Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 11: Trốn tìm



2h40′.

Tôi ngồi lặng người giữa phòng khách, cố gắng xua đi những ý nghĩ rùng rợn đang xâm chiếm đầu óc mình. Thứ nhất, tôi bị ám ảnh bởi cảnh Khương sư phụ bị lôi đi ngay trước mắt, cái thế lực đã ra tay làm điều đó hẳn là cũng thừa sức sát hại tôi, vậy thì tại sao đến giờ nó vẫn chưa hành động. Thứ hai, cái thời điểm chết tiệt kia lại sắp đến, tôi không biết mình còn có thể làm gì hơn là ngồi đây căng mắt ra nhìn mấy con số trên đồng hồ nhảy dần về số 59.

Cảm giác não tôi sắp vỡ ra vì lo sợ, xung quanh lại im lặng tới độ tôi không thể phân biệt nổi là mình có bị điếc hay không nữa. Thực sự giống như bản thân đang rơi vào một thế giới khác, nơi mà sự sống bị cắn nuốt, dù hết sức chống cự cũng không cách nào thoát ra được.

Đột nhiên nước mắt tôi chảy ra, ban đầu tôi không cảm nhận được vì toàn thân căn cứng mất hết tri giác, cho đến khi mu bàn tay có giọt nước nóng hổi rơi xuống, tâm trạng tôi lúc đó mới hơi giãn ra. Có thể là vì sợ chết, ai cũng thế cả thôi, khi mà cái chết của bản thân đã gần như được báo trước, lại còn hứa hẹn sẽ rất tàn khốc, người ta tự nhiên sẽ cảm thấy bất mãn, và cả tủi thân nữa. Thực sự rất thương tâm, nước mắt cũng không giải quyết được hết nỗi thương tâm trong lòng ấy, và thường thì người ta sẽ bi quan đến mức muốn tự sát ngay lập tức.

Uất ức là thế mà tôi lại không buồn nhấc người dậy, cứ ngồi im trên ghế, nước mắt lã chã hai hàng. Trong một giây mềm yếu, tôi đã nghĩ có khi mình khóc lớn lên thì con ma kia sẽ động lòng mà thương xót tôi. Nhưng vừa định ngoạc mồm ra, tôi bỗng nghẹn họng, mắt nhìn trân trân cái đồng hồ, số 59 vừa điểm, và đèn led bắt đầu nhấp nháy.

Xong rồi, lòng tôi lập tức lạnh băng, giây phút này tôi thấy mình tự nhiên bình tĩnh lạ thường, còn hết sức nín thở chờ đợi lời phán quyết của số phận, từ trái tim tới lý trí đều trống rỗng.

Kéttttt

Tôi giật mình, tiếng cửa mở ra khiến tôi liên tưởng đến cảnh Khương sư phụ bị thổi bay ra khỏi phòng. Nhưng cửa chính vẫn đóng chặt, ngồi ở phòng khách thì không nhìn được cửa phòng ngủ và cửa ra sân phơi, hẳn là một trong hai cánh cửa đó vừa mở. Nếu là cửa ra sân phơi thì nguy quá, đây là tầng 13, tôi mà bị quăng từ trên này xuống thì bố mẹ làm sao nhận được ra tôi nữa. Bất giác tôi bám chặt tay vào ghế, môi trên cắn chặt môi dưới, gồng mình trụ vững, thực tâm tôi đã mong chờ cảnh mình bị nhấc bổng lên không trung. Không được! Sinh mạng này là do bố mẹ cho tôi, lại còn được thằng Cường năm lần bảy lượt cứu về, nếu không được bọn họ cho phép, tôi không được quyền chết.

Phải biết đấu tranh để tự mình định đoạt số phận mình chứ, tôi chưa làm gì sai, vậy tại sao tôi lại phải chịu trừng phạt. Rất nhiều tiếng nói đột nhiên vang lên trong đầu tôi, nó vỡ òa như đã chịu đè nén lâu rồi, nó lấn át đi sự nhu nhược vốn thường trực trong tôi.

