Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 17: Khoảng cách



Sau đại hội thể thao, Chu Tấn bị ốm một trận.  

Không biết là do trong ngày đông chạy đường dài ra đầy mồ hôi lại không kịp mặc áo khoác nên mới bị nhiễm lạnh; hay là vì cuối cùng cũng đã bộc bạch và được Dung Thư tha thứ, giải tỏa được nỗi áy náy đã đè nặng trong lòng bấy lâu nay, khiến sợi dây luôn căng cứng trong cô như bị đứt, buông lỏng hoàn toàn nữa.  

Tóm lại, đợt cảm lạnh này ập đến dữ dội, làm Chu Tấn sốt cao suốt năm ngày, thậm chí còn phải đến phòng khám truyền nước mới có dấu hiệu hạ sốt.  

À, cô còn bị tiêm một mũi vào mông.  

Từ khi tốt nghiệp tiểu học, cô chưa từng bị tiêm vào mông lần nào, nhưng lần này sốt quá nặng, đành phải chịu một mũi. Có lẽ do bệnh nên đầu óc mơ màng, nên so với cảm giác mất thể diện loáng thoáng thì điều cô cảm nhận rõ ràng hơn lại chính là cơn đau nhói khi đầu kim đâm vào cơ bắp.  

May mà Chu Tấn là người rất giỏi chịu đau. Vì biết khóc lóc cũng vô ích, điều duy nhất có thể làm là nhẫn nại, nên cô luôn có thể không kêu than, không hé răng mà vượt qua mọi cảm giác khó chịu, hệt như chẳng hề đau đớn gì.  

Xe đẩy bán đồ ăn không thể chở người, thành ra mấy ngày nay Trần Tư Vân luôn gọi xe đưa cô đến phòng khám, sau đó tự bắt xe buýt về nhà, cuối cùng lái xe đẩy ra bán đồ ăn vặt, đến tối lại lóc cóc làm theo trình tự ngược lại lần nữa.  

Chu Tấn nhìn không nổi, cô muốn tự mình đi đi về về.  

Nhưng lần này Trần Tư Vân không nghe cô, bà kiên quyết đưa đón, nấu món cô thích nhất hệt như lúc nhỏ bị bệnh. Song chỉ tiếc là giờ không thể như hồi bé, ngày nào cũng xin nghỉ nửa buổi để ở bên cô truyền nước được.  

Tuy nhiên Chu Tấn đã thấy rất mãn nguyện rồi.  

Điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là nghỉ học một tuần không biết sẽ bị tụt lại bao nhiêu bài vở đây.  

Sau đó, Quan Thiến Thiến gọi điện đến nhà hỏi cô xem họ có thể đến thăm cô không.  

Chu Tấn hỏi có những ai.  Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Quan Thiến Thiến nói có cả “người đó”.  

Hai người như đang chơi trò đoán ý, nhưng lại hơi ngầm hiểu trong lòng. Chu Tấn không biết mình muốn cậu đến hay không muốn cậu đến, cuối cùng chỉ nói: “Ban ngày lúc nào tớ cũng ở phòng khám truyền nước, nếu thứ Bảy các cậu đến, vậy có thể photo giúp tớ mấy bài ghi vài ngày qua không?”  

Quan Thiến Thiến chịu thua cô, cô bạn nghĩ đến cuốn vở thiếu chỗ này hụt chỗ nọ của mình thì hơi xấu hổ, nên đành nói: “Để tớ giúp cậu hỏi xem ai ghi chép đầy đủ nhất.”  

Chu Tấn nghĩ mai truyền nước thêm một ngày nữa có thể sẽ hạ sốt, mà Quan Thiến Thiến còn mang tài liệu bổ sung bài giảng thiếu mấy ngày qua đến, thế là cô yên tâm nằm xuống ngủ thiếp đi.  

*

Khi Quan Thiến Thiến cùng vài người khác đến, Chu Tấn đang nửa dựa trên giường bệnh trong phòng khám, đầu đội mũ, sắc mặt tái nhợt, mu bàn tay nổi rõ mạch máu cắm kim truyền, dây truyền nước dài nối liền, tay vẫn cầm sách tiếng Anh học từ vựng.  

“Surprise…”  

Quan Thiến Thiến hạ giọng, sợ làm phiền người khác.  

