Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 113: Lại Lại Lại Lại Bị Sắc Đẹp Làm Cho Mụ Mị Đầu Óc Rồi!





Đôi mắt Lý Do Hỉ cảnh giác nhìn xung quanh, đảo qua, quét lại, dựng thẳng một ngón tay lên, nói rất nghiêm trọng: “Tạm thời an toàn, nhưng mà không thể buông lỏng cảnh giác!”
Vô Trần nhìn hai má đỏ ửng của nàng, bất giác nhếch khóe môi, thật sự là nàng thế này đáng yêu quá đi mất.

Chàng thuận theo, ừ một tiếng, cũng hứa hẹn rất trịnh trọng: “Tôi sẽ bảo vệ nàng.”
Lý Do Hỉ làm tổ trong lòng chàng, căng thẳng nắm tay lại, hô hấp lại càng lúc càng dồn dập.

Nàng thở ra một hơi nóng bỏng, hơi bất mãn, “Nóng quá! Ở đây nóng quá! Em sắp chín rồi! Chúng ta không thể ra ngoài à?”
Trước mắt nàng vẫn còn ảo giác, tưởng bản thân đang đứng giữa biển nham thạch nóng chảy không thấy bờ, nhiệt độ xung quanh có thể hấp chín người.

Nàng giãy giụa đứng xuống từ trong lòng chàng, lại bắt đầu cởi thắt lưng.
“Ối?” Vô Trần vươn tay ra, muốn ngăn nàng, mà chạm phải làn da nóng bỏng của nàng, vội thu tay lại.
Chỉ có một lát không cản, nàng đã cởi hết chỉ còn lại một lớp áo mỏng manh, “Lẽ nào là Hỏa Diệm sơn?” Còn vừa cởi, vừa lẩm bẩm.
Chàng thiếu niên Vô Trần bị giật mình ngốc luôn, luống cuống chân tay, đứng nguyên tại chỗ.

Mắt thấy nàng sắp cởi sạch sẽ, đã lộ ra nửa bờ vai thơm.

Chàng tiến lên một bước giữ nàng lại, ấn đầu nàng vào trong ngực, ngăn cản động tác của nàng.
Trên người nàng nóng bỏng đến lạ, là độc tố của nấm đang phát tác.

Độc này không có thuốc giải, chỉ có thể làm cho độc tố bị hòa tan, giải dần trong cơ thể, nếu không thì nấm này đã bị hái sạch từ lâu rồi.
Mặc dù độc tố không chí mạng, nhưng cũng đủ làm cho người ta khó chịu.
Hai thân thể dính chặt lấy nhau, toàn thân chàng như bị bỏng, chỉ thấy da thịt trong tay mềm mại, mịn màng, chàng cũng bị nhiệt độ trên người nàng hun đỏ cả má.
Mồ hôi trên trán nàng lăn từng giọt to đùng xuống, lòng bàn tay đang chống ở ngực chàng khẽ đẩy, “Nóng quá rồi…..” Cổ họng vừa khô, lại vừa ngứa, nàng không khỏi ngẩng đầu đi tìm không khí ở chỗ cao, hơi hé miệng hít thở lại vô tình chạm cánh môi vào vành tai chàng.
Yết hầu của chàng thiếu niên chuyển động, hô hấp chợt ngừng, lúc hít thở một lần nữa thì vừa vội vừa sâu.

Trong lòng là một mảnh nóng bỏng thấu tim, thỉnh thoảng bên tai lại truyền đến tiếng nàng rên khẽ.


Chàng nhắm mắt lại, lên tinh thần, nắm chặt eo nàng, nhảy mấy bước thật nhanh đến cái hồ cách gian phòng không xa.
“Tõm —" Nước hồ lạnh giá đã làm vơi đi cái nóng như thiêu như đốt.

Lý Do Hỉ mềm mại dựa vào người chàng, rốt cuộc cũng cảm giác thoải mái hơn một chút, gối lên vai chàng, mơ mơ màng màng híp mắt lại.
Chàng rủ mắt, nhìn đôi môi ướt át kia, không biết đang ấp úng nói cái gì.

