Giải Ngải Ký

Quyển 4 - Chương 24: 26 chữ cái (2)



Phản xạ tức thì Quân liền cho tay lên chắn, nghe bang một tiếng chấn động, người hắn dạt sang một bên, chân bật đi ba bước mới đứng vững. Vừa rồi nếu chậm nửa giây chắc đầu hắn đã trật khỏi cổ, đánh gì mạnh dữ, tê hết cả tay rồi, Quân xoa xoa chỗ vừa trúng đòn, suốt dọc bả vai xuống đến khủy tay đều mất cảm giác, nửa người hắn nhất thời cũng không nhúc nhích được luôn. Mắt hắn ấy vậy mà lại nhìn sang bên Thiện, trước đó Quân thấy đàn em bị đánh văng đi, giờ đang nằm bất động dưới đất cách hắn chục bước chân, không biết có phải chết rồi không.

– Mày còn nhớ tao không?

Có tiếng nói vang lên đánh gãy suy nghĩ của Quân, hắn chậm rãi liếc qua, một đống lù lù bước tới choán hết ánh sáng trước mặt hắn, cái bóng đen to lớn như một quả núi đổ xuống người hắn, dứt lời liền thấy một cánh tay giơ lên, thoạt nhìn Quân còn tưởng đó là một cái chùy sắp giáng xuống đầu mình. Hắn không né tránh, trực tiếp xuống tấn đồng thời vung tay đỡ lấy cú đánh hiểm hóc, nhanh như chớp Quân đổi từ thủ sang công, mượn lực kéo gã khổng lồ xuống ngang tầm mình, cùi chỏ đánh tới yết hầu gã. Nhưng Neo có hai cái tay, một tay bị giữ thì gã liền dùng ta còn lại, trước khi Quân đánh trúng tay gã đã chộp xuống đầu hắn, bắt buộc Quân phải thu chiêu về phòng thủ, hắn nghiêng người dạt sang một bên, cùng lúc co đầu gối thụi vào bụng gã.

Giống như vừa thụi vào một tảng đá, đầu gối hắn lập tức tê đi, cơ bụng gã rắn đanh, thảo nào mà xài vũ khí cũng không ăn thua, Neo nhìn hắn mỉa mai, không ngờ vừa quay sang gã liền bị một đấm bay vào mặt. Đánh xong Quân lập tức thu chiêu, hắn tách khỏi Neo, Quân chậc lưỡi nghĩ, người gã làm bằng gì mà chỗ nào cũng cứng như đá, đấm vào mặt gã mà tay hắn cũng đau không kém, đã vậy thì phải đổi bài khác, hắn thủ thế, nhưng thay vì dùng quyền, lần này hắn sẽ đánh bằng cước. Neo bị trúng một đòn bất ngờ, đủ đau để gã nổi giận, quát:

– Tao sẽ cho mày ra bã!

BỐP!

– Ngậm mồm lại và đánh đi, nói lắm nhức đầu – Quân tung cước đá vào miệng gã, lực chân mạnh hơn lực tay rất nhiều, so với cú đấm vừa rồi thì Neo thực sự bị choáng.

Ngon! Quân hí hửng áp sát, lợi dụng Neo đang nghiêng ngả, hắn vung tay chặt một đòn xuống yết hầu, nghe khực nghẹn cả họng, gã đổ gục xuống đất. Top 1 mà mới đánh đã ngã ngựa thế này, chắc mình hắn cân được hết bảng quá!

Thấy gã co người lại, Quân liền đạp cho gã duỗi thẳng ra, nhưng cảm giác như hắn đang đạp vào một khối bê tông vậy, dưới chân không chút sứt mẻ. Nghĩ tới đây bỗng thấy người Neo rung rung, Quân vừa đạp xuống một cái, chân hắn liền bị túm gọn, đồng thời nghe thấy tiếng cười khoái trí bật ra, khuôn mặt gã ló ra, ánh mắt nhìn Quân man dại, một tay gã chặt xuống ngang xương cẳng chân hắn.

Phăng!

Quân kịp thời rút chân ra khỏi tầm nắm của Neo, trong tích tắc mà người hắn lạnh toát, đứng còn chưa vững, bỗng thấy một tay gã với đến, muốn chộp lấy chân trụ của hắn. Ngay lập tức Quân giật lùi lại, gã tiếp tục trườn tới, hai tay luân phiên quờ lấy chân hắn, trông giống như một con cá sấu đớp mồi, nếu để gã chộp trúng, hắn chắc chắn sẽ bị kéo ngã.

