Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 116: Có Mùi Âm Mưu!





Đúng lúc một điệu múa dưới đài đã hết, tiếng nhạc dừng lại, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt.
“Hử?” Một giọng nói vui tai của nam vang lên, vài mỹ nhân quần áo mỏng manh, mềm mại không xương đang rúc trên người hắn, cũng không khỏi nhìn về hướng người đang đến.
Lý Do Hỉ chỉ nhìn thấy một người dung mạo thanh tú, đẹp đẽ, yêu mỵ, hai cánh tay để trần.

Người kia đang nằm dựa trên tháp, một tay lười biếng cầm chung rượu, một tay khác vắt trên eo thon của người đẹp, đang tò mò đánh giá họ.
Quả thật khuôn mặt này có mấy phần tương tự với Điểm Đăng mà nàng quen.

Nhưng Điểm Đăng của bây giờ, áo hé mở, khoe ra cả mảng ngực rắn chắc, bằng phẳng, không sót cái gì, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngả ngớn, phóng túng…..
Nếu không phải trên cái thảm trắng như tuyết phủ trên đất kia có cái bách nạp Phục ma y quen thuộc, và cái đầu trọc bóng loáng, họ còn tưởng rằng mình nhận nhầm người rồi đấy.
Điểm Đăng liếc mắt một cái thì thấy ngay Ngọc Yên đang ngồi trên cánh tay Kim Kiên, khẽ cười, vẫy tay, “Yên Yên? Lại đây.”
Bé Ngọc Yên nhìn các mỹ nhân vây xung quanh lão ta, mẹ chẳng có ở đây.

Ngọc Yên hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, ôm lấy cổ Kim Kiên, gối đầu lên vai hắn, xoay mông đối diện với Điểm Đăng.
Điểm Đăng cũng không giận, hơi thẳng người dậy, lắc đầu bất đắc dĩ, “Đứa bé này.” Áo khoác rơi xuống, mắc ở cánh tay lão ta, tả không hết được vẻ phong lưu.
Đây…..
Lý Do Hỉ, Thập Dương, Kim Kiên đều trợn mắt, há mồm.

Dù rằng trước khi đến đây, họ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng thấy cảnh tượng như thế, ba người vẫn khiếp sợ không thôi — Điểm Đăng của hai nghìn năm trước lại phóng đãng đến mức độ này!
Nếu lão ta chỉ là một tu giả bình thường thì cũng thôi đi, cứ cho là một người tu đạo, nuôi vài cái lô đỉnh, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn một chút thì cũng không sao.

Nhưng thế mà lão ta lại là một Phật tu đấy! Không phải nên tuân thủ nghiêm khắc thập thiện ngũ giới à! Tửu, sắc, tài là đại kỵ của Phật gia mà!
Nhưng một người như thế mà lại không hề bị Già Diệp đại sư trục xuất khỏi sư môn, thậm chí sau khi Già Diệp đại sư phi thăng, lại còn trở thành trụ trì Tây Sơn tự, còn được mời đến tham gia pháp hội đạo tràng!

Lý Do Hỉ không thể không cảm thán sự bao dung to lớn của thế giới tu chân.
Điểm Đăng nhìn họ hứng thú, đầu ngón tay khẽ động, ánh mắt đã xuyên qua họ mà nhìn ra bên ngoài.
Lão Điểm Đăng này, có thể nói là kỳ tài vạn năm khó gặp của thế giới tu chân.

Đặc biệt giỏi xem mệnh và luyện khí.
Một ngày nào đó, khi đang thảo luận với Già Diệp đại sư, lão ta đã tính ra được ngày mà bản thân phi thăng.

Sau khi vái Già Diệp đại sự một cái thật sâu, ném bỏ kinh thư, phất áo ra đi.
Nếu đã biết được kết quả, có vẻ như quá trình cũng chẳng quan trọng nữa.

