Giải Mộng

Chương 9: C9: Chương 9



Trời đã sáng.

Lâm Tùy Ý mệt mỏi kéo cửa. Cậu xoa đôi mắt nhìn cánh cửa bị gõ. Ván cửa có không ít vết móng tay cào, cậu không dám chạm vào, ngay sau đó nhìn trên mặt đất, không thấy một cọng lông chó.

Suy đoán tối hôm qua người chết gõ cửa thành lập một nửa.

Có chứng cứ, Lâm Tùy Ý chạy đi tìm Lâu Lệ.

Cửa phòng Lâu Lệ đóng kín. Lâm Tùy Ý thấy trên cửa phòng anh cũng có vết móng tay cào, cậu sửng sốt quay đầu xem phòng khác.

Không chỉ có phòng Lâu Lệ ở, mỗi phòng đều có vết cào trên cửa, trừ căn phòng nhốt chó.

Cửa phòng nhốt chó đóng chặt. Lâm Tùy Ý sợ chó, không có can đảm mở cánh cửa này, đi vào xem có chó bên trong không… Lỡ người chết thật sự biến thành chó đen, như vậy khi người chết biến thành chó đen đi ra khỏi phòng sẽ để lại dấu vết trên cửa.

Lâm Tùy Ý đứng xa xa trước cửa phòng, cậu có thể nghe thấy tiếng chó kêu trong phòng.

Cậu cúi đầu suy tư. Mặc kệ người chết và chó đen có liên quan nhau hay không, mỗi cánh cửa lưu vết cào đều chứng minh rằng tối hôm qua người chết gõ cửa không phải do cậu. Người chết xử lý sự việc công bằng, Lâu Lệ và ông già đều được người chết ‘chiếu cố’.

“Kít” một tiếng.

Ông già rời giường nấu cơm. Phòng ông ở bên cạnh phòng nhốt chó, mở cửa liền nhìn thấy Lâm Tùy Ý.

“Cậu nhóc dậy sớm thế.” Ông chào hỏi: “Chỗ tôi không có bàn chải đánh răng, các cậu chỉ có thể dùng trà diệp súc miệng.”

“Được.” Lâm Tùy Ý không có tâm tư đánh răng. Cậu nói bóng nói gió hỏi: “Chú ơi, có phải chú thả chó ra không, tối hôm qua nó cứ cào cửa.”

“Không phải cửa vẫn tốt à?” Ông già ghé mắt nhìn cách vách.

Lâm Tùy Ý nói: “Thế âm thanh cháu nghe thấy là cái gì?”

“Âm thanh gì?” Ông già nói: “Tôi không nghe thấy.”

Lâm Tùy Ý chỉ dưới cửa: “Âm thanh gõ cửa, cửa nào cũng có vết cào.”

Ông già nhìn theo ngón tay Lâm Tùy Ý, thấy riết mà quen: “À, hoàng bì tử bái.”

“Con súc sinh này giật mình thật sự, giống y như người.” Ngữ khí ông già chậm chạp như thường: “Chắc là hoàng bì tử tới cửa không tìm được đồ ăn, một chuyến tay không nên tức giận cào cửa. Chỉ cần cửa không hỏng, cứ để nó đến.”

Lâm Tùy Ý tin ông ta cái cóc khô, nhưng cậu không hỏi thêm. Ông già hoặc thật sự không biết tối qua thứ gõ cửa là gì, hoặc cố ý nói dối, dù sao cũng không có biện pháp cạy miệng ông già biết thêm thông tin.

“Tôi muốn đi nấu cơm sáng.” Ông già nói: “Các cậu bao giờ đi? Nếu đi trễ, để tôi nấu nhiều cơm.”

Lâm Tùy Ý cũng không biết Lâu Lệ tính thế nào: “Cháu phải hỏi bạn cháu đã.”

Lão nhân nói: “Được, đi hỏi đi.”

Lâm Tùy Ý xoay người đi tìm Lâu Lệ. Cậu rề rà khá lâu, Lâu Lệ đã rời phòng.

Thấy Lâm Tùy Ý tới, Lâu Lệ nhìn cậu hai lượt: “Tối qua không ngủ?”

Lâm Tùy Ý gật đầu, sợ quá tối hôm qua ngủ không nổi.

