Giải Mã 1995050523

Chương 3



“Em gái R, em ở tầng mấy? Làm thế nào chúng ta có thể gặp nhau?”  
Trước khi lên đường, tôi đã gửi tin nhắn cho em gái R trong nhóm.
Khi gần đến nơi, em R trả lời tin nhắn của chúng tôi: “Em ở tầng 19, phòng 1903. Hãy mau đến đón em với. Căn hộ này đáng sợ đến mức em không dám ra ngoài trong vài ngày.”  
Nhóm người chúng tôi nhanh chóng đến căn chung cư mà em gái R nhắc đến. Đây là một khu chung cư cũ, mặt ngoài có tường vuông màu trắng theo phong cách những năm 1990.  
Ngay khi tiến vào, tôi cảm giác ở đây có điều gì đó rất kỳ lạ. Bên ngoài khu chung cư quá cũ và như đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.   
Nếu không phải địa chỉ mà em gái R gửi ở đây, tôi đã nghĩ đây là một tòa nhà bỏ hoang.   
Ấy nhưng, khi bước vào bên trong, chúng tôi thấy lối trang trí rất mới mẻ. Mặc dù vẫn là phong cách cũ của những năm 1990, với cái gọi là tường gỗ nhưng có vẻ như nó được trang trí đặc biệt theo phong cách cổ điển. Nước sơn trên đó còn rất mới, không có dấu hiệu bị hư hỏng theo thời gian.  
Thập Ngũ vỗ vai tôi, chị Lệ nhiếp ảnh gia nói khẽ:  “Rõ ràng ở đây có gì đó rất kì lạ. Làm sao mà một ngôi nhà mà bên ngoài và bên trong đối lập nhau hoàn toàn?  
Chúng tôi cũng hoàn toàn đồng tình với quan điểm ấy.  
Chỉ là, chúng tôi không thể nói với 3 người kia rằng cuộc thám hiểm này là do sơ suất của bên chương trình được.  
Tuy nhiên, sau khi chúng tôi bước vào căn hộ, một vài người vào bình luận ngay trên phòng trực tiếp:   “Thật kỳ lạ. Tôi nhớ rằng bạn đang bước vào một tòa nhà bị bỏ hoang mà nhỉ.”  “Không phải nó đã bị bỏ hoang và không ai được phép vào sao?”  
Trong đây sóng rất yếu, mạng chập chờn và chúng tôi không thể thấy được bình luận nữa.  
Chúng tôi nhấn nút thang máy ở tầng 19 với hy vọng có thể trực tiếp tìm thấy em gái kia.  
Nhưng, khi thang máy dừng lại, là ở tầng thượng của tầng hai mươi.  
Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, chúng tôi liền thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở. Cô ấy quay lưng về phía chúng tôi, đầu lắc lư liên tục, như thể đang lắc theo giai điệu nào đó. Chúng tôi nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ, nhưng cô ấy lại nói một điều gì đó rất nham hiểm:  “Các con à, đừng nói chuyện với người lạ nhé.”  
Giây tiếp theo, người phụ nữ nhảy thẳng từ tầng thượng của tòa nhà xuống.  
Chúng tôi vội vàng chạy tới, Tiểu Kiều vừa liếc nhìn liền hét lên chói tai.
[Người phụ nữ rơi xuống ban công cách đó vài tầng - và bị thanh thép xuyên qua cơ thể!!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.