Lùi được năm bước thì Neo bỗng vùng dậy, Quân chỉ cách gã một sải tay nên gần như gã đã vồ được hắn, được cái thân thủ hắn tốt nên vừa thấy Neo chồm tới, Quân liền nắm quyền đấm cho gã bật ngược ra. Phá được một pha nguy hiểm, Quân lấy lại thế thượng phong, thấy bên cạnh có một cái thùng gỗ, hắn lập tức cầm lên, sau đó nhắm thẳng đầu Neo mà đập xuống.

Bang. Thùng gỗ vỡ thành mấy mảnh, gã hơi cúi đầu, có sơ hở, Quân liền nhắm vào đỉnh đầu gã để hạ sát chiêu.

– Mày xong chưa? – bỗng Neo ngửa mặt lên, khi mà cùi chỏ của hắn còn đang lơ lửng, gã nhếch miệng cười – đến lượt tao.

Bàn tay gã tung ra một cú đấm móc từ dưới lên trên, trực tiếp hạ knock out Quân. Hai hàm răng của hắn va vào nhau nghe rắc một tiếng, não hắn tưởng như long ra đến nơi, đau muốn bất tỉnh nhân sự. Quân rơi lộp bộp xuống đất, hắn quay cuồng không còn biết trăng sao gì nữa, trước mắt nhìn cái gì cũng đảo lộn, tri giác tạm thời không còn hoạt động. Thẳng đến khi có một bóng đen che kín hai con mắt, Quân mới lấy lại được ý thức, hắn biết là mình sắp chết!

Bỗng gió ở đâu ập đến trước mặt hắn, một luồng áp lực khổng lồ đè xuống ngực, Quân dùng hết sức bình sinh bật dậy, mắt thấy vài thân ảnh giống nhau hiện ra.

Rầm!

Quân choàng tỉnh. Nền đất vừa rồi hắn nằm đã lõm thành một cái vũng, Neo dùng hai bàn tay đập xuống, nếu hắn không kịp vùng dậy chắc xương trên người đã nát như cám. Quân thở dốc, hắn toan đứng lên, nhưng một bàn tay của Neo đã chộp được áo hắn, gã cười gằn, tay còn lại nắm quyền vung tới, ăn trọn một đấm này thì quai hàm hắn sẽ rời ra mất!

Roẹt!

Áo Quân bị xé toạc, nắm đấm vụt qua chóp mũi, mồ hôi lấm tấm trên trán hắn. Dù rất mất mặt nhưng đến lúc nguy cấp hắn cũng phải dùng tới kế ve sầu thoát xác, mất một cái áo sơ mi còn hơn là mất mạng. Quân vùng ra được, hắn lảo đảo đứng dậy, đòn knock out vừa rồi quả thực lợi hại, đầu hắn tới giờ vẫn còn choáng, tứ chi cũng chưa tự chủ được bình thường. Bên kia Neo đã bật dậy, gã sải bước tiến về phía Quân, mắt thấy chân gã tung cước đạp thẳng vào ngực hắn, Quân lập tức bước chéo sang một bên, gã theo đà đổ người về phía trước, hắn liền dồn lực vào một bên cánh tay, vung nắm đấm vào mặt gã.

Hự!

Bảy phần sức lực của Quân chớp mắt liền bị hóa giải, Neo chộp lấy tay hắn, giữ cho hắn không thể thu chiêu. Gã cười khà khà một tràng, bỗng thấy Quân hơi ngả người ra sau, sau đó bất thình lình ra một đòn thiết đầu công vào giữa mặt gã. Neo lập tức buông tay, mũi miệng cùng tóe máu, gã ôm mặt lùi lại mấy bước, trong khi đó Quân cũng không đứng vững, đầu hắn đau muốn nứt đôi ra, sờ còn thấy rớm máu nữa.

Đến nước này thì Neo thực sự nổi điên, gã chán cái trò mèo vờn chuột này rồi, quanh người gã bỗng chốc xuất hiện một làn khói mỏng, giống như sát khí ngưng tụ thành, gã lồng lộn lao tới trước mặt Quân. Nghe tiếng thở khò khè lớn dần bên tai, Quân biết mình sắp không ổn, hắn thủ thế công kích, nhưng trong mắt cứ hiện ra mấy gã khổng lồ liền, hai chân nghiêng ngả không thể đứng yên, cảm giác như Quân đang say.

Vụt! Vụt! Vụt!

