Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 25: Tự giải thoát



Đợt kiểm tra cuối cùng của lớp 10 được tổ chức theo các môn học sau khi chính thức phân khối Tự nhiên và Xã hội, đồng thời còn liên quan mật thiết đến việc phân lớp trọng điểm ở lớp 11. Có người vì thiếu đi những môn sở trường mà thứ hạng tụt dốc, song cũng có người nhờ vứt bỏ môn học yếu kém mà thành tích đột nhiên nhảy vọt.  

Trong số tất cả những người có tiến bộ, tuy Chu Tấn không phải người có bước nhảy thứ hạng lớn nhất, nhưng lại là “hắc mã” duy nhất lọt vào top 10 – Kể từ khi lên cấp ba, đây là lần đầu tiên cô đạt vị trí thứ mười.  

Nhìn vào bảng điểm, thấy chỉ riêng môn tiếng Anh có thể bị coi là nhược điểm, Chu Tấn bất giác dâng trào cảm xúc. Nếu có quá nhiều điểm yếu, vậy sẽ chẳng biết nên bắt tay vào đâu, nhưng bây giờ chỉ còn lại một nhược điểm duy nhất như thế, nếu không dốc sức khắc phục thì đâu còn là tính cách của cô nữa.  

Nhưng không phải ngay lúc này.  Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Sau khi phân khối, lớp học sẽ được sắp xếp lại, coi như một cuộc chia tay nhỏ trước kỳ thi đại học. Suốt một năm qua, dù là giáo viên nghiêm khắc đến đâu, thì trong tiết học cuối cùng của lớp 10 này cũng bộc lộ đôi chút dịu dàng.  

Chu Tấn chăm chú lắng nghe từng lời thầy cô nói, tuy không liên quan đến học tập, song cô cũng không phân tâm mà tám chuyện. Quan Thiến Thiến dựa vào người Chu Tấn, nắm lấy tay cô, lưu luyến tất cả mọi người ở đây. Dù rằng đây không phải cuộc chia ly thực sự, sau này vẫn có thể gặp lại nhau trong trường, nhưng lớp học này, sau hôm nay, sẽ thực sự trở thành quá khứ.  

Cô giáo tiếng Anh dạy hai tiết học cuối cùng của ngày hôm nay. Cô mặc một bộ vest thanh lịch, lúc nào trông cũng đầy phong thái. Nhìn nét mặt của cả lớp, cô mