Giải Ngải Ký

Quyển 4 - Chương 10: Quỷ Dục Vọng (2)



Trong lúc chờ đợi Đại Ca và Thiện điều tra sự việc, tạm thời hãy qua xem tình hình Quân thế nào. Ban đầu hắn có hơi hoảng hốt, người ta bắt bớ gắt gao quá, hắn còn chưa kịp thanh minh thì lỗ mũi đã ăn trầu, mấy tay bảo vệ của motel bình thường nhìn hiền lành mà giờ thì như hùm như hổ, chưa gì đã giã cho hắn hộc máu mồm máu mũi. Bình thường sẽ không có chuyện hắn chịu đòn oan như vậy, do ở đây đông người, mà hắn lại đang là nghi phạm, nếu chống cự e là sẽ càng thêm rắc rối.

Quân chỉ được yên khi có cảnh sát tới, trong đời hắn đã phá nhiều vụ nghiêm trọng hơn thế này, nhưng không xông vào đánh người nếu đối phương không có vũ khí và không có ý định kháng cự, quần chúng làm ăn thiếu chuyên nghiệp quá, đánh muốn chết người luôn!

Cảnh sát có giữ hắn ở lại hiện trường để tra hỏi một chút, đại loại là anh và nạn nhân có quan hệ thế nào, hai người đã làm gì trước đó, có xích mích hay xô xát gì khiến anh ra tay giết cô ấy không? Đương nhiên không phải, Quân lắc đầu lia lịa, hắn đang bưng cái mũi chảy máu, nghe tới đó liền buông ra để phân bua, Quân nói sau khi bước vào đây hắn chỉ ngủ, tới lúc dậy thì mọi chuyện đã thành ra thế này rồi.

Nghe có vẻ vô lý, ai mà tin được một nam một nữ vào nhà nghỉ chỉ để ngủ, và thực tế là cô ấy đã chết khi ở chung với hắn, cảnh sát không tin, nhân chứng cũng không tin, ngay cả người đọc cũng không tin, phen này thì hắn phải vào tù thật rồi. Quân bị đưa về đồn lúc 6h sáng, hắn được quyền giữ im lặng, vì những điều hắn nói có thể là bằng chứng chống lại hắn trước tòa.

Tại đồn đã có sẵn một đội cảnh sát chuyên lấy lời khai, hay còn gọi là tra khảo, Quân và bọn họ đánh vật với nhau trong hơn một tiếng tiếp theo, vấn đề chỉ xoay quanh mối quan hệ của hắn và nạn nhân, họ đã cho điều tra hiện trường và dùng tất cả những gì thu được trong đó để chống lại hắn. Từ chai rượu hai người uống, tới cái váy cô ấy mặc, rồi cả việc hắn ở trần trong phòng, nếu không làm gì thì tại sao hắn lại cởi đồ như vậy.

Quân vò đầu bứt tai, hắn quả quyết nhiều lần, rằng hai người chỉ tình cờ gặp nhau trong bar, rồi hắn và cô ấy cùng về motel ngủ, hắn đã uống quá nhiều nên không nhớ gì xảy ra sau đó. Cảnh sát lập tức vin vào lý do uống say của Quân để phản pháo hắn, nói hắn nổi thú tính cưỡng bức cô gái, nhưng bị chống cự nên mới ra tay giết người. Bọn họ tra tấn hắn bằng những hình ảnh chụp lại tại hiện trường, ảnh xác người không đầu treo trên tường, ảnh cái đầu đã bị cắt lìa cầm ở tay, ảnh máu bắn tung tóe trên tường, trên chăn đệm, họ một mực gọi hắn là hung thủ. Quân bị vây hãm giữa những lời buộc tội trắng trợn, nhưng hắn hoàn toàn không có bằng chứng chống lại những lời cáo buộc đó, bản thân hắn sau một hồi tự bào chữa, lập trường cũng trở lên lung lay, tự hắn cảm thấy mình có tội.

Nhưng không phải tội giết người, là hắn đã không bảo vệ được cô gái ấy, không bảo vệ được một người trong tầm tay của mình, lương tâm hắn thực sự cắn rứt. Không phải tự nhiên mà Quân như vậy, đây một phần là do ảnh hưởng từ đội tra khảo, họ là những người có năng lực đặc biệt, chỉ bằng lời nói có thể ép được người khác nhận tội, cứ liên tiếp gây áp lực lên suy nghĩ, đánh thẳng vào tâm lý của đối phương, khiến người đó sơ hở và cuối cùng là phải tự mình khai nhận hành vi tội lỗi.

