Giải Ngải Ký

Quyển 3 - Chương 23: Đáp án



Á!

Tôi vừa hét vừa bật người lại, có tiếng nói đột ngột vang lên phía sau, một tay tôi giữ tim còn một tay bưng miệng, kinh thần chết lặng mất vài giây. Mắt thấy người kia không phải cái gì quá đáng sợ, tôi mới thả lỏng, tay vô thức vuốt vuốt ngực cho hoàn hồn. Hóa ra là Trang, em ấy đang đứng trên cầu thang cách tôi ba bậc, không biết hành động vừa rồi của tôi có bị em ấy nhìn thấy không, tôi hỏi chữa thẹn:

– Em… em đứng đấy lâu chưa?

Trang lúc đó có hơi khác lạ, vẻ mặt không được tự nhiên, nhìn từ dưới lên còn thấy hơi dữ dằn nữa. Tôi phải tự nhủ là mình vừa gặp chuyện ma quái nên nhìn ai cũng bị ám ảnh, chớp mắt đã thấy em ấy tươi cười trở lại, em nhanh chóng bước xuống ngang hàng với tôi, dịu dàng nói:

– Em định tìm ai đó giúp đóng gói ít đồ đạc, nhưng lên tầng trên không nhờ được ai, đang tính qua phòng anh đây.

– Vậy được, anh cũng chuyển đi bây giờ, chỗ này không nên ở thêm, để anh giúp em một tay – tôi liền ra hiệu cùng Trang về phòng.

Em ấy gật đầu, hai chúng tôi qua phòng 131, thực ra bên trong không có nhiều đồ đạc, cách bài trí rất phóng khoáng, ngoài những bàn ghế tủ hỉ cơ bản thì gần như trống không. Trang nói là em ấy đã thu gom gần xong rồi, còn lại vài thứ cồng kềnh là không tự di chuyển được, chỉ chỏ một hồi, Trang nói:

– Hay anh lấy hộ em mấy món trong tủ kia ra trước, em sợ xô đẩy nó vỡ mất.

Tất nhiên tôi đồng ý, cất kỹ như vậy thì hẳn phải là thứ quan trọng lắm, giao cho tôi việc này chứng tỏ Trang đã mở lòng và tin tưởng tôi. Sau khi cùng nhau trải qua những chuyện khủng khiếp trong khu chung cư, tôi thấy mình xứng đáng nhận được một cái kết đẹp, giống như trong mấy bộ phim, nam chính và nữ chính sẽ về với nhau.

Chiếc tủ cao hơn thân người, là loại mở hai cánh, chỉ cần kéo ra là được, tủ vừa mở, Trang bỗng ghé tai tôi thì thầm:

– Cho em mượn cả cái này của anh nữa.

_________________

Trong khi đó tại phòng 133…

– Tao vẫn chưa tìm ra hung thủ, còn thiếu chút dữ kiện nữa, vụ này cần thêm chút thời gian,… mày nói đúng, mấy thông tin đó rất hữu ích, cách dùng của mày chính xác đây,… – Quân đang nghe điện thoại.

– Dưỡng quỷ? … ừ, ở đây rất phù hợp, tao cũng có ý định đó,… nhưng mà khoan hãy xét đến trường hợp ấy, không phải ai cũng thành thạo thuật dưỡng quỷ, tao thấy âm khí ở đây hoàn toàn khác,…

– Không cần mày tới đây, đích thân đại ca giao việc cho tao, trình độ thế nào mà phải gọi thêm hỗ trợ … biết rồi, mày không phải lải nhải việc pháp lực tao bị phế, chuyện lần đó cho qua đi,…

– Thế mày có thấy trong hồ sơ của mấy người từng sống ở đây có gì bất thường không?… Một người thuê từ 6 năm trước, ừ rồi, … mày nói bao nhiêu tuổi… 67 tuổi?

Récccccc… récccccc….

Một tiếng thét chói tai từ đâu vọng lại, người thường không thể nghe thấy âm thanh đó, ngay cả người ở đầu dây bên kia cũng vậy, nhưng Quân thì khác. Tai hắn bắt được tần số của người chết, âm thanh kia quả thực giống như có người đặt một dàn loa công suất lớn rồi vặn max volume cạnh tai hắn, cảm giác cả người hắn cũng bị giật tung lên. Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy một tiếng ” Hự” tắc nghẹn trong cổ họng, sau đó không thấy hắn nói gì nữa.