“s, u, r, p, r, i, s, e.”  

Chu Tấn buột miệng thốt ra.  

Hai người nhìn nhau, cuối cùng cùng bật cười.  

Quan Thiến Thiến ngồi xuống bên giường Chu Tấn, Trần Thự Thiên đặt trái cây và bản photo bài ghi chép lên tủ đầu giường, sau đó kéo ghế từ giường trống bên cạnh qua rồi kéo cả thêm ghế có sẵn ở đó, cuối cùng chia nhau ngồi với Lục Tĩnh Văn.  

Chu Tấn đặt sách xuống, nghiêm túc lắng nghe bộ đôi như diễn viên hài – Quan Thiến Thiến và Trần Thự Thiên – kể những chuyện thú vị xảy ra ở trường trong tuần cô vắng mặt. Thỉnh thoảng Chu Tấn liếc nhìn Lục Tĩnh Văn, cô phát hiện cậu đứng dậy rời đi một lát, rồi lúc trở về thì trên tay cầm theo trái cây đã rửa sạch, không biết mấy hộp bảo quản tươi này lấy từ đâu ra.  

Chẳng lẽ là cậu cố ý mang theo?  

Suy nghĩ này khiến Chu Tấn hơi thất thần.  

Quan Thiến Thiến giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, cô mới hoàn hồn, quyết định không phân tâm nữa.  

Bọn họ cứ thế trò chuyện vui vẻ suốt một hồi lâu, đến gần trưa, Chu Tấn lại bắt đầu buồn ngủ, Quan Thiến Thiến cũng phải nhanh về nhà ăn cơm, Trần Thự Thiên theo sau chào tạm biệt. Chỉ có Lục Tĩnh Văn không vội vã, cậu trả ghế giường bên cạnh về chỗ cũ trước, sau đó dọn dẹp sơ qua.  

Hai người kia cũng không đợi cậu.  

Chu Tấn ngẫm nghĩ, cô cảm thấy mình là người biết phân rõ phải trái, nên chủ động nói: “Cảm ơn cậu đã đến thăm tôi.” 

Lục Tĩnh Văn tùy ý đáp một tiếng, lại ngồi xuống ghế, cầm xấp bài ghi chép đưa cho cô: “Hai người họ tìm tôi mượn vở ghi, cậu xem thử đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”

Chu Tấn không ngờ cuối cùng Quan Thiến Thiến lại tìm Lục Tĩnh Văn để mượn vở ghi. Chu Tấn nhận đồ, nhìn nét chữ trên đó, cô không kìm được mà đưa tay ra muốn chạm vào những vết hằn do lúc viết cậu ấn mạnh tay để lại. Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào mặt giấy trơn nhẵn, cô mới chợt sững lại, nhớ ra đây chỉ là bản photocopy. Ý thức được hành động như ma xui quỷ khiến của mình, cô chợt cảm thấy hoảng hốt.  

Hy vọng cậu không nhìn thấy.  

Chu Tấn chuyển chủ đề: “Trần Thự Thiên nói vở ghi của cậu viết qua quýt lắm, nhưng tôi thấy cậu viết rõ ràng đấy chứ, đọc rất dễ hiểu.”  

Lần này đến lượt Lục Tĩnh Văn im lặng.  

Chu Tấn không nghe thấy câu trả lời, trong lòng không rõ cảm giác là gì. Giống như một người đã quen với việc chìm giữa biển nước đột nhiên bị sóng đánh dạt vào bờ, hít được hơi không khí trong lành. Nhưng rồi chỉ vừa mới sinh lòng tham lam thôi, thì đã bị cuốn trở lại vào làn nước sâu.  

Cô khẽ cười, nói: “Bài ghi của cậu rất tốt mà, chắc không có vấn đề gì đâu. Hai ngày tới tôi sẽ từ từ xem, cậu có thể về rồi, cảm ơn nhé.”  

Lục Tĩnh Văn nhìn chai dịch truyền, thấy chỉ còn lại một ít thuốc, bèn hỏi: “Cậu truyền xong chai này còn phải truyền tiếp không?”  

“Còn một chai nữa.”  

“Tôi giúp cậu trông chừng hết chai này rồi đi, tránh bị chảy máu ngược. Cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”  

Lục Tĩnh Văn nói rất bình thản, như thể đây là chuyện đương nhiên.  