Neo đánh túi bụi xuống đầu hắn, hết trái lại phải, không mặt thì vai, nhưng đòn nào Quân cũng né được, người hắn tự nhiên dẻo quặt, lắc trái lắc phải, trông vô cùng thong thả, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Hai mắt Quân lúc nhắm lúc mở, có lúc tưởng sắp ngã mà lại không ngã, hắn cứ lả lướt một hồi, tuy không trúng đòn nào nhưng cũng không cách nào đánh trả. Có điều Neo bị hắn chọc sắp phát rồ, gã ra đòn mỗi lúc một nhanh hơn, kình phong vù vù phạt qua, nhiều cú như sấm giăng chớp giật, mắt thường cũng không thể theo kịp, vậy mà Quân chỉ lách người một cái là thoát được, thậm chí hắn còn không buồn nhíu mày, vẻ mặt phê pha kì lạ.

– ANH QUÂN!

Đang múa may quay cuồng bỗng có tiếng người hét lên khiến Quân bừng tỉnh, trước mắt mọi thứ liền trở lên rõ ràng, kể cả cú đấm nhắm thẳng vào ức hắn. Hự! Quân ôm ngực ngã lăn ra đất, bên trong lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết cả, hắn ho một tràng dài, đau đến mức không thở nổi nữa.

– ĐÓN LẤY!

Tiếng người kia lại vang lên, Quân cố ngửa mặt lên xem là ai đang nói, thì ra là Thiện, may mà cậu chưa chết, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà đón cái gì? Vừa tự hỏi bỗng từ trên trời có một vật rơi xuống trúng đầu hắn, cốp một tiếng tưởng vỡ sọ, Quân một tay ôm ngực một tay ôm đầu quằn quại, muốn giết tao hay gì?

Còn chưa hoàn hồn, bụng Quân lại trúng một cước của Neo, người hắn cuộn lại rồi lăn đi như quả bóng, Quân ộc ra một ngụm máu, hình như hắn bị nội thương rồi. May mà Quân kịp thời nắm được thứ mà Thiện ném cho mình, hắn liếc nhìn Neo bước đến, không thể để gã tiếp tục làm gì thì làm, hắn sẽ cho gã biết thế nào là lễ hội!

Quân lom khom đứng dậy, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó thủ thế xông tới trước mặt Neo, gã thấy vậy thì bật cười, mặt gã khoái tợn, đoán chừng Quân sẽ xài lại bài cũ, gã liền vung tay đánh chặn hắn. Nhưng khi còn cách Neo ba bước Quân bỗng chuyển hướng, hắn vòng qua người gã, luồn ra sau lưng, hành động đột ngột khiến gã không kịp trở tay.

Hắn đâm thật mạnh xuống cổ gã, trong tay có cầm một thứ, ngay lập tức Neo giật lên đùng đùng. Thứ mà Thiện ném cho Quân là một cây súng điện, thường thì trong trường hợp khẩn cấp chỉ cần dí một cái là đối phương sẽ bị tê liệt, Thiện không quen động chân động tay nên luôn mang theo một cái như vậy bên người đề phòng.

Neo bị giật tới co quắp cả người, hai chân gã run run, giây lát đầu gối liền khụy xuống, hai mắt gã lộn tròng trắng dã. Một lúc sau Quân mới buông tay, Neo sùi bọt mép, dớt dãi chảy đầy cằm, dường như đã mất ý thức, Quân nhìn gã ngồi ngặt nghẹo, một tay hắn nắm lấy đầu gã, một tay túm cằm, nghiến răng nói:

– Mày cho tao ra bã thì tao sẽ cho mày thành thịt nướng – dứt lời liền vặn khực một cái, cổ Neo lập tức bị bẻ rời.

– DỪNG TAY! – Thiện lảo đảo chạy tới, vừa hét xong thì thấy Neo đổ người ra đất, bên cạnh là Quân đang đứng thừ người ra thở, cậu vội cúi xuống sờ vào động mạch của gã, thấy không còn đập nữa, đoạn Thiện gào lên – anh điên à mà giết người, đánh ngất gã là được rồi, chúng ta đáng phá án đấy!

Quân mệt tới không còn hơi sức để đáp lại nữa, hắn ném trả Thiện cái súng điện, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi bệt xuống. Thiện nhìn hắn lử đử như người mới ốm dậy, cậu thở dài, vò đầu bứt tai nói:

– Giờ phải làm sao đây, chúng dù gì cũng là tử tù, nếu bị bắt thì cũng chỉ phải quay lại tù thôi, còn anh, anh là cảnh sát viên, thử nghĩ xem Đại Ca sẽ phải làm thế nào với anh đây?

