quả trứng thu hút.
Nó không hề giống với những cái huân mà nàng thấy qua, cái huân này chắc không phải dùng để thổi, bởi vì nó có thể tự phát ra âm thanh.
Một tay Lý Do Hỉ tiếp tục xoa bụng con mèo lớn, một tay cầm cái huân lên.

Nó có đế hình vuông, mặt ngoài bóng loáng, phần lưng có sáu cái lỗ, giống như radio, tiếng nói liên tục được phát ra không ngừng.
Nàng yên lặng nghe một lát, rồi nhìn con mèo lớn có ba ngọn lửa màu lam trên đầu, lại nhìn quanh cái phòng xa lạ này, đưa ra kết luận.
Tôi cmn xuyên không rồi, lại còn là thế giới huyền huyễn nữa chứ!
Từ cách trang trí có thể nhìn ra được đây là khuê phòng của nữ tử, Lý Do Hỉ bỗng nhớ ra gì đó, phi vèo xuống giường đi tìm gương.
Sau khi nhìn chăm chú, đây không phải là thân thể của nàng.
Người trong gương có làn da căng bóng, trắng sứ nõn nà, cứ như chạm nhẹ một cái cũng có thể vỡ, lông mày lá liễu, mắt sáng như sao…..
Nàng cúi đầu, dùng đôi tay thon dài, mỏng manh không xương, vuốt trường bào màu trắng, chất liệu mềm mại, mái tóc đen dài quá eo giống như rong biển bị bỏ quên trong một mảng tuyết trắng.
Được rồi, không chém gió nữa.

Theo khiếu thẩm mỹ của nàng thì cái thân thể đúng là một mỹ nhân.
Lý Do Hỉ bày tỏ: Tôi đẹp, tôi ổn rồi.
Vào lúc nàng đang say sưa tự sướng thì cửa phòng đột nhiên bị đạp mở ra, ba nữ tử mặc y phục trắng xông vào.
Một trong số đó chống nạnh, chỉ vào mũi nàng, mắng to, “Lâm Nguyệt, ngươi, tiện nhân này! Tối hôm kia ngươi đã làm gì hả!”
Lý Do Hỉ lơ mơ không rõ, tự chỉ vào mình, “Tôi? Hôm kia? Ở nhà ngủ mà.”
“Ta phi (tượng thanh)! Đồ không biết xấu hổ!”
Một ngụm nước bọt nhổ tới trên mặt nàng.
Lý Do Hỉ nâng tay áo lau mặt, đứng thẳng dậy, không thể tin nổi - - thế này cũng quá là không nói lý lẽ rồi, tôi đi ngủ cũng sai hay sao!
“Phi!” Ăn miếng, trả miếng (1), nàng cũng nhổ trả lại!
Đối phương trợn to mắt nhìn nàng, tựa như không thể tin nổi, ngón tay chỉ vào nàng cũng trở nên run rẩy, “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi dám nhổ nước bọt vào ta! Ngươi, tiện nhân này! Ta đánh chết ngươi!”
Lý Do Hỉ cũng lớn giọng phản bác, “Ngươi ngươi ngươi ngươi cái gì mà ngươi! Tôi đang yên đang lành ngồi trong phòng, cô lại đột nhiên xông vào nhổ nước bọt, tôi có thể không nhổ lại sao?”
Nữ tử kia vừa nói, vừa xông tới đánh nàng, “Ngươi, tiện nhân này, lại dám bất kính với Hứa Dực sư huynh! Xem ta có cào nát mặt ngươi ra không!”
Lý Do Hỉ xắn tay áo, cũng xông lên, “Được đấy, tới đây, tôi mà lại sợ cô à?”
Hai người còn lại thấy tình trạng này thì vội xông tới, miệng nói đừng đánh nhau, nhưng lại giữ chặt lấy cánh tay của Lý Do Hỉ, vặn ngược ra sau lưng.
Lý Do Hỉ giãy giụa mà không thoát được, trơ mắt nhìn nữ tử kia cười ác độc, cầm kéo ở trên bàn lên, định tới rạch mặt nàng.
Nàng cố hết sức vùng vẫy, nhưng hai nữ nhân phía sau áp chế nàng chặt chẽ, cựa quậy tí ti cũng không được.
Thấy cái kéo sắc bén càng ngày càng gần, khi nàng sắp nhịn không nổi mà cúi đầu, quỳ gối xin tha, thì hổ trắng trên giường đứng phắt dậy, bổ nhào vào nữ tử đang cầm kéo.
Nữ nhân đó phản ứng nhanh nhẹn, vội giơ tay lên chắn.

