Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 27: Tôi Nhặt Đồng Nát Nuôi Anh 2





Lý Do Hỉ lặng lẽ xem hết quá trình Điểm Đăng đại sư siêu độ vong linh, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu hai con yêu quái kia đã chạy thật rồi, chẳng cần thiết phải cử người đến báo riêng cho tôi biết đi?”
Bách Lý Minh Minh nói: “Lại cẩn thận lục soát xem.”
Bốn người lại kiểm tra toàn bộ tất cả các nhà mồ một lần, đi tìm manh mối.
Lý Do Hỉ phát hiện ra không ít vỏ rắn lột da trong một gian phòng phụ.

Bách Lý Lộ Lộ lộ vẻ ghét bỏ: “Eo, kinh quá!”
Con rắn to như thế, không biết đã sống ở trong này bao lâu rồi, đầy nửa phòng vỏ rắn lột da.

Lý Do Hỉ nhặt lên, nhét hết vào túi giới tử.
Bách Lý Lộ Lộ khẩn cấp nhảy ra xa khỏi nàng vài bước: “A Hỉ, cô làm gì thế hả?”
Hai mắt Lý Do Hỉ tỏa sáng: “Da rắn là vị thuốc Đông y, có thể bán lấy tiền đấy!”
“Á?” Bách Lý Lộ Lộ gãi đầu, “Hiểu rồi.”
Nàng ấy quay người đi vào một nhà mồ khác kiểm tra, không bao lâu sau lại phát hiện ra một đầu mối mới: “A Hỉ, cô nhanh đến xem, bọn kia để lại thư cho cô này!”
Lý Do Hỉ nhặt xong thì vội chạy qua xem, chữ viết xấu xí vô cùng, quả nhiên là cùng một loại với chữ viết trên góc áo của Thập Dương.
Bách Lý Lộ Lộ đọc chậm rãi: “Lý Do Hỉ, con mụ thối tha không đáng được chết nhẹ nhàng kia, ngươi hại đại ca và đại tẩu của ta, còn cào mặt tam muội của ta.

Nhất định ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, nợ máu phải trả bằng máu…..”
Lý Do Hỉ không kiên nhẫn, ngất lời nàng: “Nói điểm chính!”
Bách Lý Lộ Lộ ừ một tiếng, tiếp tục nhìn xuống phía dưới, văn chương lưu loát toàn lời mắng Lý Do Hỉ tổng cộng hết năm, sáu trang rồi mới xuất hiện tin tức mấu chốt: “Muốn cứu em trai ngươi, ba ngày sau đi đến Đồng Âm sơn một mình! Đúng rồi, nếu ngươi đã thích cứu người như thế thì hưởng thụ cho tốt đại lễ mà chúng ta chuẩn bị cho ngươi đi!”
“Làm sao đây, a Hỉ, em trai cô bị yêu quái bắt đi rồi!” Vẻ mặt Bách Lý Lộ Lộ lo lắng.

Lý Do Hỉ gật đầu, lại bắt đầu nhìn quanh gian nhà mồ tìm kiếm: “Mấy con yêu quái này ở đây lâu như thế, khẳng định còn có không ít đồ tốt, đi tìm tiếp đi, xem có cái gì đáng tiền không.”
Bách Lý Lộ Lộ quên luôn việc của Thập Dương ngay lập tức, đi theo phía sau, giúp nàng tìm kiếm.

Nàng ấy nhặt ra được một cái áo khoác lông chuột trong góc, ngạc nhiên vui vẻ nói: “Ồ, a Hỉ, cô xem cái này, chắc là Thử tử tinh (tinh hoa của con chuột) đấy, cũng có thể bán lấy tiền!”
“Tốt quá.” Lý Do Hỉ mừng rỡ nhận lấy, nhét luôn vào túi giới tử.
Bách Lý Minh Minh giúp đỡ thu gom hài cốt của mười con quỷ kia, tìm nơi an táng một lần nữa.

Điểm Đăng đại sư chuẩn bị làm pháp sự, tiêu trừ oán khí ở nơi này.
Lý Do Hỉ vẫn luôn ở trong nhà mồ lục soát, thuận tiện tìm bảo vật.

