Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 70: Xin Nhạc Phụ Đại Nhân Thành Toàn!





Thập Dương không dám chậm trễ, thịt dê nướng, móng giò nướng, cá nướng, cà tím nướng suốt dọc đường đang ra sức mê hoặc cậu ấy.

Cậu ấy đấu tranh tư tưởng, dứt khoát đóng hết ngũ quan, bước chân không ngừng, chạy một mạch về đến khu đất cắm trại của nhà họ Tần.
Mang Viên Viên đi rồi lại ăn tiếp.
Đám thị vệ biết cậu ấy, cũng không ngăn cản gì nhiều.

Cậu ấy vội vã chạy về, vén rèm vọt vào, nhìn quanh mà chẳng thấy bóng dáng của Lý Viên Viên ở đâu cả!
Thôi xong!
Rõ ràng lúc đi còn đặt nó lên giường, đắp chăn thật kỹ cho nó đi ngủ rồi! Đoạn thời gian gần đây vì cho ăn quá ít Tinh lam thạch, Lý Viên Viên vẫn luôn chẳng có tinh thần gì cả.

Lúc bình thường, trừ ăn cơm ra thì luôn lười vận động, căn bản là không chạy loạn khắp nơi, nếu không thì cậu ấy cũng không yên tâm để một mình hổ lại trong lều.
Thập Dương kéo mấy thị về đi tuần tìm cùng với cậu ấy, lật toàn bộ doanh địa Tần gia lên tận trời mà đến một sợi lông hổ cũng chẳng thấy đâu.
Cậu ấy ngồi phệt xuống đất, đứt rồi.

Lý Do Hỉ mà biết thì nhất định sẽ giết cậu ấy mất.
Tần Nghĩa dẫn anh em sinh ba đi tham gia Mạnh đông đại điển rồi, Tần Thải Thải và Lạc Hà cũng không có khả năng, Lý Do Hỉ thì nhiều nhất cũng chỉ muốn cắt đuôi cậu ấy, lừa cậu ấy đi để ấy ấy này nọ với Hữu Trần.

Mọi người đều không có khả năng.
Thủ vệ trong doanh địa không ít, nếu chỉ là một tên trộm bình thường sẽ không có cách nào trộm Lý Viên Viên đi mà không làm kinh động đến nhiều người ở đây.

Mấy bao lớn bao nhỏ mà họ mới mua lúc nãy đã được mang đến toàn bộ rồi, chất thành một đống.
Thập Dương lật xem một lượt, đồ đáng giá vẫn còn nguyên ở đây, chỉ thiếu duy nhất một mình con hổ béo.
Ai sẽ chỉ đến trộm riêng một con hổ béo tròn vô dụng, chỉ biết ăn, biết ngủ, lại còn tốn tiền nữa đây?
Thập Dương ngẩng đầu nhìn Tuyết sơn cao chót vót ở nơi xa kia, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lại xông ra ngoài.
Trong phạm vi doanh địa của Bắc Cung thị tộc, lá cờ nền lam, hoa văn giọt sương sáu cạnh màu trắng, đang tung bay trong gió.
Trong cái lều lớn hình tròn rộng rãi, yến hội vừa mới tàn cuộc, Đàm Li tiễn từng vị khách một ra về.


Bắc Cung Từ đứng ở cửa, nói chuyện với một cao tăng mặc áo bách nạp, chính là Điểm Đăng đại sư.
Điểm Đăng đại sư cũng chẳng ở trong danh sách khách được mời, ông ta vân du tứ hải, vừa vặn đến đây mà thôi.

Nhưng Điểm Đăng đại sư và Tây Sơn tự vô cùng nổi tiếng ở thế giới tu chân.

Bất kể ông ấy đi đến đâu cũng sẽ là khách quý được tôn sùng một cách tự nhiên, ở Bắc Cung thị tộc cao ngạo cũng không ngoại lệ.
Chắc là lần này được Bắc Cung thị tộc cúng không ít tiền công đức, Điểm Đăng đại sư vuốt chòm râu bạc trắng, cười tủm tỉm nói chuyện.

Trên mặt Bắc Cung Từ cũng là nụ cười công nghiệp như được xăm lên
Thập Dương đứng ở bên ngoài, nghểnh cổ nhìn vào trong, không nghe thấy hai người đang nói gì.