Phải! Con ma kia đối với tôi chưa từng có thái độ thù địch, nếu nó từ Thái Nguyên đến đây tìm tôi thật, vậy tôi sẽ đường đường chính chính mà đối mặt với nó, ít nhất nếu tôi có bị hại chết thì cũng không phải hổ thẹn khi gặp lại thằng Cường. Tôi sẽ nói với thằng ấy là mình đã cố gắng hết sức rồi, nhưng con ma kia mạnh quá, và lúc ấy tôi với thằng Cường liên thủ lại biết đâu sẽ thắng được nó!

Ý nghĩ xoay chuyển tới tấp khiến tôi rất nhanh liền thả lỏng, nãy giờ ngồi đây cũng vài phút rồi mà ngoài tiếng cửa mở tôi chẳng nghe thấy gì khác. Con ma này muốn làm gì? Không thể cứ ngồi đây chờ nó đến bắt mình, phải chiếm thế chủ động, phải khiến nó không kịp trở tay thay quần áo!

Tôi hạ quyết tâm và rời khỏi ghế, nhãn quan dán chặt vào nơi phát ra tiếng cửa mở, là cửa nào đây, vừa ló mặt khỏi phòng khách, tôi thấy cửa ra sân phơi vẫn khóa, còn cửa phòng ngủ lại mở he hé, vậy nó đang ở trong phòng ngủ.

Lúc quyết định hành động, tôi quên mất một điều là mình không có cái gì để chống lại nó. Chân cứ thế tiến đến cạnh cửa, bóng tối tràn ngập bên trong, yên lặng kinh người. Vệt sơn trắng trên cửa mà tôi thấy ban đầu, không hiểu sao càng lúc càng giống tay người, tôi nhìn chằm chặp nó, một tay tôi chậm dãi vươn ra để đẩy cửa. Bỗng vệt sơn trắng rụt vào bóng tối, ngay trước khi tay tôi chạm vào cửa, lập tức trong đầu tôi vang lên tiếng lý trí đứt gãy, đó thực sự là một bàn tay!

Thế giờ phải làm gì tiếp? Tôi tự hỏi và đứng đực mặt ra, bao nhiêu can đảm lúc trước đều tan biến, không thấy thì thôi chứ đã thấy là lại sợ tới tiểu ra quần được. Cùng lúc, đèn trong phòng khách chớp lên rồi vụt tắt, tôi vội quay lại nhìn, giờ chỉ còn duy nhất bóng đèn trước của phòng ngủ là sáng, bốn phía đều lần lượt rơi vào hôn ám.

Trong cái bóng tối lờ mờ của phòng khách, mắt tôi nhận ra có hai đốm sáng từ đâu xuất hiện. Tôi nheo mắt định thần, đúng là có hai đốm sáng bằng đầu ngón tay đang đứng cách tôi vài mét, trông giống như mắt của dã thú phản quang trong đêm vậy.

Không thể là dã thú được, thứ duy nhất hiện lên trong đầu tôi lúc đó, chính là hình ảnh con ma đang nấp trong bóng tối rình tôi. Còn chưa nghĩ thông, tôi liền thấy hai đốm sáng di chuyển, từ dưới sàn nó xoay ngang lên tường, rồi cứ thế lên cao thêm, từng chút từng chút một, vừa di chuyển nó vừa tiến đến gần chỗ tôi, giống như đang trườn từ trên tường lên trần nhà vậy. Phải nói là tôi bị cảnh tượng đó dọa cho chân tay rụng rời, giây phút nhận ra mình không có vũ khí cũng là lúc tôi lâm vào tuyệt vọng, chỉ có thể không ngừng thoái lui. Bên này tôi lùi một bước thì bên kia nó cũng tiến lên một bước, khoảng cách không chút sai biệt.

Đang lúc căng thẳng, mấy bóng đèn trên trần đột nhiên chớp lên, giống như càng làm tăng thêm sợ hãi, bằng thứ ánh sáng lập lòe đó mà tôi nhìn thấy chủ thể của hai đốm sáng kia. Còn tưởng là tôi đái ra máu luôn rồi, đập vào mắt tôi là một đống da thịt trắng nhởn, với hai chân hai tay lồm cồm bám lên trần nhà, từ đống da thịt ấy lại trồi ra một cái đầu, trước cái đầu trưng bày một cái mặt có ngũ quan đen kịt như mấy cái lỗ. Mặt nó bất động thanh sắc, chính là biểu cảm nhe nhởn trong bức ảnh mà đêm qua chụp ở trên tường cạnh giường tôi.

