Giải Mộng

Chương 39: C39: Chương 39



Cây Trúc lớn nhỏ đuổi theo, Lâm Tùy Ý cũng đành đi theo.

NBọn họ đi cách Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền một khoảng nhất định. Nếu Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền thật sự đi tìm Lâu Lệ để nhờ vả, bọn họ trực tiếp xông lên sẽ làm người ta xấu hổ.

Lâm Tùy Ý đi cuối đám người, lúc thì nhìn Cây Trúc lớn nhỏ, lúc thì liếc Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền.

Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền đúng là đang đi đến bệnh viện thành phố. Lâm Tùy Ý thấy hai người hỏi thăm ở quầy lễ tân, sau đó đi vào tòa nhà nằm viện, hướng phòng Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý nhìn Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền vào thang máy, thang máy ngừng ở tầng cao nhất tòa nhà, xác nhận Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền tới tìm Lâu Lệ thật.

Nhưng thăm Lâu Lệ hay là nguyên nhân khác, Lâm Tùy Ý không dám chắc. Cậu hy vọng là vế trước.

Lâm Tùy Ý cùng hai Cây Trúc vào thang máy thứ hai lên tầng cao nhất. Khi bọn họ ra khỏi thang máy, Lâm Tùy Ý vừa khéo thấy bóng lưng Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền đi vào phòng bệnh Lâu Lệ.

“Tìm Lâu tiên sinh thật kìa, đi đi đi, mau đi xem.” Cây Trúc giục.

Cây Trúc Nhỏ do dự, người trong phòng bệnh dù sao cũng là Lâu Lệ: “Vô thẳng luôn hả?”

“Bị ngốc à.” Cây Trúc nói: “Chúng ta vô đó, Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền sao nói được. Chúng ta ở bên ngoài nghe.”

Cây Trúc Nhỏ: “Không ổn đâu anh.”

Cây Trúc nói: “Tùy Ý còn chưa nói gì kìa.”

Cây Trúc Nhỏ nhìn Lâm Tùy Ý, “Anh Tùy Ý, bọn em nghe lén được không? Liệu Lâu tiên sinh có giận không?”

Lâm Tùy Ý mím khóe miệng. Đừng nói trong phòng bệnh là Lâu Lệ, dù đổi thành người khác, Lâm Tùy Ý cũng không thể làm được loại hành động đứng ngoài phòng bệnh nghe lén. Thế mà lúc này cậu trở nên hư hỏng, không chỉ muốn nghe lén, còn muốn dán lỗ tai trên cửa, muốn nghe lén cuộc nói chuyện rõ ràng hơn.

Nghe lén là hành vi rất không tốt, rất mạo phạm người khác, Lâu Lệ sẽ giận.

Nhưng cậu muốn nghe.

“Nghe…” Lâm Tùy Ý nghĩ nói: “Nghe một chút.”

Mạo phạm một chút vậy.


Nghe Lâm Tùy Ý nói thế, Cây Trúc lập tức: “Đi.”

Cây Trúc Nhỏ: “Đi đi đi.”

Lâm Tùy Ý căng da đầu đi theo.

Đến gần phòng bệnh Lâu Lệ, ba bọn họ nhẹ bước chân, cứ như ăn trộm sờ cửa.

Phòng bệnh vip cách âm không tồi, chỉ là không biết có phải do không Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền sốt ruột nói chuyện với Lâu Lệ hay gì, cửa đóng không kỹ, tạo cơ hội cho ba tên ăn trộm hành nghề.

Khe cửa không lớn, người bên ngoài có thể thấy một góc trong phòng, người trong phòng lại khó có thể thấy bọn họ.

Vị trí khe cửa bị Cây Trúc chiếm đoạt, Lâm Tùy Ý chậm chân đành phải đưa mắt giữa không trung, hổ thẹn chuyên tâm nghe ngóng phòng trong nói chuyện.

Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền hỏi thăm vết thương của Lâu Lệ. Lâu Lệ nhàn nhạt đáp ‘sắp lành’.

Diệp Chi Huyền hổ thẹn nói: “Lâu tiên sinh, chúng tôi tìm ngài tốn chút thời gian. À đúng rồi Lâu tiên sinh…” Diệp Chi Huyền buông quà trong tay: “Đây là…”

Lâu Lệ bình tĩnh ngắt lời: “Việc nào ra việc đó.”

Diệp Chi Huyền nghe ra Lâu Lệ nói bọn họ có chuyện gì thì nói thẳng. Hắn đỡ không được, Lâu Lệ quá tỉnh quá lạnh lùng, bèn vỗ vai Hồ Thụy.

Hồ Thụy mở miệng nói: “Lâu tiên sinh, ngại quá, thật ra hôm nay tôi và Chi Huyền tới đây, cũng là ý tứ của Thái Ngân Quan…”

Ngoài cửa Cây Trúc há mồm làm khẩu hình: Trúng phóc.

Lâm Tùy Ý nặng trĩu trong lòng.

Cậu cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng bệnh, hấp tấp muốn biết Lâu Lệ có đáp ứng hay không.

Lâu Lệ nghe xong không hỏi gì, Hồ Thụy đành xấu hổ nhắc tới việc cần nhờ vả.

“Lâu tiên sinh, có một chủ mộng…”

Hồ Thụy trình bày đầu đuôi câu chuyện. Nội dung khá tương tự những gì Lâm Tùy Ý nghe được từ miệng Cây Trúc.


Diệp Chi Huyền hổ thẹn nói: “Lâu tiên sinh đang bị thương, chúng tôi không nên tới tìm Lâu tiên sinh hỗ trợ, nhưng mộng này thật sự khó giải quyết. Mong được Lâu tiên sinh chỉ điểm vài điều.”

Lâm Tùy Ý nghe hai chữ ‘chỉ điểm’, nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ điểm chắc là không cần nhập mộng nhỉ?

Nhìn ra suy nghĩ trong đầu Lâm Tùy Ý, Cây Trúc thấp giọng: “Cậu xem đồ bọn họ mang tới kìa.”

Nói xong nhường vị trí, để Lâm Tùy Ý nhìn qua khe cửa.

Lâm Tùy Ý nhìn đồ đạc Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền mang đến. Trừ danh trà Cây Trúc Nhỏ nhắc đến, còn có một hộp gỗ khảm châu ngọc. Hộp gỗ trông rất mắc tiền, khỏi nói đến đồ đặt trong hộp gỗ.

“Giới giải mộng dễ kiếm tiền, phần lớn Thầy Giải Mộng không thiếu tiền. Đặc biệt là Lâu tiên sinh, trả số tiền khủng chưa chắc đã mời được Lâu tiên sinh giải mộng. Thái Ngân Quan có việc cầu Lâu tiên sinh, cần bày tỏ thái độ đầy đủ. Vấn đề là Lâu tiên sinh không thiếu tiền, quà cáp mang biếu chỉ có thể là vật vô giá.” Cây Trúc nói: “Mang quà to cỡ vậy, nói là mời Lâu tiên sinh ‘chỉ điểm vài điều’ thực tế vẫn là mời Lâu tiên sinh nhập mộng.”

Lâm Tùy Ý mới vừa nhẹ lòng lại nhiễu loạn y như bọt biển rơi vào nước.

“Cơ mà Lâu tiên sinh có đáp ứng hay không thì không biết.” Cây Trúc nói tiếp: “Lâu tiên sinh không giống người động lòng vì tục vật, kể cả…”

Cây Trúc chưa nói xong đã trợn tròn hai mắt, biểu cảm kinh ngạc: “Thái Ngân Quan thế mà tặng cái này… Lâu tiên sinh không đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi.”

Nghe thế, Lâm Tùy Ý vội vàng xem.