” Anh Quân, có chuyện gì vậy? Anh Quân?” – người trong điện thoại sốt sắng hỏi – ” Có phải nó tập kích anh không?”

Quân đã sớm buông điện thoại, hắn bị âm thanh bén nhọn vừa rồi làm cho choáng váng, trong tai liên tiếp nhói lên, đau buốt cả đầu óc. Tra tấn kéo dài, tiếng rú rít không ngừng, giống như có rất nhiều người đang la hét, không thể phân biệt được là họ kêu gào cái gì, nghe giọng điệu thì vừa oán độc vừa giận dữ. Quân không cách nào ngăn được âm thanh đó truyền vào tai, đầu hắn căng như quả bóng bị người ta bóp nghiến, dù đã quen với tiếng hét kiểu này, nhưng hiếm có lần nào khiến hắn khủng hoảng như vậy. Là cái gì đã tạo ra thứ âm thanh dữ dội ấy? Xem ra tu vi của hắn còn chưa tới đâu, không thể nhìn thấu được tất cả đạo pháp trong thiên hạ, một lần mở rộng tầm mắt thế này quả thực khiến hắn phải trả giá quá nhiều.

Quân loạng choạng lao ra khỏi phòng, thậm chí cảnh tượng trước mặt cũng đang bị bóp méo, âm thanh giống như kết thành hình thành khối dội vào người hắn, đó là một dạng ảo giác xảy ra khi não bộ bị tổn thương nghiêm trọng. Trên hành lang chật hẹp chen chúc hàng nghìn khuôn mặt mang cùng một biểu cảm gào thét, hắn bước từng bước chật vật, cứ thế đi xuyên vào giữa đống âm thanh khủng khiếp. Nguồn thoát ra âm thanh là từ căn phòng đầu hành lang, hắn cảm tưởng như mình sắp tiến vào động quỷ, âm khí ở đó nặng đến mức trong mắt hắn chỉ thấy một màu đen như hắc ín.

_____________

Quay lại với Minh…

– Em! – tôi nghẹn họng trân trối, vô thức bật lùi lại, nhờ phản xạ chớp nhoáng đó mà tôi giữ được mạng, nhưng vẫn cảm thấy cổ lành lạnh, hình như có chất lỏng chảy trên da tôi. Bất giác cho tay lên quệt đi, là máu, giờ phút này tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào nữa. Còn hơn cả chết lặng, tới mức quên cả đau đớn, thứ tôi vừa trông thấy trong tủ kia đã đánh gục lý trí tôi mất rồi.

Bên trong tủ có thắp nến, ánh sáng vàng vọt đó càng khiến cho cảnh tượng thêm dọa người, đập vào mắt tôi là một cái sọ đầu lâu. Không phải một, mà có tới ba cái như thế, kích thước khác nhau, đều là sọ người, một cái nhỏ như sọ khỉ, nhưng răng hàm chưa hình thành, tôi dám chắc đó là của một đứa trẻ sơ sinh. Khi tai tôi nghe thấy giọng nói phía sau cũng là lúc mắt tôi nhìn thấy thứ khủng khiếp nhất, nó được treo lên bằng một cái móc, lơ lửng trên ba cái sọ kia, thậm chí là nó vẫn chưa khô máu.

Một cái đầu người còn mới. Tôi biết đó là của ai, dù khuôn mặt đã biến dạng, nhưng tôi vẫn nhận ra. Kia là Tùng.

– Cho em mượn cái này của anh nữa.

Cổ tôi chạm vào một lưỡi kim loại lạnh toát, cảm giác chóng mặt buồn nôn tận họng, ngực bắt đầu quặn thắt và chân tay cũng bủn rủn hết cả. Không phải tôi tránh được lưỡi dao kia, mà là tôi quỵ đúng lúc nó kề vào cổ, vậy mà vẫn bị liếm trúng một đường tóe máu. Đến khi lập cập đứng dậy, tôi vẫn còn đờ người ra, phải nói là từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy đầu người dù là tươi hay khô. Hình ảnh khủng bố đó in vào óc tôi, nó lu mờ mọi thứ, thậm chí tôi cũng không biết đau dù cổ đã chảy máu ròng ròng. Tôi vô thức lùi lại, tim phổi thi nhau đập dồn dập, mà sao vẫn khó thở tới vậy, hay là đầu tôi bị cắt lìa rồi?