Lâu Lệ không nói gì, duỗi tay chạm vết cào trên cửa, đặt dưới chóp mũi ngửi nhẹ.

Lâm Tùy Ý chạy nhanh tới, đứng dưới bậc thang đất, nhỏ giọng nói với Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi ngửi thấy mùi, thứ gõ cửa tối hôm qua và chó đen có mùi giống nhau.”

Cậu đọc lại câu trong sách Giải Mã Giấc Mơ cho Lâu Lệ nghe: “Lâu tiên sinh, tôi cảm thấy thứ gõ cửa tối hôm qua là người chết. Tôi còn đoán người chết là chó đen biến thành.”

Nói xong Lâm Tùy Ý liền im. Cậu nhìn Lâu Lệ, chờ người ta công bố đáp án chính xác.

Lâu Lệ dùng khăn tay lau ngón tay dính mùi: “Sợ à?”


Lâm Tùy Ý: “Dạ?”

Lâu Lệ nói: “Người chết gõ cửa.”

“Sợ chứ.” Lâm Tùy Ý sửng sốt, nhận ra mình đoán đúng, giọng cậu pha chút hưng phấn nho nhỏ: “Nhưng sau đó hết sợ.”

Lâu Lệ dừng động tác chà lau, vén mắt xem cậu.

“Bởi vì Lâu tiên sinh dặn tôi buổi tối không được chạy loạn, cho nên tôi biết ở trong phòng an toàn.” Lâm Tùy Ý nói suy nghĩ của mình: “Lâu tiên sinh nói mộng dựa trên thường thức cơ bản nên có logic cơ sở. Buổi tối chúng ở trong phòng ngủ vì đó là thường thức cơ bản, buổi tối nguy hiểm, cho nên hung thần chỉ xuất hiện vào buổi tối.”

“Chó đen chính là hung thần!” Lâm Tùy Ý kết luận.

Lâu Lệ nhìn mặt mày Lâm Tùy Ý, sửa lời: “Đa số hung thần sẽ xuất hiện buổi tối, không phải tuyệt đối.”

Anh vẫn luôn nhìn Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý không nói sai đáy mắt vẫn hiện xấu hổ.

Người này hở chút là câu nệ.

“Nhưng hung thần xuất hiện ban ngày rất ít, tôi chưa bao giờ gặp.” Lâu Lệ nhàn nhạt nói: “Cậu nói hung thần chỉ xuất hiện vào buổi tối không tính là sai.”

Lâm Tùy Ý mắt sáng rực.

Lâu Lệ kiểm tra cậu: “Vậy cậu biết vì sao hung thần xuất hiện vào buổi tối không?”

Lâm Tùy Ý thầm nói, không phải bởi vì thường thức cơ bản là buổi tối nguy hiểm hả?

“Hung thần trong mộng há chỉ có một.” Lâu Lệ nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua chỉ có người chết gõ cửa, hung thần khác ở đâu?”

Lâm Tùy Ý không hiểu, “Lâu tiên sinh, ngài công bố đáp án đi, tôi đoán không được.”

Cậu dùng từ ‘đoán’, hành vi nhập mộng tìm hung thần nghe như trò đùa.

Lâu Lệ không so đo với cậu, “Ban ngày có người chọc hung thần, cho nên buổi tối hung thần xuất hiện hại người. Người chết gõ cửa không phá cửa, là vì cậu không phải người chọc hung thần ban ngày.”

“Ý Lâu tiên sinh là, tối hôm qua người chết gõ cửa để tìm người.” Lâm Tùy Ý hơi cứng mặt: “Hung thần tìm được người không?”

Lâu Lệ nói: “Hung thần sẽ không thất thủ.”

“Có người… Đã chết?” sắc mặt Lâm Tùy Ý càng khó nhìn: “Là sáu người kia?”

“Không nhất định, hung thần sẽ giết bất kỳ sinh mệnh nào trong mộng, dù là người trong mộng hay người sống.” Lâu Lệ nói: “Kể cả chủ mộng chọc hung thần cũng sẽ bị hung thần gi ết chết.”

Lâm Tùy Ý giật mình: “Dù là chủ mộng cũng sẽ bị giết. Hèn gì gọi là hung thần.”