Thông qua khe cửa, cậu nhìn thấy Hồ Thụy mở hộp gỗ, hộp gỗ đựng một ngọc thạch hình người.

Nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Tùy Ý, Cây Trúc nói: “Ngọc thạch hình người kia là Tổ sư gia.”

Cây Trúc nói: “Đạo gia từ lúc khởi nguyên đến nay nhiều lưu phái đến mức đếm không xuể, nhưng vô luận là phái nào, đều không thể thiếu Tổ sư gia. Không có Tổ sư gia nào có chúng ta hôm nay. Lúc chúng ta hành tẩu làm việc cũng cầu Tổ sư gia phù hộ…” Cây Trúc nói rất nhiều: “Xét đến cùng tất cả lưu phái đều là người một nhà, mọi người đều là Đạo gia. Thái Ngân Quan đây là xin Lâu tiên sinh nể mặt Tổ sư gia mà hỗ trợ.”

Khóe miệng Lâm Tùy Ý mím thành đường thẳng. Thật ra không cần Cây Trúc giải thích vì sao Thái Ngân Quan biếu ngọc tượng. Ngay giây phút nhìn thấy tượng ngọc, cậu biết Lâu Lệ sẽ đáp ứng.

Đáp án rất đơn giản.

Lâu Lệ hàng năm ăn chay cầu phúc cho người quan trọng, thỉnh cầu Tổ sư gia phù hộ.


Mà hiện tại người khác lấy ra tượng ngọc Tổ sư gia, Lâu Lệ chắc chắn sẽ đáp ứng. Anh đáp ứng không hẳn vì mặt mũi Tổ sư gia, chủ yếu là vì người quan trọng.

Quả nhiên, trong phòng bệnh truyền đến một tiếng.

“Được.”

Trái tim Lâm Tùy Ý như bọt biển bị vắt khô, nước cạn kiệt hầu như không còn, đáy lòng vừa rát vừa buồn.

Cậu giơ tay sờ lồ ng ngực không thoải mái. Lâm Tùy Ý không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này cậu không thể phủ nhận, cậu tò mò muốn biết người quan trọng trong lòng Lâu tiên sinh rốt cuộc là dạng người nào mà được Lâu tiên sinh thành tâm ăn chay, đối đãi trân quý…

Hình như, có hơi hâm mộ.



Tượng ngọc Tổ sư gia được đặt tại cửa hàng số 108. Thi thoảng Lâm Tùy Ý đến cửa hàng 108 đưa cơm sẽ thấy Lâu Lệ dâng hương cầu phúc.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, sau khi hỏi thời gian Lâu Lệ dâng hương, Lâm Tùy Ý cố ý tránh đưa cơm vào thời gian Lâu Lệ dâng hương.

Liên tiếp hai ngày, Lâm Tùy Ý như nguyện bỏ lỡ Lâu Lệ dâng hương cho Tổ sư gia.

Nhưng mắt không thấy lòng lại không yên. Lâu Lệ không nói cho cậu biết chủ mộng cụ thể, cũng không nói thời gian nhập mộng.

Lâm Tùy Ý muốn hỏi lại không dám mở miệng hỏi. Cậu không muốn Lâu Lệ đi.

Nhưng cậu nào có lập trường ngăn cản Lâu Lệ, thậm chí không có tư cách mở miệng khuyên bảo.

Cậu chỉ là một người giao cơm đến cửa hàng 108, trừ cái này ra, nhiều nhất là một khách hàng của Lâu Lệ.

Khách hàng đâu thể ảnh hưởng đến quyết định của ông chủ?

Điều Lâm Tùy Ý có thể làm là ra sức làm tốt mỗi bữa cơm và giao đến cửa hàng 108. Cậu suy nghĩ rất đơn giản, nếu nỗi lo lắng không thể mở miệng, vậy thì biến nó thành hành động thực tế.