Nhưng nhìn thấy Điểm Đăng đại sư đưa cho Bắc Cung Từ cái gì đó, cậu ấy cảm thấy không tốt theo bản năng, nhấc chân xông vào trong, không hề bất ngờ, bị đệ tử Bắc Cung thị chặn lại.
Thập Dương kêu rát cổ họng, “Bắc Cung Từ! Ngươi ra đây cho ta!”
Điểm Đăng đại sư nghe tiếng thì quay đầu, Bắc Cung Từ khoát tay, ý bảo thả cậu ấy vào.
Thập Dương tức giận đi vào, “Con lừa ngốc Điểm Đăng, ông lại đến đây để lừa tiền à, lừa hay lắm! Lừa sạch Bắc Cung thị đi!”
Điểm Đăng đại sư không giận, mà ngược lại, còn cười, khuôn mặt ôn hòa, “Người bạn nhỏ Thập Dương, lại gặp mặt rồi.”
Bắc Cung Từ thong dong nhìn Thập Dương, cậu ấy đi đến trước mặt hắn ta, xòe tay ra: “Ngươi trộm của ta, trả lại đây!”
Bắc Cung Từ cũng không phủ nhận, phất tay, một tên đệ từ ôm Lý Viên Viên đi ra, đặt nó xuống đất.

Tiếp sau đó, lấy ra một cái chậu to, trong chậu đầy ắp Tinh lam thạch, Lý Viên Viên lập tức nhảy bổ lên, vùi đầu vào ăn điên cuồng.
Thập Dương tiến đến, muốn bế nó lên, Bắc Cung Từ giơ tay cản cậu ấy, lạnh giọng: “Thương Lan thú là bán sinh thú của Thánh nữ, khoảng thời gian trước đã đi lạc ngoài ý muốn.

Cũng cảm ơn cậu đã chăm sóc trong khoảng thời gian ấy.

Bây giờ nên vật quy nguyên chủ rồi.”
Trong lòng Thập Dương giật mình, xâu chuỗi hết thảy những hành động khác thường từ trước đến nay của Bắc Cung Từ, cậu ấy đã hiểu đại khái tiền căn hậu quả.

Tạm không nhắc đến thân phận của Lý Do Hỉ, kể cả là Lý Viên Viên thì cậu ấy cũng tuyệt đối không chắp tay tặng người đâu.
Thập Dương ngước cằm, “Ngươi nói là của ngươi thì chính là của ngươi.

Ngươi gọi nó một tiếng đi xem nó trả lời không?”
Đệ tử bên cạnh Bắc Cung Từ gọi một tiếng ngay lập tức, “Thương Lan thú.”
Không có trả lời.
“Thương Lan thú!”
Vẫn là không trả lời.
Hắn ta ngồi xổm xuống, nhấc gáy nó lên.

Lý Viên Viên đang ăn cơm thì bị quấy nhiễu, Phi hổ trảo tung ra chào hỏi với khuôn mặt hắn.

Đệ tử kia bị đánh cho ngơ ngác, chỉ có thể thả nó xuống.
Thập Dương đắc ý, gọi to một tiếng, “Lý Viên Viên!”
Hổ béo nghe thấy tiếng cậu ấy, rốt cuộc là cũng không mất công nuôi, lỗ tai nhỏ của Viên Viên giật giật, trong lúc bận bịu không thể ngẩng đầu lên, chỉ khẽ a u một tiếng.
“Nhìn thấy chưa!” Thập Dương nhảy cẫng lên cao ba thước, “Căn bản là nó không quen ngươi! Nó là của ta! Trả cho ta!” Nói xong, muốn xông lên cướp, lập tức có mấy đệ tử Bắc Cung thị xông ra cản lại.
“Đàm Li thấy thế vội bước đến, gầm lên: “Đuổi tên vô lại này ra ngoài!”
Mấy đệ tử tóm chặt Thập Dương, lôi ra ngoài, Thập Dương vung loạn tay chân, miệng mắng hùng hùng hổ hổ, “Bắc Cung Từ, đồ thối tha vô liêm sỉ, cưới này nọ của người ta rồi còn đánh người.

