Mất một thời gian ngắn sau tôi mới thực sự quên đi nỗi ám ảnh về cái nhà tắm đẫm máu, cũng từ đó tôi không còn thói quen đóng cửa nhà tắm như trước đây. Để cửa mở thông thống như vậy, nhìn chung là đỡ sợ hơn mỗi khi vô tình nhìn vào, sẽ không có bàn tay nào đột ngột hiện ra hù dọa tôi được. Nhưng tình hình chỉ kéo dài được một tuần thì nảy sinh vấn đề mới. Chẳng là tôi rất sợ côn trùng, đặc biệt là gián, để cửa nhà tắm mở đồng nghĩa với việc gián và những con côn trùng khác có cơ hội chui vào phòng ngủ. Đỉnh điểm của chuyện này là vào một đêm:
Ấy là lúc hơn 1h30 sáng, tôi còn đang ngồi viết báo cáo kết quả kinh doanh cho công ty, mấy con số cứ lờn vờn trước mắt, kéo cho hai mí nặng trĩu, phải cố gắng lắm tôi mới không ngủ gật khi đang đánh máy. Cũng hiếm khi tôi thức tới giờ đó để làm việc, không gian im ắng như tờ, ngồi trong phòng kín tầng mười ba, ngoài tiếng lách cách trên bàn phím thì tới một tiếng chó dộ ma cũng không nghe thấy. Quả thực là rất yên tĩnh, tình trạng tôi như người ngồi trên thuyền vậy, đầu lắc lư theo nhịp sóng, hai mắt mơ hồ, người chòng chành trực ngả sang một bên. Mà tôi ngả thật, đầu nghẹo đi, trong mắt tối sầm, tôi biết luôn là mình đã ngủ gật, nhưng lúc đó buồn ngủ quá, không cưỡng lại được nên mặc kệ, đến đâu thì đến.
Điều đáng sợ của ngủ gật là bạn không biết mình sẽ tỉnh dậy trong hoàn cảnh nào, công việc thì dở dang, thời gian lại eo hẹp, trong lúc ngủ tôi còn mơ thấy mình đang tiếp tục gõ bàn phím, tiếng lách cách đều đều vang bên tai. Đột nhiên không nghe thấy gì nữa, tôi giật mình mở mắt, ánh đèn tuýp rọi trắng xóa, rốt cục thì tôi cũng trở về với thực tại chán ngắt. Người thiếu ngủ sẽ hay bất mãn, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, tới cả bản báo cáo tâm huyết kia, tự nhiên tôi thấy nó lộn xộn vô cùng. Phải cố làm cho nhanh rồi lên giường, nghĩ mà hào hứng quá, tôi liền chúi đầu vào máy tính, gõ một mạch không ngừng nghỉ. Qua hồi lâu, khi còn số cuối cùng được nhập xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay sắp xếp giấy tờ và chuẩn bị đi ngủ.
Đèn vừa tắt, tôi lên giường chùm chăn, mắt nhắm chặt, hít thở nhè nhẹ, giấc ngủ một lần nữa ập đến. Sột Soạt. Khi đang lơ mơ, tôi chợt nghe thấy tiếng động lạ, dù buồn ngủ nhưng tôi vẫn cố nghe xem đó là tiếng gì. Sột Soạt… Kiểu như một con gián bò trên cái túi bóng vậy. Ngay lập tức tôi mở mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh con gián màu nâu đất bóng loáng, sáu chân đang bò từ túi bóng nào đó ra, bất thình lình nó cất cánh bay và hướng thẳng về phía tôi. Suy nghĩ ấy thôi thúc tôi phải dậy bật đèn, tìm kiếm con động vật ác ôn đó. Tôi đoán nó đang ở chỗ móc treo quần áo trước cửa nhà tắm, nhưng xem xét một hồi lại không thấy. Trên móc có một cái quần đen, hai cái cà rà vạt và một bộ quần áo màu xám tro được treo thẳng thớm.
