Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 21: Ma không đầu



– Ý mày là sao? Tôi theo tên Quân vào phòng, cửa vừa đóng liền vội vã hỏi.

– Mày có thấy gì khác thường trong phòng đó không? – hắn rót nước đưa vào tay tôi.

– Không, phòng đấy bình thường mà – tôi lắc đầu.

– Chính là như thế, phòng 132 hoàn toàn sạch sẽ, ví như đứng ở phòng mày hay phòng tao, dù không nghe được rõ tiếng hồn ma nhưng tao vẫn cảm giác được sự hiện diện của nó, còn trong phòng 132 thì thực sự là tao chẳng nghe thấy gì cả.

– Mày muốn nói là có người đang điều khiển hồn ma sao? – tôi lờ mờ đoán được suy nghĩ hắn.

Quân gật đầu, mặt tỏ ra đăm chiêu, tôi không hỏi thêm, tự tên đó sẽ giải thích cho tôi nếu hắn đã nghĩ thông suốt. Bản thân lại cho rằng trước giờ mình vẫn luồn đề phòng với những hồn ma hiện diện ở đây, dù có nghĩ tới kẻ đứng sau là người sống thì khả năng đó cũng không cao. Chưa kể là một khi đã tham gia cầu cơ, xác suất bị bắt là ngang nhau, không dễ dàng gì mà vượt qua được những câu hỏi hồn ma đưa ra.

– Chúng ta ở ngoài sáng, kẻ đó trong bóng tối, những câu hỏi ngày hôm nay tưởng chừng đơn giản hơn, nhưng thực chất là nó đang thăm dò chúng ta, chắc chắn nó đã biết được ý đồ của tao và mày khi tham gia cầu cơ là gì. Thậm chí khả năng của tao cũng bị nó nắm bắt, còn mày có thể là chưa – tên Quân muốn ám chỉ đôi mắt nhìn thấy hồn ma của tôi – đừng để lộ ra, nó chỉ thao túng được hồn ma, không thao túng được trí óc con người, khả năng của mày rất hữu dụng, nhưng một khi để nó biết thì đây sẽ là điểm yếu cho mày.

– Nếu thế thì kẻ đó sẽ là một trong bốn người tham gia, ai là người khả nghi nhất ở đây?

– Tao vẫn chưa làm rõ được cái chết của chủ phòng 132, không phải vì tham gia cầu cơ mà chết, nguyên nhân do tai nạn đường tàu, chồng cô ta lại không phải hung thủ, nhưng thái độ của gã khiến tao nghi ngờ. Giả thiết là cô ta bày ra trò cầu cơ và kiếm được nhiều tiền nhờ nó, nhưng lại có biến cố xảy ra, cuối cùng là cô ta lao đầu vào đường tàu mà chết. Mày có hiểu tao muốn nói gì không?

– Có phải ý mày là sự biến mất không để lại dấu vết của những người tham gia trò cầu cơ, đều là vì họ chết bất đắc kỳ từ.

– Còn gì nữa?

– Và những ai từng nghe về trò cầu cơ từ họ, sẽ là người tham gia tiếp theo?

– Từ khi theo tao đi hành sự, mày có vẻ thông Minh lên nhiều đấy – hắn cười đắc trí, nói- Tao lại giả thiết tiếp, Trang có thể đã biết ai là người bày trò cầu cơ, nhưng vì lý do nào đó lại không dám nói ra, thế nên khi bị hỏi là có biết kẻ đó không, con bé đã sợ hãi mà phạm sai lầm.

– Em ấy sẽ không sao chứ?

Tên Quân ngẫm nghĩ một lát, có vẻ không ra vấn đề nên hắn lắc đầu, nói:

– Chắc không sao đâu, cũng chỉ là một lần bị bắt, hình phạt có tác dụng trong năm ngày thôi. Muốn hoàn toàn chấm dứt chuyện này thì phải nhổ được gốc rễ của nó.

– Mày muốn tao làm gì trong lần tới?

