Giải Mã Mê Cung

Chương 35



- Cái đó giải thích mọi chuyện. - Minho nói.

Thomas đang đứng bên cạnh thằng bé ở trên miệng Vực, nhìn chằm chằm vào khoảng không xám xịt. Không có dấu hiệu của bất kỳ cái gì, kể cả ở bên trái, bên phải, bên trên, bên dưới lẫn phía trước mặt, theo những ghi nhận của mắt nó. Không có gì ngoài sự trống rỗng.

- Giải thích cái gì? - Thomas hỏi.

- Ta đã tận mắt chứng kiến ba lần rồi. Có chuyện gì đó lạ lắm.

- Phải đấy. - Thomas biết mình đang nói tới chuyện gì, nhưng vẫn chờ nghe lời giải thích của Minho.

- Con Nhím chết mà tớ đã thấy, nó cũng chạy lối này, và không bao giờ quay lại hoặc tiến vào sâu trong Mê cung. Rồi mấy cái con quỷ sứ mà ta đã lừa cho nó lao xuống Vực.

- Lừa à? - Thomas nói - Có lẽ đó chẳng phải quả lừa to tát gì.

Minho tư lự nhìn nó.

- Hừm, dù sao thì, giờ là con này. - Thằng bé chỉ tay về phía vực thẳm. - Không còn nghi ngờ gì nữa. Bằng cách nào đó bọn Nhím sầu có thể rời khỏi Mê cung theo lối này. Như một màn ảo thuật, cũng tương tự chuyện mặt trời biến mất tăm.

- Nếu chúng có thể ra ngoài bằng cách này, - Thomas thêm vào, tiếp tục mạch suy luận của Minho, - thì chúng ta cũng làm được. - Một làn sóng kích động rần rật chạy qua người nó.

Minho bật cười.

- Lại muốn đi vào chỗ chết nữa rồi. Cậu muốn ôm cổ bọn Nhím sầu đi chơi à?

Hy vọng của Thomas chùng xuống.

- Còn ý kiến nào hay hơn không?

- Từ từ cái đã, Đầu xanh ạ. Ta hãy nhặt lấy vài hòn đá và kiểm tra chỗ này xem. Chắc phải có một lối ra được che giấu ở đâu đó.

Thomas giúp Minho lần tìm những viên đá nhỏ trong các góc tường và khe nứt của Mê cung. Hai đứa kiếm được nhiều đá bằng cách dùng ngón tay moi các khe tường để làm các mảnh đá vụn rơi xuống đất. Khi đã có một đống đá kha khá, Thomas và Minho di chuyển chỗ đá tới mép vực và ngồi xuống, thả chân đong đưa trên miệng Vực. Thomas nhìn xuống dưới, không thấy gì khác ngoài một màu xám. Minho rút cuốn sổ và cây bút ra, đặt xuống đất bên cạnh mình.

- Được rồi, chúng ta sẽ ghi chú lại tỉ mỉ. Và ghi nhớ nó trong cái đầu của cậu. Nếu có một kiểu ảo ảnh quang học nào đó để che giấu lối ra, thì tớ không muốn là người làm hỏng chuyện khi đứa đầu tiên thử nhảy vào trong đó.

- Cái đứa đó nên là Trang chủ của nhóm Tầm đạo sinh. - Thomas pha trò để che giấu nỗi sợ hãi của mình. Nó toát mồ hôi khi phải ngồi gần sát với cái nơi mà bọn Nhím sầu có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. - Và cậu sẽ cần một sợi dây thật bền chắc để tóm lấy.

Minho nhặt một hòn đá.

- Ừ. Được rồi, chúng ta hãy luân phiên ném đá ra ngoài kia, theo đường dích dắc tới lui. Nếu có một lối ra màu nhiệm, thì hy vọng là nó cũng có tác động được lên đá và làm chúng biến mất.

Thomas nhặt một hòn đá, rồi thận trọng ném sang trái, ngay trước chỗ bức tường bên trái của hành lang chấm dứt trên mép Vách đá. Viên đá xù xì rơi xuống, rơi xuống mãi rồi biến mất vào trong khoảng không màu xám.