Hay là nó chạy rồi, tôi nhòm đồng hồ để bàn, đã 2h59, cũng không sớm sủa gì nữa, nếu không mau đi ngủ, mai tôi sẽ trễ giờ đi làm mất. Vậy là tôi lấy bình xịt côn trùng làm một vòng quanh giường, mùi của thứ này tới tôi còn phải sợ, chưa nói đến con gián kia. Khi đã tạm thời yên tâm, tôi liền tắt đèn và nằm xuống giường, rất nhanh tôi liền thiu thiu ngủ. Sột Soạt. Hình như lại ở chỗ móc treo quần áo, lòng thầm rủa một tiếng, chắc vừa nãy nó thấy ánh đèn nên trốn, giờ lại mò ra. Phải tập kích bằng được nó, nếu một con vào được, nó sẽ đẻ ra một đàn, khi ấy còn đáng sợ hơn. Không bật đèn, tôi lấy điện thoại soi, muốn xem hình thù con gián kia thế nào, không nói điêu nhưng tôi từng gặp những con to bằng ba ngón tay và đen trũi.
Vừa mở đèn pin chiếu về phía móc treo, trong khoảng sáng tròn tròn liền hiện ra bộ quần áo màu xám tro, kì lạ là không thấy con gián nào quanh đó. Từ cổ áo tới gấu quần đều sạch trơn, nó có thể chạy nhanh tới mức nào vậy. Tôi nhìn hồi lâu, lia qua lia lại khắp móc treo, trên quần cũng không có, tập trung tới mức một cái râu thò ra thôi, tôi cũng sẽ phát hiện được. Nhưng tới cùng cũng không thấy cái gì như vậy cả. Niềm an ủi duy nhất của tôi khi đó, chính là việc gián không biết cắn, tôi ngủ rồi thì nó bò lên người cũng không quan trọng nữa. Con gián thực ra vẫn chưa đáng sợ bằng sếp và bài báo cáo tôi phải trình bày khi trời sáng. Vì thế tôi liền buông điện thoại, nằm gối đầu lên cánh tay, hai mắt lim dim. À mà, tôi làm gì có bộ quần áo màu xám tro nào.
Một khắc đó đầu tôi bỗng sáng như ban ngày. Ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cho cả người tôi giật bắn. Đúng là không có, kia giống kiểu quần áo đi chùa của mẹ, nhưng màu thì xám hơn. Cổ áo được lồng vào móc treo, quần đặt dưới áo, nghĩ lại thấy như một người đang mặc nó đứng quay mặt vào tường. Khoan, lúc tôi dậy bật đèn, nó đang ở phía đối diện cửa nhà tắm, sao giờ đã xoay qua hướng ra giường rồi.
Sột Soạt.
Vừa rồi tôi tập trung vào con gián quá mà không để ý, hay là nó màu khác, ví như màu xanh dạ, tôi có một bộ gần giống như vậy màu xanh dạ. Phải dậy xem lại mới được, tôi lấy điện thoại, một lần nữa bật đèn pin lên, chĩa ánh sáng về phía móc treo quần áo. Không phải màu xanh dạ, thậm chí tới bộ đồ đó cũng không còn trên móc nữa, nó đã biến mất. Tôi nhào tới bật đèn phòng lên, tìm xem nó có thể rơi ở đâu, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy, bộ quần áo đó là thế nào vậy. Từ thời điểm đó trở về sáng, tôi để đèn và nửa thức nửa ngủ, trong đầu xoáy mãi vào hình ảnh cái áo màu xám tro, hình như là tôi từng thấy ai đó mặc một lần. Khi tiễn đưa một người bạn trên Thái Nguyên về nơi an nghỉ cuối cùng. Cậu ta tên Mạnh, bị kéo vào chung cuộc với tôi, sau thì chết do rơi từ tầng ba xuống, bộ quần áo màu xám tro đó hình như là đồ của nhân viên nhà xác.