Ngay sau đó cậu nghĩ đến: “Lâu tiên sinh nói chủ nhà kéo chó xa ra một chút, là vì từ sáng đã biết chó đen là hung thần hả?”

Lúc ấy cậu còn có chút tự mình đa tình, cho rằng Lâu Lệ chiếu cố cậu sợ chó.

“Hắc thông âm, hắc khuyển là âm khuyển, mộng hắc khuyển là điềm xấu.” Lâu Lệ cất khăn tay lau mùi lạ: “Điềm xấu hại người mới có thể phán định là hung thần. Hung thần chắc chắn là điềm xấu, nhưng điềm xấu chưa chắc là hung thần. Sau này vào mộng nhìn thấy điềm xấu thì đứng cách xa ra.”

Lâu Lệ nói đến vân đạm khinh phong, Lâm Tùy Ý lại nghe đến kinh hồn táng đảm. Sắc mặt cậu trắng nhợt: “Cho nên Mồi có tác dụng là nghiệm chứng điềm xấu có phải hung thần hay không.”

Chọc hung thần, thì ra là chọc chết tươi luôn.

“Ui, hai cậu nhóc!”

Cách đó không xa, ông già gào to hai người: “Ăn cơm sáng?”

“Nói ông ta, chúng ta ở lại chỗ này vài ngày.” Hình tượng Lâu Lệ không thích hợp gân cổ gào thét, Lâm Tùy Ý vội điều chỉnh cảm xúc, kéo cao âm lượng: “Ăn.”


“Chú.” Lâm Tùy Ý thét to: “Chúng cháu chưa sửa được thiết bị dẫn đường, chắc là sẽ quấy rầy mấy ngày.”

“Được.” Ông già cầu còn không được: “Các cậu muốn ở vài ngày hả? Nếu ở lâu, trong nhà ba mồm, tôi phải đi mua thêm lương thực, bằng không trong nhà không cơm ăn.”

Lâm Tùy Ý nghe ra ý tứ xin tiền cơm, cậu nhìn về phía Lâu Lệ.

Lâu Lệ: “Ở thêm ba ngày cộng ba ngày tiền cơm, cho ông ta một ngàn.”

Lâm Tùy Ý kinh ngạc: “Một ngàn?”

Lâu Lệ nhìn ra Lâm Tùy Ý keo kiệt: “Tôi đã đốt hai trăm triệu tiền giấy vào đỉnh mộng.”

À tiền giấy, thế thì không sao.

Lâm Tùy Ý kêu rách họng: “Chú, chúng cháu ở lại ba ngày, trừ phí thuê phòng, chúng cháu đưa thêm cho chú một ngàn tiền cơm…”

Ăn cơm sáng xong, Lâm Tùy Ý nhìn chiếc đũa của Lâu Lệ căn bản không nhúc nhích, “Lâu tiên sinh ăn một ít đi.”

Lâm Tùy Ý ở trong mơ có ngũ cảm, cậu khẳng định Lâu Lệ cũng có. Tối hôm qua anh không ăn cơm, cậu lo Lâu Lệ bị đói.

“Không ăn.” Lâu Lệ ngược lại hỏi cậu: “Cậu ăn được?”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Vâng, ăn được.”

Lâu Lệ đứng lên: “Đi thôi.”

Lâm Tùy Ý vội lau miệng, đứng lên đuổi theo Lâu Lệ.

Đường trong thôn cũng là đường bùn. Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lệ đi vài vòng quanh thôn. Thôn không tính là lớn, mười mấy, hai mươi phút là xong một vòng.

Sau khi đi xong một vòng, Lâu Lệ bắt đầu đi vòng thứ hai.

Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lệ tới vòng thứ tư, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Lâu tiên sinh, chúng ta đang làm gì thế?”

“Tối hôm qua có người đã chết.” Lâu Lệ nói: “Người chết là thôn dân, thôn sẽ truyền tin tức, xem chết như thế nào.”

Lâm Tùy Ý bừng tỉnh. Lúc này trời đã sáng, thôn dân cũng bắt đầu sinh hoạt, từ thái độ ông già ban đầu có thể nhìn ra, thôn dân cảnh giác và phòng bị người ngoài thôn.

Lâu Lệ dắt cậu đi tìm tin tức người chết.