Quân xuất thân là một nhân viên điều tra tâm lý tội phạm, dù đã có chuẩn bị nhưng hắn vẫn bị năng lực của đội tra khảo làm cho lung lay, hắn dần đuối lý và khi không thể phản đối được những lời buộc tội kia, họ liền dừng tra khảo và thống nhất đi đến kết luận. Quân bị khép vào tội hiếp dâm và giết người, hắn có mười lăm ngày tạm giam chờ ra tòa xét xử.

Lúc ra khỏi phòng tra khảo, Quân được gặp Đại Ca, hắn có chút vui mừng, ơn giời là hắn vẫn chưa hết sự trợ giúp. Chắc báo tin xong là Đại Ca tới đây ngay nên anh chưa biết tình hình vụ án thế nào, hắn nói cho anh nghe vài điều, sau đó nhìn anh cầu cứu, mong là Đại Ca có thể giúp hắn đòi lại công lý. Tiếp theo Quân bị cho lên xe thùng chở vào trại tạm giam, đây là lần đầu tiên hắn ngồi trong lồng sắt với vai trò nghi phạm, cảm giác buồn vui lẫn lộn.

Tất nhiên phải buồn rồi, hắn bị oan mà, còn vui thì chắc là vì tối nay hắn sẽ không phải về ổ chó ngủ, trại tạm giam dẫu sao cũng được dọn dẹp thường xuyên, hắn cá là chỗ đó còn sạch sẽ hơn phòng hắn. Cầu được ước thấy, hắn được phân cho một buồng riêng, vì cái tội giết người to quá mà.

Đêm đầu tiên trong trại, trước đó Quân được quản giáo giải thích cho thời gian biểu ở đây, mấy giờ thì hắn phải dậy, mấy giờ thì hắn phải đi gặp cán bộ, mấy giờ thì hắn đi ăn cơm, cả tắm rửa và sinh hoạt các thứ đều phải theo lịch. Trại tạm giam này được ghép chung với khu phạm nhân, lúc diễu qua sân tập trung thấy nhiều thành phần máu mặt nhìn theo hắn, chắc ở đây có nhiều hoạt động thể dục thể thao lắm, điển hình là môn boxing tay không giữa các phạm nhân. Bữa tối có rau dưa và thịt luộc, đồ ăn nguội ngặm, nấu thì dở tệ, Quân ăn mà thấy miệng đắng ngắt, hắn tự nấu còn ngon hơn gấp trăm lần thế này. 21h30′ các buồng giam đóng cửa, đã đến giờ đi ngủ.

Buồng của hắn rộng tầm tám mét vuông, có duy nhất một chiếc giường đơn, chăn gối hắn được quản giáo đưa cho lúc phân buồng, trong này rất muỗi và nóng, Quân trằn trọc không tài nào chợp mắt được. Hắn lại nghĩ về vụ án. Tư thế chết của cô gái kia rõ ràng là liên quan đến hội phản thánh, hung thủ chắc chắn là một môn đồ, nhưng bằng cách nào mà kẻ đó đột nhập vào phòng để gây án được?

Có khi nào hung thủ đã phục sẵn trong phòng? Không đúng, hắn và cô gái tùy tiện chọn một nhà nghỉ, rõ ràng là hai người đều không có ý định trước, phòng cũng là do hắn chọn, vậy không có chuyện hung thủ đã phục sẵn từ trước. Quân xoay người, hắn đoán là cô gái kia có vấn đề, chính cô ta đã mở cửa để hung thủ vào phòng, nhưng tại sao hung thủ lại không giết hắn, nếu thực sự là người của hội phản thánh vậy nạn nhân là hắn mới đúng? Phải chăng đây còn liên quan tới một nghi lễ nào đó, thứ nhất, môn đồ kia sẽ không gây án bừa bãi, thứ hai, người bị nhắm đến trong vụ án là hắn, nhưng không phải với vai trò nạn nhân, mà là vai trò hung thủ, có điều, nếu hắn thoát tội thì sao?

Cộp. Cộp. Cộp.