Lại không hề đề phòng lướt qua bên dưới cái áo mỏng manh bị ướt đẫm nước, đường cong lung linh, tinh tế, đầy đặn.
Trong lòng chàng hoảng hốt tức khắc, hệt như bị sét đánh trúng, trái tim đập nhanh hẳn lên.

Không nỡ buông tay, chỉ đành ôm nàng chặt hơn nữa, che khuất tầm nhìn.

Chỉ có điều, khoảng cách bằng không như vậy lại càng làm cho cảm giác của thân thể thêm rõ ràng.
Lúc trước không để ý đến, giờ đây, cảm quan của nơi bị mềm mại kia chạm tới được phóng đại vô hạn.

Chung quanh im ắng, thậm chí chàng còn nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.
Ở trong ngực chàng bị bí đến hít thở khó khăn, đầu nàng cọ đi cọ lại, tìm kiếm không khí trong lành ở xung quanh, lúc hơi ngẩng đầu lên, chóp mũi lướt qua cái cằm gầy gò của chàng.
Lòng chàng như bị siết chặt, cúi đầu xuống, ánh mắt dần trở nên tối tăm, tầm nhìn ngưng đọng ở đôi môi hồng hơi hé mở kia.
Ma ăn uế khí mà sinh, hấp thu vạn niệm, tham, điên, si, khổ, ác, đục… của thế gian.
Uế khí màu đen như có như không, bắt đầu hội tụ từ bốn phương tám hưóng đến, bị chàng hấp thu từng chút một, bổ sung vào thân thể chàng, quay cuồng trong thức hải của chàng.

Trên mặt hồ, khí đen như sương mù trôi nổi, cuộn vòng.

Con ngươi của chàng càng lúc càng trở nên sẫm, năm ngón tay dần ra sức siết chặt lại, lông mày cũng nhíu chặt, đang cực lực khắc chế.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, trên lông mi vẫn còn treo giọt nước, ánh mắt lấp lánh, xinh đẹp động lòng người.
“Sao thế?” Nàng hơi tỉnh ra một chút, mềm mại đưa tay lên, áp mu bàn tay lạnh giá lên hai má nóng bỏng.

Chàng đè nén hô hấp nặng nhọc, bàn tay to nâng gáy nàng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cúi đầu hôn xuống.

Không cần thầy dạy mà tự hiểu, tinh tế nhấm nháp, hé mở hàm răng, tham lam đòi lấy.
Tâm trí bị châm lửa, đã đốt cháy trong sáng được giữ vững nhiều năm, chỉ để lại một đống tro tàn.
Thập Dương đi theo chỉ dẫn của Điểm Đăng, dễ dàng tìm thấy Táng Tinh hải.

Điểm Đăng còn cố tình ra ngoài hấp dẫn hỏa lực của Ngọc Yên, đánh yểm trợ cho cậu ấy.
Bách Lý Minh Minh ẩn trong góc tối, thấy Thập Dương, lập tức đi ra, “Rốt cuộc cậu đã trở lại.”
Thập Dương gật đầu, “Tình huống thế nào rồi?”
Bách Lý Minh Minh bĩu môi, ý chỉ bức tranh cho cậu ấy.

Cuộn Phương Hồi Tố Duyên đang lơ lửng giữa không trung, vì được cúng tế máu tươi, màu sắc mẫu đơn trong tranh đã hồi phục được một phần ba.

Đây vốn là một pháp bảo tuyệt thế, không biết Ngọc Yên đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể lấy máu người sống để cúng tế.
Chỉ là, đồ có tốt đến đâu thì cũng sẽ có nhược điểm.