– Thay đổi chiến thuật một chút, nếu nó đã muốn đuổi bắt, chúng ta sẽ chơi với nó, mục tiêu của lần tới là biết được chân tướng kẻ đứng sau, vậy cứ trực tiếp hỏi nó đi, tao không tin là nó trốn tránh mãi được.

Thảo luận xong tôi liền trở về phòng, sau những gì diễn ra tôi rất lấy làm lo lắng cho Trang. Đánh liều qua phòng em ấy xem thế nào, bấm chuông một hồi không thấy ai trả lời, cửa lại chỉ khép hờ chứ không khóa, tôi đẩy cửa ngó vào, hỏi bên trong có ai không. Chỉ thấy yên lặng cùng tối đen một mảnh, chắc em ấy chưa về. Đang định đóng cửa lại, bỗng tôi nghe thấy có tiếng động phát ra trong phòng.

Lạch cạch

Nghe giống như tiếng gõ lên ván gỗ, tôi nhìn vào phòng lần nữa, ánh sáng từ hành lang không giúp cho căn phòng sáng sủa hơn bao nhiêu. Nhưng không phải là không thấy gì, đồ đạc bàn ghế hiện ra mờ mờ, nó làm tôi liên tưởng đến một thước phim đen trắng, chầm chậm quan sát từng chi tiết, âm thanh hướng tôi đến chiếc tủ kê sát tường phía cuối phòng. Lạch cạch.

Không sai, tiếng động phát ra từ trong tủ, nghe giống con chuột đang rúc trong đó. Tôi nheo mắt nhìn, hình như có cái gì vừa lách qua khe cửa tủ, tiếng động không quá to, tôi gần như phải nín thở mới nghe thấy. Lạch cạch. Một bàn tay…

Bỗng sau lưng tôi lạnh toát, có cái gì vừa lướt qua, tôi thấy bóng mình in trên sàn lay động, vội quay lại nhìn, hành lang trống không, hai bên trái phải chỉ là một mảnh yên tĩnh. Vừa rồi không hiểu sao tôi lại bị giật mình, vẫn là không nên tự tiện mở cửa phòng người khác khi người ta không có ở nhà. Tôi liếc vào trong một cái rồi lắc lắc đầu, nhanh chóng đóng cửa lại và quay về phòng mình, không rõ vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì trong đó, nhiều chuyện quá nên đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ đến ma quỷ, tốt nhất là không nghĩ nữa. Trang không biết đi đâu giờ này, với tình trạng như vậy, hẳn là tâm lý em ấy sẽ bị ảnh hưởng nhiều lắm.

Qua một đêm, sáng hôm sau tôi lại đến phòng Trang, thấy ngoài cửa có khóa, chắc em ấy bình tâm lại rồi, là người từng tham gia cầu cơ một lần nên Trang phải có chuẩn bị cho hình phạt bất cứ lúc nào, thường thì những người bị ma nhập sẽ không nhớ gì sau khi tỉnh dậy, nếu thế thì sẽ tốt hơn. Hôm sau tôi bắt gặp Trang và Quân đi cùng nhau, lúc đó cũng khá muộn rồi, trông hai người bọn họ nói chuyện có vẻ thân thiết, vì khoảng cách quá xa nên tôi không nghe thấy họ nói gì.

Tôi đoán là Trang không bị ảnh hưởng gì nhiều, so với tôi thì Quân tạo cảm giác đáng tin hơn, và hắn cũng đẹp trai hơn nữa, điều này dù muốn dù không tôi vẫn phải công nhận. Những thằng đểu thì thường có khuôn mặt ưa nhìn, đáng buồn là con gái lại bị thu hút bởi vẻ ngoài như vậy. Ván cơ tiếp theo sẽ được tổ chức tại phòng Trang, tối hôm đó chúng tôi tập trung ở phòng em ấy, khác với những lần trước, em ấy chọn ngồi cạnh Quân chứ không phải tôi. Có chút thất vọng khiến tôi mất hứng, thậm chí tôi còn không để lọt tai những câu hỏi của mọi người xung quanh, cảm giác chán chường làm cho tôi mất tập trung. Khoảng chục phút đầu tôi giống như người trên mây, hết nhìn người nọ người kia, tôi lại nghĩ hay là bọn họ cùng hội cùng thuyền với nhau. Cầu cơ gì chứ, toàn là lừa đảo, ở đây tôi là người duy nhất không hiểu chuyện, tôi bị kéo vào để làm tốt thí cho bọn họ, tất cả đều lừa dối tôi.