– Không giết nó thì mày nghĩ nó sẽ bỏ qua cho tao? – Quân thản nhiên nói – mà không chỉ nó, tao còn phải giết hết đám kia nữa.

– Chúng tống tù anh lần nữa thì sao? Em đã nói rồi, đây là cái bẫy, hoặc là anh bị chúng giết, hoặc là anh giết chúng, xong là bị tống vào tù. Thà anh chịu thiệt một chút, bắt chúng lại thôi, anh đánh chết chúng rồi thì tự nhiên có cớ để ngồi tù, anh muốn quay lại đó lắm sao? – Thiện khổ tâm nói.

Quân im lặng không đáp, hắn trầm ngâm nhìn cái xác đang lạnh dần, nhất định không thể vào tù, nhưng nỡ đánh chết người rồi, dù có là để tự vệ hay thì bọn chúng cũng sẽ tìm cách bắt hắn ngồi tù. Quân lấy từ trong túi ra một bao thuốc, hắn châm lửa hút mấy hơi, tự nhiên hai mắt hắn sáng lên, Quân quàng tay qua cổ Thiện, kéo cậu lại hỏi:

– Chúng ta là ai?

– Chúng… chúng ta… là sao? – Thiện không hiểu ý hắn.

– Chúng ta là người trong ngành, phá án thì cần có bằng chứng, xóa hết bằng chứng rồi thì bắt người bằng cách nào – Quân cười ha hả, nói – có bao nhiêu mánh khóe chúng ta là người rõ hơn ai hết, sợ gì không làm cho sạch sẽ được.

Nói rồi hắn liền qua chỗ cái xác dọn dẹp một chút, nhặt nhạnh hết những đồ đạc rơi vãi, lau chùi hiện trường, xem xét xung quanh còn gì sót lại không. Hắn nhóm một đống lửa, đem hết những thứ liên quan đốt đi, vừa rồi lúc lật xác Neo ra, hắn có thấy chữ N trên ngực gã, Quân nhìn đống lửa cháy bập bùng, bỗng nhiên hắn bảo Thiện tháo thắt lưng da của cậu cho hắn mượn. Quân nung đỏ phần khóa kim loại của thắt lưng, sau đó in xuống bên cạnh chữ N một hình gần giống chữ Q, xong xuôi liền lấy mảnh gỗ nhọn rạch ngang chữ N. Ừ thì hắn giết người đấy, nhưng không có bằng chứng để xem ai làm được gì hắn!

Giải quyết xong hiện trường, bấy giờ đã hơn 11h đêm, Quân liền gọi điện về văn phòng thông báo đã tìm thấy hung thủ gây ra những vụ giết người gần đây, song nghi phạm đã chết, yêu cầu người tới xác mình và xử lý vụ việc khẩn cấp, tránh tạo dư luận xấu trong dân chúng. Chưa đầy năm phút sau liền có một đội cảnh sát được điều tới hiện trường, kì lạ là đây không phải người của Đại Ca, bọn họ do sở cử xuống làm việc.

Quân vốn tưởng là những vụ án liên quan tới cuộc săn người đều sẽ chuyển về tổ của Đại Ca, không nghĩ đến lần này sở lại trực tiếp nhúng tay vào, có phải là đã phát hiện được dấu hiệu bất thường rồi không? Sau khi bàn giao hiện trường hoàn tất, Thiện và Quân được cho về nghỉ, hắn vẫn nán lại quan sát mấy người bên kia, dấu vết thì hắn đã xóa sạch rồi, bọn họ chia nhau ra rà soát mồt hồi cũng không thấy gì khả nghi, Quân yên tâm ra về. Bỗng Thiện níu tay hắn, nhỏ giọng nói:

– Kia là cái gì?

Quân nhìn theo hướng Thiện chỉ, thấy có người tìm được một vật đặt trong bồn cây cách hiện trường vài mét. Hình như là một cái máy quay! Thôi chết mẹ rồi, Quân chột dạ, trong lòng lạnh băng, sao lại có máy quay ở đó? Cùng lúc hắn nhớ ra cái video của Neo mà mình từng xem, gã đã đặt máy quay để ghi lại cảnh giết người, lần này cũng vậy, thế này thì mọi tính toán của hắn đều thành công cốc hết à? Quân toan quay lại, hắn không rõ mình định làm gì tiếp theo, nhưng dù thế nào cũng phải hủy cái máy quay đó đi! Chưa kịp bước thì Thiện đã giữ hắn lại, cậu lôi hắn rời khỏi hiện trường, gấp gáp nói:

– Đừng manh động, giờ chúng ta không thể làm được gì đâu, nơi trú ẩn của anh chưa bị phát hiện, hãy cứ lui về đó trước đã, nếu có động tĩnh gì em sẽ báo anh.