Thế là kể từ ngày đó, lão ta du ngoạn khắp nơi, giao bè kết bạn, tìm hoa vấn liễu, hoàn toàn giãy ra khỏi tất cả những thanh quy giới luật đã từng trói buộc lão.
Chơi cũng phi, không chơi cũng sẽ phi, thời gian tốt đẹp thế này thì đương nhiên phải làm chút chuyện thú vị chứ.
Chuyện sắp xảy ra trước mắt làm lão ta rất có hứng thú.
Lý Do Hỉ là người đầu tiên đứng ra, hỏi dò một tiếng: “Điểm Đăng đại sư?”
Đôi môi của Điểm Đăng đỏ như son, hơi mỉm cười, bàn tay đang đặt trên đầu gối, cong ngón tay vẫy nàng, “Đến.” Dáng điệu này, kể cả lão ta mặc áo tăng màu xanh bị giặt đến trắng bệch ra thì cũng đủ ma mỵ mười phần.
So sánh với lão ta, Kê Vô Trần, Ma tôn nghiêm túc của Xích Huyết giới cũng biến thành bé ngoan.
Mặc dù đã hiểu đại khái ý đồ họ đến đây, nhưng nếu đã đến rồi, dù sao cũng phải tìm chút việc vui chứ.

Điểm Đăng tràn đầy ý cười, hất cằm, “Uống một chén với tiểu tăng, thế nào?”
Lý Do Hỉ nhìn thẳng vào lão ta, thấy lão ung dung, nhàn nhã, chẳng hề kinh ngạc tí nào, trong ánh mắt còn chứa mấy phần hứng thú.

Nàng đi đến bên này, kéo ghế ra ngồi, nói: “Điểm Đăng đại sư không hỏi xem chúng tôi đến làm gì à?”
Điểm Đăng thẳng người, nghiêng đến gần một chút, quơ quơ cái cốc trong tay, “Chơi mấy ván?”
Lý Do Hỉ hơi hé miệng, trong lòng đã có dự đoán — Có phải cái gì lão ta cũng biết? Nàng cười đểu một cái, “Nếu tôi thắng thì sao?”
Điểm Đăng đặt tay trên bàn, nghiêng người sáp đến gần hơn nữa, khóe mắt cong lên như cái móc câu, nháy mắt làm gợn từng tầng sóng, nói chậm rãi: “Tùy quân xử lý.”
Mùi son phấn lẫn lộn với mùi rượu ấm nóng đánh úp lại, đầu óc Lý Do Hỉ vang lên một tiếng sấm ngay lập tức! Nàng hít một hơi lạnh, thân thể bị ép ngửa ra sau, hai cằm lại xuất hiện rồi!
Khóe miệng nàng run rẩy, cố gắng ép buộc bản thân nhớ lại dáng vẻ của Điểm Đăng hiện tại, nhớ lại chòm râu và nếp nhăn trên mặt lão ta, thế mới không dễ dàng gì mà trở lại bình thường được.
Đây, đây, đây, đây là cái tên này mới quyến rũ nàng hả?
Nàng nhanh chóng nói: “Chúng tôi muốn đi theo ông, còn muốn đi Đồ Lục đảo!”
Điểm Đăng à một tiếng, đẩy cái cốc xúc xắc trơn bóng đến trước mặt nàng, nhướng mày, “Thắng mới có tư cách nói chuyện.” Sau đó vung tay lên, “Rót rượu!”
Lúc đầu, Lý Do Hỉ còn hơi câu nệ.

Nhưng sau mấy vò rượu liên tiếp vào bụng, nàng đã uống đến mặt đỏ tai hồng, một chân giẫm lên ghế, một tay đặt trên đầu gối, lắc cốc đến sắp bay cả lên!
“Mở!” Cốc vừa mở ra, mỹ nhân xung quanh cũng ồn ào lên, “Lại là tiểu! Cô nương lại thua rồi!”
“Hừ!” Lý Do Hỉ khinh thường: “Lão nương nguyện cược, sẵn sàng chịu thua!” Dứt lời, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, rượu tràn ra, chảy xuống cằm, lướt qua cái cổ thon dài, thấm vào áo mỏng.
Điểm Đăng nhìn nàng, trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt, vừa liếc đã thấy được thuật huyết chú chỗ trái tim nàng, ánh mắt dần trở nên u ám.
Lão ta mở miệng, đang muốn lên tiếng, Thập Dương khoanh tay đứng xem cuộc chiến ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, kéo Lý Do Hỉ một phát ra sau lưng, “Để em!”
Lý Do Hỉ xoay một vòng tại chỗ, giờ một tay ra, mơ mơ màng màng: “Được, được, để chị nghỉ một chút lại…..” Lời còn chưa nói xong đã ngã gục ra đất.
Kim Kiên nhanh chóng đến đỡ nàng sang bên cạnh, rót linh khí để giải rượu giúp nàng, vừa quạt mát, vừa đưa khăn.