Trái tim Chu Tấn chợt rung mạnh.  

Cô không sợ Lục Tĩnh Văn đối xử tệ với mình. Nếu cậu như thế, cô sẽ có hàng tá lý do để thuyết phục bản thân ghét cậu, đồng thời cũng có thể dùng lòng tự trọng để buộc mình quên đi những rung động nhỏ nhoi đó.  

Chỉ duy có tình huống này là cô ghét nhất.  

Chu Tấn trốn vào trong chăn.  

“Sao không vào bệnh viện?”  

Lục Tĩnh Văn hỏi.  

Chu Tấn ở trong chăn nên giọng hơi không rõ: “Chỗ này nằm ngay trên tiệm thuốc, bác sĩ kê thuốc đều là mấy thầy thuốc già về hưu từ bệnh viện, mà quy trình cũng không rườm rà như bệnh viện, rất tiện.” 

“Lạm dụng truyền dịch không tốt cho cơ thể.”  

Mấy phòng khám nhỏ thế này truyền dịch rất tuỳ tiện, vì họ thấy hiệu quả nhanh.  

Đây là quan tâm? Hay là chế giễu?  Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Cô thà tin đó là chế giễu hơn: “Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, đây là cách mà người như chúng tôi sẽ làm khi bị bệnh. Nếu không truyền nước, có khi tuần sau tôi cũng chưa chắc đến lớp được. Tôi không thể nghỉ học thêm nữa.”  

Đúng vậy, giữa cô và cậu, luôn có một sự khác biệt rõ ràng giữa “người như chúng tôi” và “người như các cậu”.  

Chu Tấn khỏi bệnh chưa bao lâu thì đã đến kỳ thi cuối kỳ. Thứ hạng tổng thể của cô so với kỳ thi giữa kỳ đã tụt ba bậc. Không biết là do bị ốm ngay trước kỳ thi hay vì tham gia vào đội tuyển toán mà phân tán tinh thần nữa.  

Còn Lục Tĩnh Văn thì vẫn vững vàng giữ vị trí số một.  

Cô nghĩ, nếu muốn thu hẹp khoảng cách, có lẽ mình phải cố gắng hơn.  

Kỳ nghỉ đông bắt đầu.  

Bố mẹ Quan Thiến Thiến chính thức ly hôn. Vì có nhiều việc phải giải quyết nên không ai rảnh để lo cho cô bạn. Cuối cùng, Quan Thiến Thiến bị họ gửi về quê, đến khi đi học mới đón về. Suốt cả kỳ nghỉ đông, hai người không thể gặp mặt, chỉ có thể liên lạc qua mạng.  

Ban ngày, Chu Tấn làm bài tập, tối đến cô mới dùng chiếc máy tính cũ mà gia đình mua từ hồi tiểu học để lên mạng một lúc. Vì có tiền lệ từng học đến mức chảy máu mũi nên đôi khi dù không muốn bật máy, song cô vẫn bị Trần Tư Vân đẩy đến trước màn hình, ép cô phải thư giãn hợp lý.  

Máy tính có lẽ là thứ duy nhất trong nhà họ không quá tụt hậu so với thời đại. Dù là chiếc máy bàn cồng kềnh cũ kỹ hay laptop mỏng nhẹ thì chỉ cần kết nối mạng, thế giới rộng lớn trước mắt vẫn là một.  

Dưới sự thúc ép của Quan Thiến Thiến, Chu Tấn đăng ký một tài khoản Weibo. Cô suy nghĩ rất lâu, rồi đặt một cái tên khá kỳ quặc.  

Quan Thiến Thiến hỏi: “Kiều Đông Ngô? Sao cậu lại đặt tên này? Nghe như tên tác giả tiểu thuyết ngôn tình vô danh ấy.”  

Bởi vì cầu là cầu, đường là đường, động đối với tĩnh, võ đối với văn.  

Chu Tấn đáp: “Vì tớ bị hâm đấy.”  

Quan Thiến Thiến: “…”  

Từ đó, ngày nào Chu Tấn cũng vào Weibo của Quan Thiến Thiến để thả like, cô phát hiện cô bạn nhìn nhận chuyện bố mẹ ly hôn khá nhẹ nhàng, nhưng lại rất oán trách chuyện bị đẩy về quê không có ai chơi cùng.