Sau đó Quân và Thiện mỗi người đi một đường, hắn nhanh chóng trở về nhà lão hùng athur, trong lòng có một dự cảm rất xấu về chuyện sắp xảy ra. Đêm hôm đó Quân đi ngủ, hắn vẫn không dứt được suy nghĩ về cái máy quay, từ khi nào mà việc xấu hắn làm lại khiến bản thân bồn chồn như vậy?

Thực tế là không phải Quân sợ bị phát hiện, điều làm hắn lo nghĩ là sau khi bị phát hiện thì sao, hắn sẽ mất tất cả, tự do, cuộc sống bình thường, những người xung quanh, cả đời hoặc trốn chạy hoặc chịu khốn đốn trong lao tù. Hơn hết, Quân biết rằng một khi bị tống tù, hắn sẽ không còn là chính mình nữa! Cứ như vậy tới khi Quân chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, dù vẫn có cảm giác nặng nề nhưng ngủ được là tốt rồi.

Rengggggg

Tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi khiến Quân phải tỉnh giấc, hắn vùng dậy xem là ai đang gọi, có phải thông báo lệnh bắt khẩn cấp không? Màn hình hiển thị số lạ, hình như là của văn phòng, Quân nghe điện, đầu dây bên kia léo nhéo một hồi, hắn chỉ kịp nghe được mấy từ quan trọng, cái gì mà có án mạng, ở đường TD, người dân thấy hai nghi phạm chạy về phía vườn hoa con cóc, lệnh cho hắn mau chóng tới hiện trường. Thế là Quân quên luôn chuyện tối qua, hắn vội vàng lên đồ rồi lấy xe chạy qua đường TD, lúc đó mới là hơn 4h sáng, ngày 23/9.

Đi qua con hẻm rẽ vào vườn hoa con cóc, Quân thoáng trông thấy có hai người chạy rất nhanh từ bên trong ra, nhất thời hắn không nhận ra bọn họ là ai, nhưng đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng cười khanh khách vọng lại.

Ngay lập tức Quân quay đầu xe đuổi theo hai người kia, cái điệu cười không lẫn vào đâu được, đó chắc chắn là hai anh em sinh đôi xuân sơn. Quân phóng xe lên trước chặn đường, hai người kia đang chạy liền dừng lại, quả nhiên là khuôn mặt giống nhau như lột, khác mỗi cái là một người lúc nào cũng cười không ngậm được miệng, còn một người thì biểu cảm hoàn toàn không phản ứng gì. Nhìn một lượt từ đầu tới chân của hai người đó, Quân phát hiện ra dép và quần của một người có dính máu, chính là người đang cười với hắn, y nói:

– Ai vậy? Hiha

– Tôi là Quân, điều tra viên tổ trọng án thành phố, các anh bị tình nghi có liên quan đến vụ giết người trên đường TD, mong các anh hợp tác – Quân giơ thẻ chức vụ ra, hắn chậm rãi bước tới trước mặt hai người.

– Thì ra là muốn bắt chúng ta – xuân bật cười thành tiếng, y quay sang nói với em trai – về đó không?

Sơn lắc đầu. Xuân lập tức rút từ trong túi ra một con chủy thủ, y nhướn mày nhìn Quân, lặp lại hành động của sơn, lắc đầu nói:

– Không muốn đấy, thì sao nào? – Không đợi Quân kịp phản ứng, y lập tức vung chủy thủ tấn công hắn, chỉ trong chớp mắt đã thấy lưỡi kim loại sắc lẹm kề vào cổ, may mà Quân tập trung nên nghiêng người tránh được, hắn đồng thời tung cước đáp trả đối phương.

Bốp!

Chân Quân bất ngờ bị trúng một đạp hất ngược ra, sơn từ phía sau xông tới yểm trợ cho xuân, lực ra chiêu đủ mạnh để hắn phải giật lùi lại vài bước. Xuân thừa cơ lấn lướt Quân, chủy thủ đổi tay nhắm vào ngực trái của hắn mà đâm xuống, đối với món vũ khí cận chiến thế này Quân thường hóa giải rất đơn giản, nhưng vừa chặn được tay y, bên tai hắn liền nghe kình phong đánh tới, sơn đã áp sát, gáy hắn có sơ hở!