Mặc dù Kim Cương phái là thổ tu, nhưng có rất nhiều quy tắc, dù sao cũng không thể uống li bì.

Kim Kiên cũng là một người thật thà, uống rượu, đánh cược thì hắn ta không giúp được, chỉ có thể làm chút công tác hậu cần.
Thập Dương tin tưởng vững chắc là cái cốc kia đã bị Điểm Đăng động tay động chân, một chưởng đập vỡ, “Đoán quyền đi!” Để xem lão còn có thể dùng âm mưu gì nữa đây!
Điểm Đăng không khỏi cảm thấy buồn cười — Mấy đứa trẻ này, thật đúng là ngốc đến đáng yêu!

Thế là uống rượu và đoán quyền trắng một đêm không ngừng đến tận khi trời sáng.

Lý Do Hỉ và Thập Dương thay nhau ra trận, dù là tửu lượng như biển cũng không thể chịu được mức độ như vậy.

Vì thể chất Thập Dương đặc thù, vẫn còn tốt.

Lý Do Hỉ thì nằm bò ra đất giống một con cún, đã ngủ say như chết từ lâu rồi.
Một đêm chiến đấu quyết liệt, Điểm Đăng lại vẫn mang vẻ mặt trong trẻo, tỉnh táo, thỉnh thoảng mới thua cũng là do lão ta cố ý thả.

Lão ta vỗ tay cười to: “Thú vị, thú vị! Giờ Thìn ngày mai, gặp nhau trước sơn môn Đồ Lục đảo!” Dứt lời, cười lớn, rời đi.
Đúng vào lúc này, Lý Do hỉ nhảy bật dậy, “Đừng đi! Đừng đi!”
Điểm Đăng dừng bước, quay đầu.

Lý Do Hỉ nhũn chân, lại gục xuống, “Đi, đi theo…..”
Điểm Đăng lắc đầu, cười mà không nói.

Thập Dương chỉ đành nhanh chóng đến đỡ nàng, Kim Kiên cũng bế bé Ngọc Yên đang ngủ say lên, bốn người đuổi theo ra cửa.
Bên ngoài, trời đã sáng, ánh nắng ban mai chiếu rọi làm người ta không mở được mắt.

Thập Dương đỡ Lý Do hỉ, dư quang nơi khóe mắt lại quét được một người, cậu ấy quay đầu sang nhìn, không khỏi nhíu mày, “Sao lại đến đây?”
Chàng thiếu niên mặc bộ quần áo đen, nhìn thấy Lý Do Hỉ, vội tiến lên trước, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.

Thập Dương hơi thấy đau đầu, xoa thái dương, “Không phải là hôm qua lén theo chúng tôi đấy chứ?”
Đối phương chính là Vô Trần, vẻ mặt chàng lo lắng, chỉ hỏi: “Nàng sao thế?”
Thập Dương thở dài, dứt khoát đẩy Lý Do Hỉ vào lòng chàng, “Nếu đã đến rồi thì chăm sóc chị ấy đi.”
Vô Trần nhanh chóng bế nàng lên, chóp mũi ngửi được mùi rượu rất nồng trên người nàng, nhíu hai đầu lông mày lại thành chữ xuyên 川.

Thập Dương hất cằm, “Đi theo.”
Đi chưa được bao xa, Thập Dương lại xoay người, buộc một miếng vải đen lên cho chàng, “Che mặt lại, dù sao đây cũng là Đồ Lục đảo.”
Chàng thiếu niên Vô Trần gật đầu, cũng không hỏi duyên cớ, ngoan ngoãn che mặt.

Sau đó bế ngang Lý Do Hỉ đi theo họ.
Điểm Đăng cũng khá là săn sóc, dẫn họ đi quán trọ, sắp xếp cho mỗi người một gian phòng.

Sau đó đóng cửa, quấn chăn, ngủ.
Lúc Lý Do Hỉ tỉnh lại đã là cuối giờ Dậu.

