Giải Mộng

Chương 102: Mộng yểm chi mộng 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lâm Tùy Ý vĩnh viễn không thể tưởng tượng được mình sẽ làm ra hành vi vớ vẩn dạy mộng yểm giải mộng.

Có lẽ do quá mê man, như đứa cháu gái cố gắng lăn lộn muốn cho bà cuộc sống tốt hơn, xem “cho bà cuộc sống sung sướng” là mục tiêu, cháu gái vất vả làm mọi thứ vì đạt được mục tiêu. Trước khi đạt được mục tiêu, bà ngoại không còn nữa, nhưng “cố gắng lăn lộn” vẫn chống đỡ cô. Ngay khi hoàn thành “cố gắng lăn lộn”, cháu gái không biết tiếp theo nên làm gì.

Trước đây Lâm Tùy Ý cũng có mục tiêu, cậu muốn giải mộng muốn giải tình kiếp. Sau này tình kiếp chưa giải, bản thân không thể tiếp tục giải mộng, liền toàn tâm toàn ý giúp Lâu Lệ.

Đáng tiếc, cái gì cậu cũng không làm đến nơi đến chốn.

Cậu không biết kế tiếp mình nên làm gì, có thể do quá mê man, từ tận đáy lòng kháng cự sự mê man này, mới bị quỷ ám mà muốn dạy mộng yểm giải mộng.

Nhưng mộng yểm không chịu.

Lâm Tùy Ý muốn nổi điên, mộng yểm không chịu hùa theo. Đây không phải việc mộng yểm cần làm.

Lâm Tùy Ý thay áo choàng xanh, trước kia cảm thấy loại quần áo này quá lòe loẹt, không giống đạo sĩ. Hiện tại có đồ đệ, cần trang trọng một chút.

Cậu sửa sang một lượt sách vở liên quan giải mộng, tách riêng sách thông dụng dễ hiểu và sách tối nghĩa, dự định dạy từ thứ đơn giản nhất.

Lâm Tùy Ý đặt chồng sách trên bàn trà, là nơi sinh thời Lâu Lệ ngồi làm bài tập.

Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn mộng yểm.

Mộng yểm: “…”

Tuyệt đối không!

Nó đến gần, là bộ dáng Lâu Lệ 25 tuổi. Sau đó xé sách trước mặt Lâm Tùy Ý, nặng nề nói: “Không phải mọi tiếc nuối đều có thể đền bù.”

Lâm Tùy Ý nhìn vụn giấy đầy trời, trong tầm nhìn có một mảnh giấy bay viết một phần câu chuyện:

Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu. Rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.

Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau.

Cái đó gọi là “vật hoá”.

Trang Chu mộng điệp là điểm tích giải mộng, chủ thể nói cho người giải mộng rằng, đời người như giấc mộng, cho nên trong mộng cũng có nhân sinh.

Cậu đứng lên, cúi người, nhặt từng mảnh giấy trên mặt đất.

Tìm thùng giấy, cất hết mớ vụn giấy vào, sau đó tìm băng dán, muốn dán đống giấy vụn về như cũ.

Mộng yểm tất nhiên sẽ không bỏ qua, rõ ràng không phải cùng quyển sách, Lâm Tùy Ý lại thấy chữ trên vụn giấy đều biến thành: mộng hai thận xông ra, hung, kinh nguy hiện ra, tất có việc gấp đến. Mộng ra phục nhập, tắc vô đại tai.

Là Lâu Lệ từng hỏi Lâm Tùy Ý câu này. Bé hỏi Lâm Tùy Ý ‘ra phục nhập’ nghĩa là gì.

Nhưng Lâm Tùy Ý ngại quá đơn giản, bảo Lâu Lệ tự suy nghĩ. Lâu Lệ nghĩ đến chỗ nào, cậu không hỏi.

Chữ trong tầm mắt đều giống nhau, không có biện pháp dán sách lại. Lâm Tùy Ý đành phải ngừng tay, giương mắt.

Mộng yểm phát hiện cậu sắp sửa mở miệng nói, liền cướp lời lấp kín miệng cậu: “Nếu phân rõ tôi và em ấy, nên biết hiện tại đã không còn cơ hội đền bù.”

Nó luôn nhắc nhở Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ đã chết cùng tiếc nuối lớn lao.

Nó là mộng yểm, muốn vùi lấp mộng chủ bằng tra tấn tiếc nuối lặp đi lặp lại.