Tôi tự hỏi và thảng thốt tìm kiếm câu trả lời, vừa lúc tôi nhận ra trước mặt mình xuất hiện một thân ảnh, là Trang. Không, khuôn mặt mà tôi nhìn thấy dưới ánh nến, giống như mặt người chết, nước da xám ngoét, tròng mắt trắng dã, những tia máu đỏ quạch vằn vện trên khóe mắt, miệng cười mím, có thể thấy môi trên môi dưới bặm vào nhau thâm xịt, rồi từ từ, hai bờ môi ấy tách ra, bên trong là nhung nhúc giòi bọ. Chỉ nhìn thôi mà tôi đã hồn siêu phách tán, có phải Trang lại bị ma nhập không, bộ dạng này giống lắm, khác mỗi cái là em ấy vẫn đi đứng bình thường chứ không bò nhoài như trước. Nhưng vì em ấy đi lại được nên tôi càng sợ, tôi há miệng muốn kêu nhưng nhìn mấy con ròi ngúc ngoắc bên cái đầu kia, cổ họng tôi liền nghẹn bứ. Trang chậm dãi tiến đến, miệng mấp máy:

– Cứu em, xin anh hãy cứu em, …

Rầm!

Tiếng nổ khiến tôi bừng tỉnh, quay ra nhìn thì thấy tên Quân vừa tông cửa bước vào, hắn hổn hển nói:

– Tướng tá ngon lành như vậy hóa ra không phải hàng thật, ngay cả tao cũng bị lừa.

– Cứu tao! – tôi gào lên.

Còn chưa kịp động, tóc tôi liền bị túm chặt, Trang một tay giữ đầu tôi một tay vung dao phạt xuống, tình thế vạn phần hung hiểm. Tôi lập tức hất bàn tay đang giữ đầu mình ra, may là tóc tôi ngắn, giằng mạnh một cái liền tuột, nhưng thay vì chạy, chân tôi lại bủn rủn không thể di chuyển được, lưỡi dao liếm xượt qua tai. Chưa xong, Trang giống như hóa điên, vừa lầm bầm vừa đâm dao xuống người tôi, hai nhát đầu tôi còn tránh được, tới nhát thứ ba thì chân bị đâm trúng, tôi cắn răng giật lấy con dao và giáng một cùi chỏ vào mặt em ấy.

Cùng lúc Trang bị hất ra thì Quân lao đến, hắn tung chân sút một cước khiến Trang bị văng ra xa. Diễn biến rất nhanh, tôi ôm vết thương lết qua một bên, trừa chỗ cho tên kia hành động, mắt thấy hắn nhấc một cái ghế lên chuẩn bị phang xuống đầu Trang – lúc này đang giãy giụa trên sàn nhà.

– Em ấy bị ma nhập, mày muốn giết người à?

Tôi vội giữ tay lại, chỉ một tích tắc đó mà bóng trắng nằm dưới sàn đã chồm lên, Trang vồ lấy tay Quân mà ngoạm. Thân thủ tên đó vô cùng linh hoạt, em ấy chưa khép được mồm lại thì bụng đã lĩnh một đầu gối của hắn, có mấy con ròi rơi ra từ miệng Trang, kèm theo cả một ngụm dãi đen ngòm. Tiếp theo Quân hất tay gạt Trang sang một bên, còn quắc mắt nhìn tôi, mắng:

– Mày ngu lắm, trông thấy cái tủ kia mà còn chưa hiểu chuyện à? Đây là ma thật chứ không phải ma nhập nữa.