“Xoẹt--” Móng vuốt hổ sắc nhọn đã cào rách tay áo của nàng, để lại ba vệt máu rõ rệt trên cánh tay.
Hổ trắng tiếp đất, nằm thấp xuống, vào tư thế chuẩn bị xông lên, nhe nanh về phía hai nữ tử đang giữ chặt Lý Do Hỉ, cổ họng gầm gừ âm thanh cảnh cáo.
Ngay sau đó.
“Đoong - đoong - đoong - - “ Ba tiếng chuông ngân dài vang lên.
Hai nữ tử kia vội đẩy nàng ra, đỡ lấy nữ tử bị thương, chạy mất dép.
Lý Do Hỉ ngã ngồi dưới đất, hồn vía kinh hoảng vẫn chưa trấn định lại được.

Con hổ trắng lập tức chui vào lòng nàng, không ngừng liếm tay, cố giúp nàng bình tĩnh.
Lý Do Hỉ ôm nó, vùi mặt vào lông tơ mềm mại, nhẹ giọng nói: “Ôi, sợ chết tôi rồi, cảm ơn nhé, hổ ngoan.”
Sau tiếng chuông, tiếng người huyên náo dần vang lên ở ngoài phòng.
Vừa lên sàn đã gặp việc thế này, nàng ngồi dưới đất, hung hăng hít thật sâu mấy hơi lông mèo (2) mới dần bình tĩnh được.

Sau một lúc lâu điều chỉnh lại tâm trạng, nàng ôm hổ ra khỏi phòng, nhìn thẳng vào sự thật là bản thân đã xuyên không, đi khám phá hoàn cảnh mới.
Đây là một gian tiểu viện, có ba, bốn phòng, trong viện có một gốc cây to và một cái giếng.
Ngoài cửa viện có vài nữ tử mặc trường bào trắng vội vã đi qua.


Nhìn thấy nàng, mấy nữ tử đó không hẹn mà cùng lộ ra sắc mặt khinh thường, che miệng chế nhạo, lắc đầu, cất nhanh bước đi.
Lý Do Hỉ lờ mờ nghe được mấy keyword.
Không biết xấu hổ, tu vi rớt thảm, đáng đời, và còn gì gì thú.
Kết hợp với việc vừa mới xảy ra, đại khái nàng đoán nguyên chủ đã làm việc gì đó rất mất mặt, gây sụt giảm tu vi, sau đó bị người ta mắng là đáng đời, còn gì gì thú chắc là nói con tiểu Não Bổ này đi.
Cuối cùng thì việc thương thiên hại lý đó là gì nhỉ? Mà còn muốn lấy kéo rạch mặt nàng?
Lẽ nào là do tôi quá đẹp sao? Lý Do Hỉ bất giác xoa mặt.
Đúng vào lúc đang nghĩ ngợi lung tung, một nữ tử bước tới trước mặt nàng, nhíu mày: “Lâm Nguyệt sư tỷ, việc đã đến nước này mà tỷ vẫn chưa hết hy vọng sao?”
Lý Do Hỉ theo bản năng lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn nàng, chỉ sợ qua mấy giây thì nàng cũng lấy kéo ra.
Vẻ mặt nữ tử đó đổi qua biến lại, cuối cùng thở dài, lời lẽ chân thành nói, “Người như Hứa Dực sư Huynh, không phải đệ tử ngoại môn chúng ta có thể mơ tưởng được, hơn nữa, vẫn còn Hứa Điềm sư tỷ ở đó, nàng là đệ tử nội môn, tỷ đấu không thắng nàng được.

Nếu sư tỷ tu luyện cho tốt, sớm trúc cơ, theo đó Thương Lan thú cũng có thể tiến vào nội môn.

Nhưng nay lại bị Hứa Điềm sư tỷ ám toán (âm mưu hãm hại), tu vi của tỷ sụt giảm quá nhiều, chỉ sợ không có ngày ra mặt nữa rồi.”
Lý Do Hỉ ôm hổ, ngơ ngẩn nhìn nàng -- vậy mà lại có việc này?
Đối phương lại thở dài, tiếp tục nói: “Chỉ sợ sư tỷ vẫn chưa biết, trong mấy ngày tỷ hôn mê này, Hứa Điềm sư tỷ đã mang Thương Lan thú đi rồi.

Sau đó, nghe nói nó không ăn, không uống mấy ngày, không có cách nào đành phải đem trả lại.”
“Hôm nay có lớp luyện đan của Hứa Dực sư huynh, muội thấy sư tỷ vẫn là không nên đi, trước cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt đi đã.” Sư muội tốt bụng nói xong còn muốn đưa nàng về phòng, thấy khuôn mặt nàng toàn là phòng bị, cuối cùng không tiến thêm một bước, lắc đầu, bỏ đi.
Lý Do Hỉ nhìn đối phương đi xa, xoa đầu tiểu Não Bổ, đứng im tại chỗ.
Nàng chấp nhận ý tốt này, thật sự về đi phòng, lên giường nằm!
Nếu hiện tại mọi người đều không muốn nhìn thấy nguyên chủ Lâm Nguyệt, để ngăn ngừa rắc rối, nàng vẫn là nằm yên ở đây thôi.
Đối diện với giường là một cái bàn học, phía trên có ô cửa sổ đang mở.