Tới lượt Minho. Thằng bé ném hòn đá ở vị trí xa hơn khoảng ba mươi xen-ti-mét so với Thomas. Hòn đá cũng rơi xuống rất sâu bên dưới. Thomas ném một hòn đá khác, xa hơn hòn đá thứ hai ba mươi xen-ti-mét. Rồi lại đến Minho. Các hòn đá đều rơi xuống rất sâu. Thomas lại ném… Chúng cứ thế tiếp tục cho tới khi điểm rơi của các viên đá tạo thành một đường thẳng dài khoảng ba mét sáu vươn ra từ mép vực, rồi dịch mục tiêu sang phải tầm ba mươi xen-ti-mét và bắt đầu luận phiên ném đá vào các điểm từ xa đến gần.

Tất cả các hòn đá đều rơi. Thêm một đường nữa được vạch từ gần ra xa, rồi một đường từ xa về gần. Tất cả đều rơi xuống. Hai đứa đã ném hết khu vực bên trái, bao quát một tầm nhảy của bất cứ người nào hay bất cứ vật gì. Nỗi chán nản của Thomas tăng dần theo mỗi lần ném, cho tới khi nó trở thành một cục ngán ngẩm bự chảng.

Nó không khỏi tự trách mình. Đây đúng là một việc ngớ ngẩn.

Rồi hòn đá tiếp theo của Minho biến mất.

Đó là chuyện lạ lùng và khó tin nhất mà Thomas từng chứng kiến.

Minho đã ném một hòn đá khá to rơi ra từ trong khe tường. Và Thomas cũng đã dõi mắt nhìn theo, với cùng một sự tập trung mà nó đã dành cho từng viên đá từ nãy tới giờ. Sau khi rời khỏi tay Minho, hòn đá đã vạch một đường thẳng gần như trùng khớp với đường trung trực của Vực, và rơi xuống khoảng không bên dưới. Rồi nó đột ngột biến mất, như thể đã rơi qua một đám sương mù hay mặt nước vậy. Một giây trước nó còn rơi, một tích tắc sau nó đã mất tăm.

Thomas không còn lời nào để nói.

- Trước đây tụi này cũng từng ném vài thứ xuống Vực. - Minho nói. - Sao lại có thể bỏ qua chuyện này? Chưa bao giờ nhìn thấy cái gì biến mất như vậy. Chưa bao giờ.

Thomas húng hắng ho, cổ họng khô khốc.

- Làm lại cái coi. Biết đâu chỉ là do toét mắt hay gì đấy thì sao.

Minho ném lại vào điểm mà hòn đá vừa biến mất. Và một lần nữa, viên đá đang rơi bỗng mất tăm.

- Chắc là những lần quăng ném hồi lúc trước, các cậu đã không nhìn kỹ. - Thomas nói. - Ý tôi là, khi cậu không chờ đợi chuyện này xảy ra, thì cậu hơi đâu mà nhìn kỹ, đúng không?

Chúng tập trung ném số đá còn lại vào điểm đó và rộng dần ra chung quanh. Trước con mắt ngỡ ngàng của Thomas, chỗ các hòn đá mất hút có vẻ chỉ rộng chừng một hoặc hai mét vuông.

- Chẳng trách tụi này bỏ qua nó. - Minho nói trong lúc cấp tốc ghi chú lại vị trí, kích thước và cố vẽ một cái sơ đồ chính xác nhất có thể. - Hơi nhỏ đó.

- Nó chỉ vừa đúng bằng kích thước của bọn Nhím sầu mà thôi. - Thomas vẫn đang nhìn chăm chăm vào cái lỗ tàng hình lơ lửng kia, cố gắng ghi nhớ vào trong đầu khoảng cách và vị trí của nó. - Và khi bọn chúng chui ra, thì chỉ cần bám vào thành miệng lỗ rồi nhảy lên Vực. Khoảng cách chẳng xa xôi mấy. Nếu tôi có thể nhảy thì chúng cũng có thể dễ dàng làm được.

Minho vẽ nốt sơ đồ rồi nhìn cái lỗ.

- Sao có thể như vầy được ta? Tụi mình đang thấy cái gì đây?