Bên ngoài có tiếng giày nện xuống nền nhà nặng trịch, ít nhất là hai người đang tới, Quân bị tiếng giày làm cho xao nhãng, hắn hé mắt nhìn ra cửa. Trong phòng khá tối, tấm cửa sắt khép chặt, trên cửa có một lỗ hổng chắn song bằng hai bàn tay, Quân thấy ánh sáng mờ mờ ở đó vừa bị lấp đi. Ban đầu hắn cho rằng kia là quản giáo đi tuần buổi đêm, nhưng chỉ tới cửa phòng hắn thì dừng, lấy làm lạ Quân mới nhỏm dậy, chắc đã qua 12h, không gian vô cùng yên ắng. Cửa bỗng mở ra, hai bóng đen ập vào, hắn vừa kịp đứng dậy liền bị một người dùng tay bịt miệng đè xuống giường. Cái quái gì vậy?

Mặc kệ là cái quái gì, Quân lập tức dùng khủy tay hất ngược bàn tay kia ra, không xi nhê, may là hắn chống được một tay xuống giường, mắt thấy bóng đen còn lại giơ dùi cui muốn phang xuống đầu mình, Quân lập tức co chân đạp vào hạ bộ kẻ đó, người kia đang được đà không kịp phòng thủ, trúng một đạp thì ngã sang một bên. Chiêu này phụ nữ dùng sẽ hợp lý hơn, bất quá hắn đang gấp, bị đè xuống giường là hết đường sống, hắn quyết tâm cự lại, hai bên giằng co giây lát, khốn nỗi không có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ, người vừa bị đánh ngã đã đứng dậy, Quân cắn răng dùng hai ngón tay bổ vào mặt người đối diện. Vì quá tối nên hắn chọc bừa hai phát, may mà một phát thì trúng vào mắt, người kia lập tức bưng mặt quay đi.

Quân vừa rồi bị bịt hết miệng mũi, tưởng không thở được, hắn bật dậy hít lấy hít để, muốn hỏi hai kẻ kia là ai, nhưng có vẻ họ không muốn nói chuyện. Một người lại xông về phía hắn, liên tiếp vung dùi cui đập xuống, Quân tránh được ba chiêu, hắn mò mẫm trong bóng tối, tới khi lưng đập vào tấm cửa lạnh toát, hắn biết là hết đường lui rồi. Thoáng nghe thấy tiếng gió rít trước mặt, Quân cho tay lên đỡ, đồng thời nắm quyền chờ thời cơ.

Quả nhiên là dùi cui vụt trúng tay hắn, Quân nhanh chóng tóm lấy tay kẻ đó, tung quyền thụi vào bụng đối phương, nghe hự một tiếng, cùng lúc lại có tiếng vun vút ập xuống, hắn lập tức tránh sang một bên, lợi dụng đối phương chưa hồi sức, hắn khống chế người đó làm bia đỡ, đánh nhau trong bóng tôi cũng có cái hay, đối phương không biết ai với ai mà lần, cứ mỗi gậy vụt tới đều nghe thấy tiếng huỵch huỵch, có vẻ hai bên đều gắng sức sát phạt nhau, người đánh cũng hăng mà người chịu đòn cũng lì, tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng la hét gì cả.

Quân liếc mắt nhìn lỗ hổng trên cửa, còn một người nữa đứng bên ngoài, hắn tự hỏi đó là ai? Bỗng cánh tay bị giật mạnh, con tin đã thoát được sự khống chế, kẻ đó vung dùi cui tới tấp, tiến cốp cốp vang lên liên hồi, Quân thoái lui tới cuối phòng, ở đây rất chật chội, đánh bừa có khi cũng trúng, còn đang tính toán thì cửa sắt một lần nữa mở ra. Hắn chột dạ, có khi kẻ đứng ngoài mới là thứ dữ, đợi hắn xuống sức rồi mới nhập cuộc, phen này chắc khó sống. Nhưng ngoài dự liệu là, cửa vừa mở thì hai người kia cũng rút ra ngoài, nhanh như lúc họ ập vào đây vậy. Cửa liền đóng lại sau đó, Quân chỉ kịp nhìn thấy bóng người vừa mở cửa, kẻ đó nhìn hắn một cái, ánh mắt đem theo vài phần sát khí, khiến hắn lập tức hiểu ra. Bọn người đó chính là thành viên hội phản thánh!

Không sai, hắn vốn dĩ không giết người, hung thủ gây án là một môn đồ, kẻ đó dùng hắn để thực hiện một nghi thức, sau khi xong việc thì liên thủ với tay trong của sở cảnh sát để giết hắn. Chẳng phải khi tống tù rồi, việc ra tay đoạt mạng sẽ dễ dàng hơn sao, hắn không thể chạy trốn, không thể tìm người cầu cứu, càng không thể toàn tâm toàn ý chống cự.

