Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 77: Đàn Ông Con Trai Toàn Là Đồ Khốn Nạn!





Ghét bỏ Bắc Cung Từ xong, Lý Do Hỉ sảng khoái cả người, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao bằng ba cái sào mới dậy.
Quả nhiên là liệu pháp châm cứu của Tần Thải Thải có hiệu quả, trước mắt đã có thể nhìn thấy màn sương mờ mịt.

Tần Thải Thải nói: “Hồi phục rất tốt, chắc thêm hai, ba ngày nữa là có thể nhìn được hoàn toàn rồi.

Nhưng mà vẫn phải thích ứng nửa tháng, cả nửa tháng này chỉ có thể ở trong phòng, nếu không thì mắt sẽ bị ánh nắng làm tổn thương.”
Trên đỉnh Tuyết sơn, mặt trời chiếu vào tuyết trắng, quả thật là ánh sáng chói mắt phi thường.

Cho dù người thường không có bệnh mắt mà ở lâu trong vùng tuyết cũng sẽ bị chứng quáng tuyết.
Lý Do Hỉ không thích, “Không thể ra ngoài á? Sẽ làm chậm trễ việc tôi muốn làm.” Lại ôm cánh tay Tần Thải Thải, lắc qua đưa lại làm nũng, “Chị em tốt, lại nghĩ cách đi mà!”
Tần Thải Thải không chịu nổi, thở dài: “Được rồi, tôi nhớ lúc sinh nhật năm ngoái, cha tặng tôi một miếng giao tiêu nhỏ, lấy cái này bịt mắt sẽ không gây trở ngại đến tầm nhìn mà còn có thể không bị ánh sáng làm tổn thương mắt.” Nàng ấy vỗ mu bàn tay Lý Do Hỉ, chỉ xem như là nàng buồn bực mấy ngày nay, muốn ra ngoài chơi, nói: “Tôi phái người đi lấy cho cô.”
“Giao tiêu?” Lý Do Hỉ mò lấy túi giới tử dưới gối ra đưa cho nàng ấy, “Hình như tôi có, cô tìm thử xem.”
Tần Thải Thải cũng không nghĩ nhiều, cho tay vào tìm theo lời Lý Do Hỉ, không tìm thấy.
“Sao có thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là có.” Lý Do Hỉ nhận lấy để lục tìm, bới một lúc lâu rồi lôi ra cả một súc vải to ném trên tháp, “Cảm giác tay hơi giống, cô nhìn thử có phải không?”
Tần Thải Thải hít vào một hơi lạnh, giao tiêu, chí bảo của giao tộc, trị giá vạn kim, thế mà nàng lại có nguyên cả một súc -- Ngất mất, ngất mất! Chẳng trách lúc nãy không tìm được, đổi là người khác thì cũng chẳng ai ngờ!
Tần Thải Thải cạn lời, cái miếng vải bé tí kia còn là thọ lễ người ta tặng cho cha nàng ấy đấy.

Cả một súc vải to đùng này, rốt cuộc Lý Do Hỉ lấy từ đâu ra đây!
Giao tiêu mỏng manh, nửa xuyên thấu, đủ dai, ánh bạc long lanh, lấp lánh lóa mắt hệt như được Chức Nữ lấy sao trên ngân hà rải lên.
Tần Thải Thải nói: “Thế mà cô lại có nhiều đến thế, là do kiến thức của tôi nông cạn rồi.

Nhưng mà để thế này không lãng phí à, vải này may thành quần áo có thể chắn nước, lửa, không ngại nhiệt độ cao và giá rét, còn thích hơn cả bảo ngọc đấy.

Nếu cô mặc thì thân thể cũng có thể khỏe lên nhanh hơn.”
“Thật á!” Lý Do Hỉ vung tay, “Nào, mỗi người một bộ.

Thải Thải, Thập Dương, Viên Viên, còn có Tiểu Phù, mỗi người một bộ.”