Cho dù Ngọc Yên có được nửa tu vi của Điểm Đăng cũng chẳng giả dối bằng nửa cái móng tay của lão ta.
Điểm Đăng là một nhân tinh đã sống cả vạn năm, lúc đầu nếu không có Già Diệp đại sư giáo dục, cảm hóa, nếu vẫn kiên trì không ngừng làm bậy, chỉ sợ đến nay toàn bộ thế giới tu chân cũng chẳng làm được gì lão, chỉ có thể đợi cảnh giới lão ta viên mãn, hoặc là phi thăng đi gây họa cho người khác, hoặc là thành thành thật thật tọa hóa (hòa thượng ngồi chết).
Thập Dương cũng không trì hoãn, lập tức hóa trường kiếm ra, chuẩn bị cứa một phát vào cổ tay.

Bách Lý Minh Minh vội kéo cậu ấy, “Cậu làm gì thế!”
Thập Dương nói: “Tiến vào cứu người mà! Điểm Đăng nói chỉ có thể lấy máu cúng tế thì mới đi vào tranh được.”
Bách Lý Minh Minh khoát tay, “Cất kiếm đi.” Nói xong, nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, cứa khẽ một đường trên cổ tay cậu ấy, “Cậu chém thế kia thì chẳng cần một khắc mà máu đã chảy sạch rồi, còn cứu người cái rắm gì nữa.”
Thập Dương nhìn cậu ta, hé môi nói một tiếng cảm ơn.

Mắt thấy tia máu bay vào trong tranh, bỗng nhiên cậu ấy lại lấy một cái chày cán bột trong người ra, ném cho Bách Lý Minh Minh, “Chăm sóc tốt Viên Viên hộ tôi.”
“Hả? Viên Viên?” Bách Lý Minh Minh bắt được, nhíu mày, “Sao cậu lại biến cô bé thành chày cán bột?”

Thập Dương không trả lời, đã quay người nhập vào trong tranh.
Cũng đứng trong vườn hoa mẫu đơn như thế, Thập Dương ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “Thế mà lại là Xích Huyết giới!” Nơi này thì cậu ấy rất quen thuộc, đã từng đến không biết bao nhiêu lần rồi.
Ràng buộc giữa kiếm linh và chủ nhân đã chỉ rõ đường đi đến chỗ Lý Do Hỉ cho cậu ấy trong nháy mắt.

Cậu ấy xoay người theo hướng ma cung, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bà chị này, thật đúng là đi đến đâu cũng không ngừng nhớ thương tên kia!
Nhưng mà rất nhanh, cậu ấy đã hối hận.

Hối hận bản thân đến nhanh quá, hối hận bản thân hiểu nàng quá.
Không biết là từ khi nào, chỉ cần tách khỏi Lý Do Hỉ, đến lúc lại gặp mặt, cậu ấy luôn có thể xuất hiện vào lúc không thích hợp nhất.

Đến cả chính cậu ấy cũng thống hận điểm này vô cùng.
Nhưng thế mà cứ sợ cái gì thì cái đó đến.
Như lúc này đây, Kê Vô Trần của hai nghìn năm trước đang ôm Lý Do Hỉ hôn điên cuồng ở trong hồ.

Quần áo hai người cởi một nửa, hơi thở hỗn loạn, không hề phát hiện cậu ấy đã đến.
Thập Dương thấy mà mặt đỏ, tim đập!
Nếu đổi lại trước đây, chắc chắn cậu ấy sẽ vô cùng ném đá hội nghị mà cắt ngang bọn họ ngay tức khắc, ngay lập tức.

Làm cho họ không thể ngẩng đầu ở trước mặt mình! Làm cho họ phải cảm thấy xấu hổ về hành vi của họ!
Nhưng giờ đây, cậu ấy lại lặng lẽ ẩn mình vào góc tối trong rừng cây khô bên cạnh cái hồ.

Ngồi xổm dưới gốc cây, cậu ấy không thể tự chủ mà liên tưởng đến cảnh tượng xảy ra trong suối với Lý Viên Viên, cậu ấy bất giác sờ trước ngực, trống rỗng.
Đối với cảnh ở hồ kia, cậu ấy đã tập mãi thành thói quen từ lâu rồi, chẳng lạ lẫm gì nữa.