- Như cậu nói đấy, đây không phải là ma thuật gì cả. Chắc nó cũng giống như việc bầu trời ngả màu xám chì kia. Một dạng ảo ảnh quang học, hoặc một kỹ thuật giả lập hình ảnh ba chiều để che giấu cái cửa thoát. Toàn bộ nơi này là một trò bịp bợm. - Và Thomas phải công nhận rằng người ta đã làm khá thành công. Nó rất muốn biết những bí mật công nghệ đứng sau tất cả những trò này.

- Bịp bợm hả, cậu nói đúng rồi đó. Ta đi thôi. - Minho đứng dậy, khoác ba lô lên vai. - Ta nên thực hiện càng nhiều cuộc thám hiểm mê cung càng tốt. Cùng với bầu trời giả kia, có lẽ những thức kỳ lạ khác cũng đã diễn ra. Tối nay chúng ta sẽ kể chuyện này với Alby và Newt. Không biết chuyện này giúp ích được gì, nhưng ít ra tụi mình cũng biết được cái đám Nhím sầu chết bằm kia đã đi đâu.

- Và từ đâu đến, có lẽ vậy. - Thomas nói trong lúc nhìn lần cuối cái lỗ bí mật. - Lỗ sầu.

- Tên hay đó. Đi thôi.

Thomas thừ người ngồi quan sát, chờ đợi Minho nhúc nhích. Nhiều phút trôi qua trong yên lặng, khiến Thomas nhận ra thằng bé cũng đang bất ngờ không kém mình. Cuối cùng, không nói không rằng, Minho quay lưng bước đi. Thomas miễn cưỡng làm theo và hai đứa chạy vào trong Mê cung xám xịt.

Ngoài lỗ sầu thì Thomas và Minho không thấy gì khác, vẫn chỉ những bức tường phủ dây thường xuân.

Thomas lãnh nhiệm vụ chặt dây và ghi chú. Nó gặp nhiều khó khăn trong việc ghi nhận những thay đổi của Mê cung so với ngày hôm trước, nhưng Minho thì không cần nghĩ ngợi gì cũng có thể chỉ ra những chỗ mà các bức tường đã dịch chuyển. Khi đi đến điểm tận cùng và phải trở về, Thomas cảm thấy một sự thúc đẩy gần như không thể kiểm soát nổi khiến nó muốn dẹp mọi chuyện và ở lại ngoài này, đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Dường như Minho cũng cảm thấy điều đó, nên thằng bé đặt tay lên vai Thomas nói:

- Chưa đâu, bồ tèo. Chưa phải lúc.

Và thế là cả hai quay lại.

Tâm trạng u ám bao trùm lên toàn bộ Trảng, một điều dễ hiểu khi mọi thứ đều xám xịt. Ánh sáng mờ đục kể từ khi mọi người thức dậy vẫn không thay đổi, và Thomas tự hỏi không biết liệu có chuyển biến gì mới từ giờ cho đến tối hay không.

Ngay khi hai đứa băng qua Cửa Tây, Minho đi thẳng tới phòng mê đồ.

Thomas rất ngạc nhiên. Nó cứ ngỡ đó là việc cuối cùng mà hai đứa cần làm.

- Cậu không muốn kể ngay cho Newt và Alby về Lỗ sầu à?

- Nè, tụi mình vẫn là Tầm đạo sinh, - Minho đáp, - và có công việc của mình. - Thomas vừa theo Minho qua cánh cửa sắt của căn nhà xây bằng bê tông thì thằng bé quay lại, nở một nụ cười uể oải. - Nhưng được thôi, chúng ta sẽ làm lẹ làng cho xong việc rồi đi nói chuyện với mấy người đó.

Khi chúng đi vào, các Tầm đạo sinh khác đã có mặt ở trong phòng, đang vẽ lại các mê đồ. Không ai nói tiếng nào, dường như đề tài bàn tán về bầu trời đã cạn kiệt. Sự tuyệt vọng bao trùm trong căn phòng làm cho Thomas cảm thấy như đang lội qua một bãi lầy. Nó biết mình lẽ ra cũng đã xuống tinh thần như vậy, nhưng nó đang quá kích động. Nó chỉ muốn biết ngay lập tức phản ứng của Newt và Alby khi nghe chuyện Vực.