Tới khi bọn họ đi vòng thứ năm, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mấy bác gái trò chuyện chỗ bóng cây.

Đám người tụ tập sẽ có bát quái. Lâm Tùy Ý trốn sau đám người nghe lén.

“Lại có người thành phố tới.”

“Mỗi tháng đều có người tới.”

“Không phải, người tới là minh tinh á. Tôi từng thấy cô ta trong TV, diễn cái gì… Công chúa, Thái Bình công chúa!”

Lâm Tùy Ý đoán chính là Ứng Triều Hà. Cậu vội vàng dựng tai lên.

“Hả, cổ cũng tới?”

“Đúng vậy.”

“Cũng tới bái lạy?”


“Người thành phố tới thôn chúng ta không phải đều vì bái lạy à.”

“Tôi kể cho mấy người nghe, cổ ở lại nhà tôi, chính mắt tôi thấy, cổ xinh đẹp hơn nhiều so với trên TV.”

“Vậy bà nói cổ cho ký tên cho bà đi, tôi nghe nói chữ ký bán được tiền đấy.”

“Thật hả?”

“Lừa bà làm gì…”

Lâm Tùy Ý nghe khúc sau, đề tài quay chung quanh ký tên có thể bán được bao nhiêu tiền. Hết cái để nghe, Lâm Tùy Ý trở về tìm Lâu Lệ, kể cho Lâu Lệ nghe.

“Lâu tiên sinh, tôi nghe các dì bàn về bái lạy.” Lâm Tùy Ý suy đoán: “Có phải là tế bái gì không?”

Lâu Lệ không tỏ ý kiến: “Đi tìm sáu người kia trước.”

Lâm Tùy Ý không hỏi vì sao. Thôn dân tụ tập bàn tám linh tinh chứng minh trong thôn thái bình, suy ra tối hôm qua người chết nằm trong sáu người kia.

Cơ mà bọn họ đã đi loanh quanh thôn vài vòng, không thấy sáu người đâu.

Lâu Lệ đi thẳng hướng cửa thôn, như thể biết rằng người bọn họ muốn tìm đang ở cửa thôn.

Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lệ tới cửa thôn, quả nhiên có người ở cửa thôn chờ.

Nhưng chỉ có hai người, áo sơ mi bông cùng một phụ nữ, người còn lại trong tổ ba người không có mặt.

Áo sơ mi bông thấy Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý xa xa, liền bỏ lại người phụ nữ, một mình đi tới chỗ họ.

Lâm Tùy Ý nhìn áo sơ mi bông, trông như cũng đang chờ cậu và Lâu Lệ.

Cách áo sơ mi bông mấy mét, Lâu Lệ ngừng lại, Lâm Tùy Ý cũng dừng bước chân.

Áo sơ mi bông hướng Lâu Lệ chắp tay làm lễ: “Tiên sinh Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Làm lễ xong, áo sơ mi bông không quan tâm Lâu Lệ lạnh mặt, cười hì hì nói: “Tiên sinh là người được chủ mộng gửi gắm tới đây giải mộng nhỉ, chỉ cần tiên sinh giao cho tôi Ước Định Thanh Tỉnh, tôi liền nói Mồi chết như thế nào.”

Lâm Tùy Ý trợn tròn mắt, cậu chưa thấy loại người này bao giờ.

Lúc này Lâu Lệ không quên giảng bài. Anh vứt áo sơ mi bông sang một bên, nghiêng đầu nói với Lâm Tùy Ý: “Có hai cách kết thúc giấc mơ, một là chờ chủ mộng tự tỉnh lại; hai là trước khi ngủ chủ mộng tự viết một tờ giấy để bản thân ý thức được mình đang nằm mơ, cái này gọi là Ước Định Thanh Tỉnh. Giải Mộng Sư cầm theo Ước Định Thanh Tỉnh đi vào giấc mộng, khi gặp nạn hoặc trước khi chủ mộng tự tỉnh lại, có thể nghĩ cách cho chủ mộng xem Ước Định Thanh Tỉnh. Chủ mộng nhận ra mình đang nằm mở sẽ tỉnh dậy. Tỉnh mộng, người sống sẽ rời khỏi giấc mơ.”

Tim Lâm Tùy Ý đập thình thịch.

Cậu hiểu rồi!