Lâm Tùy Ý đành phải thu hồi lời giải thích ‘ra phục nhập’, mở miệng hỏi: “Cậu có biết nghĩa là gì không?”

Mộng yểm cười lạnh, khinh thường nói: “Vì sao tôi phải biết?”

Lâm Tùy Ý đáp ‘ừm’, bình tĩnh tỏ vẻ đã hiểu nhìn nó.

Mộng yểm phát hiện bất thường từ ánh mắt bình tĩnh, lạnh giọng hỏi: “Anh nghĩ cái gì?”

Lâm Tùy Ý càng hiểu thêm. Đã hiểu nó nên không gạt, nói thẳng: “Mộng yểm sinh ra bởi bí mật chủ mộng, nảy sinh từ đáy lòng chủ mộng, trừ việc nắm rõ bí mật của chủ mộng trong lòng bàn tay, mộng yểm không biết gì khác về chủ mộng.”

Nói xong, Lâm Tùy Ý mỉm cười: “Xem ra cũng không biết.”

Bằng không mộng yểm nảy sinh từ đáy lòng cậu đã biết cái gì là ‘ra phục nhập’.

Mộng yểm khinh thường như cũ: “Tại sao tôi phải biết những mặt khác về anh.”

“Không sao.” Lâm Tùy Ý tốt tính hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Có câu thơ ‘vô miên nhập tái nhậm chức, trằn trọc nhớ chìm nổi’, ‘nhập’ và ‘ra’ là sự tương phản, vào rồi lại ra, đó là…”

Mộng yểm ngắt lời: “… Tôi từng nói tôi không muốn nghe.”

“Xin lỗi.” Lâm Tùy Ý tuy rằng xin lỗi lại ngoan cố: “Tôi muốn giảng, cứ coi như không nghe thấy đi.”

Cậu chậm rãi nói: “ ‘Ra phục nhập’ kết hợp vế trước ‘hai thận xông ra’, nghĩa là ra rồi lại khôi phục, cho nên Giải Mã Giấc Mơ mới nói không phải tai họa lớn. Tuy nhiên vẫn cần chú ý nhân ngôn tiểu họa, nếu không kịp thời xử lý tiểu họa dễ gây thành đại họa.”

Mộng yểm: “…”

Mộng yểm trả thù: “Giống như anh hả? Rõ ràng biết nghịch thiên ắt gặp báo ứng mà cứ nhiều lần uổng công lặp đi lặp lại.”

Lâm Tùy Ý: “Ừ, giống như tôi.”

Máu không dung hòa là điềm báo mọi thứ sẽ không thuận lợi như cậu nghĩ, nhưng cậu lại lựa chọn tạm thời bỏ qua tình kiếp. Hiện giờ đường tu hành bị chặt đứt, mộng yểm nảy sinh là mầm tai hoạ do chính cậu gây thành.

Chẳng trách người khác, cũng không trách mộng yểm nơi chốn tra tấn.

Tuy chữ trên trang sách giống nhau, Lâm Tùy Ý vẫn định dán chúng nó lại. Cậu phân biệt không ra chữ cụ thể, bèn dựa vào hình dạng để ghép. Dán sách trong mộng, khi tỉnh dậy ở nhân gian sách vẫn dính vào nhau, dù sao hiện tại đối với cậu mà nói, mộng và nhân gian đã trùng điệp lên nhau, không cần phân rõ làm chi.

Dù sao đời người như giấc mộng, mộng như nhân sinh.

Lâm Tùy Ý tỏ thái độ không sao cả, mộng yểm không muốn cậu như vậy. Mộng yểm nhìn ra, Lâm Tùy Ý muốn tìm việc cho mình làm. Con người một khi mất mục tiêu sống sẽ như xác sống. Lâm Tùy Ý giải mộng vô số, không thể tự cứu, nhưng bản năng vô thức tự cứu… Tìm cho mình việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, trong mộng.

Lâm Tùy Ý dán xong một quyển sách, chuẩn bị dán cuốn thứ hai, khóe mắt liếc thấy cảnh sắc quanh mình thay đổi.

Thoạt nhìn mộng yểm lại muốn rạch mở cảm xúc giấu dưới đáy lòng cậu.

Lâm Tùy Ý suy nghĩ, dừng động tác, đợi mộng yểm lại tra tấn.