Có ai không, mau đến xem này! Bắc Cung thị đánh người! Ai da, giỏi thật đấy, Bắc Cung thị đánh người này…..”
Người ở các lều nhỏ trong doanh địa nghe thấy bên ngoài ồn ào, thỉnh thoảng lại có người vén rèm ra xem.

Phần lớn những người này đều gia chủ, giới chủ tiếp giáp Tam Xuyên giới hoắc Sương Lâm giới, được mời đến tham gia Mạnh đông đại điển lần này.
Tần Nghĩa dẫn anh em sinh ba đang xem mặt ở trong một lều, đối phương là Trùng Minh tộc bên hàng xóm Vũ Lam giới, sau lưng có một đôi cánh màu trắng cực lớn.
Chim mà, một ổ đều có mấy quả trứng.

Đối tượng xem mắt lần này cũng là ba chị em, thích hợp nhất với anh em sinh ba nhà họ Tần rồi.


Lúc trước cũng tiếp xúc qua mấy lần, nhân dịp Mạnh đông tiết lần này, vừa khéo để cho bọn nhỏ gặp mặt, song phương cũng khá hài lòng.
Ba chị em tộc Trùng Minh điểu họ Bạch, theo thứ tự phá vỏ mà ra, tên là Trân Trân, Ái Ái, và Liên Liên.
Nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, ba chị em nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi ra.

Anh em sinh ba cũng ngầm hiểu, đương nhiên đi cùng.

Kết quả là thấy Thập Dương bị người kéo chân, lê quèn quẹt trên đất, hai tay cậu ấy nắm gắt gao mặt đất, để lại vài vết dấu tay vừa sâu vừa dài.
Tần Hồng Hồng xông lên ngay, “Chuyện gì thế này! Xảy ra chuyện gì, có thể thả cậu ấy ra trước không! Vị tiểu huynh đệ này là khách quý của Tần phủ chúng tôi, nhất định là cậu ấy đến tìm chúng tôi đấy.”
E ngại nhiều người ở đây, chỉ có thể thả Thập Dương.

Cậu ấy ngồi bệt xuống đất, lại bắt đầu vỗ đùi khóc to, “Có người nào để ý không đây! Bắc Cung thị cướp giật! Cướp của người ta còn đánh người ta, hu hu hu, giỏi quá mà, Bắc Cung thị tộc ỷ thế hiếp người, Bắc Cung Từ, ngươi sẽ không được chết tử tế…..”
Đàm Li tức giận vô cùng, hận không thể tìm đôi tất ở đâu nhét vào mồm Thập Dương, nhưng mắt thấy càng lúc càng nhiều người vây xem hơn, cũng không thể làm mất mặt Bắc Cung thị được.

Chỉ đành chắp tay, nói: “Chư vị, sự việc là thế này.

Thương Lan thú của Bắc Cung thị tộc là bán sinh thú bên cạnh Thánh nữ.

Nghĩ chắc mọi người đều không xa lạ gì Thánh nữ.

Mấy tháng trước, Thương Lan thú đi lạc, Bắc Cung gia vẫn luôn phái người ra ngoài đi tìm.

Không biết vì duyên cớ gì, chúng tôi phát hiện Thương Lan thú ở trong tay vị tiểu huynh đệ này, nay mang về còn không phải là vật quy nguyên chủ hay sao.
Người đâu.” Đàm Li nói xong thì vung tay lên, “Dâng cho vị tiểu huynh đệ này ba nghìn khối linh thạch cực phẩm, xem như là thù lao nuôi dưỡng Thương Lan hổ trong thời gian qua.”
Rất nhanh đã có người mang linh thạch đến trước mặt Thập Dương, tiếng gào khóc của Thập Dương bất giác yếu đi mất phần.

Nhìn thấy linh thạch lấp lánh, trắng sáng, cậu ấy nuốt nước miếng.
Đàm Li bật cười trong lòng, quả nhiên, tiểu nhân tham tiền mà thôi.
Chẳng ngờ, Thập Dương bò dậy, tung một cước đá bay đống linh thạch, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, “Ta phi! Các ngươi cứ mơ đi! Đã là của ta, các ngươi cướp không được, mua không xong! Tiểu gia ta đây không hiếm lạ mấy đồng tiền dơ bẩn của ngươi!”
Lúc này, không biết là ai trong đám người vây xem nói: “Nhìn tiểu tử này có hơi quen đấy, hình như gặp ở đâu rồi, nhưng mà không nghĩ ra được.”
Người khác phụ họa: “À, nói thế thì tôi cũng cảm thấy hơi quen rồi.”
“Oa, tôi nhớ ra rồi! Là kiếm linh Thập Dương của Thập Dương kiếm của Ô Thiệu Tùng!”
“Chẹp, chẹp, chẹp, kiếm linh rời khỏi Ô Thiệu Tùng rồi, không biết đã nhận ai làm chủ.