Hự!

Quân né được một đòn chí mạng, hắn buông xuân ra và dùng sức lực toàn thân húc vào người sơn, đẩy y phải lùi lại. Chưa hết, xuân bỗng cười lên một tiếng, chủy thủ nhanh như chớp liền đâm ngang, may mà chân hắn vẫn đứng vững, Quân lách người một cái, lưỡi kim loại xém qua tai hắn lạnh ngắt. Quả nhiên công 80 thủ 80 nó phải khác, thân thủ rất linh hoạt, bọc lót cho nhau tốt, đánh một hồi không thấy khả quan, Quân lập tức tách khỏi hai tên tù nhân, trong đầu nghĩ tiếp theo nên làm thế nào với bọn chúng bây giờ.

Nhưng vừa tách ra thì xuân và sơn liền bỏ chạy, có một con ngách hẹp thẳng hướng bên tay trái bọn chúng, Quân đuổi theo mà không kịp lấy xe. Ngách rất sâu, đường lối ngoằn nghèo, dường như hai tên tù nhân đã thông thuộc địa hình ở đây nên biết đâu là ngõ cụt để tránh, mấy lần Quân đều tưởng là bị cắt đuôi rồi, nhưng lại nghe thấy tiếng người của xuân phát ra, hắn lần theo, cuối cùng thì cũng đuổi được đến nơi. Phía trước đã là đường lớn, ba người vừa chạy vừa đánh, thỉnh thoảng xuân có đột ngột tập kích Quân, nhưng hắn không chủ quan nên hoàn toàn tránh được, mỗi lần như thế y lại cười rú lên, vẻ mặt khoái trí một cách khó tả.

Ra tới đường lớn, lúc này đã là 5h, trên phố dần đông người hơn, cảm giác chạy rất vướng víu, trông thấy phía trước có một con ngõ, xuân lập tức vòng vào đó, vô tình có người đứng chắn lối đi của y. Xuân liền dùng chủy thủ đâm cho người đó một nhát, y và em trai bỏ đi ngay khi người kia gục xuống đường, một vài người gần đó bỗng thấy có máu chảy thành dòng trên đất, ai nấy liền kêu lên thất thanh. Quân không kịp dừng lại xem tình hình, hắn hết sức đuổi theo hai kẻ thủ ác, thẳng tới một tòa nhà đang xây, sơn bỗng quay lại đánh nhau với hắn. Y có vẻ rất khá trong việc dùng các đòn hiểm, chiêu nào cũng nhắm vào đầu và phần yếu hại của hắn, song hôm nay không phải là một ngày may mắn của y, vì hắn hoàn toàn không dễ ăn.

Quân không để ý là càng đánh thì hắn càng bị dẫn sâu vào trong khu xây dựng, nơi mà xuân đã đặt một cái bẫy để chờ hắn, thời cơ vừa tới, y liền đẩy một chồng gạch từ trên cao xuống, sơn đã có chuẩn bị nên ngay lập tức tốc biến khỏi vùng nguy hiểm, không ngờ là có người từ phía sau liều mạng đẩy hắn một cái, giúp Quân thoát chết trong gang tấc.

Trong nhiều trường hợp cơ hội chỉ đến một lần, lỡ một giây thì coi như hỏng bét, Quân phản xạ tức thì, hắn vừa bước qua thì gạch vữa và giàn dáo đổ ập xuống, phía sau ùn lên thành một đống đổ nát. Quân may mắn không bị tổn hại tới tính mạng, chỉ tiếc cho người con gái lấy thân mình cứu hắn thì không qua khỏi, tới lúc đó Quân mới nhận ra, hình bóng cô ấy đã in đậm trong tâm trí hắn nhường nào, dù cho vĩnh viễn về sau hắn cũng không thể quên được.