Tên đó nói xong thì người hơi chao đảo, hình như hắn đã bị thương, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Sau lưng lại thấy Trang xông tới, tay tôi lập tức đẩy hắn sang một bên, bóng trắng trực tiếp xô vào người tôi, dúi cho tôi cuống cuồng lùi lại phía sau, lưng đập đánh khực một tiếng vào thành tủ, đau không biết gì nữa. Tôi nhắm mắt đẩy cái mặt đang chồm tới người tôi mà uy hiếp, không ngờ là cổ tôi liền bị tóm trúng, sức lức kinh người, một cái siết tay làm họng tôi nghẹn lại. Trong lúc hoảng loạn, tôi quờ tay ra xung quanh, tóm được một thứ, tôi hét lên:

– Xin hãy tha lỗi cho anh!

Cốp!

Một cái xương sọ bay vào đầu Trang, xương hàm lập tức bị đánh văng, hộp so vỡ làm ba mảnh rơi xuống sàn nhà. Làm vậy cũng vì bất đắc dĩ thôi, mong người chết thông cảm cho hoàn cảnh éo le của tôi. Ngay lập tức Trang buông tôi ra, có tác dụng, em ấy ôm đầu, họng phát ra tiếng u u. Có phải con ma sắp bị trục xuất ra khỏi người Trang không? Tôi tự hỏi và lấy thêm một sọ đầu lâu nữa, lẩm bẩm xin lỗi và lấy hết sức ném nó xuống người Trang.

Quả nhiên, Trang lùi lại, bàn tay co quắp hướng về phía tôi mà rên rỉ, cơ thể cũng run lên dữ dội, nụ cười trên mặt em biến mất, thay vào đó là vẻ dữ dằn hằm hè nhìn tôi. Tôi tiếp tục lấy thêm cái sọ nữa, thậm chí còn niệm a di đà phật vào đó trước khi ném, cú va chạm còn mạnh hơn lần trước, người Trang giật lên một cái, hai chân khụy xuống, em ấy trợn hai tròng mắt trắng dã về phía tôi, rít lên:

– Không được phá tủ thờ của tao.

Vẫn chưa chịu đi, tôi không để ý lời Trang vừa nói, lại với tay vào tủ lấy thêm sọ, nhưng với mãi không được, quay lại nhìn mới biết là chỉ còn mỗi cái đầu người tươi. Có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám động đến cái đầu ấy, đừng nói là ném, vừa nhìn tôi đã sợ tới rụng rời rồi. Trang không đợi tôi kịp phản ứng, chỉ nghe xoạt một tiếng, tôi biết không xong nên cứ thế ngã người sang một bên. Vừa chạm đất tôi liền nghe thấy tiếng gãy đổ ầm ầm bên cạnh, cứ như có một chiếc xe tông vào cái tủ vậy.

– Mày còn sống không? – tên Quân từ đâu chạy tới hỏi.

Tôi bật dậy, cùng lúc Trang từ trong đống đổ nát của cái tủ chui ra, sức công phá kinh người, nếu vừa rồi tôi đứng đó thì chắc xương cốt cũng không còn nguyên vẹn nữa. Cục diện tạo thành thế chân vạc, hay nói cách khác là ba người ba vị trí cách đều nhau, tôi nhìn tên Quân, thầm hỏi vừa rồi hắn đã đi đâu vậy? Mặc kệ, giờ tôi phải tìm đường thoát thân trước đã.

– Đừng đi vội, mày thử tìm trong tủ xem có cái gì như hũ đựng tro không?

– Cái gì cơ?

– Hũ đựng tro – tên đó dùng tay miêu tả cho tôi biết cái mà hắn muốn tôi tìm.

Récccccc….

Trang đột nhiên rít lên, tôi nghe chỉ giật mình một chút, còn tên Quân thì không khác gì bị đả thương, chân cũng đứng không vững nữa. Không có thời gian trao đổi, Trang bây giờ lồng lộn dữ tợn hơn trước nhiều, khắp người không ngừng phát ra những tiếng lắc rắc, nhìn rõ cả các đầu xương vặn xoắn trên người em ấy, từng bộ phận đều bị làm cho biến dạng, ngay cái đầu cũng quay ngược quay xuôi, hai bên thái dương nổi cộm gân xanh, trong miệng ngậm một lọ thủy tinh nhỏ, tôi nheo mắt nhìn, lập tức chỉ nó mà hét lớn:

– Nó kìa!