Cậu hy vọng Lâu Lệ mau mau lành vết thương. Vết thương Lâu Lệ lành thêm một xíu là nguy hiểm trong mộng có thể giảm đi một tẹo.

Hôm nay Lâm Tùy Ý đến cửa hàng 108 giao cơm, Lâu Lệ lại chậm chạp không động đũa.

Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh, đồ ăn hôm nay không hợp miệng à?”

Lâu Lệ ngồi sau bàn trà thác nước, nghe vậy ngước mắt nhìn cậu.

“Nghĩ cái gì?”


Lâm Tùy Ý: “Cái gì cơ?”

“Cậu.” Lâu Lệ hỏi: “Nghĩ gì trong lòng.”

“Ặc.” Lâm Tùy Ý trả lời; “Tôi nghĩ Lâu tiên sinh ngồi ghế dựa cứng như vậy, liệu lưng ghế có ma sát miệng vết thương hay không.”

Không biết do thiếu ánh sáng hay là lời Lâm Tùy Ý có tác dụng, ánh mắt Lâu Lệ nhìn về phía đồ ăn trên bàn nhu hòa vài phần: “Ý tôi là, khi cậu nấu những món này đang suy nghĩ cái gì.”

Lâm Tùy Ý chưa kịp lộ ra vẻ mặt mờ mịt không hiểu, Lâu Lệ chuyển sang nhìn tay phải Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý khẽ cuộn tay giấu ở phía sau. Giữa hổ khẩu tay phải và ngón trỏ có một đường cắt, là vết thương vô ý bị dao cắt trúng khi nấu ăn.

“Thái nhanh quá.” Lâm Tùy Ý nói: “Không chú ý nên cắt trúng tay.”

Cậu ‘hơ hơ’ cười ngu: “Đầu bếp bị dao cắt vô tay là chuyện bình thường, không sao đâu.”

“Tay cầm dao không chắc mới có thể phạm sai lầm, tôi nghĩ cậu sẽ không phạm lỗi sơ đẳng.” Tạm dừng một giây, Lâu Lệ mở miệng: “Trừ phi cậu thất thần. Cậu đã nghĩ gì trong lúc nấu ăn?”

Bị Lâu Lệ nói trúng, Lâm Tùy Ý do dự thật lâu, khóe môi mấp máy vài lần mới mở miệng: “Tôi lo lắng cho Lâu tiên sinh.”

“Lo lắng cái gì?”

“Vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn, vào mộng sẽ nguy hiểm.” Giấu trong lòng vài ngày cuối cùng cũng có thể nói ra, vạn sự khởi đầu nan, câu khó mở miệng nhất đã ra, Lâm Tùy Ý nhẹ lòng đi không ít. Cậu nói: “Tôi hy vọng Lâu tiên sinh sẽ không đi.”

Lâu Lệ nhìn chăm chú vào cậu thật lâu. Lâm Tùy Ý bồn chồn trong lòng, nhẹ lòng vừa rồi bay biến sạch.

Quả nhiên cậu không nên nói ra khỏi miệng

Cậu nghĩ xem Lâu Lệ nghe xong sẽ nghĩ như thế nào, nói cậu xen vào việc người khác hay là kinh ngạc với việc cậu vượt rào quan tâm.

Bầu không khí im ắng.

Con cá vàng kim trên bàn thác chảy vẫy đuôi không nhấc nổi gợi sóng. Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm mấy con cá be bé, nghĩ thầm chúng mày tạo tí âm thanh cũng được mà.

Một lát sau, Lâm Tùy Ý mở miệng: “Lâu tiên sinh, ngài nhớ ăn cơm, tôi đi trước…”

Nào biết Lâu Lệ đồng thời mở miệng: “Cậu hy vọng tôi không đi.”

Lâm Tùy Ý không lập tức trả lời. Cậu xác nhận năm lần bảy lượt Lâu Lệ chỉ lặp lại chứ không phải câu quyết định, mới gật đầu.

“Ừm. “Lâu Lệ nói: “Đã biết.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.