Giai Nhân Ca

Chương 1



Người ta nói đại tiểu thư Nhậm gia là đại tài nữ kinh thành.

Người ta nói tứ tiểu thư Thừa tướng phủ Nhậm Quân Nhu là kỳ tài y học.

Người ta nói ngũ tiểu thư Nhậm Quân Bình tinh thông trù nghệ, bái ngự trù nổi tiếng trong cung làm thầy.

Người ta lại nói, một đời Nhậm Thừa tướng anh minh, lại sinh ra nhị tiểu thư vô năng, đần độn, háo sắc.

...

Ta tên là Nhậm Quân Thần, nhị tiểu thư con dòng chính phủ thừa tướng Vân Nam Quốc. Ta chính là nhị tiểu thư vô năng trong lời đồn của dân chúng hoàng thành. Kể ra việc này cũng có nguyên do. Bốn năm trước, An Bình công chúa mở tiệc thưởng cúc, nàng nghe theo lời ngũ muội muội bảo ta lên đài biểu diễn tài nghệ, mười năm này ta học tinh thông nhất là cầm, liền mượn nàng ta cổ cầm Không Minh quý giá kia. Chậc... ta gảy đứt hai dây. Cũng tại yến hội đó, ta ngâm được ba câu thơ vịnh hoa mai, nhưng sau đó ta không nghĩ ra nên đứng yên nhìn về phía trước mà không được thêm câu nào. Vừa vặn lúc đó, đại công tử Trường Xuân Hầu phủ và Đại hoàng tử đang đứng ở đình nghỉ mát đối diện, mọi người liền nói ta bị sắc đẹp mê hoặc, không xuất ra lời. Từ đó, ta không bao giờ tham gia yến hội nào trong kinh thành, trở thành phế vật tiểu thư phủ thừa tướng, phụ thân không thương, tỷ muội không thân, người làm không kính trọng. Dần dần, mọi người cũng quên phủ thừa tướng có một nhị tiểu thư. Lại nói mẫu thân ta, bà là người cực kỳ bao che khuyết điểm. Bà cảm thấy ta không tinh thông tứ tuyệt, nữ công là do ta không được dạy bảo cẩn thận vì khi ấy bà mới sinh Tiểu Lục Nhi. Bà nói sau này trước khi ta gả đi, chỉ cần học quản lý sự vụ trong nhà và bếp núc là đủ. Nha hoàn nói xấu ta bị mẫu thân bắt gặp, bà liền quắc mắt lên rồi nghiêm phạt thật nặng.

Ta không để ý lắm, tứ tuyệt tuy không thông món nào, nhưng như ngoại công nói ta có năng khiếu quân sự cao. Ngoại công ta là Trấn Nam Vương Đại tướng quân uy danh lừng lẫy, lúc tân đế lên ngôi, ông giao nộp binh phù từ quan về an hưởng tuổi già, cậu cả Lưu Trị tiếp nhận huân vị, lĩnh Hổ phù dẫn quân bảo vệ biên cương. Ta lúc ấy tám tuổi thường giả nam trang lén chạy tới phủ tướng quân, theo ngoại công học bày binh, nghiên cứu trận pháp, lại theo cậu múa đao lộng thương, cầm cung cưỡi ngựa, bái bằng hữu thân thiết của ngoại công là La gia gia làm sư học y.

Đến khi ta mười lăm tuổi, đã qua cập kê hai năm mà vẫn không có một bà mai nào lui tới cầu thân, phụ thân trách mắng mẫu thân quá nuông chiều ta. Mẫu thân ta cũng lo lắng, không đồng ý cho ta giả trang nam tử đến phủ tướng quân nữa, bỏ tiền ra mời một ma ma giáo dưỡng họ Hạ về dạy ta lễ nghi và nữ công, quản lý sự vụ gia môn, đồng thời cũng nhớ người hỏi thăm công tử nhà nào chưa đính thân. Chuỗi ngày đau khổ của ta bắt đầu từ đây. Hạ ma ma rất khó tính, cả ngày bắt ta học mọi thứ để trở thành tiểu thư khuê các, sai dù chỉ là lỗi nhỏ, bà ta liền lấy thước đánh lòng bàn tay ta. Dù sao ta da dày thịt thô, cho bà ta đánh một chút đi. Chỉ là lâu không được gặp bằng hữu, ta rất nhớ bọn họ. Một ngày nọ, ta không chịu nổi cảnh bị “cầm tù” này nữa, ép nha đầu Cúc Nhi nói với mẫu thân rằng ta mệt mỏi quá độ nên mang bệnh, cần tĩnh dưỡng. Mẫu thân chỉ nhìn ta một cách quái dị rồi dẫn Hạ ma ma đi rồi. Ta sung sướng nhảy nhót mặc vào một thân nam trang, trước khi bật tường ra ngoài không quên hứa mua cho Cúc Nhi một phần điểm tâm Hạm Đạm Lâu.

Tới Hạm Đạm Lâu, ta đi thẳng lên lầu ba, dừng trước cửa phòng bao chữ phúc gõ nhẹ hai lần. Người mở cửa là A Nguyệt, nàng thẹn thùng nhìn ta cười cười, nhường đường cho ta vào trong. Trong phòng đã có hai người ngồi, ta liếc nhìn người ngồi gần cửa sổ, hắn ta trông quen lắm. Bỗng nhiên ta nhớ tới vị ở Triêu Thần Điện kia, chẳng phải là...

“Thần hiền đệ, cuối cùng đệ cũng tới, mấy hôm nay A Nguyệt chờ đệ thật lâu. Nào, tới đây, huynh giới thiệu với đệ một vị bằng hữu.”

Nghe Tiếu Hà nói, ta thầm nghĩ: “Tiếu Hà ơi Tiếu Hà, ngay cả hoàng đế mà huynh cũng dám xưng bạn gọi hữu, huynh chê mạng đã lâu đúng không?“.

Buông mắt xuống, ta chắp tay tới trước mặt vị kia, nhìn hắn hồi lâu:

“Tại hạ La Thần, không biết huynh đây là...”

Ta đã thương lượng qua với ngoại công và La gia gia, ở bên ngoài, ta lấy họ La. Theo sư phụ học rất lâu, ta biết tạo yết hầu giả, lại cố tình hạ thấp giọng nên không ai nhận ra ta là nữ, minh chứng lớn nhất là tiểu nha đầu A Nguyệt kia si mê ta như điếu đổ đó thôi. Ta không thể giải thích với nàng, chỉ có thể im lặng nhìn nàng lâm vào ngõ cụt.

“Ta là Tịch Yến, là lão sư trong Trường Xuân Hầu phủ.”

Lão sư? Ai chẳng biết hắn khi còn là Đại hoàng tử, có thư đồng là trưởng tử Trường Xuân Hầu. Mệt cho hắn nghĩ ra cái nghề đặc biệt này. Ừm... bộ ria mép với cái bớt kia thật không tồi, ít nhất bây giờ nếu không phải nhìn kỹ, không ai nhận ra hắn là Tịch Vũ hoàng đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.