Tên Quân nhìn theo tay tôi chỉ, hắn vung tay nhấc một cái ghế quăng tới trước mặt Trang, em ấy thụp người xuống tránh được, nhưng đây chỉ là để tung hỏa mù, Quân đã áp sát ngay sau đó, hắn lên gối trực tiếp vào cằm Trang. Khực! Chân tên đó liền bị cằm em ấy cản lại, không phải tránh không kịp, mà là Trang không thèm tránh. Nhanh hơn Quân một nhịp, Trang dùn tay dập đầu gối hắn xuống nền nhà, nghe cốp một tiếng, đồng thời kéo hắn từ đứng thành ngồi, mặt đối mặt với em ấy.

Cốp!

Quân không nao núng, hắn dùng ngay đòn thiết đầu công với Trang, lại nhanh tay rút một thanh gỗ từ trong đống đổ nát, vụt thẳng xuống mặt em ấy, đòn đánh khiến hàm em ấy lệch hẳn sang một bên. Nhưng cái lọ trong miệng tuyệt nhiên không bị văng ra, Trang dùng tay chỉnh lại hàm, tay kia nhanh như điện chộp vào mặt hắn, không cho hắn kịp né tránh, em ấy dúi mạnh đầu hắn vào đống đổ nát. Nhìn hai kẻ đó đánh nhau mà tôi lạnh toát sống lưng, nếu là tôi thì chỉ ăn một đòn cũng đủ vong mạng rồi.

Từ trong đống đổ nát, Quân vọt lên, hắt đập tay vào trán Trang, ngay lập tức một lá bùa được dán lên đó. Miệng lẩm bẩm thần chú, đây hẳn là tuyệt chiêu của hắn, nhưng ngoài dự liệu là lá bùa lại bị chính tay Trang gỡ ra, pháp lực của hắn vô hiệu với em ấy. Quân nghệt mặt giây lát, sau đó hắn chậc lưỡi, từ lúc nào mà tay hắn đã cầm lên một cái ghế, chỉ đợi lúc Trang sơ hở, hắn lập tức vụt xuống. Nghe rốp một tiếng mà tôi rùng mình, tưởng xương hàm cũng phải gãy rồi.

Trang lĩnh trọn một cú như trời giáng, tôi đang đứng cách đó không xa, liền thấy có vật gì văng ra khỏi miệng em ấy, nó lóe sáng, là cái lọ, vừa nhận ra thì nó cũng rơi ra đằng sau tôi. Vì chân bị thương nên tôi không thể di chuyển linh hoạt được, xoay người lại xong tôi mới cúi người xuống nhặt, bỗng một bàn tay tóm vào chân tôi, rồi lập tức giật ngược tôi lại. Còn tưởng cú đánh của tên Quân kia phải làm em ấy bị vô hiệu hóa một lúc, nhưng không, Trang đã nhanh chóng lao tới, tôi bị đập mặt xuống sàn đau điếng, nhưng cái lọ chỉ cách một bàn tay nên tôi nhịn đau mà nhoài người với lấy nó.

Phập!

Bàn tay đang vươn ra liền bị Trang dùng mảnh gỗ nhọn đâm xuống, nó xuyên qua lòng bàn tay tôi, cắm ngập tận sàn nhà. Tôi hét lên đau đớn, cả người co dúm lại, máu từ vết thương tuôn ra xối xả, nơi bàn tay không thể cử động được nữa. Cái lọ trước mắt liền có người lượm lên, không hiểu sao đầu tôi vẫn tỉnh táo lạ lùng, tôi thấy Quân đã cầm được nó, hắn định quăng cho nó vỡ ra, nhưng Trang đã xông đến, mọi hành động đều diễn ra chậm dãi trước mắt tôi. Có khi nào tôi sắp chết?

Trang giằng lấy tay Quân, tay hắn siết chặt lại, em ấy rít lên một tiếng, hắn cau mày chịu đựng thứ âm thanh bén nhọn khoét sâu vào não, thậm chí răng đã cắn chảy máu môi cũng chẳng bận tâm. Thấy không suy suyển, Trang liền đẩy người Quân đập vào tấm kính cửa sổ, cú va chạm mạnh đến mức làm mặt kính nứt ra, tôi nghe thấy tiếng nghiến răng ken két cùng với tiếng lách tách của vết nứt. Trang đè tay lên cổ tên kia, cố ép cho hắn ngạt thở, một tay cậy mở bàn tay đang đang giữ lọ tro cốt.