Hôm sau tôi đến công ty làm việc bình thường, trước khi nộp báo cáo lên trên, tôi có cẩn thận xem lại một lần nữa. Nhờ vậy mà tôi tránh được đại họa lâm đầu. Trong bài báo cáo, giữa những dòng phân tích số liệu và nhận xét, tôi đọc được một đoạn viết rất kỳ lạ:
“8/14/2/10: Tiếp nhận năm xác nam giới, nguyên nhân chết do tai nạn, khâu lại mặt cho ba người, một người rách da đầu nghiêm trọng, lưu kho 11 buồng 6, 9, 10, 11, 18.
12/14/2/10: Tiếp nhận một xác nữ giới, người nhà ký lưu kho, hẹn 14h30 chiều lấy xác, kho 1 buồng 8.
13/14/2/10: Thay ca một. Ký xác nhận.
12/14/2/10: Trả kho 1 buồng 8. Tiếp nhận hai xác nữ, một xác nam. Xác nam không có thân nhân, trên người có nhiều vết rách do dao chém, yêu cầu khâu lại. Lưu kho 3 buồng 3, 10, 11.
17/14/2/10: Chuyển ba xác kho 5 buồng 4, 5, 9 sang phòng tiêu bản thực hành.
18/14/2/10: Thay ca hai, ký xác nhận.”
Đoạn này đọc hơi khó hiểu, lúc đó thì tôi chưa biết ý nghĩa của những con số kia, hỏi han vài nơi thì hóa ra, đó là giờ/ngày/tháng/năm. Đúng hơn đây là một trang nhật ký công tác của người nào đó, ghi chép lại hoạt động xuất nhập kho trong ngày 14/2/2016. Cũng là cách đây một năm, người viết nhật ký này có vẻ là nhân viên nhà xác, nhưng vì sao nó lại xuất hiện trong báo cáo của tôi. Chưa hết, bên dưới còn một đoạn, không phải viết về công việc, đấy là nhận ký cá nhân:
“Sáng lấy được cái nhẫn ở tay một bà chết yểu, bỏ vào túi áo mang về, quên không cầm ra, treo đồ ở móc một đêm, tới hôm sau thấy áo rơi ngoài cửa.”
Viết tới đó thì hết. Tôi muốn tìm tiếp xem người này có thấy cái áo không, nhưng bên dưới chỉ còn toàn dữ liệu phân tích tài chính của tôi. Khoan hãy nói về cái áo, tôi đã nghĩ người nhân viên này thật xấu tính, trộm cả đồ của người chết, làm việc không có chút đạo đức nghề nghiệp gì hết. Còn cái áo mất tích đó, có chăng chính là thứ tối qua tôi nhìn thấy, tiếng sột soạt nó phát ra, tôi nghĩ là do cái nhẫn kia cọ vào vải áo mà thành. Muốn tìm hiểu về chuyện này cũng rất khó, tôi tra cứu trên mạng mà không ra được kết quả nào, toàn những chuyện hư cấu nhát ma người khác. Chắc trường hợp mà tôi gặp phải nó hi hữu quá, làm gì có nhiều người xấu bụng như nhân viên nhà xác kia, báo hại tôi phải sống trong lo sợ.
May sao trong lúc về nhà, tôi đứng chờ cầu thang máy với hai chị cùng nơi làm việc, họ đang nói với nhau về một ông thấy tướng số rất tài, xem được hung cát cho cái nhà mới của chị ta. Nói tới đoạn đồ vật trong nhà nên đặt thế nào cho hợp, chi kia nhấn mạnh rằng, không bao giờ được treo quần áo thành bộ trong phòng ngủ. Vì quần áo là đồ thiết thân với con người, kể cả hình dạng hay tính chất, nó đều không phân ra âm dương, tức là người mặc được thì ma cũng mặc được. Đặc biệt là người làm về đất đai, đồ mai táng hoặc trong nhà có thờ cúng vong linh, tuyệt đối cấm giữ đồ liên quan đến kim loại trong quần áo treo trên móc hoặc cây phơi. Kim loại chứa nhiều âm khí, là được đào từ lòng đất nên sẽ rất hợp với người chết.