Mải nghĩ nên đến lượt ai hỏi tôi cũng không biết, đó chính là sự nguy hiểm của cơn ghen mù quáng. Tên Quân phải đánh động cho tôi biết đã đến lượt của mình, suýt chút nữa thì tôi gắt lên với hắn, nhưng kịp thời nhịn lại vì bị tên đó trừng cho một cái. Hỏi thì hỏi, tôi chả thiết gì nữa, đến đâu cũng mặc:

– Tại sao mày lại bày ra trò cầu cơ này?

ĐỂ SỐNG

Để ai sống? Mày là hồn ma kia mà, sao lại muốn sống, câu trả lời khiến tôi càng thêm kích động, chưa bao giờ tôi khao khát chửi thề như vậy. Nhưng cơn giận đó rất nhanh bị nhấn chìm, vì ngay sau đó là câu hỏi mà nó dành cho tôi.

MÀY CÓ THỂ NHÌN THẤY TAO KHÔNG?

Mày ở đâu? Thốt nhiên tôi nảy ra câu hỏi ấy trong đầu, trực giác thúc giục tôi phải tìm kiếm, đảo mắt thật nhanh, ngoài bóng tối ra cái gì tôi cũng không thấy. Nó đang ở đâu, mỗi lần tự hỏi tôi lại càng thêm rối, cảm giác mình bị theo dõi lớn dần, tim đập dồn dập hơn, thậm chí tôi còn mất đi nhận thức về sự tồn tại của những người xung quanh. Có phải nó đứng kia không? Chỉ một khắc mắt tôi chạm tới bóng đen ở ngưỡng cửa, suy nghĩ lập tức đình trệ.

Cửa bị mở từ lúc nào, có chút ánh sáng không bị che lấp lọt vào mắt tôi, như một đường viền bao quanh bóng đen kỳ dị kia. Nó đứng đó, thẳng tắp hướng về phía tôi, tay buông thõng bất động, rất khó để diễn ta cảm giác của tôi khi thấy nó. Gần như là trống trải, vì bóng đen kia thiếu hẳn một cái đầu. Tôi phát hoảng lên, vô thức quay ra nhìn tên Quân cầu cứu.

Hắn nhíu mày, tôi quên mất là mình đang chơi cầu cơ, và giờ là lúc tôi phải trả lời câu hỏi nó đưa ra. Nó không có đầu thì sao biết được tôi có nhìn thấy nó hay không, kẻ điều khiển nó lại không đọc được suy của tôi, tên Quân cũng đã dặn là bằng mọi cách không được để nó biết bí mật này. Tôi phải làm như mình không thấy gì cả. Diễn sao cho thật tự nhiên, cố gắng tập trung vào bàn cơ, bao nhiêu sợ hãi đều phải nuốt xuống, hết sức bình thảnh mà đưa ra câu trả lời:

“Sai”

Theo thói quen sau khi đẩy chén, tôi lại nín thở cầu trời cho câu trả lời của mình không trái ý nó, lần này cũng vậy, nhưng chưa kịp động thì nến ở trước mặt tôi đã phụt tắt. Tôi ngẩn người ra, bên tai nghe có tiếng bình bịch vang lên, giống như là có người đang chạy đến. Là nó, tôi thầm than và vội vã rụt tay lại, tôi không muốn bị ma nhập hay bị nó hét vào tai. Phải nhanh chóng chạy khỏi đây!