Cảnh tượng từ trong nhà thoắt biến thành bệnh viện. Lâm Tùy Ý đứng dậy, cho rằng mình sẽ thấy Lâu Lệ chết, lại phát hiện cảnh tượng không ở phòng bệnh, mà là… phòng giải phẫu.

Lâm Tùy Ý nhìn đèn phòng giải phẫu sáng lên, Phương Toa Toa và Lâu Hải nôn nóng chờ đợi bên ngoài.

Chẳng qua bọn họ chờ Lâu An, chứ không phải Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý không khỏi siết chặt tay, đầu ngón tay dính keo dán giấy, nhớp nháp ghê tởm.

Ngoài phòng giải phẫu thi thoảng có người tới lui, không ai đợi Lâu Lệ, bao gồm cả Lâm Tùy Ý. Lúc đó cậu ở Nguyên Thanh Quan phụng dưỡng Nguyên Dĩ, không biết ngày ấy Lâu Lệ thay cậu thỏa hiệp gánh vác hậu quả và tiền đồ.

Sau khi biết Lâu Lệ hoàn thành giải phẫu, trên đường tới Lâm Tùy Ý đã tưởng tượng cảnh tượng Lâu Lệ bị giải phẫu… Giống cảnh tưởng cậu đang thấy vậy. Mộng yểm đào bí mật này ra từ trái tim hủ bại nát bấy.

Bang…

Đèn tắt, Phương Toa Toa và Lâu Hải lao tới, kéo tay áo bác sĩ sốt ruột hỏi tình huống.

Bọn họ hỏi: “An An thế nào?”

Bác sĩ nói: “An An không sao.”

Bác sĩ nhìn sang Lâm Tùy Ý, hỏi cậu “Cậu không hỏi thăm Lâu Lệ à?”

Lâm Tùy Ý há miệng thở dốc, mắt chạm đến áo blouse bác sĩ nhuộm đầy máu, bỗng nhiên tắt tiếng.

Bác sĩ lại không buông tha cậu, mở rộng cửa phòng giải phẫu, cung cấp tầm nhìn lớn nhất, để Lâm Tùy Ý có thể thấy rõ ràng người nằm trên bàn mổ… Lâu Lệ.

Bác sĩ lại hỏi cậu: “Không vào xem?”

Bác sĩ nói: “Không phải cậu cho rằng, trên thế giới này chỉ có người tốt là cậu mới quan tâm đến Lâu Lệ sao?”

Đúng vậy, trước kia Lâm Tùy Ý nghĩ như vậy, tự xưng là người tốt, chủ động quản Lâu Lệ.

Trầm mặc thật lâu, Lâm Tùy Ý buông lỏng bàn tay nắm chặt, “Được.”

Cậu nhấc chân đi vào phòng giải phẫu, bác sĩ chủ động tránh đường.

Thuận lợi không bị ngăn trở đi vào phòng giải phẫu, cảnh tượng phía sau biến thành chỗ trống.

Lâm Tùy Ý đứng bên bàn mổ, Lâu Lệ cố sức mở mắt, gọi: “Lâm Tùy Ý, em đau quá…”

Lâm Tùy Ý nhìn máu tươi trào ra từ cơ thể Lâu Lệ, không bao lâu đã phủ kín bàn mổ, thậm chí muốn chảy ngập phòng giải phẫu.

Cậu nhìn Lâu Lệ hồi lâu, Lâu Lệ nói: “Có phải em sẽ chết không. Em sợ quá, em còn chưa được gọi anh là “sư phụ”.”

Nhìn Lâu Lệ đầy mặt khủng hoảng, Lâm Tùy Ý mở miệng nhắc nhở mộng yểm: “Thật ra Lâu Lệ sẽ không kêu đau trước mặt tôi, cũng không tiết lộ bản thân sợ hãi.”

Mộng yểm: “…”

Ý là nói mộng yểm giả dạng không giống Lâu Lệ, bởi vì không giống, cho nên Lâm Tùy Ý có thể phân biệt mộng yểm và Lâu Lệ, có thể phân biệt thì giằn vặt sẽ yếu bớt.

Mộng yểm không kêu đau nữa, nó phản bác: “Nhưng trong lòng anh nghĩ như vậy.”

Lâu Lệ ở trước mặt Lâm Tùy Ý sẽ không kêu đau không tiết lộ mình sợ hãi, nhưng không có nghĩa Lâm Tùy Ý không biết Lâu Lệ đau đớn và sợ hãi. Trên đường lao tới bệnh viện tìm kiếm Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý nghĩ, lúc ấy chắc là Lâu Lệ đau đớn và sợ hãi lắm.

Mộng yểm sinh sôi từ vực sâu đáy lòng Lâm Tùy Ý, nó biết thứ Lâm Tùy Ý tưởng niệm, biến thành ảo giác, chỉ trích thậm tệ.

Mộng yểm tàn nhẫn nói: “Anh biết rõ Phương Toa Toa và Lâu Hải đang ép anh rời đi, như vậy bọn họ có thể mang đi Lâu Lệ. Nhưng một mình anh vẫn trở về Nguyên Thanh Quan, để Phương Toa Toa và Lâu Hải có cơ hội. Vì sao không mang theo Lâu Lệ cùng trở về Nguyên Thanh Quan? Vì cảm thấy mất mặt.”

“Lúc trước thề son sắt hứa hẹn sẽ gánh vác tất cả hậu quả, thế mà hại danh dự toàn bộ Nguyên Thanh Quan, Nguyên Dĩ bệnh nặng. Cho nên anh không dám, không dám mang Lâu Lệ trở về. Là anh nhút nhát thúc đẩy ca phẫu thuật, tất cả bi kịch là bởi vì anh tạo thành. Bây giờ Nguyên Thanh Quan mất sạch danh dự, Nguyên Dĩ không thể đi đứng, Lâm Tùy Ý anh còn mặt mũi sống trên đời hả…”

“Anh đáng chết, nên chuộc tội vì bọn họ.”

Lâm Tùy Ý trầm mặc trong chốc lát, hướng mộng yểm mỉm cười: “Chết rất đơn giản, cậu cứ tra tấn tôi thêm một khoảng thời gian đi.”

“Đừng…”

“Tha tôi.”



Lâm Tùy Ý ở nơi mộng và nhân gian trùng điệp tìm được việc để làm. Cậu bắt đầu viết thư thú tội, liệt kê sai lầm từ nhỏ đến lớn: Cậy tài khinh người không mắt xem thường người khác, tiền bối dạy dỗ coi như gió thoảng bên tai cô phụ lòng tốt của người khác, phần lớn tâm tư đặt trên việc ăn nhậu chơi bời ảnh hưởng việc học…

Cậu viết rất nhiều thư thú tội, sau khi chết đến âm tào địa phủ sẽ giao thư thú tội cho quỷ sai, giao cho Hắc Bạch Vô Thường, giao cho đầu trâu mặt ngựa, giao cho Thôi phán quan, giao cho Chung Quỳ, giao cho Diêm Vương.

Cậu còn phải viết cho mộng yểm, không phải muốn mộng yểm chịu tội, mà là cầu tình thay mộng yểm. Mộng yểm sinh ra bởi vì cậu, nếu theo cậu xuống địa ngục thì oan ức cho nó quá. Lòng cậu sinh ra mộng yểm là lỗi của cậu, không liên quan đến mộng yểm.

Mộng yểm xé đống thư nhận tội của Lâm Tùy Ý, bao gồm bức thư cầu tình thay nó.

Mộng yểm nói: “Anh chết, tôi sẽ được giải thoát.”

“Cũng đúng.”

Mộng yểm và chủ mộng không phải tra tấn lẫn nhau hay sao.

Lâm Tùy Ý không ngăn mộng yểm xé nát trang giấy, không chớp mắt xem giấy vụn bay đầy trời.

Lâm Tùy Ý một lần nữa bắt đầu viết thư nhận tội, viết một tờ bị mộng yểm xé một tờ.

Bất đắc dĩ, Lâm Tùy Ý đành phải mở miệng ngâm nga, làm phiền mộng yểm kinh đi được.

“Câm miệng!”

“Xin lỗi.” Lâm Tùy Ý áy náy nói: “Không phải tôi cố ý làm phiền cậu, tôi chỉ lo xuống địa phủ trần thuật cuộc đời sẽ kể thiếu tội.”

Mộng yểm: “…”

Lâm Tùy Ý há mồm ngâm nga: “Tôi cậy tài khinh người coi khinh người khác, tiền bối dạy dỗ coi như gió thoảng bên tai cô phụ lòng tốt của người khác… Tôi tự phụ muốn ôm đồm cuộc đời người khác, hại người khác chết thảm, hại danh dự ngàn năm Nguyên Thanh Quan bị tổn hại, hại sư phụ nuôi nấng tôi bị bệnh nặng.”