Tần Thải Thải vội xua tay, “Không, không, không, tôi không cần, tốn kém quá! Không đáng mà!” Tiểu Phù cũng hận không thể quỳ xuống, vật quý giá thế này, nàng ta cũng không dám muốn.
Vừa đúng lúc Thập Dương ôm hổ đi đến, tai nghe loạn lên một hồi, bất kể thứ gì đều muốn chiếm một suất, “Cái gì, quần áo mới á, em cũng muốn!”
Lý Do Hỉ nhét cả súc vải vào lòng Tần Thải Thải, “Mọi vật phải được lấy ra dùng mới có thể thể hiện được giá trị của nó, đặt ở đây cũng không đẻ trứng được.

Hề hề, tôi biết nữ công của cô rất giỏi, việc này đành nhờ vả cô đấy, đừng từ chối, thật sự không được thì cứ xem như thù lao may quần áo!”
Thập Dương nói: “Đúng thế, chị ấy giữ lại cũng chỉ dùng để lau chân thôi, căn bản không biết hàng họ.”
Tần Thải Thải đành nhận lấy, “Sao có thể chứ, tôi thấy rất nhiều hà bao ở trong phòng được làm rất xinh xảo, nghĩ chắc Thánh nữ cũng cực kỳ am hiểu.”
Lý Do Hỉ nói: “Này, không phải đã nói cô đừng gọi tôi là Thánh nữ à.

Bây giờ tôi mù, không nhìn thấy, cô bớt chút thời gian làm đi mà.”
Bảo Tần Thải Thải gọi mỹ nữ thì thật sự là nàng ấy không gọi được, chỉ có thể tiếp tục gọi a Hỉ.

Nàng ấy cười, ôm giao tiêu đi làm việc.
Lý Do Hỉ lại dặn Tiểu Phù, “Hôm nay ăn lợn sữa quay, làm năm con trước đi.

Lại làm một chậu đá bào như thường lệ, cô xem rồi làm nhé.” Nàng căn dặn cũng chẳng ngượng mồm, dù sao cũng không phải tiêu tiền cả bản thân, cứ xả láng đi,
Tiểu Phù cũng quen rồi, mấy con dê lần trước cũng chẳng thừa tí nào.

Xem ra, Thánh nữ, à không, mỹ nữ đã rất vất vả ở bên ngoài, muốn ăn bù toàn bộ những bữa chưa no trong ba năm này!
Đợi mọi người đi hết rồi, Thập Dương mới nói: “Hôm qua Bắc Cung Từ tìm chị làm gì thế?”
Lý Do Hỉ nói: “Con đường truy thê không lối thoát chứ còn gì nữa.

Nhưng mà yên tâm đi, chị sẽ không để cho gã thực hiện được.”
Thập Dương nói: “Đừng mà! Chị nên giả vờ chấp nhận gã trước đã, sau đó lừa gã, để gã thích chị, sau cùng đồng ý gả cho gã.

Đợi đến ngày đại hôn, chị lại chạy một lần nữa, hung hăng tổn thương trái tim gã, thế mới có thể tạo thành vết thương chí mạng.

Cũng báo thù được cái mũi tên găm vào Kê Vô Trần kia! Càng có thể làm cho mặt mũi của Bắc Cung thị đi quét đất, chẳng phải là đẹp cả đôi đường à!”
Lý Do Hỉ chép miệng khen ngợi: “Đồ xấu xa, em xấu thật đấy.

Nhưng mà chị thích!”
Thập Dương cười hề hề, Lý Do Hỉ lại nói: “Nhưng mà, chị cũng không tin em có lòng tốt như thế, có phải là có âm mưu gì không? Nhanh khai thật ra đây!”
Thập Dương xoa tay, ngồi xuống bên cạnh nàng, “Vẫn không thể giấu được chị.”
Lý Do Hỉ tò mò, “Em có việc thật?”
Thập Dương khẽ nói: “Thật ra, lần trước em đi tìm chị, lúc ở Vạn Tùng lâm thì có một cảm giác quái lạ, không thể nói rõ được, chính là một loại cảm giác không hiểu ra sao lại quen thuộc, hấp dẫn, làm cho lòng em ngứa ngáy.