Bây giờ thành cái dạng này, ngồi bệt dưới đất, khóc lóc om sòm, Đồ Lục đảo cũng chẳng sợ mất mặt!”
“Ha ha, Đồ Lục đảo ý mà, bây giờ cũng chẳng qua là một Cảnh Vô Nhai không có bối cảnh gì quản lý.

Nghe nói, mười hai trưởng lão không hề ủng hộ hắn ta, chỉ ngại đây là sắp xếp của Ô Thiệu Tùng, vẫn luôn chưa tìm được lý do kéo hắn ta xuống ngựa.”
Cũng không biết những người này là Giới chủ, Lĩnh chủ nhỏ bé của xó xỉnh nào, bình thường vẫn phải dựa vào Bắc Cung thị tộc của Tam Xuyên giới, Sương Lâm giới.

Thời điểm như hiện tại thì đương nhiên phải nhảy ra nói chuyện cho nhà họ Bắc Cung, giành lấy ấn tượng tốt rồi.
Bởi vì chuyện giành Thánh nữ mấy nghìn năm trước, Đồ Lục đảo và Bắc Cung thị tộc vẫn luôn không qua lại, dù sao thì bây giờ cũng chẳng có người của Đồ Lục đảo ở đây, còn không phải tùy họ nói lung tung.
Nhưng, ba chị em Trùng Minh điểu Vũ Lam giới lại có cách nhìn khác.

Vũ nhân (người có cánh) bọn họ vẫn luôn ở trên Lưu Vân quần đảo trôi nổi giữa không trung, xưa nay rất ít qua lại với người ngoại giới.

Dù sao cũng chẳng phải ai cũng biết bay, kể cả có pháp khí phi hành thì cũng không thể bay cao như thế được.
Hơn nữa, chim mà, đầu chỉ to như hạnh nhân, chẳng có tác dụng mấy, không hiểu lắm về nhân tình thế thái phức tạp, nhìn thấy gì thì thấy chính là thế đó.

Nên là Bạch Trân Trân mở miệng trước tiên, “Nhìn thiếu niên này chẳng qua mười bảy, mười tám tuổi, mấy người đông thế mà lại bắt nạt một mình người ta, đúng là không biết ngượng!”
Giọng nói của nàng ấy trong sáng lại giòn giã, như hoàng oanh xuất cốc, dáng vẻ rất đáng yêu, mang mấy phần ngây thơ.

Mọi người nghe giọng không khỏi quay đầu nhìn, thấy sau lưng nàng ấy có một đôi cánh lớn màu trắng tuyết --- A! Là điểu nhân Vũ Lam giới!
Bạch Trân Trân tiến đến, đỡ Thập Dương dậy, “Em trai nhỏ, không sao chứ?”
Mọi người im lặng.


Em trai nhỏ? Chỉ sợ tuổi của Thập Dương còn lớn hơn cả Vũ Hoàng lão tổ nhà cô đấy! Theo bối phận có khi cô còn phải gọi Thập Dương một tiếng ông nội đi?
Thập Dương nức nở, “Em không sao, chị gái nhỏ.”
Mọi người lại chết lặng, được lắm, một người dám nói, một người dám tin.

Nếu chỉ nói mình việc này, xác thật là Thập Dương vô lại.

Nhưng mọi người đều biết não chim không tốt lắm, nói lý lẽ với bọn họ thì chỉ sợ phải nói đến ba ngày ba đêm cũng chưa rõ ràng.
Hôm nay là ngày quan trọng như thế, tốt nhất vẫn là đừng làm cho mọi việc quá lớn, đỡ bị kẻ rắp tâm bất lương thừa dịp chui vào.

Cái chết của Thánh nữ là đại sự của thế giới tu chân, không mấy người biết đến, nếu thằng nhóc này biết được gì đó lại nói ra thì không tốt.