Trên bàn có một cuốn sách, bị gió từ ngoài cửa sổ thổi vào vang lên tiếng “loạt xoạt”.
Tiếng huân êm tai như nước chảy, nỗi lòng của Lý Do Hỉ cũng được nó vỗ về, nỗi kinh sợ ban nãy cũng biến mất hoàn toàn, nàng xuống giường lấy sách, rồi lại quay về giường, nằm sấp, chống tay lên, bắt đầu đọc.
“Mùng ba tháng mười một năm Đinh Sửu, kỷ Mộc Hư, Tinh Trần giới, mang theo Thương Lan thú gia nhập Tiều Vân sơn.”
“Mùng hai tháng mười hai, gặp Hứa Dực.”
“Mười sáu tháng hai năm Mậu Dần, đạt đến luyện khí trung kì.”
……
Lý Do Hỉ tùy ý lật xem, đây là một quyển nhật ký.

Ghi chép một ít sự việc hàng ngày, cảm ngộ tu luyện, và tình cảm yêu mến đối với Hứa Dực sư huynh của nguyên chủ Lâm Nguyệt.
Lý Do Hỉ lật đến trang cuối cùng có chữ, bên trên chỉ có một câu ngắn ngủi.
“Ta nản chí ngã lòng, quyết ý ra đi.”
Đi đâu cơ? Lý Do Hỉ không hiểu sao lại có một chút cảm giác đau lòng.
Trong thân thể này là linh hồn của Lý Do Hỉ, vậy Lâm Nguyệt có thể đi đâu cho được, đương nhiên là đã chết rồi.
Dựa theo nội dung nhật ký và lời của vị sư muội kia, Lý Do Hỉ suy đoán.
Đại khái, nguyên chủ tên là Lâm Nguyệt, ba năm trước đã tới đây, là một đệ tử ngoại môn, đối với đệ tử nội môn Hứa Dực liền yêu từ ánh mắt đầu tiên.

Bởi vì hắn mà cũng học luyện đan, càng thêm nỗ lực tu luyện, cứ liên tục như thế cho đến mấy hôm trước.
Không hiểu vì nguyên nhân gì mà tu vi của Lâm Nguyệt lại sụt giảm nghiêm trọng, không thể nào tiến vào làm đệ tử nội môn được nữa, sau đó chết rồi.

Có lẽ là tự sát.
Cho dù không có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng Lý Do Hỉ cũng biết được cuộc sống hàng ngày của nguyên chủ qua quyển nhật kí, chủ yếu là luyện đan, nuôi hổ, và thể hiện yêu mến với Hứa Dực trong nhật ký, rất không thú vị.
Cuối cùng còn rơi vào kết cục bị người người đánh mắng, thật thê thảm.
“Có cần phải thế không?” Trai đẹp trong thiên hạ còn đầy, sao phải bám chặt lấy một gốc cây cơ chứ.
Lý Do Hỉ xoa ngực, tự ngắm mình trong gương.

Chỉ bằng dung mạo của nguyên chủ, nam nhân dạng nào mà tìm không được!
“Đúng không, tiểu lão hổ, bé nói thử xem?” Lý Do Hỉ nhìn hổ trắng nằm bên chân nàng, liền ôm nó vào lòng hôn một cái, khen: “Vẫn là bé tốt nhất, bé ngoan nhất, bé trung thành nhất!”
Thương Lan thú ngaooo một tiếng, cắn chặt lấy váy nàng, kéo đi.

Lý Do Hỉ sờ đầu nhỏ tròn vo của nó, “Ngoan, có phải đói rồi không, chị đi tìm thức ăn cho bé nhé.”
Lý Do Hỉ lại xoa đầu nó, rồi mới lưu luyến không muốn rời mà nhấc váy, đi ra ngoài tìm thức ăn - - Haizz, tôi cũng là con sen của boss đấy, việc to bằng giời cũng không quan trọng như cho mèo ăn!

Trong bếp có ít gạo, nhưng không có rau, cũng không có thịt.

Một phòng nhỏ ở bên cạnh chất đầy đá màu lam, phát ra ánh sáng lấp lánh, rất xinh đẹp, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Lý Do Hỉ quay lại phòng bếp, nhanh chóng nhóm lửa nấu cơm, rồi ra ngoài đi tìm thức ăn.
……
Trong một mảnh linh điền (ruộng) phía sau Tiều Vân sơn, Hứa Dực đang dắt theo một đám đệ tử ngoại môn, giảng giải những điểm cơ bản của các loại linh thảo.
Muốn học luyện đan thì tự nhiên phải học về các loại linh thảo, linh quả...!trước.