Hôi đại vương và Thanh đại vương đi vội vàng, rất nhiều đồ đạc còn chưa kịp mang theo, Lý Do Hỉ thu hoạch đầy tay.
Từ lúc xuống địa cung này, nàng đã hoàn toàn cảm nhận được ràng buộc với uế khí kia rồi.

Cửu Phu Phần là nơi nhiều phần mộ, không gian dưới đất không phải rất lớn, có một gian nhà mồ lớn nhất, có đường thông sang chín gian phụ.
Trong gian lớn nhất, Lý Do Hỉ đẩy quan tài ra, dùng Kim cương xử mua của Điểm Đăng đại sư nạy sàn gạch, lại móc ra một cái xẻng bắt đầu đào.
Bách Lý Lộ Lộ ôm hổ ngồi ở một bên nhìn, “A Hỉ, cô tìm gì thế?”
Lý Do Hỉ cũng không trả lời, mồ hôi như mưa, đào ra được một cái hố sâu như chiều cao một người, cuối cùng, xẻng đào đến một thứ cứng rắn.
“Cmn, tôi thật nghi ngờ Ô Thiệu Tùng cái đồ cháu con rùa kia là do con tê tê biến thành, giấu sâu thế này cơ!” Lý Do Hỉ ôm một cái hộp gỗ màu đen, trèo lên từ trong hố, phủi bụi đất trên người.
Từ lúc nàng chạm vào cái hộp gỗ này, bỗng nhiên trong thức hải mây đen che trời, cuồng phong nổi lên ở bốn phía, mây bay cuồn cuộn.
Kê Vô Trần ngồi trước nấm mồ, hai tay đặt trên đầu gối, tà áo tung bay phất phới.

Tóc đen của hắn bay loạn theo gió, đôi con ngươi đỏ thẫm như được tắm máu.

Luồng khí đen bên trên nấm mồ cứ như ngọn lửa màu đen, muốn đốt sạch toàn bộ bầu trời, đúng là có mấy phần phong độ của ma tôn năm đó.
Hộp đen vuông vuông vắn vắn, hệt như là đồ tự nhiên, không có một khe hở nào.

Lý Do Hỉ cầm Kim cương xử lên, ra sức gõ một phát, trong đầu bỗng “oong” một tiếng, cứ như là cái chày kia gõ thẳng vào trong lòng nàng, làm cho nàng đau đớn đến hít thở không thông.
Lý Do Hỉ hét to một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
“A Hỉ!” Bách Lý Lộ Lộ đang muốn đến đỡ nàng thì thấy một đám khí đen bay ra từ trong lỗ hổng bị vỡ ra trên cái hộp đen, đám khí đen đó bay đến bên cạnh Lý Do Hỉ, tiến vào thất khiếu của nàng.

Hai mắt nàng nhắm chặt, đã mất ý thức, thân thể nằm thẳng, trôi nổi trong không khí.
“A Hỉ, cô làm sao thế?” Bách Lý Lộ Lộ tóm lấy tay nàng, sợ nàng bay mất.
Kê Vô Trần chính là yêu ma được ngưng tụ bởi uế khí, đương nhiên đám khí đen kia là một phần chân thân của hắn.
Trong thức hải, Kê Vô Trần dang rộng hai tay, đám khí đen hợp vào thần hồn của hắn từng chút, từng chút một, sức mạnh quay lại làm cho hắn cảm thấy toàn thân dồi dào và thỏa mãn.

Chẳng lo đó chỉ là một bộ phận sức mạnh rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm hắn say mê ngây ngất.
Nghìn năm rồi, hắn đợi nghìn năm rồi, dây dưa nghìn năm rồi, cuối cùng cũng đợi được.
Trong nhà mồ, Bách Lý Lộ Lộ sốt ruột đến sắp khóc, mặt đất lại bắt đầu chấn động, rung chuyển, phát ra tiếng ầm vang quái lạ.

Vách tường vỡ ra khe nứt, thỉnh thoảng lại có bụi đất rơi xuống trên đỉnh đầu, rơi đầy mặt, đầy đầu nàng.
Bách Lý Lộ Lộ túm cánh tay Lý Do Hỉ, lại không có cách nào lay động nàng được.


“Hu hu, a Hỉ, cô mau tỉnh lại đi, chỗ này sắp sụp rồi…..