Từ sự việc vừa rồi cho thấy, bọn chúng sẽ ra tay khi hắn chỉ có một mình, hẳn là kẻ chờ bên ngoài chỉ khoán cho hai tên tấn công hắn trong thời gian nhất định. Hóa ra là ở đây không hề an toàn, hắn có thể bị giết bất cứ lúc nào, và mới chỉ là hôm đầu tiên thôi. Quân cười chua chát, mười lăm ngày tới bằng mọi cách hắn phải trụ vững, cựu thành viên của hội 11 Âm binh không thể bị khuất phục bởi bọn ma nhập cư, hắn muốn xem bọn chúng bản lĩnh đến đâu!

Sáng hôm sau Quân bị đánh thức bởi tiếng kẻng bảo. Hắn cùng với tất cả phạm nhân phải ra sân tập trung, mọi việc sau đó diễn ra bình thường, Quân để ý đám quản giáo có mặt trong trại, hai kẻ đêm qua tấn công hắn chắc chắn cũng ở đây, có cả thảy là bảy quản giáo tất cả. Thay vì sinh hoạt chung với các phạm nhân, hắn được dẫn vào một căn phòng, ở đây có vài cảnh sát đang chờ, giờ hỏi cung bắt đầu. Bọn họ tìm được trong nhà hắn một thanh chủy thủ còn dính máu, và hỏi hắn đây có phải hung khí gây án không?

Có nhầm không vậy? Hắn bị bắt ở motel kia mà, thứ này tìm được ở nhà hắn, nó thì liên quan gì tới vụ án chứ? Bên cảnh sát đặt giả thiết hắn giết người xong liền trở về giấu vũ khí ở nhà, sau đó quay lại phòng để chuẩn bị phi tang, nguyên nhân cửa mở là do hắn nghĩ vẫn còn sớm nên không để ý.

Quân hỏi có bằng chứng cho thấy việc hắn rời khỏi phòng trước đó không, vì dụ như camera an ninh hoặc nhân viên xác nhận. Cảnh sát nói có người ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng cửa mở từ phòng hắn lúc hơn 4h sáng, tuy không phát hiện hình ảnh hắn trên camera an ninh, nhưng vì nhân viên trực quầy ngủ quên, nên họ nghi hắn đi bằng đường cửa sau, cạnh nhà vệ sinh chung dưới đại sảnh.

Quân phản đối, chỉ dựa vào tiếng cửa phòng mở mà cho rằng hắn ra ngoài là vô lý. Bên cảnh sát gạt đi, họ chỉ vào thanh chủy thủ còn dính máu trên bàn, hỏi hắn lấy đâu ra thứ này, mục đích sử dụng như thế nào, và tại sao lại có vết máu ở lưỡi dao. Quân chậc lưỡi một cái, khốn nạn, sau đêm trở về từ nhà thờ hắn vứt chủy thủ vào ngăn kéo nên quên mất, ngay tới rửa đi cũng chưa làm, giờ mà bảo hắn chỉ dùng nó để thái thịt thì họ có tin không. Cuối cùng Quân đành giữ im lặng. Bên cảnh sát nói sẽ đem mẫu máu trên con dao này đi xét nghiệm, dù không phải hung khí của vụ này thì cũng có thể liên quan tới vụ khác, hắn nên chuẩn bị tinh thần để nhận thêm án đi.

Cuộc tra khảo kết thúc, Quân ngóng Đại Ca tới, nhưng có lẽ hôm nay anh ấy không đến. Chẳng biết hai người đó có tìm được manh mối có lợi nào cho hắn không, bản thân hắn cũng đang có chuyện muốn bàn với họ, kết quả là đợi thẳng tới bữa trưa cũng không thấy động tĩnh gì. Quân được dẫn tới phòng ăn tập thể, hắn nhận một khay cơm và đi vào bàn ăn. Bữa trưa có rau dưa và một dúm thịt xào, Quân đảo đảo mấy đũa, hắn đã định xúc lên miệng rồi, nhưng vô tình liếc thấy hai quản giáo phát cơm đang nhìn mình. Nhìn cái quái gì mà nhìn, Quân nghĩ, hay là suất ăn có vấn đề? Hắn hừ nhẹ một tiếng, vừa lúc đó có một phạm nhân cầm khay cơm đi qua, Quân túm tay người đó, nói:

– Này đổi suất cơm của mày cho tao đi.