“Tôi cậy tài khinh người coi khinh người khác, tiền bối dạy dỗ coi như gió thoảng bên tai cô phụ lòng tốt của người khác… Tôi tự phụ muốn ôm đồm cuộc đời người khác, hại người khác chết thảm, hại danh dự ngàn năm Nguyên Thanh Quan bị tổn hại, hại sư phụ nuôi nấng tôi bị bệnh nặng.”

“Tôi cậy tài khinh người coi khinh người khác, tiền bối dạy dỗ coi như gió thoảng bên tai cô phụ lòng tốt của người khác… Tôi tự phụ muốn ôm đồm cuộc đời người khác, hại người khác chết thảm, hại danh dự ngàn năm Nguyên Thanh Quan bị tổn hại, hại sư phụ nuôi nấng tôi bị bệnh nặng.”

“…”

Mộng yểm không thể nhịn được nữa: “Đừng đọc nữa!”

Nó nhét giấy bút vào tay Lâm Tùy Ý: “Viết! Viết đi! Tôi không xé, được chưa!”

Lâm Tùy Ý liền viết thư nhận tội một lần nữa, viết một tờ rồi lại một tờ. Mộng yểm trầm mặc nhìn cậu, hình như nếu không ngăn cản, Lâm Tùy Ý sẽ viết nữa viết mãi, viết đến thiên hoang địa lão.

À không, Lâm Tùy Ý sẽ không có thiên hoang địa lão, cậu đáng chết.

Mọi thứ bắt đầu từ tình kiếp, một ngày nọ giấc mơ lại thay đổi.

Là quán mì đường Kim Hoa.

Mộng yểm hóa thành Lâu Lệ tám tuổi ngồi trước bàn, nói Lâm Tùy Ý: “Tại đây thì sao?”

Lâm Tùy Ý nhìn nó.

Lâu Lệ đẩy chén trước mặt, vươn tay trái chờ Lâm Tùy Ý lấy máu.

Giấc mơ tái hiện cảnh Lâm Tùy Ý lấy máungón trỏ tay trái Lâu Lệ lần thứ hai. Ngày đó Lâm Tùy Ý thề son sắt muốn làm rõ nguyên nhân máu tươi không dung hợp. Nhưng sau lại không giải quyết được gì. Nếu ngày đó cậu làm rõ được tình kiếp, có lẽ sẽ không có bi kịch về sau.

Như cũ là một tiếc nuối và hối hận dưới đáy lòng Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý ngồi xuống đối diện Lâu Lệ, nghiêng đầu nhìn chén chứa đầy nước, ngân châm nhọn được gác trên thành chén.

Cậu vốn muốn chịu tra trấn, cũng chưa bao giờ tính trốn tránh. Vì thế cậu nhặt ngân châm, nắm bàn tay trái Lâu Lệ, ngân châm đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tràn ra từ lỗ kim.

‘Tách’ một tiếng lăn xuống nước trong.

Lâu Lệ nói: “Tới phiên anh.”

Lâm Tùy Ý: “Được.”

Lâm Tùy Ý vươn tay trái, giơ phía trên mặt chén. Tay phải cầm ngân châm đâm ngón trỏ tay trái, đồng dạng, một giọt máu chảy ra từ tay cậu, rơi xuống chén.

Lâm Tùy Ý nhìn chén, hai giọt máu lơ lửng trong nước.

Lâu Lệ nói: “Hai lần máu không dung hòa, nếu lúc này trở về Nguyên Thanh Quan tìm Nguyên Dĩ, thì đã không đến nỗi hẹn lấy máu lần thứ ba. Trước khi thảm kịch xảy ra, anh có quá nhiều cơ hội cứu vớt, anh ngây thơ tự phụ bỏ lỡ, lại muốn người khác dùng mạng bản thân thay cậu ngăn cơn sóng dữ.”

Lâm Tùy Ý không hé răng. Lâu Lệ nói cái gì, lúc này cậu không nghiêm túc nghe.

Cậu nhìn chằm chằm hai giọt máu, biểu cảm từ lúc bị mộng yểm đeo bám tới nay là kém cỏi nhất, khó xem nhất.

Mộng yểm khựng lại, theo ánh mắt Lâm Tùy Ý hướng tới hai giọt máu trong chén nước.

Vừa thấy, biểu cảm của nó cũng y như Lâm Tùy Ý.

Máu dung hòa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.