Áo sơ mi bông là kiểu Thầy Giải Mộng khác. Hắn vào mộng để nhìn trộm bí mật Ứng Triều Hà, tất nhiên sẽ không giải mộng. Bọn hắn mà biết được bí mật trong mộng của Ứng Triều Hà liền vỗ mông chạy lấy người. Mộng Ứng Triều Hà đại hung, bọn họ ở càng lâu càng nguy hiểm.

Áo sơ mi bông không dám liều mạng, cho nên ban ngày hôm qua xài Mồi, để hôm nay trao đổi Ước Định Thanh Tỉnh với Lâu Lệ.

Có Ước Định Thanh Tỉnh, phát giác nguy hiểm, áo sơ mi bông có thể tùy thời rời đi.

“Nhiều khi chủ mộng thấy Ước Định Thanh Tỉnh vẫn không tỉnh dậy, rất nhiều.” Lâu Lệ nói: “Tác dụng của Ước Định Thanh Tỉnh có còn hơn không.”

“Lâu tiên sinh muốn đưa cho bọn họ thật à?” Lâm Tùy Ý lần đầu gặp người xấu, trong lòng hoảng sợ.

Cậu nghe bốn chữ ‘có còn hơn không’, cảm giác như Lâu Lệ phải đáp ứng. Cậu biết lời mình nói không có phân lượng, không lay chuyển được quyết định của Lâu Lệ, nhưng cậu vẫn cố năn nỉ: “Lâu tiên sinh, đừng cho bọn họ, được không?”

“Thì ra là Lâu tiên sinh.” Áo sơ mi bông nghe Lâm Tùy Ý xưng hô với Lâu Lệ, lại chắp tay tôn trọng với Bậc Thầy Giải Mộng danh tiếng vang dội: “Thì ra Lâu tiên sinh đang tự tay chỉ dạy đồ đệ. Tôi nói mà, tiên sinh trời quang trăng sáng, vừa nhìn liền biết không giống chúng tôi, sao có thể dắt Mồi vào mộng.”

“Biết tôi?” Lâu Lệ hỏi.

Áo sơ mi bông cười hì hì: “Bậc Thầy Giải mộng đệ nhất, tất nhiên là nghe qua.”

Lâu Lệ mắt lạnh nhìn hắn: “Vậy anh cho rằng thiếu một hai hung thần là tôi không giải được mộng?”

Áo sơ mi bông khựng lại. Hắn kéo môi, duy trì biểu cảm trên mặt, kiên trì nói: “Ngài tới cửa thôn không phải vì đoán được tôi muốn gì sao? Bằng không ngài tới làm cái gì.”

“Lâm Tùy Ý.” Lâu Lệ nói Lâm Tùy Ý: “Đi.”

Lâm Tùy Ý sửng sốt, ngay sau đó: “Dạ!”

“Lâu tiên sinh.” Áo sơ mi bông luống cuống, Ứng Triều Hà không kể rõ cảnh trong mơ với hắn, hắn không thể bói toán hỏi hung cát trong mộng. Dẫn người vào mộng rồi mới bặc bặc bói ra chữ ‘hung’.


Không có Ước Định Thanh Tỉnh, không biết nội dung mộng, tùy tiện đi vào giấc mơ sẽ chết người.

Lâu Lệ căn bản không để ý đến hắn. Áo sơ mi bông ngẩn người, hậu tri hậu giác phát hiện Lâu Lệ tới cửa thôn thật sự là vì cầm tay dạy đồ đệ giải mộng… Ở trong mộng ứng phó với loại Thầy Giải Mộng như hắn cũng là một môn học bắt buộc.

Hết đường nói.

“Ban ngày bị chó đen cắn, buổi tối người chết sẽ tìm tới cửa, bị mổ bụng!” Áo sơ mi bông gân cổ hướng về phía bóng dáng Lâu Lệ, hét: “Lâu tiên sinh, tôi đã nói cho ngài cách chết, nếu tôi vô ý chọc hung thần, xin ngài hãy lấy ra Ước Định Thanh Tỉnh kết thúc giấc mơ này!”

Lâm Tùy Ý nghe áo sơ mi bông hét khàn cả giọng, rũ mắt.

Ban ngày bị chó đen cắn là chọc hung thần? Mổ bụng chết nghe đáng sợ quá.