Thomas ngồi xuống bàn vẽ sơ đồ Mê cung ngày hôm nay dựa vào trí nhớ và các ghi chú. Minho nhìn qua vai nó, điều chỉnh những điểm cần thiết.

- Tôi nghĩ đoạn này dừng lại ở đây, chớ không phải ở đó… Cẩn thận với tỉ lệ… Vẽ cho thẳng thớm coi huynh. - Thằng bé đúng là lắm chuyện, nhưng hữu ích, và chỉ mười lăm phút sau khi vào phòng, Thomas đã có thể chiêm ngưỡng công trình của mình. Trông nó cũng đẹp ngang ngửa với những tấm mê đồ khác.

- Không tệ, - Minho nói, - đối với một Đầu xanh.

Thằng bé đứng dậy đi đến rương của khu vực Một và mở nắp. Thomas quỳ xuống cạnh rương, lấy mê đồ của một ngày trước đó và giơ nó lên bên cạnh tấm vừa vẽ.

- Tôi phải tìm gì đây? - Nó hỏi.

- Mẫu thức. Nhưng quan sát mê đồ của hai ngày không nói lên được gì nhiều. Cậu cần phải nghiên cứu nhiều tuần lễ, tìm ra các mẫu thức, bất cứ cái gì. Tôi biết là ở đây có một điều gì đó có thể giúp ích cho chúng ta. Chỉ là chưa tìm được thôi. Bó tay hoàn toàn.

Thomas thấy có cái gì đó bứt rứt ở trong đầu, y hệt như cảm giác của lần đầu tiên đặt chân vào đây. Các vách tường của Mê cung, những sự di chuyển. Các mẫu thức. Những đường thẳng đó, liệu chúng có gợi nên một dạng sơ đồ hoàn toàn khác hay không? Có dẫn tới một cái gì đó hay không? Thomas cảm thấy như mình đã thiếu mất một manh mối rõ ràng.

Minho vỗ vai Thomas nói:

- Cậu vẫn có thể quay lại và nghiên cứu tiếp sau bữa tối, sau khi chúng ta đã nói chuyện với Newt và Alby. Đi thôi.

Thomas đặt hai tờ giấy trở lại vào trong rương rồi đóng nắp, thấy bực mình trước cảm giác không thoải mái trong lòng. Nó giống như một cái gai đâm vào sườn. Những bức tường chuyển chỗ, các đường thằng, những mẫu thức… Chắc chắn phải có một câu trả lời.

- Thôi được, ta đi nào.

Hai đứa vừa bước ra ngoài và nghe tiếng cánh cửa sắt đóng lại một cái rầm sau lưng, thì Newt cùng Alby xuất hiện, mặt không vui. Sự hào hứng của Thomas lập tức chuyển thành lo lắng.

- Nè, - Minho lên tiếng, - tụi này vừa mới…

- Nói luôn ra đi.- Alby ngắt lời. - Không thể phí thời gian được. Tìm thấy gì rồi? Có gì mới không?

Minho hơi khựng lại trước kiểu nói năng khó nghe đó, nhưng khuôn mặt của nó có vẻ hoang mang nhiều hơn là tức giận.

- Rất vui được gặp các cậu. Đúng rồi, tụi này đã tìm thấy một thứ.

Lạ lùng là Alby trông có vẻ khá thất vọng.

- Vì cái nơi chết tiệt này sắp tiêu tùng rồi. - Thằng bé liếc nhìn Thomas bằng một ánh mắt nháng lửa, như thể tất cả là lỗi của Thomas.

Nó bị cái gì vậy kìa? Thomas thầm nghĩ, nỗi tức giận bắt đầu bùng lên. Chúng đã bỏ bao nhiêu công sức ra suốt cả ngày, và đây là lời cảm ơn sao?

- Ý cậu là sao? Lại chuyện gì nữa đây?