Mấy hôm nay em lặng lẽ đi xem mấy lần, nhưng mà chỗ sâu bên trong Vạn Tùng lâm được bảo vệ nghiêm ngặt, còn có kết giới, em không vào được.

Nghe nói, trừ Bắc Cung Từ, chỉ có Thánh nữ và bán sinh thú mới có thể ra vào nơi đó.

Hoặc khi Thánh nữ đại hôn, khi tế điển mới mở ra một lát…..”
Lý Do Hỉ cau mày, “Còn có việc này? Em cứ phải vào à?”
Thập Dương nói: “Muốn vào vô cùng! Mấy ngày này em ăn không ngon, ngủ không yên, đêm còn nằm mơ kỳ lạ nữa.

Chị không hiểu đâu, thật sự là cảm giác rất kỳ lạ, như bị mê hoặc ý!”
Lý Do Hỉ liếc trắng mắt -- Ha, em ăn không ngon? Mấy con dê nướng toàn bón cho chó ăn chắc.

Không biết là nghĩ đến cái gì, nàng lại thần thần bí bí nói: “Em… không phải là tư xuân đấy chứ? Mộng xuân rồi?”
“Chị biến đi!” Thập Dương tức giận, “Nói linh tinh gì đấy!”
Lý Do Hỉ bĩu môi -- Thẹn quá thành giận, ha ha.
Thập Dương nghĩ ngợi, lại nói: “Nói thật cho chị biết, thật ra, em vẫn luôn rất hiếu kỳ về lai lịch của chính mình.

Chẳng có một kiếm linh nào trong khắp trời đất này giống em cả, hoặc là nói, em hoàn toàn không giống họ.
Họ đều là sống ở trong kiếm, rời kiếm quá lâu sẽ thấy mệt mỏi.


Nhưng mà em thì không, mà sao dùng máu của em để tế kiếm thì kiếm còn ngược lại ý, biến thành càng lợi hại hơn.

Nếu em bị thương thì uy lực của kiếm nên giảm đi mới đúng.

Chị không thấy thể chất của em rất đặc thù à? Ô Thiệu Tùng luyện ra em thế nào cơ chứ?”
Lý Do Hỉ chưa từng thấy kiếm linh nào khác, nhưng nghe cậu ấy nói như vậy cũng không khỏi nghiêm túc hẳn lên, “Em đang nói, em thấy lai lịch của em có liên quan đến Vạn Tùng lâm?”
Lý Do Hỉ im lặng suy nghĩ, xem cách làm của Ô Thiệu Tùng kết hợp với các sự việc xảy ra trước đây, nói không chừng là có liên quan thật! Có thể nói, mỗi bước sắp xếp của Ô Thiệu Tùng đều lồng vào nhau.

Lẽ nào, trừ thân phận Thánh nữ ra, còn có cái gì khác cong cong vẹo vẹo trong đó sao?
Nếu nói như thế, thật sự là Bắc Cung thị làm cho người ta mong đợi ngập tràn đấy!
Lý Do Hỉ nói: “Thể chất của em à, công nhận, chỉ bằng lượng cơm em ăn thì chắc chắn kiếm linh bình thường không thể sánh nổi.

Mặc dù chị không biết là vì sao, nhưng chị vẫn phải nói, nếu mà có bất ngờ xảy ra, biến giả thành thật thì làm thế nào, chị không hề muốn gả cho Bắc Cung Từ.

Không còn cách nào khác à?”
Thập Dương xoa tay như ruồi: “Việc này phải có hai người chúng ta phối hợp mới được.

Đương nhiên em đã chuẩn bị hai phương án cho chị.