– Mau buông ra, tao giết mày, mày tưởng biết chút bùa chú mà tao không làm gì được mày? Buông ra!!! – giọng Trang the thé gào lên, em ấy chuyển sang đập bàn tay của Quân vào cửa. Hắn tuyệt nhiên không lới lỏng, dù cho mặt đã nghẹn đỏ, gân guốc nổi thành từng ụ, trán đã cau lại thành rãnh sâu, tay hắn run lên, da tay xuống máu tới thâm đen lại, cảm giác được toàn bộ sức lực đều dồn vào bàn tay kia, để bóp vỡ lọa thủy tinh trong đó.

Không xong rồi, mặt kính bị nứt bắt đầu không chịu được tác động mạnh của những cú va đập mà Trang tạo ra, vừa không chịu được sức nặng mà hai người đè xuống, vết nứt không ngừng lan rộng, tôi sốt ruột nhìn cảnh giằng co quyết liệt và bế tắc đó, thầm nghĩ cách giúp hắn. Trước hết là rút cái cọc gỗ khỏi tay đã, thực sự là tôi không còn cảm giác gì khi chạm vào bàn tay mình, nhưng cứ động rút cọc là cơn đau lại ập đến.

Lách tách.

Bàn tay bị đập vào cửa kính của Quân đã tóe máu, cái lọ vẫn chưa vỡ, Trang vừa chuyển qua bóp cổ hắn, có vẻ như hắn sắp chết ngạt đến nơi.

Aaaaaaaaa!!!!

Cái cọc bị vứt sang một bên, lòng bàn tay tôi thủng một lỗ lớn, máu chảy thành dòng, tôi cắn răng chịu đau đứng lên. Giờ đến vết thương dưới chân hành hạ tôi, nó nhức nhối như bị châm chích khắp xương sống, tôi lết đi khi mắt đã mờ nhòe, chỉ bằng một tay còn lại tôi có thể làm gì giúp hắn đây?

Lách tách.

Còn cách năm bước chân, tiếng nứt lớn dần, tấm kính không thể chịu lâu hơn được, cầu trời cho tôi đến kịp lúc. Trong tay siết chặt con dao mà lúc trước Trang dù để đâm tôi, quyết định như vậy đi, trước mắt cứu người là quan trọng.

Choang!

Vừa hạ quyết tâm xong thì cửa kính vỡ tan, người tôi lạnh băng, ngay cả con dao cũng tuột khỏi tay, hai người kia nhào ra khỏi cửa sổ như một thước phim quay chậm trước mắt tôi. Tiếng rít của Trang vang lên bên tai, tay tôi vừa tóm được một thứ, cả người lập tức bị kéo rịt xuống, lúc này tôi mới nhận ra là mình đang chới với ngoài cửa sổ. Bên dưới là Quân, tôi tóm được hắn rồi, trong lòng có chút vui mừng, thậm chí tôi cũng không nhớ là mình đã làm gì lúc đó.

Récccccc…

Trang đu lên một bên cửa sổ, đôi mắt trắng dã trừng trừng nhìn chúng tôi, cái lọ vẫn trong tay Quân, hắn nhếch miệng cười, nói bằng giọng thách thức:

– Có giỏi thì xuống mà lấy.

Bàn tay be bét máu của hắn mở ra, lọ tro bên trong rơi xuống. Tôi không còn sức để quay đầu nhìn Trang lần cuối, chỉ thấy một bóng trắng phi thân xuống dưới, kéo theo tiếng rít chói tai, rất nhanh không còn nghe thấy gì nữa. Lọ tro rơi xuống vỡ thành từng mảnh vụn, đem tro cốt bên trong rải khắp mặt đất, gió thổi cát bay, trong mắt tôi giống như hiện ra rất nhiều hạt cát, bao phủ lên cảnh vật, khiến cho hết thảy đều mờ đi.