Đèn chớp lên một lần là đủ để tôi kinh hãi, thế mà khi ánh sáng lóe lên lần thứ hai, cái đống da thịt trắng nhởn ấy liền ngọ nguậy, tứ chi như con nhện lao đến chỗ tôi, chớp mắt đã thấy nó trườn tới ngay trên đỉnh đầu. Tôi cuống cuồng lùi lại, đến lúc lưng đập vào cửa thì mới biết mình hết đường chạy, phản xạ tức thì tôi cho tay lên che đầu.

Ba giây sau, chẳng hiểu sao tôi vẫn bình an vô sự, hé mắt nhìn qua kẽ tay, hai cái đốm sáng kia đã không thấy đâu nữa. Hô hấp dồn dập tới mức tôi phải dùng tay đỡ ngực, muốn ho mấy tiếng cho đỡ khó thở mà vẫn cố hết sức nhịn lại, tôi chợt nhận ra tay mình run đến mất kiểm soát luôn rồi.

Cốc cốc!!!

Tôi giật bắn người, phía sau lưng đột nhiên có tiếng gõ cửa. Giờ là lúc nào mà còn có người đến tìm tôi, hãi quá đi mất, tôi lùi lại hai bước, vừa cảnh giác xung quanh vừa thầm rủa cái số chó của mình. Đêm nay nó nhất định phải dọa chết tôi mới chịu!

Cốc cốc!!

Lại có tiếng gõ cửa. Tôi chợt nghĩ chắc không phải ma đâu, nếu muốn, nó có thể tự mình mở cửa được mà, sao phải bày đặt lịch sự mà gõ cửa như thế. Có khi là cảnh sát phát hiện ra nghi vấn trong lời khai nên tới tìm tôi cũng nên, tôi lấy lại bình tĩnh, ghé mắt nhìn qua lỗ cửa nhòm ra ngoài. Kỳ quái, ở hành lang không thấy ai cả, tiếng gõ cửa vừa rồi không thể là do tôi tự nghĩ ra được.

Nhìn lại thêm lần nữa, hành lang sáng trắng không một bóng ma, tôi cố liếc sang hai bên trái phải, trong tầm nhìn khum khum của lỗ cửa, tôi không thấy có cái gì khả nghi hết. Đang định quay đi, bỗng tôi sững người, không phải là ở hai bên trái phải, là ở ngay dưới chân cửa, nơi mà tôi không thể thấy hết được, vừa rồi ló ra một vạt áo. Tôi bủn rủn cả chân tay, cái vạt áo lụa màu đen đó, không lẫn đi đâu được, chính là áo của Khương sư phụ, ông ta nhanh như vậy đã thành oan hồn rồi sao, lại quanh quẩn ở đây chắc không phải muốn tìm tôi báo thù chứ?

Tôi loạng choạng lùi xa khỏi cửa, hai mắt mờ đi, tai ong ong, chân tôi một chút liền khụy xuống, cả người thoát lực, tôi ngã lăn ra sàn trong tình trạng co giật, cảm giác như mình sắp chết vậy, thần trí dần trở lên mơ hồ và lát sau thì tôi bất tỉnh hẳn. Cho tới khi tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, tôi mới hốt hoảng bật dậy, thấy mình nằm co ro dưới sàn, tay chân tê tái mới biết là mình chưa có chết. Tôi nhìn khắp phòng một lượt, cảm giác chuyện đêm qua chỉ giống như một cơn ác mộng, tỉnh dậy rồi hết thảy đều muốn quên đi…

Tính ra thì tôi đã mơ đi mơ lại cơn ác mộng ấy trong suốt bốn tháng nay, từ khi chuyển đến căn phòng này, luôn luôn vào cùng một thời điểm như vậy, dù nó không trực tiếp uy hiếp tính mạng tôi nhưng lại khiến tôi không được ngày nào yên ổn. Dần dần tôi còn không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, mọi thói quen sinh hoạt đều đảo lộn, tôi không biết làm cách nào để thoát khỏi nó, càng không thể chống lại nó, tất cả những gì tôi làm được chỉ là chịu đựng.

Cho tới đêm hôm qua, tôi vô tình vào lại trang web 11 Âm binh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.