Cách còn lại ý mà, phải xem chị có đồng ý không.”
Lý Do Hỉ nghiêng đầu đợi cậu ấy làm văn, Thập Dương nói: “Chính là em sẽ đóng giả Bắc Cung Từ để đi vào, nhưng mà bắt buộc cần một đồ vật gì bên người gã thì mới có thể đảm bảo biến ra dáng vẻ của gã mà không lộ dấu vết.

Nếu chị quyến rũ gã lên giường, em sẽ có thể tranh thủ gã nới lỏng cảnh giác mà trộm một bộ quần áo của gã, thần không biết, quỷ không hay.”
Lý Do Hỉ cười, “Em biết em đang nói gì không?” Nàng nhanh nhẹn đạp cậu ấy một phát xuống giường, “Sao em không đi mà quyến rũ gã lên giường đi!”
Thập Dương ngồi bệt dưới đất, hơi tủi thân, “Vấn đề là gã không có hứng thú với em mà!”
Lý Do Hỉ lấy tay ôm trán -- Thôi đi, không tức giận, không tức giận, tức giận hại thân thể.

Hồi lâu sau, nàng mới vẫy tay gọi Thập Dương, “Em qua đây.”
Thập Dương đưa lỗ tai đến gần, Lý Do Hỉ thì thầm với cậu ấy.

Nghe xong một hồi, ánh mắt cậu ấy không khỏi sáng lên, “Thế này có thể được không? Nhỡ đâu không được thì sao?”
Lý Do Hỉ nói: “Thử xem mà! Dù sao cũng chẳng tổn thất gì.

Vừa đúng lúc chị cũng muốn dạy dỗ gã!”
Thập Dương gật đầu, “Được!”
Ăn cơm xong, Lý Do Hỉ nằm trên giường, vuốt ve cái bụng tròn vo, trước mắt có chút ánh sáng nhàn nhạt, nàng không ở yên một chỗ được nữa, nhất định phải tìm chút việc để làm mới thoải mái.
Tần Thải Thải đo đạc cho mỗi người, hứng trí bừng bừng may quần áo.

Lý Do Hỉ nghỉ ngơi một lúc, đi qua đi lại trong phòng, sờ soạng bên trái, mò mẫm bên phải, tìm linh cảm cho trận đánh ác liệt sắp tới.

Tiểu Phù nắm tay nàng ở bên cạnh, chỉ sợ nàng va vào đâu, đụng vào đâu.
Đầu tiên là một cái hộp đầy quả bóng lông được lôi từ gầm giường ra, Lý Viên Viên vừa nhìn thấy thì mạnh mẽ nhảy bổ đến, rúc đầu vào hộp, bóng đầy màu sắc bị đổ ra, lăn đầy sàn.

Nó chạy đến bên này, chạy sang bên kia, cái đầu nhỏ xoay đi xoay lại, cũng không biết nên chơi quả bóng lông nào.
Sau đó là một cái hòm lớn đầy búp bê hổ, gậy trêu mèo gắn chuông nhỏ.

Tiều Phù ngồi xổm nhặt mấy quả bóng bằng lông, Lý Viên Viên thì vui đến hỏng cả người, nhảy lên nhảy xuống.
Tiểu Phù nói: “Mấy đồ chơi của Thương Lan thú này đều là do người làm lúc trước, làm rất nhiều đấy, nó không chơi hết.

Nhưng từ sau khi người đi rồi, mấy đồ chơi này cũng đều được cất đi, chẳng ai chơi nữa.

Lúc thời tiết đẹp, Tiểu Phù cũng mang ra ngoài phơi nắng, mỗi ngày đều dọn dẹp trong phòng thật sạch sẽ, chỉ ngóng trông người có thể trở lại sớm một chút…..”
Lý Do Hỉ sờ đầu nàng ta, an ủi, nói: “Tôi nhớ là cô từng nói trước đây tôi đã vẽ rất nhiều tranh, thêu rất nhiều hà bao, đúng không?”
Tiểu Phù lặng lẽ lau nước mắt, dắt nàng vào thư phòng, lấy một hộp to đầy hà bao, và một cuộn tranh rất lớn từ trong tủ ra.
Lý Do Hỉ tiện tay lấy một cái hà bao đưa lên mũi ngửi, là hương gỗ nhàn nhạt, cũng rất thích hợp cho Bắc Cung Từ dùng.