Đây là chương trình học cấp bậc nhập môn, ngoài các đệ tử ngoại môn mới gia nhập năm nay đến nghe giảng, còn có không ít fan hâm mộ của Hứa Dực.
Bề ngoài, Hứa Dực khoảng hai mươi tuổi, mặc quần áo màu xanh đậm, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt như ngọc.

Vừa nhìn đã thấy là một người ôn hòa, hướng ngoại, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, không dễ tiếp cận.
Hứa Dực là đồ đệ đầu tiên của chưởng môn, thường ngày khi không có việc gì sẽ giảng bài cho các đệ tử ngoại môn.

Hắn giỏi nhất là luyện đan, gần như là vai diễn tiêu chuẩn - đại sư huynh hoàn mỹ trong tất cả các áng văn tu chân, rất được mọi người yêu quý.
“Loại Xích Lý quả này, thường dùng trong đan phổ (công thức luyện đan) sơ cấp, có thể làm thành phần chính, phối hợp với Ngọc Hồ thảo, luyện chế ra Bổ Huyết hoàn, cũng có thể làm nguyên liệu phụ trợ…..”
Tay Hứa Dực đang cầm một quả màu đỏ thẫm giảng bài, đám đệ tử ngoại môn đang vây quanh hắn chợt bắt đầu rối loạn, thỉnh thoảng trong nhóm người lại truyền đến mấy tiếng nói chuyện được cố ý hạ thấp âm thanh.
“Chuyện gì?” Hứa Dực là người rất cứng nhắc, khi giảng bài thì kỵ nhất là thì thầm bàn tán, lúc đó hắn liền nhíu mày.
“A, là ả!”
“Trời ơi, ả đang làm gì vậy?”
“Nữ nhân này vẫn còn mặt mũi ra ngoài sao!”
Mấy đệ tử mới nhập môn đều rất trẻ, tính cách còn chưa đủ bình tĩnh, có hơi xốc nổi.

Dù Hứa Dực sư huynh rất đẹp trai, nhưng cũng không đỡ nổi việc bài giảng buồn tẻ, mới giảng được hơn nửa canh giờ (60’), mọi người đã có chút nhấp nhổm, lúc này bị sự rối loạn thu hút, liền sôi nổi ngẩng cổ, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một nữ tử mặc đồ trắng đang vén tay áo, xắn ống quần, hái quả trong linh điền của Hứa Dực sư huynh.

Đôi lúc lại vén lên mái tóc dài bị rủ xuống, dùng y phục để đựng một đống quả lớn đã hái được, đến mức căng phồng ra.
Hứa Dực tiến tới, lông mày nhíu chặt, đám đệ tử nhao nhao nhường đường.
“Ngươi đang làm gì!” Hứa Dực khẽ quát, từ trong nhóm người đi ra.
Lý Do Hỉ vén tóc mái, thẳng lưng, ha ha hai tiếng, “Thật ngại quá, đã quấy nhiễu mọi người lên lớp rồi, tôi đi luôn, đi luôn đây.” Nói xong vẫn không quên nhặt nốt một quả màu đỏ bị rơi trên đất, tùy ý lau vào y phục, rồi cắn một miếng to.
“Ngon lắm! Đi nhé.”
Nàng đi theo con đường nhỏ phía ngoài viện thì phát hiện một mảnh rừng cây, đi qua khỏi rừng cây thì nhìn thấy miếng đất này có toàn là một loại quả màu đỏ như trái táo, thử một quả thấy ăn khá ngon, liền hái một đống lớn.
Hứa Dực nhắm mắt, thở thật dài một hơi, quay người, nói với đám đệ tử: “Hôm nay giảng đến đây thôi.

Các ngươi về trước đi.”
Trong đó còn có mấy nữ đệ tử mà Lý Do Hỉ gặp qua, ngay lúc ấy, biểu tình trên mặt họ không dễ nhìn lắm.

Nhưng mà có Hứa Dực ở đây, họ cũng không dám nói gì, trừng mắt nhìn Lý Do Hỉ một cái, rất không tình nguyện mà rời đi.
Nhưng Lý Do Hỉ cũng không thấy được, vừa ngâm nga một bài hát, vừa gặm quả, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
“Lâm Nguyệt.” Hứa Dực quát ở sau lưng.
Nàng không nghe thấy, tự sướng bước về phía trước.
“Lâm Nguyệt!” Hứa Dực tiến lên mấy bước, tới trước mặt nàng.
Lý Do Hỉ chỉ vào mũi mình, “Anh đang gọi tôi?” Nàng bỗng nhớ ra, hình như nguyên chủ tên là Lâm Nguyệt.
“Thật ngại quá, đột nhiên tôi quên mất bản thân tên là gì, ha ha!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.