Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 105: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dương Thiền Tông giới.
Mấy người xuyên thẳng qua hồ nước, tiến vào Táng Tinh hải.

Dòng nước hội tụ ở chỗ trũng, hình thành một cái lòng chảo nhỏ trong sa mạc, càng đi vào trong, cây cỏ mọc càng rậm rạp.
Quả nhiên cái hồ này rất lớn như lời Kim Kiên nói.

Dưới chân đã dần biến thành đất bùn ẩm ướt, mềm nhão, trên đỉnh đầu là những tán cây to đùng, cao lớn, che phủ cả bầu trời, làm ánh sáng có hạn, tối mò.

Không ngờ được là trong chỗ sâu của sa mạc khô cằn, lại còn có một kỳ cảnh thế này, không khỏi làm cho người ta cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa.

Càng đi vào trong càng oi bức, không khí ngập mùi tầng lá rụng phân hủy, khả năng còn có độc nữa.

Lý Do Hỉ mặc quần áo làm từ giao tiêu, lại che mặt bằng khăn giao tiêu, thật ra cũng không có việc gì.

Pháp y của Bách Lý Lộ Lộ cũng là bách độc bất xâm.

Kim Kiên và Bách Lý Minh Minh có tu vi cao, tự nhiên không ngại gì.
Bốn người đi khoảng non nửa canh giờ, ngoài một ít độc trùng và rắn nhỏ ở ven đường không đủ tạo thành uy hiếp, cũng chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Lý Do Hỉ lấy Phong ngữ bốc ra xem, có thể khẳng định chắc chắn uế khí ở đây, nhưng đã qua tay lão lừa trọc Điểm Đăng, chỉ sợ sẽ không dễ tìm như thế.

Cộng thêm địa hình nơi này phức tạp, không thể nhìn thấy trong các góc âm u có nguy hiểm gì đang ẩn núp, tạm thời nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đi theo chỉ dẫn của Phong ngữ bốc thật cẩn thận.
May mà có Bách Lý Minh Minh và Kim Kiên dẫn đầu, cũng yên tâm hơn nhiều.
Đi được một lúc, đột nhiên Bách Lý Lộ Lộ dừng lại, giơ hai tay ra, hô lên: “Tôi mệt rồi, Kim Kiên đại ca, anh cõng tôi có được không?”
Kim Kiên đi ở phía trước nghe thấy, đồng ý ngay lập tức, đi đến bên cạnh nàng ấy, thành thật ngồi xổm xuống.
Lý Do Hỉ ngâm nga một tiểu khúc, vẻ mặt không thay đổi, đánh giá Bách Lý Minh Minh, lại thấy cậu ta chẳng có tí phản ứng nào, cứ cầm kiếm đi mở đường ở phía trước một mình, đến cả quay đầu lại mà cũng lười.
Ba người đi phía sau đều không nói chuyện, mỗi người ôm một tâm sự riêng.
Lại đi thêm một lúc, Bách Lý Minh Minh cũng dừng chân, Lý Do Hỉ đang rất mong chờ, mà nghe thấy cậu ta nói: “Có người đang đi theo chúng ta.”
“Hả?” Lý Do Hỉ ngạc nhiên vô cùng: “Ai cơ?”

Bách Lý Minh Minh lắc đầu, “Đừng nói gì, theo tôi.”
Không biết cái hồ này đã tồn tại ở trong sa mạc bao nhiêu lâu rồi, đại thụ bên trong cao chọc trời, hai người ôm không hết.

Bốn người trốn lên một nhánh cây, đợi trong chốc lát, quả nhiên thấy một đội xuất hiện bên dưới.
“Ơ? Vừa mới ở đây mà, sao chớp mắt đã không thấy nữa?” Tiếng nói đúng là của đám Ngưu yêu mà họ theo dõi lúc trước.
Lý Do Hỉ và Bách Lý Minh Minh liếc nhau một cái — Thế mà họ còn biết theo dõi ngược lại đấy! Thật sự đã đánh giá thấp trí lực của đám này rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng em bé kêu cứu.

Đương nhiên là mấy yêu quái dưới gốc cây có nghe thấy, lập tức tiến lên trước.

Bốn người cũng lặng lẽ xuống cây, đi theo phía sau.
Chỉ thấy sâu trong đầm lầy trước mặt, có một cô bé khoảng bảy, tám tuổi, nửa người đã chìm vào trong bùn, đang khóc lớn kêu cứu.

Mấy yêu quái đứng bên cạnh, hét lên: “Này, con bé kia, biết uế khí ở đâu không?”
Cô bé vẫn đang chìm dần xuống, vừa khóc vừa nói: “Xin mọi người, xin mọi người cứu em! Em sắp chìm xuống rồi!”
Nữ Ngưu yêu cầm đầu nói: “Rừng núi hoang vắng, một đứa bé như ngươi chạy đến đây làm gì? Chắc chắn là bẫy!”
Ngưu yêu bên cạnh nàng ta nói: “Đại vương anh minh!” Nịnh hót xong thì lại hét lên với cô bé: “Thấy ngươi không giống thứ tốt gì cả! Chắc chắn là do yêu quái trong đầm lầy này biến ra, không cứu!”
“Đúng! Khẳng định là yêu quái! Không thể cứu!” Một đám yêu quái phụ họa theo, rồi tất cả bỏ đi mất.
Bốn người nhìn nhau, đều không nói gì.

Lý Do Hỉ nói: “Cứu đi, kệ nó là người hay là quỷ.”
Bách Lý Lộ Lộ nói: “Nhưng tôi cảm thấy Ngưu yêu kia nói cũng có lý đấy.

Vốn là Táng Tinh hải rất khó tìm, nơi thế này mà lại xuất hiện một đứa bé không biết ở đâu ra, không kỳ lạ à?”
Lý Do Hỉ nói: “Chính là vì kỳ lạ mới phải cứu.

Chắc chắn Điểm Đăng đã dự đoán được dự đoán của chúng ta từ sớm, mới làm một cạm bẫy lộ liễu thế này.

Nếu chỉ là người bình thường nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ đi cứu.

Nhưng khẳng định những người có thể đến đây đều không phải người bình thường.

Đại đa số sẽ nghĩ
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.