Bên cạnh, Lâu Lệ bỗng nói: “Giải xem.”

Lâm Tùy Ý: “Hả?”

“Hung thần thứ nhất, hắc khuyển. Phương thức chọc hung thần là bị chó đen cắn, hình thức chết là mổ bụng.” Lâu Lệ nói từ khóa mấu chốt, sau đó liếc cậu một cái: “Không phải đọc sách rồi à.”

“À dạ.” Lâm Tùy Ý đè nghi vấn xuống.

“Mộng hắc khuyển dự báo…”

Cậu mới vừa mở miệng đã bị Lâu Lệ ngắt lời: “Bảo cậu giải hung thần, không bảo cậu đọc sách.”

“…” Lâm Tùy Ý đành phải giải theo cách nói của mình: “Hắc khuyển là âm khuyển, đại biểu người chết. Bị chó đen cắn, là cách thức chọc hung thần… Tôi nghĩ có thể giải thích thành chọc người chết…”

Cậu càng giải càng quẫn bách, giải cái gì hả trời. Nhưng Lâu Lệ không nói chuyện, cậu đành căng da đầu tiếp tục nói: “Sau đó bị người chết mổ bụng…”

Nói đến chữ cuối, đầu cậu cúi gằm xuống.

Cái gọi là chết vì sách, chính là cậu.

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý thật sự giải không nổi nữa: “Tôi giải không ra.”

“Chọc người chết như thế nào?” Lâu Lệ nêu vấn đề.

Lâm Tùy Ý nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Lâm Tùy Ý có nghĩ tới khả năng Ứng Triều Hà từng có tiền sử phá thai, nhưng thai nhi chưa thành hình không coi là người. Kể cả có tính, ngay từ đầu thai nhi cũng không phải là vật chết.

Trêu chọc người chết, trọng điểm ở chữ ‘chết’. Chẳng lẽ Ứng Triều Hà quật mộ nhà ai, hoặc mắng chửi vong linh?

Phỏng chừng thương xót cậu vắt hết óc, Lâu Lệ nhắc nhở: “Nuôi tiểu quỷ.”

Lâm Tùy Ý sửng sốt.

Đúng! Nuôi tiểu quỷ không phải là trêu chọc người chết, trêu chọc vật chết sao!

Cậu nghe đồn giới giải trí thường hay nuôi tiểu quỷ.

“Ứng Triều Hà nuôi dưỡng tiểu quỷ, nuôi dưỡng có nghĩa ‘phục vụ’ ‘hầu hạ’! Tương ứng với ‘Quy thần chi dịch’.” Lâm Tùy Ý phản ứng lại: “Ứng Triều Hà nuôi tiểu quỷ đồng thời sợ hãi tiểu quỷ, cho nên cảnh trong mơ căn cứ vào nội tâm sợ hãi xuất hiện hung thần chó đen. Chó đen trong mộng cắn người, chó đen đại biểu người chết, tương ứng tiểu quỷ, cũng chính là tiểu quỷ cắn người. Ứng Triều Hà nuôi dưỡng tiểu quỷ, bị tiểu quỷ cắn ngược, cắn ngược… Phản phệ. Ứng Triều Hà bị tiểu quỷ phản phệ, cho nên tiểu quỷ mổ bụng. Không, không đúng, mổ bụng không thể giải như vậy.”

Ứng Triều Hà ngoài đời thực vẫn bình thường, không bị tiểu quỷ mổ bụng.

Lâm Tùy Ý tự hỏi trong chốc lát, phản phệ và mổ bụng…

Mổ bụng.

Căn phòng và bụng.

Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Lệ: “Ứng Triều Hà nuôi tiểu quỷ, tiểu quỷ phản phệ, phản phệ lên bụng Ứng Triều Hà.”

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý khiêm tốn không ít, cậu ngượng ngùng hỏi: “Tôi nghĩ có đúng không?”

“Ừm.”

“Cảm ơn.”

“Chẳng lẽ là bụng Ứng Triều Hà có bệnh tật?” Lâm Tùy Ý cân nhắc cụm ‘tiểu quỷ mổ bụng’. Ngẫm nghĩ một lát, cậu bỗng nhiên dừng lại: “Đừng nói cô ấy sinh ra một tiểu quỷ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.