Sờ loạn một hồi, mỗi cái hà bao đều thêu hoa văn khác nhau, mùi hương thì đều như nhau.
“Yêu sâu phết đấy.” Nàng trêu ghẹo.

Cuộc sống của Lâm Nguyệt ở chỗ nào cũng đủ nhàm chán thật.

Không phải thêu hoa, vẽ vời, thì là viết nhật ký, cho hổ ăn.

Đáng tiếc cho cô nương dịu dàng, hiền lành như thế mà lại không có ai thích.

Đàn ông, con trai, toàn là đồ khốn nạn!
Tiểu Phù bĩu môi, “Còn không phải là vẫn chưa tặng đi à.”
Lý Do Hỉ cười, đứng dậy, vỗ tay một cái, chỉ huy, “Chuyển hết đống này đến bên cạnh giường tôi đi.

Hai ngày nữa mắt tôi khỏi rồi sẽ dùng đến ngay lập tức.”
Tiểu Phù ngẩng đầu hỏi: “Dùng làm gì ạ?”
Lý Do Hỉ nói: “Ngoan, mấy ngày nữa cô sẽ biết.”
Đến buổi tối, Bắc Cung Từ lại đến rồi.
Mấy ngày gần đây, tối nào hắn ta cũng thừa dịp nàng ngủ rồi mới lén lút đến.

Nhưng không dám gọi nàng dậy, chỉ có thể thu lại hơi thở, đứng nhìn từ xa.

Nhất cử nhất động của nàng đều được Đàm Li báo cáo riêng cho hắn.

Ăn gì, làm gì, tình trạng thân thể thế nào, mắt khôi phục ra sao.
Cứ như đang muốn đền bù hết sự vắng vẻ của những năm qua.
Quan sát mấy ngày, hắn ta phát hiện, xác thật là nàng không giả vờ, trước mặt, sau lưng đều là một dáng vẻ.

Khẩu vị cũng tốt cực kỳ, nghe phòng bếp nói, hôm nay lại ăn năm, sáu con lợn sữa quay…..
Từ đầu đến cuối, hắn ta đều không tin được Lâm Nguyệt đã chết thật rồi.

Hắn luôn cho rằng nàng ấy chỉ bị đả kích, thất vọng đến cực điểm, đang lúc đau lòng mới xảy ra biến hóa trong tính cách.

Cũng có khả năng là nàng ấy bị tên ma đầu trong thân thể kia mê hoặc, xóa bỏ trí nhớ, để nàng ấy tưởng mình là một người khác, lừa nàng trèo đèo lội suối đi tìm uế thân.
Khi ở Tinh Trần giới, Tiều Vân sơn, tên Hứa Dực kia cũng nói nàng từng bị ốm một hồi, lúc tỉnh lại thì đã thay đổi, nói cái gì mà nhất thể song hồn.

Hắn ta cũng không muốn truy cứu nguyên nhân, kết quả, loại nào cũng sẽ làm hắn dễ chấp nhận hơn là sự thật.
Con người chính là như thế, lúc có thì không thấy gì, mất đi rồi mới biết hối hận.

Tục gọi là phạm tiện.
Lòng bàn tay nàng còn đang quấn băng, cái bàn nhỏ đầu giường có đặt một con dao găm, vết màu còn chưa khô.
Bắc Cung Từ thở dài không tiếng động, cầm tay nàng lên, rót linh khí vào chữa thương cho nàng.

Chỉ là vì tên ma đầu kia, thật sự đáng giá để nàng làm thế này sao? Mới quen biết được bao lâu mà đã thích y như thế rồi, cam nguyện lấy máu hiến ma.
Lâm Nguyệt, nếu bây giờ tôi bắt đầu đối xử tốt với nàng, nàng sẽ tha thứ cho tôi chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.