Đùa tao à? Mặt phạm nhân kia nhìn hắn như vậy, Quân không nói nhiều, hắn đưa suất cơm lên và hất cằm. Cũng phải nói là phạm nhân mà hắn túm được trông khá đô con, cao hơn hắn nửa cái đầu, thân hình lực lưỡng như con gấu, áo tù xắn lên ngang bắp, để lộ hình xăm ông cọp đang nhe răng cười. Thấy thái độ nghênh ngang của Quân, nhiều người đã ngừng ăn để nhìn hắn, gã phạm nhân khạc mạnh một cái rồi nhổ đánh toẹt bãi nước miếng vào khay cơm của hắn, gằn giọng nói:

– Ăn no cơm đi trước khi tao cho mày no đòn.

Quân nhìn bãi nước miếng trên khay cơm, mặt hắn tối sầm lại, chỉ mới hai ngày trước hắn còn là một điều tra viên, là nỗi khiếp sợ của bọn tội phạm, là một người thực thi pháp luật. Vậy mà sau một bước sa chân vào tù oan, để bọn mạt hạng này khinh rẻ, có lý nào lại thế không? Gã phạm nhân cười thành tiếng rời đi, đám người xung quanh nhìn hắn ái ngại, họ cho rằng hắn không biết lượng sức mình, đây là nơi quy tụ toàn những kẻ máu mặt trong giang hồ, nếu chỉ là hạng xoàng thì không nên ho he.

Vậy để hắn cho đám người này biết ai mới là hạng xoàng ở đây, gã phạm nhân đô con vừa ngồi xuống bàn ăn, Quân lừ lừ tiến tới, hắn đặt luôn khay cơm chồng lên khay cơm của gã, sau đó bất ngờ dúi mặt gã xuống đống thức ăn. Hành động chớp nhoáng, chỉ nghe thấy một tiếng ồ vang lên, gã phạm nhân không kịp trở tay, đã thế cứ mỗi lần gã ngóc đầu dậy lại bị hắn dúi thêm một cái xuống. Ba lần liên tiếp gã phạm nhân mới hiểu ra vấn đề, gã vung tay muốn đấm kẻ đang nắm đầu mình, nhưng Quân nhanh hơn, hắn thoát lui trong một nốt nhạc, để mặc gã nổi điên quờ quạng xung quanh.

Một tay gã gạt hết cơm canh trên mặt xuống, một tay siết thành nắm đấm, gã quay người nhìn Quân, nộ khí xung thiên, mắt trợn lên trừng trừng, còn chưa kịp động thủ thì đã thấy Quân tung cước đến. Gã phạm nhân mắt nhắm mắt mở trúng thêm một đòn vào giữa mặt, hai chân loạng choạng vấp phải thành ghế, cả người ngã dúi dụi ra sau. Mọi người thấy có đánh nhau thì ai nấy quây lại thành vòng tròn, tiếng reo hò ầm ĩ.

Quân chưa dừng lại, đang lúc ức chế nên hắn muốn đánh nhau để giải tỏa, ngay lập tức hắn ngồi lên người gã, tay nắm quyền thụi vào ngực gã một đòn, khiến gã đau tới há miệng thở hắt. Thừa cơ Quân cầm khay cơm trên bàn đổ vào miệng gã, sau đó đè cho gã phải nuốt đi mới thôi. Gã phạm nhân hai tay quờ loạn, miệng ọc ọc mấy tiếng, nhưng vì gã đang bị đè cứng lên không thể dùng lực đánh hắn, Quân ép gã nuốt xong thì buông tay, hắn đứng lên hả hê nhìn.

Gã phạm nhân ngồi dậy khạc nhổ mấy tiếng, gã vừa chửi rủa vừa túm lấy thành ghế bên cạnh, Quân nhếch miệng khinh thường. Bỗng sau lưng hắn có người đè xuống, hai tay nhanh chóng bị bẻ về phía sau, Quân cựa người muốn giằng ra nhưng không được. Lại nghe thấy có tiếng người quát tháo:

– Muốn làm loạn à? Đã vào đây mà còn gây sự, im lặng hết đi!