Sau đó Quân đã qua nhà cô gái để nhận trách nhiệm, mẹ cô ấy khi nhìn thấy hắn thì khóc tới ngất đi, thật không ngờ người khiến đứa con gái tội nghiệp của bà bỏ mạng lại chính là người nó thầm thương trộm nhớ. Dù rất đau lòng nhưng đó là lựa chọn của cô ấy, bà cũng không thể trách hắn được. Quân nhận chu cấp các chi phí sinh hoạt cho mẹ cô gái từ giờ về sau, hắn còn có nguyện vọng nhận bà là mẹ nuôi, hi vọng được phụng dưỡng bà khi về già. Ban đầu mẹ cô gái từ chối, nhưng mỗi lần nhìn di ảnh con gái, bà lại cảm thấy như cô ấy vẫn ở bên cạnh mình, có thể là vì cô ấy quá nặng lòng với những người ở lại nên không muốn rời đi. Nếu vậy thì việc Quân thường xuyên tới lui sẽ giúp con gái bà nguôi ngoai phần nào, tới cùng mẹ cô gái đã đồng ý nhận Quân làm con nuôi.

Trong thời gian Quân đau buồn, cuộc săn người đã có những chuyển biến mới, video Quân giết Neo đã được đăng tải trên deepweb, song không có cuộc điều tra nào nổ ra, càng không thấy ai đề cập tới việc truy tìm hung thủ, rõ ràng là hội phản thánh có mưu đồ khác.

Sau chuyện đó, Quân đã tăng sáu bậc, lên vị trí thứ năm trong bảng xếp hạng, có vẻ như sự kiện Neo bị sát hại là một cú hích đối với các tù nhân còn lại, rất nhiều kẻ kiêng dè gã nên trước giờ chỉ biết giấu mình, nay thi nhau ra mặt, cuộc đi săn bước vào giai đoạn bùng nổ. Thứ hạng trong cuộc đi săn cũng vì thế mà thay đổi liên tục, số lượt người tham gia cá cược ngày một tăng lên, không chỉ có đám tù nhân đang săn lùng lẫn nhau mà ngay cả trường đua ảo cũng biến thành một cuộc chiến thực sự. Không ngày nào là không có người báo án, chém giết có, bắt bớ có, đuổi nhau có, náo loạn hết cả thành phố, tổ trọng án của Đại Ca chia năm xẻ bảy chạy đôn chạy đáo khắp nơi, ngày đêm không hết việc.

Trong số đó nổi lên một vụ án có phần khác biệt hơn cả, trong các ngày từ 20 tới 25 tháng 9, xảy ra liên tiếp ba vụ bắt cóc, nạn nhân đều là nữ giới, thời gian mất tích được xác định là từ 19h đến 22h đêm, tại các địa điểm khác nhau, nhưng nhìn chung đều là tụ điểm nóng của nạn mại dâm. Quân được giao nhiệm vụ thu thập dữ liệu và điều tra loạt án này, Thiện sẽ hỗ trợ hắn, nhận định ban đầu là các nạn nhân đều còn trẻ, ngoại hình khá bắt mắt, một người trong đó là gái bán hoa có tên tuổi, hai người kia thì đang là sinh viên đại học, có tổ chức bán hoa hay không thì chưa xác định được.

Ba nạn nhân mất tích lần lượt trong các ngày 20, 22 và 25, nơi cuối cùng phát hiện là ở các tụ điểm mại dâm khác nhau, một ngày sau khi mất tích người nhà các nạn nhân đều nhận được những hình ảnh gửi về từ số điện thoại của nạn nhân. Trong ảnh tất cả đều bị trói tay chân và giam giữ trong một căn phòng kín, hành vi giam giữ người trái phép như vậy được xét vào tội bắt cóc, thủ phạm có thể chịu hình phạt từ mười sáu đến hai mươi hai tháng tù giam.

Khi còn chưa kịp bắt tay vào điều tra, trưa ngày 26, một người thu gom rác thải phát hiện trong bãi tập kết rác phường MD có một xác người lõa thể, ngay lập tức Quân và Thiện có mặt ở hiện trường để giải quyết sự việc. Đó là một trong ba nạn nhân mất tích, thi thể hoàn toàn nguyên vẹn, trên người có nhiều vết dây buộc ở cổ chân, cổ tay, phần bụng có biểu hiện chướng, qua khám nghiệm tử thi, trong bụng nạn nhân bị nhồi rất nhiều viên bị sắt cỡ 8 li, bằng khoảng đầu ngón tay út. Không chỉ bụng mà trong âm đ.ạo của nạn nhân cũng vậy, thời gian tử vong là khoảng mười tiếng trước, nguyên nhân là do bi sắt gây tắc dạ dày, chèn ép bàng quang, khiến cho việc bài tiết bị đình trệ, kết quả là sau ba ngày nạn nhân mới chết hoàn toàn.

Chuyện này thật sự kinh khủng! Quân không lấy gì làm hứng thú với loại tội phạm bệnh hoạn như vậy, dù chuyên môn của hắn là tâm lý tội phạm, nhưng chưa bao giờ hắn hiểu, đúng hơn là muốn hiểu hành vi gây án của bọn quái thai này. Làm sao mà hiểu nổi việc nhồi bi sắt vào người là có ý gì, hay đơn giản đó chỉ là thú vui của hung thủ, Quân nhìn mấy tấm hình mà mắt hắn hoa lên, cảm giác lợm giọng khó tả.

Rất nhanh Thiện đã đi lấy thông tin về cho hắn, trong âm đ.ạo của nạn nhân có t.inh dịch, rất có thể đây là của hung thủ, bất ngờ là mẫu xét nghiệm này trùng khớp với một mẫu kết quả có trong kho lưu trữ. Hung thủ là một người có rất nhiều tiền án, tiền sự, tất cả các tội danh đều liên quan tới quấy rối và tấn công tình dục.

Thiện mở laptop ra cho Quân xem, một cái tên trong danh sách những kẻ đi săn, đứng đầu bảng chữ cái, Nam Anh. Tên này bị bắt vì tội cưỡng bức mười hai phụ nữ, trong tám năm, gã đã giết năm người, phải tới đầu năm nay cảnh sát mới bắt được gã, sau khi phát hiện có mùi lạ bốc ra trong căn hộ mà gã ở. Toàn bộ số nạn nhân bị Nam Anh giết hại đều được giấu trong nhà gã, có một cái tủ cấp đông 90l chứa những phần thi thể đã tách rời, trước ngày gã bị bắt thì nơi gã ở bị mất điện, nước trong tủ chảy ra và bốc mùi phân hủy nồng nặc, gã thì đang đi du lịch với công ty, sau đó cảnh sát các tỉnh đã phối hợp để bắt khẩn cấp gã. Nam Anh bị kết án tử hình và được đưa vào nhà giam phía bắc chờ ngày thi hành án.

Gã không có nhiều thành tích đáng kể, kỹ thuật cá nhân cũng rất kém cỏi, điều duy nhất được đánh giá cao ở kẻ bệnh hoạn này là ở ngoại hình. Nam Anh có một diện mạo rất ưa nhìn, hình thể tráng kiện, dáng dấp không khác gì một người mẫu, gã còn có sở thích đeo kính, nói năng lại nhẹ nhàng, nếu chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong thì tất cả mọi người đều sẽ bị vẻ ngoài của gã đánh lừa. Quân nhún vai, cái đó thì liên quan gì, đẹp trai thì không bị giết à?

Không phải, trong này đánh giá công của gã chỉ là 10, nhưng thủ lại cao tới 80, vì Nam Anh có khả năng lẩn trốn vô cùng tài tình, gã xuất hiện trong danh sách giống như một con tốt thí, vị trí cuối bảng nhưng không dễ ăn, muốn săn hắn rất khó. Còn một điều nữa, ý đồ của người chọn hắn tham gia, có thể là để làm nhiễu loạn công tác phá án, gã không thể đi săn những tù nhân khác, nhưng vẫn có thể gây án bình thường.

Quân gật gù, vậy giờ phải làm sao để bắt được thằng bệnh hoạn đó đây? Gã có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, với ngoại hình như vậy thì rất khó để người khác nghi ngờ, chắc chắn gã cũng có đề phòng với phía cảnh sát, đúng hơn là đề phòng với mấy người bọn hắn, tổ trọng án có bao nhiêu người hẳn là gã cũng nhớ mặt hết rồi, vậy phải làm sao mới giăng bẫy được tên khốn này?

Dùng mỹ nhân kế, đúng vậy, nhưng trong bọn hắn đâu có ai là nữ, nếu thuê thì phải đảm bảo được người đó hợp tác, thằng bệnh hoạn này rất có kinh nghiệm với cảnh sát, không dễ để qua được mắt gã. Hơn nữa còn phải phối hợp ăn ý với hắn, trong đánh ra ngoài đánh vào thì mới thành công tốt đẹp được. Haiz, Quân nghĩ mà đầu hắn rối như tơ vò, bỗng hắn nhìn Thiện, cảm giác này là sao nhỉ???

– Có cách rồi – Quân đang ngồi tự nhiên đứng phắt dậy, hắn cười cười với Thiện, mặt tràn đầy gian xảo, nói – mày biết dịch dung thành nữ không? Thử làm tao xem nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.