Còn chưa vùng được dậy, hai chân tôi đã bị tóm trúng. Tay nó lạnh như đá, vừa chạm vào đã rùng hết cả mình, tiếp theo tôi bị giật ngược lại phía sau, lực mạnh tới mức mặt tôi đập cả xuống đất, đau đến không kịp há miệng kêu. Còn chưa hoàn hồn, nó đã lôi tôi đi, nhanh như buộc vào sau xe máy vậy, mọi nỗ lực bám víu của tôi đều thất bại, tới một tiếng hét cũng tôi cũng không thể bật ra, mắt đã thấy hành lang trắng xóa.

Nó muốn kéo tôi đi đâu, vừa hỏi tôi liền thấy dưới thân hụt hẫng, người tôi bị quăng xuống cầu thang bộ, cú va đập đầu tiên đã khiến tôi mất đi tri giác, tiếp theo chỉ còn biết mình đang lăn qua từng bậc từng bậc xuống dưới, cuối cùng là nền đá lạnh áp vào mặt, hai mắt tối sầm, trong miệng có vị tanh tanh. Trước khi mất đi ý thức, tôi còn thấy như có bóng trắng vờn qua mặt mình, nó ghé sát vào người tôi, phả hơi lạnh lên da tôi và biến mất.

– Mày mà chết thì phải hiện hồn về nói cho tao mật khẩu tài khoản ngân hàng của mày được không?

– KHÔNG ĐƯỢC!

Tôi bật dậy hét lớn, bên cạnh có tiếng chậc lưỡi, là tên Quân, hắn đang làm gì trong phòng tôi? Bỗng tôi thấy đầu đau dữ dội, vừa nhấc tay lên ôm đầu, lại phát hiện tay cũng đau, mà chỉ ngồi một chút thì toàn thân chỗ nào cũng đau, còn cả những băng gạc này là thế nào đây?

– Hóa ra là hình phạt sau mỗi lần bị bắt sẽ tăng nặng hơn, mày bị hai lần nên mạng cũng chỉ còn một nửa thôi.

Nghe hắn nói mà tôi tỉnh người, vội hỏi:

– Mày đã biết thêm được cái gì chưa?

– Một chút về chuyện của gã Tùng kia, thực ra gã và vợ đã ly thân, người vợ đó là chủ cũ của phòng 132, trong thời gian ngắn sau cô ta giàu lên nhanh chóng, gã đã dò hỏi cô ta và biết được trò cầu cơ này, cho đến khi xảy ra án mạng, vợ gã sợ hãi rời đi, để lại tất cả của lả trong phòng không dám quay lại lấy. Gã biết chuyện nên tìn tới ép cô ta dẫn đến đây, nhưng vì quá sợ hãi nên cô ta đã bỏ chạy và lao vào đường tàu chết. Gã ở lại tìm kiếm tiền bạc nhưng không thấy, sau mới nghĩ ra cách dùng trò cầu cơ này để lấy thông tin.

– Sao chỉ bằng một câu hỏi mà mày biết được nhiều vậy? – tôi ra vẻ nghi ngờ.

– Đây là tao điều tra được.

– Điều tra ai?

– Là Trang, cách đây mấy hôm, tao có gặp con bé ở dưới sảnh chung cư, nó còn bảo là gã Tùng kia đã ép nó phải giữ bí mật, nếu không gã sẽ tung tin là chung cư này có ma, không ai đến thuê và con bé không bao giờ có thể rời khỏi đây được.

– Vậy mày nói như thế nào mà em ấy chịu kể cho mày và đứng về phe mày nữa?

– Cái đó không quan trọng, mày chỉ cần biết là tao đang cố gắng để cứu cái mạng của mày thôi.Tôi không nói lại được hắn, với kẻ đầu óc bất thường như vậy, tốt nhất là không nên kiếm chuyện làm gì cho rước họa vào thân. Ai biết được khi nào thì hắn trở mặt, càng biết ít chuyện của hắn thì càng yên ổn, chẳng qua là tôi không cam tâm để hắn hại đời Trang, em ấy đâu biết bộ mặt thật của hắn, có khi còn bị hắn đem ra làm tốt thí lúc nào không biết.