Từ trước không thấy gì, nhưng bây giờ trong lòng lại nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Thậm chí, còn muốn nhìn trộm một lúc nữa đấy.
Trong lòng nghĩ, thân thể cũng thành thật hẳn, thế mà lại bò rạp trên mặt đất để nhìn trộm! Còn cắm hai ngọn cỏ khô trên đầu để che giấu thân hình, đúng chuẩn Phục địa ma (1).
Chỉ có điều, thiến niên Vô Trần chẳng hề cho cậu ấy nhìn trộm quá lâu, tâm thần chàng đang lay động, không hề phát hiện ra có người ngoài đến gần.

Do trên người Lý Do Hỉ vẫn nóng bỏng đến lạ, lo lắng nàng ngâm trong nước thời gian dài sẽ bị ốm.

Chàng hoàn hồn từ trong triền miên, yết hầu chuyển động, cánh môi lưu luyến không nỡ mà vẫn phải rời ra.

Nhìn kiều nhân với đôi má xinh đẹp, mê mê mệt mệt ở trong lòng chàng, lại nhẹ nhàng hôn khóe môi nàng, dang cánh tay ra, ôm nàng thật chặt, rồi nhảy từ trong hồ lên như phi điểu, trở về phòng nhỏ.
Thập Dương nhìn họ vào phòng, lòng dạ nhảy bật lên — Đây là chuẩn bị làm gì thế này?
Cậu ấy hết sức tò mò, cũng thu lại hơi thở, lặng lẽ theo sau.
Xuyên qua cái lỗ thủng trên cửa sổ, Thập Dương thấy Vô Trần đặt Lý Do Hỉ nằm lên giường, đặt tay lên trán nàng, truyền linh khí, giải nhiệt giúp nàng.

Mặc dù không thể loại trừ độc tố trong cơ thể, nhưng ít nhất cũng có thể làm nàng thoải mái hơn một chút.
Thập Dương nhíu mày — Lại bị sao rồi? Bị ốm hay là bị thương?
Nhưng bất kể vì nguyên nhân gì, xem ra, Kê Vô Trần của hai nghìn năm trước đã bị nàng cưa đổ.

Nhìn xem cái dáng vẻ nghiêm túc này, cầm sợ rơi, ngậm sợ tan, đã xem chị gái như trân bảo từ lâu rồi!
Hiếm khi Thập Dương không quấy rầy họ, lặng lẽ rời đi.
Cậu ấy ra khỏi ma cung, đi trên phố lớn, hơi chán nản.

Xem ra cũng chẳng có nguy hiểm gì mà, sớm biết thì nên dẫn Viên Viên đến…..
Ơ? Vì sao lại nhớ đến cô bé rồi? Kỳ lạ thật.
Cậu ấy đi dạo trên phố, chán muốn chết, cứ đi mãi lại nhìn thấy một người từ xa, có vẻ hơi quen.

Cậu ấy híp mắt lại, đối phương cũng nhìn thấy cậu ấy, giơ tay lên vẫy chào.

Thập Dương nhìn hắn, lông mày nhíu lại thành một đường thẳng.
Đúng là Kim Kiên đang bế Ngọc Yên lúc nhỏ đi đến trước mặt.
Lúc trước đã từng gặp ở Tây Sơn tự, lại nghe Điểm Đăng nhắc đến, đương nhiên là Thập Dương nhận ra hắn, Kim Kiên — Đệ tử Kim Cương phái.
Chỉ là, sao hắn lại bế một bé gái thế kia? Một người, hai người này mới vào đây bao lâu chứ, Lý Do Hỉ yêu đương thì cũng thôi đi, thế mà Kim Kiên còn có cả con rồi? Sao nhìn bộ dáng sung sướng của hắn chẳng giống người sắp chết tí nào!
Vẻ mặt Kim Kiên tươi cười, đi đến, mừng rỡ: “Thập Dương huynh đệ! Sao cậu lại vào đây rồi!”
Thập Dương nhìn bé gái trong lòng hắn, gật đầu.