Minh Minh, ngươi đang ở đâu, nhanh đến cứu chúng ta đi…..”
Lý Viên Viên cũng cảm nhận được nguy hiểm, nhảy lên mặt Lý Do Hỉ chào hỏi đánh đập điên cuồng, muốn đánh cho nàng tỉnh.

Bách Lý Lộ Lộ nhanh chóng ôm nó xuống, nhét vào trong lòng.
“Ầm rầm--” chính giữa gian nhà mồ đã sụp xuống, hai người một hổ bị kẹt trong góc.
Bách Lý Lộ Lộ bẹp miệng khóc ra tiếng: “Cứu mạng với! Tôi còn chưa muốn chết, người ta còn chưa biết cái gì là yêu…..” Lời của nàng ấy còn chưa kịp nói xong đã thấy một nam tử mặc áo đen, áo khoác cũng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Hắn dễ dàng ôm eo Lý Do Hỉ đang hôn mê, một cái tay khác thì xách cổ áo nhấc Bách Lý Lộ Lộ lên.

Sau một cái nháy mắt đã trở lại gian phòng thuê trong quán trọ Nghênh Phúc rồi.
Bách Lý Lộ Lộ trợn mắt há miệng, khóe mắt vẫn còn treo nước mắt chưa khô.

Thấy nam tử xa lạ đột nhiên xuất hiện này cẩn thận đặt Lý Do Hỉ lên giường, vuốt lại mấy sợi tóc bay loạn trên trán nàng, thay nàng đắp chăn lại.
“Này…..” Nhất thời Bách Lý Lộ Lộ cũng không biết nên nói gì.
Kê Vô Trần quay đầu nhìn nàng ấy, làn da của hắn trắng bệch do quanh năm không thấy ánh mặt trời, một đôi môi lại đỏ như chảy máu.

Bách Lý Lộ Lộ bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua, thời tiết tháng bảy, tháng tám mà lại cảm giác hệt như rơi vào hầm băng.
Nếu người này đã cứu nàng, nghĩ chắc cũng không phải là người xấu đâu -- A Hỉ, tôi rút lui trước đây, cô bảo trọng! Bách Lý Lộ Lộ ôm hổ tông cửa xông ra, còn không quên đóng cửa lại một cách tri kỷ.
Cả Cửu Phu Phần đã bị sập hoàn toàn, bị san bằng triệt để.

Điểm Đăng đại sư lù lù bất động, thiết lập kết giới bao quanh, ngồi trên bồ đoàn khép mắt niệm kinh.
Bách Lý Minh Minh an táng xong mười bộ hài cốt, lúc quay lại thì cả người hắn đã ngốc luôn rồi.
“Lộ Lộ, tiểu thư?” Hắn tìm kiếm bóng dáng của Bách Lý Lộ Lộ khắp trong đám người vây xem ở xung quanh, lại chẳng tìm được gì.

Hắn hoảng loạn, lại không có cách nào xuyên qua kết giới của Điểm Đăng đại sư, hắn quỳ ở bên ngoài, gào khóc.
“Tiểu thư, tiểu thư…..

Hu hu hu…..

Cô vẫn chưa thanh toán tiền lương tháng này cho tôi…..”
Bách Lý Lộ Lộ đã nhìn thấy hắn quỳ trên mặt đất khóc rống từ xa, người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ.

Trong lòng nàng ấy hơi cảm động, đợi đến khi tiến gần, nghe thấy lời hắn nói, nàng ấy lại tức điên lên.
Nàng ấy học theo cách Lý Do Hỉ mắng Thập Dương, từ phía sau véo tai hắn: “Giỏi cho Bách Lý Minh Minh nhà ngươi, đến chết cũng còn nhớ thương tiền của lão nương, đúng là phí công ta đối xử tốt với ngươi! Ngươi muốn làm ta tức chết à!”
Bách Lý Minh Minh bị nàng kéo tai đứng lên, ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên lại ấn nàng vào trong lòng, “Tiểu thư, là tiểu thư! Cô không chết, đúng là tốt quá rồi, cô có biết lúc nãy tôi lo lắng thế nào không…..”
Vóc người hắn cao hơn rất nhiều, Bách Lý Lộ Lộ dán vào ngực hắn, nghe thấy trái tim hắn đập vừa nhanh, vừa mạnh, nhất thời cũng quên luôn không vui ban nãy.
Một lúc sau, Bách Lý Lộ Lộ mới nhận ra được, bèn đẩy hắn: “Ngươi muốn chết à!” Bách Lý Minh Minh tủi thân vô cùng, cũng không dám nhìn nàng ấy, “Tiểu thư, về sau tôi sẽ không bao giờ rời xa cô nửa bước nữa.”
Trong quán trọ Nghênh Phúc, Lý Do Hỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong quán trọ.