– Theo mày thì người đứng sau chuyện này có phải là Tùng không?

– Xem xét hết mọi khả năng thì có thể lắm. Qua bốn lượt chơi mà người duy nhất không bị bắt là gã, cách gã trả lời câu hỏi quá dễ dàng, hơn nữa gã cũng nắm luật khá rõ, ví như mày là một người bình thường, không có tao phổ biến luật chơi, mày chắc chắn sẽ phạm luật.

– Tao đã nghi gã ngay từ đầu rồi, gã đoán chúng ta là công an đến điều tra nên mới cố ý thăm dò động tĩnh như vậy – tôi đồng tình với hắn.

– Mục đích và động cơ của gã tương đối rõ ràng, khi mày hỏi lý do bày ra trò cầu cơ này, câu trả lời là để sống, đó có thể hiểu là gã muốn trừ khử bất cứ ai biết đến chuyện của gã và bằng cầu cơ, những người đó sẽ biến mất không để lại dấu vết gì, đương nhiên là gã sẽ không bị phát hiện. Không những thế, gã còn kiếm được tiền từ trò này, một công đôi việc như vậy, kẻ hám lợi nào chẳng muốn.

– Rõ ràng như vậy rồi thì phải làm cách nào để khiến gã cúi đầu nhận tội?

– Không đơn giản như vậy đâu, vẫn còn nhiều uẩn khúc chưa được sáng tỏ, tao cần thêm thông tin, mày phải cố gắng chịu mạo hiểm thêm chút nữa.

– Tao sẽ chơi đến cùng, không thể để gã dùng tà thuật hại thêm người nữa.

Khi mà tôi và Quân đang nói chuyện, ngoài cửa liền có tiếng chuông, hắn nói là khách của tôi nên bắt buộc tôi phải lết ra mở. Bên ngoài là Trang, tôi có hơi bất ngờ khi thấy em ấy. Trang bắt gặp Quân cùng đi phía sau tôi thì đỏ mặt, tôi lại lúng túng không biết nên nói gì, chỉ có tên kia là vẫn thản nhiên, hắn vỗ vai tôi và tạm biệt Trang để về phòng, nhìn cách em ấy lưu luyến trông theo hắn mà tôi thấy tủi thân.

Trang hỏi tôi có sao không, thương tích thế nào, đại loại là em ấy cũng lo lắng cho tôi, bấy nhiêu đó cũng khiến tôi thấy ấm áp trong lòng. Trò chuyện qua quýt mấu câu, em ấy liền chào tôi ra về, tôi đoán là Trang chỉ vì muốn tìm Quân mà không thấy có trong phòng nên mới qua đây, con gái bọn họ thực ra rất dễ hiểu, chẳng qua người hiểu bọn họ lại không phải người họ cần thôi.

Mấy hôm sau tôi vô tình chạm mặt Tùng ở cầu thang máy, vốn dĩ đã không ưa gì gã, giờ lại thấy gã đang tay trong tay với một cô gái xa lạ, ép vợ chết không nhắm được mắt, còn mặt dày đưa bồ về hú hí trong nhà vợ cũ, loại người như gã thật không đáng sống. Nghĩ mặc kệ mà tôi nhịn không được, hắn đã đi tới cửa phòng tôi tôi mới đuổi theo, lên giọng nói:

– Tao đã biết hết những chuyện mày gây ra, dù mày có làm gì thì cũng không thể thoát được tội đâu, vợ mày, cô ấy chết không nhắm mắt, sẽ có ngày đích thân cô ấy trở về bắt mày đền tội, tao sẽ sống đến ngày đó để xem kết cục của loại người phụ bạc như mày…

Bốp!

– Cái thằng điên này, từ đâu chạy tới gây sự, kệ nó, vào nhà đi em.

Thằng khốn ấy giáng cho tôi một đòn rồi lập tức kéo bồ vào phòng, tôi còn chưa nói xong nhưng vì đã muộn giờ làm nên tạm bỏ qua cho gã, lần sau tôi chắc chắn sẽ bắt gã trả gấp mười lần thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.