Kim Kiên vội giới thiệu, “Đây là Ngọc Yên!” Lại giới thiệu cho Ngọc Yên, “Đây là Thập Dương!”
Bé Ngọc Yên ngồi trên cánh tay hắn, hừ một tiếng, quay đầu đi mất, “Tôi không thích hắn! Đáng ghét, đáng ghét!”
Thập Dương hóa kiếm ra ngay lập tức, “Cái gì? Yêu nữ, nạp mạng đi!”
Bé Ngọc Yên bị dọa sợ tới mức khóc to oa oa, Kim Kiên nhấc tay chắn kiếm phong của Thập Dương.

Cậu ấy đã động sát tâm thật sự, lưỡi kiếm chạm vào cánh tay Kim Kiên, phát ra một tiếng keng.
Thập Dương giận dữ, hỏi: “Làm gì thế!” Cậu ấy muốn một kiếm giết chết Ngọc Yên cho xong việc, cuộn tranh Phương Hồi Tố Duyên này sẽ thay đổi quỹ tích lịch sử, xóa thẳng Ngọc Yên đi, trên đời sẽ không còn người này nữa.
Nhưng lại không thể làm thế, Phương Hồi Tố Duyên vốn là một tồn tại trái với thiên đạo, nếu giết cô bé, bản thân cũng sẽ phải nhận báo ứng nhân quả.

Nên chỉ muốn dọa một chút, nếu không thì mặc kệ Kim Kiên chắn thế nào cũng không chắn nổi.
Ai bảo con ả thối tha này theo chân họ đối nghịch khắp nơi chứ! Nhìn thấy ả là lại tức!
Kim Kiên nhanh chóng nói: “Cô bé vẫn là trẻ con mà! Huống chi, huống chi…..”
Hắn ta sốt ruột đến xoay quanh, dứt khoát thả Ngọc Yên xuống, lấy hai tay bịt tai cô bé lại: “Lý cô nương đã bàn với tôi là chia quân thành hai đường, cô ấy đi ma cung tìm manh mối, tôi đến chỗ vườn hoa lúc mới vào để theo dõi! Tôi đã tìm thấy mẫu thân của Ngọc Yên là Ngọc Dung rồi.

Chỉ có điều, bà ta lại lén rời đi, giao Ngọc Yên cho tôi chăm sóc.

Bây giờ chúng tôi đang đi tìm bà ta, tìm được thì sẽ khuyên bà ta đừng cố chấp nữa, nói không chừng chúng ta có thể đi ra ngoài được.”
Thập Dương cất kiếm đi, chỉ thấy thật buồn cười.

Lý Do Hỉ thật sự rất biết tính toán đấy, sai hắn ta đi tìm người, bản thân thì chạy đi tìm Kê Vô Trần phong lưu, vui vẻ.

Cậu ấy hỏi: “Có phải chị tôi còn bảo anh yên tâm, chắc chắn sẽ có người đến cứu hai người?”
Ánh mắt Kim Kiên sáng lên, “Ơ, Thập Dương huynh đệ liệu sự như thần thật đấy! Đúng là Lý cô nương có nói như thế.”
Thập Dương ha ha cười lớn, cười đến cong cả người, cười đến hai vai không ngừng run rẩy.

Kim Kiên không hiểu, “Có vấn đề gì sao?”
Một lúc lâu sau Thập Dương mới bình thường lại được, khoát tay, “Không sao, tôi chỉ đơn giản cảm thấy rất buồn cười mà thôi.” Quả nhiên, không ai hiểu chị bằng em mà, quả nhiên chị gái lại lại lại lại bị sắc đẹp làm cho mụ mị đầu óc rồi!
Thập Dương cười xong mới nói, “Chắc chắn Ngọc Dung đi tìm Điểm Đăng, chúng ta không cần phải khuyên bà ta cái gì.

Chỉ cần tìm được ngọc bội mà Điểm Đăng tặng bà ta rồi đập vỡ, tất cả sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Vô Trần thời kỳ nào cũng đều bị lão Lý chiếm toàn bộ.
Lão Lý: Làm quỷ cũng phải phong lưu~~
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
(1) 伏地魔: ngôn ngữ game, người chơi nằm phục trên bãi cỏ hay ngọn đồi nào đó, tấn công những người đi ngang qua..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.