Thế là Đàm Li đành phải hỏi, “Ngươi muốn thế nào?”
Thập Dương đảo con ngươi ba vòng, đã nảy ra một kế.

Cầu ấy xoa tay, có hơi khó xử, thẹn thùng, nói: “Thật không dám giấu diếm, tôi và Viên Viên đã tự định chung thân rồi, đời này không phải Viên Viên sẽ không cưới, nó cũng không phải tôi thì không gả.

Còn mong Bắc Cung Giới chủ thành toàn, đừng chia rẽ chúng tôi.”
Đàm Li kinh ngạc! Cái gì! Nó chỉ là một con hổ con mà! Đồ cầm thú nhà ngươi! Ngươi không phải là người!
Nhưng nghĩ lại cẩn thận, quả đúng Thập Dương không phải là người.

Lẽ nào đầu óc của kiếm linh cũng không tốt à?
Dường như là để chứng minh tình cảm giữa bản thân và Thương Lan hổ, Thập Dương nhảy hai bước đến trước mặt nó, quỳ rạp xuống đất, sáp đến bên người nó kêu, “Viên Viên? Mau chứng minh tình cảm với vi phu đi!”
Lý Viên Viên ngẩng đầu, chớp mắt -- Sao thế? Bây giờ con thú hai chân này lại còn lăn lộn đến bước đường này hả, muốn tranh ăn với nó?
Thôi đi, thôi đi.
Lý Viên Viên dịch mông, nhường ra một vị trí cho Thập Dương, vùi đầu vào tiếp tục ăn.
Thâp Dương xòe tay, “Thấy chưa, phản ứng của nó đã nói lên tất cả rồi.”
Xưa nay Đàm Li trợ giúp Giới chủ thống trị lưỡng giới, cả trăm nghìn năm nay, chưa bao giờ thấy qua người nào vô liêm sỉ đến thế! Mắt thấy sắc mặt của Giới chủ đã đen như đáy nồi, ông ta vội nói: “Thế sao được! Nó chỉ là một con hổ, các người không có khả năng!” Nói xong, ông ta lại nhận ra là mình nói sai rồi.
Quả nhiên, Thập Dương nói: “Mọi người đều biết, Thương Lan hổ là bán sinh thú với Thánh nữ, là linh thú có thiên phú dị bẩm.

Nếu chăn nuôi thích đáng, không bao lâu là có thể hóa thành hình người.

Tôi đây là kiếm linh Thập Dương kiếm, chẳng lẽ còn không xứng đáng với một tiểu linh thú à? Đúng không, Viên Viên?”
Lý Viên Viên nghe không hiểu cậu ấy đang nói gì, chỉ biết là gọi tên của mình, bất giác trả lời, meoo một tiếng.
Thập Dương nhảy bổ đến, ôm chặt đùi Bắc Cung Từ, “Nhạc phụ đại nhân! Cầu xin người thành toàn cho chúng con mà! Người muốn mang Viên Viên đi cũng không sao! Người dứt khoát mang cả con đi luôn đi, chúng con không thể chia tay được, xin người đấy…..

Con biết người là người tốt, nhất định sẽ không đành lòng chia rẽ chúng con mà, hu hu hu…..” Lau đầy tay bùn đất vào nửa người Bắc Cung Từ.
Anh em sinh ba nhà Họ Tần trừng to mắt cún, ba chị em Trùng Minh điểu bị cảm động bởi tình yêu vượt chủng tộc này, hệt như diễn viên quần chúng do Thập Dương mời đến, che miệng, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
Sắc mặt Tần Nghĩa phức tạp, chỉ số thông minh của vũ nhân có ảnh hưởng đến đời sau không nhỉ?
Lĩnh chủ, gia chủ các giới vây xem giải tán về lều trại của mình trước khi Bắc Cung Từ nổi giận -- Chuồn thôi, chuồn thôi!
Thập Dương ngẩng đầu nhìn hắn ta, “Nhạc phụ đại nhân, người không nói thì con sẽ xem như người nhận con rồi đấy.”
Mạch máu trên trán Bắc Cung Từ giật nảy lên thình thịch.

Đàm Li run rẩy, hai đầu gối đang đánh trống, chúng đệ tử im lặng như gà rù.
Lý Viên Viên a u một tiếng, no rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.