Nếu đúng như vậy thật thì trường hợp của tôi chẳng thiếu điều nào trong các điều cấm kị trên. Nào là người nhân viên thì làm ở nhà xác, mạng chắc hẳn rất nặng, quần áo thì treo thành bộ thẳng căng giữa phòng ngủ, chưa kể trong túi áo còn giữ một chiếc nhẫn người chết. Đủ mọi điều kiện như vậy, ma nó không làm tổ trong cái áo ấy thì quá phí. Lại nói về mấy dòng nhật ký tôi đọc từ bản báo cáo, có phải do cái áo đó gõ thành, kiểu như công việc hằng ngày của người nhân viên kia, hoặc có khi là lần cuối người ấy viết nhận ký cũng nên. Nghĩ mà tôi toát mồ hôi lạnh, nhân tiện hai chị kia vẫn đang đi cùng thang máy, tôi liền hỏi nếu lỡ treo quần áo qua đêm rồi, vậy có cách nào để chữa lại không?
Hai người đó hơi bất ngờ về câu hỏi của tôi, họ vốn chỉ nói cho nhau nghe, không nghĩ rằng tôi cũng hóng hớt chuyện của họ như vậy. Chị kia nói là chỉ cần không mặc vào người ngay lúc đó, đem nó ra sân phơi tầm giữa trưa nắng to, tự khắc áo sẽ hết âm khí. Tôi chột dạ hỏi tiếp, nếu mặc vào ngay có sao không?
Chị kia nhìn tôi giây lát, sau đó chồm lên túm lấy vai áo tôi, nói bằng giọng hù dọa, “Sẽ bị ma bắt!”. Xong liền bật cười, cửa thang máy mở ra, họ tạm biệt tôi và đi mất. Trông tôi giống đang nói đùa lắm sao, phân vân mãi tôi mới nhấc máy lên gọi cho ông chủ nhà, hỏi ông ta xem từ năm 2016 trở về trước có ai đã thuê căn hộ này.
Ông chú bên kia bảo rằng có cho một người thuê, nhưng sau đó cũng bỏ đi không thấy quay lại nữa. Là mất tích phải không? Hay cô ta bị ma bắt, giống với lần đó thằng Mạnh bị hại chết, có khi trong cái áo màu xám tro ấy bây giờ là hồn ma người nhân viên nhà xác. Tôi không biết làm cách nào để thoát khỏi việc quái quỷ này, những ngày tiếp theo tôi vẫn thỉnh thoảng thấy màu xám tro xuất hiện quanh nhà, giống như người đó đang còn hiện hữu. Nhưng tuyệt nhiên tôi không bị ảnh hưởng gì, có lần khi đang đánh răng, cửa phòng ngủ để mở, đứng trong nhà tắm mà nhìn qua gương, tôi vẫn thấy một góc ngoài khu bếp.
Bất thình lình bộ quần áo lướt qua, không quá nhanh đủ để tôi nhận ra hình thù của nó. Mỗi lần như vậy tôi lại bị giật mình, tiếng sột soạt cứ thế ám ảnh trong suy nghĩ. Nó theo cả vào giấc mơ tôi, nhưng không phải điều gì quá đáng sợ, chỉ là tôi thấy một nhân viên mặc bộ đồng phục nhà xác, tay đút túi áo có chiếc nhẫn, người đó đi quanh nhà mà không nghĩ ra phải làm gì, chiếc nhẫn theo bước chân cọ vào áo thành từng tiếng.