– Này, mày ngất đấy à? Này…

Tai tôi ù đặc, bàn tay lạnh buốt, tôi đứng được là nhờ người tựa lên thành cửa sổ, chân tôi còn không chạm tới sàn nữa. Hai mắt nặng trĩu, cảm giác tay không thể giữ thêm nữa, dần dần người tôi chìm xuống, giống như chính tôi vừa ngã khỏi cửa sổ, toàn thân trôi nổi. Đáng tiếc là đi xa tới vậy rồi mà vẫn không thể gặp được thằng Cường để nói lời cảm ơn.

____________

” Vì mày là trợ lý cho tao trong vụ này nên tao sẽ không để mày chết oan, có vài vấn đề tao sẽ giải thích rõ cho mày hiểu. Thứ nhất là về cái tên Người nói chuyện với linh hồn, mày sẽ cho là tao có liên quan đến vụ này, nhưng đó thực chất chỉ là một biệt danh thôi. Theo một nguồn tin có được từ phía bọn tao thì tất cả những kẻ có thể kết nối được với Sa tăng đều được cho là nói chuyện được với linh hồn, đó là một cách gọi thôi, ai thích đặt thì đặt…”

” Thứ hai, là về cái tủ trong phòng 131. Là thế này, con bé ở phòng đó, nó tôn thờ sa tăng, và nó không phải 24 tuổi, người của tao điều tra được là nó đã ngoài 60 và cách đây 6 năm nó đã hoán đổi linh hồn cho sa tăng để có được vẻ ngoài bây giờ. Sa tăng sẽ sống trong thân xác nó và nó sống trong cái hũ tro của sa tăng, còn bằng cách nào để có được một hũ tro thì tao không rõ, phải là người trong đạo mới có được bí quyết…”

” Thứ ba, là về ý nghĩa của trò cầu cơ này. Tao hiểu đây là một công cụ để lựa chọn tế vật cho sa tăng, người ta sẽ đưa ra câu hỏi cho nó trả lời và ngược lại. Trong suốt quá trình cầu cơ, chỉ có người tham gia và sa tăng tương tác với nhau, không có hồn ma nào khác. Nhưng sa tăng không phải là một hồn ma, nó ăn tế vật và biến linh hồn của họ thành một phần trong nó, nói thế nào nhỉ, sa tăng không phải một hồn ma, nhưng một hồn ma có thể là sa tăng. Dẹp đi, mày chỉ cần biết là trong tủ toàn là đầu tế vật, và muốn cho linh hồn không chạy thoát thì xung quanh tủ sẽ yểm rất nhiều thần chú. Cách để sa tăng lựa chọn tế vật là cứ kẻ nào nhiều bóng tối trong tâm trí, tức là người xấu đấy, thì nó sẽ chọn, vì cái xấu xa làm cho nó mạnh hơn…”

” Việc mà con bé ở phòng 131 đó bị bắt, đơn giản lắm, lúc đó phần sa tăng trong người nó đang chiếm hữu thể xác, bắt buộc nó phải hiện nguyên hình, và hình phạt bị ma nhập lại rất hợp lý. Tao sai ở chỗ là chỉ tập trung vào gã ở phòng 132, thực ra gã chỉ là một kẻ hám lợi đơn thuần, tao cũng không nghi ngờ việc con bé kia tiếp cận mình, có thể là nó thấy được âm khí từ tao nên bám theo,…”

” Còn gì để giải thích cho mày nữa không, à về lời hứa tìm thằng bạn mày. Tao để lại địa chỉ đây, đến đó mà tìm, tất cả những gì tao biết chỉ có vậy thôi, lần này chúng ta đã phối hợp rất ăn ý, cố gắng sống để còn gặp lại tao, chúc may mắn!”

– Còn gặp lại mày chắc tao chết luôn cho rồi.