Vô Trần canh giữ bên giường nàng cả một ngày, thấy nàng tỉnh lại thì nhanh chóng cho nàng uống chút nước, lau mặt, lau tay.
“Hử?” Lý Do Hỉ dụi mắt, nhìn rõ người trước mặt, ngạc nhiên mừng rỡ: “Là chàng! Sao chàng lại đến đây!”
Vô Trần cau mày, trả lời: “Tôi… muốn gặp nàng.”
Lý Do Hỉ à lên một tiếng ỏn ẻn, giơ hai tay ra muốn ôm.

Vô Trần lại chỉ giữ lấy cổ tay nàng, lấy khăn lau tay cho nàng.
“Ở?” Lý Do Hỉ nghiêng đầu, “Chàng không thấy là em đang làm nũng à?”

Vô Trần cũng không ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng, hỏi: “Vì sao nàng lại đến nơi như thế, còn uống nhiều rượu như vậy nữa?”
Lý Do Hỉ ngẩn người một lát, lập tức phản ứng lại được, “Chàng ghen rồi à?”
Vô Trần không đáp, vẫn là khuôn mặt cứng đơ như gỗ, hờn dỗi.

Lý Do Hỉ đành mặt dày, xích lại gần, ôm lấy cổ chàng lắc qua lắc lại, “Nếu em nói là vì chàng, chàng tin không?”
Tay của Vô Trần cứng lại giữa không trung, không hiểu: “Vì… vì tôi?”
Lý Do Hỉ ôm chàng thật chặt, nhớ đến Thập Dương nói Phương Hồi Tố Duyên sẽ khắc một đoạn lịch sử chân thật vào trong đó.
Cuộn tranh Phương Hồi Tố Duyên là pháp bảo tuyệt thế, Điểm Đăng lại dùng nó để vẽ một bức mẫu đơn đồ, tặng cho người yêu cũ.

Rốt cuộc lão ta đã biết hết chuyện sẽ xảy ra trong tương lai từ sớm, hay chỉ là cử chỉ vô tâm thôi thì cũng không biết nữa.
Nhưng Lý Do Hỉ luôn cảm thấy, Điểm Đăng là đang đùa giỡn bọn họ.

Chỉ mất đi một nửa tu vi của hai nghìn năm trước mà thôi, chẳng lẽ hai nghìn năm sau còn không đối phó nổi một Ngọc Yên à? Hay là lão ta đang lợi dụng bọn họ để lấy lại một nửa tu vi của bản thân…..
Lý Do Hỉ suy nghĩ thật kỹ, càng nghĩ càng cảm thấy là như thế.

Nhưng cho dù có đoán thế nào đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì.

Đối với họ mà nói, việc này chẳng có chỗ xấu nào, Điểm Đăng cũng nói rất rõ ràng rồi, là giao dịch công bằng mà.
So đo chuyện quá khứ cũng vô ích, nhưng những chuyện làm bây giờ sẽ có ảnh hưởng đến chuyện tương lai thật.

Thời gian trong này sẽ không thay đổi, hành động của ai cũng không thể can thiệp càng nhiều hơn.

Cho nên chỉ có thể tìm ra miếng ngọc bội, để Ngọc Yên không thể có được một nửa tu vi của Điểm Đăng… thế mới có thể ngăn cản ả.
Lý Do Hỉ tỉnh ra ngay lập tức, lẽ nào đây là… xuyên qua trong truyền thuyết!
Xuyên qua trong xuyên qua! Xuyên trong xuyên…..
Đột nhiên nàng hiểu hết rồi, cái gì cũng tương thông với nhau.

Tất cả mọi chuyện trên đời này đều tồn tại nhân quả.
Quả của hiện tại chính là nhân trong quá khứ, nhân từng tồn tại chính là quả của bây giờ.

Thiếu một thứ cũng không được.

Trên đời này chẳng hề có yêu, hận vô cớ.

Nên lúc ở Tiều Vân sơn, bất kể nàng có trốn tránh thế nào thì Thập Dương kiếm vẫn sẽ nhận định chuẩn xác là nàng, hóa ra nhân quả đã được định trước từ sớm.
Nàng bám lấy bờ vai của Vô Trần, thẳng người dậy, nói nghiêm túc: “Chàng có muốn đi theo em đến Đồ Lục đảo không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.