Trong số những người thường trò chuyện với Quan Thiến Thiến dưới phần bình luận trên Weibo, có một người dùng tên là “Ngô Ngạn Tổ trường THPT số 1”, giọng điệu quen thuộc đến mức khiến người ta nổi hết cả da gà.  

Chu Tấn chụp màn hình gửi cho Quan Thiến Thiến: “Trần Thự Thiên?”  

Quan Thiến Thiến gửi lại một icon mặt cười.  

Chu Tấn gõ vài chữ rồi lại xóa, cứ lặp đi lặp lại mấy lần, Quan Thiến Thiến dứt khoát gửi cho cô một ảnh chụp màn hình: “Đây là Lục Tĩnh Văn.” 

Chu Tấn: “…” 

Đôi khi, người bạn thân chính là người mà bạn không thể giấu giếm điều gì.  

Zachary.  

Lục Tĩnh Văn rất lười, đến cả tên tài khoản cũng dùng luôn tên tiếng Anh của mình.  

Số bài đăng của cậu trên Weibo không nhiều, còn chưa bằng số lẻ của Quan Thiến Thiến. Song có lẽ vì kỳ nghỉ đông hiếm hoi cả gia đình đi du lịch nước ngoài, nên cậu lại đăng lên mấy bài, ít chữ nhưng nhiều hình, xem như làm nhật ký cuộc sống.  

Biển xanh mỹ lệ tựa đá quý, những cụm kiến trúc hình vuông cao thấp xen lẫn vào nhau, con hẻm nhỏ cổ kính uốn lượn đi lên, và cả những tòa tháp mái vòm đầy phong tình…  

Chu Tấn không rành về phong cảnh nước ngoài, chỉ dựa vào phong cách kiến trúc thì cũng không đoán được đây là đâu. Nhưng Lục Tĩnh Văn lại là kẻ kiệm lời, đến cả trên Weibo của chính mình cũng keo kiệt chẳng buồn ghi địa điểm.  

Đó là những cảnh sắc mà ngay cả trong mơ cô cũng không nhìn thấy, vì cô chưa từng thực sự được thấy bao giờ. Song, những thứ đẹp đẽ ấy lại là cuộc sống của Lục Tĩnh Văn.  

Trong bài đăng mới nhất, cậu viết: “Điều hòa đã sát hại vẻ lãng mạn của xuân hạ thu đông.”  

Lúc này, Chu Tấn đang quấn chặt trong chăn, ôm túi chườm nóng run rẩy, bàn tay điều khiển chuột lạnh cứng đờ, thi thoảng lại phải rụt về trong chăn sưởi ấm trên túi chườm.  

Cô sững sờ nhìn dòng chữ đó.  

Đối với Lục Tĩnh Văn mà nói, có lẽ đúng là như vậy. Suốt bốn mùa trong năm, điều hòa khống chế nhiệt độ toả ra ổn định, máy tạo ẩm giữ độ ẩm vừa đủ, ô tô đưa cậu né qua tất cả những con phố dơ dáy không đủ sạch sẽ. Cuộc sống tốt đẹp nhưng lại thiếu đi sự thay đổi, đôi khi dễ khiến người ta có một loại ảo giác phi thực.  

Trong thế giới ấy, sự ấm áp của mùa xuân, cái nóng của mùa hè, sự tiêu điều của mùa thu, hay cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông đều trở thành điều đáng để trân trọng, để con người có thể cảm nhận rõ ràng.  

Có lẽ những ngày mưa khiến cô chật vật không chịu nổi, thì đối với cậu, cũng chỉ là những ngày trên cửa sổ xe in hằn vệt mưa trông như một tác phẩm nghệ thuật.  

Còn với cô, ngày xuân là phấn hoa khiến người ta dị ứng, ngày hè là ánh nắng gay gắt khó chịu, ngày thu là cái khô hanh làm môi nứt nẻ, ngày đông là gió tuyết lãnh lẽo khắc nghiệt.  

Mỗi một mùa đều có những cái đáng ghét của nó.  

Có những điều cô vẫn luôn biết, nhưng chưa bao giờ chúng trở nên rõ ràng như lúc này.  

Với kẻ túng thiếu, cái nghèo là bần cùng khốn khó; nhưng với kẻ giàu sang, cái nghèo ấy lại lãng mạn nên thơ trữ tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.