Tôi ngồi trong viện xem đi xem lại đoạn video mà tên Quân gửi qua mail, sau ba ngày hôn mê, đến lúc tỉnh lại tôi vẫn không biết vì sao mình còn sống. Mọi người nói là tôi được cảnh sát đưa vào viện, tình trạng tuy xấu nhưng không đến mức nguy kịch, chỉ là mất máu nghiêm trọng và kiệt sức thôi. Tay tôi hiện vẫn chưa có cảm giác, chắc còn lâu nữa tôi mới phục hồi được. Tên Quân thì biến mất ngay sau đó, tôi còn tưởng mình làm rơi hắn rồi. Đọc báo mới thấy chỉ có một xác chết phụ nữ được tìm thấy trong tình trạng gãy nát xương toàn thân do rơi từ tầng 13 xuống. Tất nhiên là hắn còn sống và đủ khỏe để quay clip lại cho tôi.

Thú thực là khi trải qua hết thảy rồi, tôi lại không quan tâm chân tướng lắm. Cái tôi cần là mục đích của bản thân có được đáp ứng hay không, rất may là hắn đã đưa cho tôi địa chỉ, để trả một món nợ ân tình mà phải mạo hiểm như vậy, âu cũng là do số tôi đen đủi.

Một tuần sau tôi xuất viện.

Chân đã có thể đi lại tập tễnh, có địa chỉ trong tay tôi lập tức bắt xe taxi tìm tới nơi. ” Ngách 1031A, đường Đuôi cá, Giải Phóng”? Taxi thả tôi ở đường lớn, sau đó chỉ tôi ngõ bên đường đối diện là ngách 1031. Vì chân đau nên tôi sang đường có hơi chậm, xe cộ qua lại đông đúc, hơi lơ là một chút tôi suýt bị xe tông.

Lúc đó tôi thấy người mình bị nhấc lên, có cái gì húc vào lưng đẩy tôi đang từ dưới lòng đường lên vỉa hè. Vừa quay lại, tôi thấy một bóng đen vụt qua, hình dáng và bộ lông thì có vẻ là một con chó, nhưng nó phải to cỡ con bê, tôi cũng choáng vì độ to của con chó ấy. Nó chạy rất nhanh, vừa đẩy tôi lên vỉa hè xong liền lao vào ngách rồi mất hút. Những người xung quanh hình như không nhìn thấy con chó đen to lớn đó.

– Sang đường thì phải để ý chứ.

Đang mải nhìn thì có tiếng trẻ con vang lên sau lưng tôi, nhìn lại thì là một thằng bé cấp một, mặt mũi khôi ngô, nói xong nó cũng đi vào con ngách. Nghĩ thế nào tôi liền đuổi theo thằng bé đó, đưa mảnh giấy ghi địa chỉ cho nó, hỏi:

– Em cho anh hỏi chút, em biết nhà này ở đâu không?

– Anh tìm ai? – thằng bé ngạc nhiên hỏi lại.

– Anh tìm chủ nhà đó.

Ngay lúc ấy tôi thấy ánh mắt thằng bé thoáng buồn, nó nhìn mảnh giấy hồi lâu, sau đó đưa trả tôi, nói:

– Anh đến muộn rồi, anh ấy sẽ không về đây nữa.

– Anh ấy đi đâu?

– Em không biết – thằng bé buồn bã lắc đầu.

– Em là gì với anh ấy?

– Là em trai.

Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng như sắp khóc khi thằng bé nói ra lời đó, rồi nó quay đi, giấu nỗi đau mất mát vào dáng hình bé nhỏ, bước chân lặng lẽ rời xa tôi, bóng lưng thu lại chỉ còn là một vệt trắng, giữa màu xám mênh mông của tường bao. Dường như nó cũng giống tôi, cứ tìm kiếm suốt một thời gian dài để rồi thất vọng, Cường không quay về đây, còn sống nhưng lại chọn cắt đứt mọi mối liên hệ, có khi nào do cậu ta đã biến thành cái gì rất đáng sợ, nên mới phải xa lánh mọi người?

Tôi nhớ bà thầy bói nói tôi được quý nhân phù trợ, người đó có thể là Cường, quý nhân ấy là có duyên với tôi từ kiếp trước, cho nên mới dây dưa đến kiếp này. Vì thế tôi và cậu ta chỉ gặp nhau cốt là để cắt đứt cái dây dưa đó, sau này không có hy vọng gặp lại nữa, duyên của chúng tôi tới đây là hết rồi.

____Ký sự 2h59- Cầu cơ__Hoàn_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.