Nàng ngồi dậy thì thấy một nam tử đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía nàng.
Áo khoác màu đen thêu một bông hoa mạn châu sa màu đỏ lửa to đùng, là hoa văn mà nàng quen thuộc.
“Kê Vô Trần?” Lý Do Hỉ khẽ gọi hắn: “Anh lại ra ngoài rồi?”
Hắn quay đầu, là khuôn mặt mà nàng quen thuộc, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không giống lắm.
Hắn từ trên cao nhìn xuống phía nàng, ánh mắt mang theo kiêu căng vô cùng, gật đầu khen ngợi: “Ngươi làm rất tốt, ngày mà bản tọa khôi phục Xích Huyết giới sắp tới rồi.”
Lý Do Hỉ vẫn hơi đau ngực, ngã xuống giường, xoay người cuốn chăn tiếp tục ngủ.
Bận nguyên một ngày một đêm, đúng là bây giờ cực kỳ mệt.

Đầu nàng được chùm trong chăn, nói ồm ồm: “Tôi mệt rồi, lại ngủ một lúc, anh cứ tùy ý đi, muốn ăn gì thì tự đi gọi.”
Kê Vô Trần híp mắt, đi đến bên cạnh nàng, ho khan hai tiếng.

Đợi một lúc mà Lý Do Hỉ vẫn không động đậy.

Hắn gảy ngón tay, chăn của Lý Do Hỉ bị cuồng phong thổi bay.

Nàng hét lên một tiếng, quay đầu nhìn hắn: “Anh làm gì thế hả? Không thấy tôi đang ngủ à!”
Kê Vô Trần nhíu mày -- Sao lại nói chuyện với bản tọa thế này?
Hắn không thấy bất mãn của nàng: “Niệm tình ngươi có công, xá ngươi vô tội.”
Lý Do Hỉ rất bực: “Người gì thế này!”
Hắn ngồi bên giường, chỉ lưng mình, giọng nói lười nhác lại khàn khàn: “Bản tọa bị vây trong thức hải quá lâu rồi, cả người mệt mỏi, giúp bản tọa đấm bóp đi.”
Lý Do Hỉ thò đầu qua, tóc đen rủ xuống cần cổ, quần áo lỏng lẻo.

Đơn giản là nàng hết lời để nói: “Này, anh có nhầm không đấy.

Tôi mới là người vất vả đấy nhé, ngực tôi vẫn còn đau đây này! Sao anh không giúp…..” Nàng còn chưa nói xong lại ảo não ôm trán, “Bỏ đi.”
Cơ bắp trên lưng hắn vừa căng chặt vừa rắn chắc, một đôi tay mềm mại trắng trẻo tùy tiện ấn không thèm để ý, đầu ngón tay chọc qua chọc lại, thế mà Kê Vô Trần lại hơi hưởng thụ.
Không biết Lý Do Hỉ nghĩ đến cái gì, ôm lấy vai hắn, sáp đến tai hắn, nói: “Đại vương, đợi đến lúc anh khôi phục Xích Huyết giới, có thể phong cho tôi làm một chức quan không?”
Kê Vô Trần nhướng này, “Ngươi nghĩ muốn chức gì?”
Lý Do Hỉ nghĩ ngợi, quên mất việc Xích Huyết giới rất nghèo: “Dù thế nào cũng phải là cận thần ý, công thần khai giới, trưởng lão? Lương tháng ý mà, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Không biết người của ma giới các anh có đẹp không, tôi còn muốn lập gia đình đấy…..”
Kê Vô Trần được hầu hạ rất thoải mái, hơi nhắm mắt, khẽ gật đầu: “Chuẩn.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.