Newt vừa hất đầu về phía chiếc Hộp vừa trả lời:

- Hôm nay không có đồ tiếp tế. Trong suốt hai năm, tuần nào nó cũng giao đồ một lần, đúng ngày đúng giờ. Nhưng hôm nay thì không.

Cả bốn đứa nhìn ra chỗ hai cánh cửa sắt nằm trên mặt đất. Dường như đối với Thomas có một màn tối đang trùm lên đó, thẫm hơn bầu không khí xám xịt đang bao quanh mọi vật.

- Ôi trời, giờ thì chúng ta sắp chết cả đám. - Minho nói, phản ứng của thằng bé cảnh báo cho Thomas về mức độ u ám của tình hình hiện tại.

- Cỏ cây không có mặt trời, - Newt nói, - đồ tiếp tế trong Hộp cũng không có. Phải, chúng ta chết đến nơi rồi.

Alby khoanh tay lại, trừng mắt nhìn cái Hộp, như thể muốn dùng tinh thần để bắt nó mở ra. Thomas hy vọng là thằng bé không tiết lộ những gì đã nhìn thấy trong quá trình Biến đổi, hoặc là bất cứ điều gì có liên quan tới nó. Đặc biệt là lúc này.

- Nè, dù sao thì, - Minho nói tiếp, - chúng tôi đã khám phá ra một chuyện lạ.

Thomas chờ đợi, hy vọng rằng Newt và Alby sẽ có một phản ứng tích cực trước cái tin mới, hay thậm chí là cung cấp thêm thông tin để làm sáng tỏ bí mật.

Newt nhướng mày hỏi:

- Cái gì?

Minho mất ba phút để giải thích, bắt đầu bằng vụ theo dõi con Nhím sầu, và kết thúc bằng kết quả của trò ném đá.

- Chắc là cái lỗ đó phải dẫn tới chỗ mà… các cậu biết đấy… tụi Nhím sầu ở. - Minho kết luận.

- Lỗ sầu. - Thomas thêm vào. Ba đứa kia khó chịu nhìn nó, như thể nó không có quyền mở miệng. Nhưng đây là lần đầu tiên nó không cảm thấy quá tệ khi bị đối xử như một Đầu xanh.

- Phải đi xem cái chỗ chết bằm đó mới được. - Newt nói, rồi thi thầm tiếp. - Thật khó tin.

Thomas hoàn toàn đồng ý.

- Không hiểu tụi mình còn có thể làm được gì. - Minho nói. - Ta có thể xây một cái gì đó để bịt kín cái hành lang mê cung đó lại.

- Không thể, - Newt đáp, - mấy con quỷ đó biết leo tường, cậu quên rồi hả? Không có gì mà chúng ta xây nên có thể chặn chúng lại được.

Tiếng nhốn nháo ở phía bên ngoài của Trang ấp làm chúng bỏ lửng câu chuyện. Một nhóm trảng viên đang đứng ngoài cửa trước của căn nhà, la hét ầm ĩ. Chuck cũng có mặt trong đám người, khi nhìn thấy Thomas và ba người kia, thằng nhóc liền chạy lại, mặt kích động. Thomas chẳng biết lúc này còn chuyện điên rồ nào có thể xảy ra nữa hay không.

- Có chuyện gì vậy? - Newt hỏi.

- Chị gái tỉnh lại rồi! - Chuck la lên. - Chị gái đã tỉnh lại rồi!

Ruột gan Thomas xoắn lại. Nó ngã người, tựa vào vách tường của phòng mê đồ. Đứa con gái. Con bé đã nói trong đầu nó. Nó chỉ muốn vùng chạy trước khi chuyện đó xảy ra lần nữa.

Nhưng đã quá trễ.

Tom ơi, tớ không biết mấy người này. Đến giúp tớ với! Tất cả đang phai nhạt dần… Tớ đang quên dần mọi chuyện, ngoại trừ cậu… Tớ phải nói chuyện với cậu! Nhưng mọi thứ đang mất dần…

Thomas không thể hiểu được bằng cách nào con bé đã lẻn vào trong đầu nó.

Sau một lúc ngừng lời, Teresa nói tiếp một câu kỳ lạ.

Mê cung là một mật mã, Tom ạ. Mê cung là một mật mã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.