Thì ra là quản giáo, có vẻ như nãy giờ bọn họ chỉ đợi xem hắn bị đánh ra sao, không ngờ là hắn còn hung đồ hơn cả tội phạm nữa. Quân nói họ buông hắn ra, vừa dứt lời thì bên kia liền nghe thấy tiếng ho sặc sụa. Gã phạm nhân ngồi ôm cổ, mặt đỏ gay lên, miệng sùi bọt trắng, gã khó khăn cầu cứu. Quân lập tức bị lôi khỏi đám đông, hắn nhìn gã phạm nhân tới khi đi khuất, kia là bị ngộ độc, trong suất cơm của hắn có bỏ thuốc! Quân bị đem vào phòng cách ly, hắn nhìn qua song sắt ra ngoài, thấy phía nhà ăn rất nhốn nháo, thủ đoạn đáng sợ thật, không biết hắn có bị vu cho tội gì nữa không. Đợi chưa tới mười phút, có người vào thông báo với hắn, vì hắn gây mất trận tự nên cấp trên đã ký quyết định chuyển trại giam, sáng mai hắn sẽ được chuyển qua khu tạm giam phía bắc.

Ha! Hẳn là khu tạm giam phía bắc. Quân bật cười, bên đó đâu phải trại tạm giam, phải gọi đó là nhà lao thời trung cổ mới đúng. Tưởng hắn không biết khu nhà giam đó sao, toàn tù nhân cấp S trở lên bị đưa vào đấy, nơi quy tụ đủ mọi hạng phạm nhân, biến thái, thú tính, man rợ kiểu gì cũng có. Hắn còn chưa kết án mà đã bị chuyển vào đấy, không được, Quân phản đối, hắn đòi gặp người bảo lãnh, hắn đòi gặp cấp trên để nói chuyện. Nhưng vô hiệu, từ khi bị đưa vào đây hắn đã không còn một chút nhân quyền nào cả, hắn bị tách biệt với thế giới bên ngoài, người ta có chuyển hắn vào sở thú cũng không vấn đề gì.

Quân thở mạnh một tiếng, khốn nạn thật, giờ mà vào nhà lao phía bắc thì mười bốn ngày hẳn là khó sống. Ngay cả cơ hội gặp được Đại Ca cũng bằng không, bọn quỷ này muốn mượn dao giết người đây mà, hắn sẽ không chết vì luật pháp mà chết vì luật rừng!

Sáng hôm sau Quân lên xe đi tới trại giam phía bắc. Nơi này có vẻ xa cách với thế giới văn minh, tường bao xây bằng đá tổ ong, cổng vào cao vút, còn chằng chịt những dây thép gai, không hổ danh là chuồng cọp đá, trông như một lô cốt thời chiến vậy. Quân ngán ngẩm bước vào phòng quản giáo, lại một lần nữa hắn được căn dặn về thời gian biểu của phạm nhân, khác với trại tạm giam trung tâm, ở đây người ta sẽ tới từng phòng để gõ đầu phạm nhân buổi sáng, và buổi tối thì mọi phạm nhân sẽ được thăm khám một lần trước khi ngủ. Tạm thời chưa có gì đáng ngại, Quân nhận dụng cụ cá nhân và theo chân quản giáo đi tới buồng mà hắn được phân cho.

Cảm giác đầu tiên khi bước qua cửa trại là cái lạnh ập vào mặt dù thời tiết bên ngoài đang nóng như đổ lửa, hành lang sâu hun hút âm u, nơi đây nắng không chiếu tới, hai bên lối đi bị phủ kín những rêu, mùi ẩm mốc đặc quánh trong không khí. Càng đi sâu vào bên trong, tai Quân càng cảm thấy khó chịu, hắn cố xua đi thứ âm thanh trầm đục đang bủa vây lấy đầu óc mình, nhưng giống như có cả trăm ngàn con ong vo ve bên tai, khiến màng nhĩ lùng bùng không nghe rõ, thứ âm thanh không thuộc về nhân gian ấy, không phải cứ muốn là xua đi được.

Quả thực giống như hắn vừa bước qua quỷ môn quan, nơi đây tồn tại một luồng âm khí vô cùng dồi dào, hắn dám cá bên dưới này ăn thông với quỷ mạch, mùi vị chết chóc tỏa ra từ khắp các ngóc ngách, mỗi bước chân đều nghe như có ai đó nối gót, hành lang âm vang lạ thường, trong tiếng vọng còn nghe được cả tiếng người gào thét. Quân rảo bước qua hành lang, tâm trạng bất an khó tả, quản giáo chỉ buồng của hắn ở dưới nhà ngang phía đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.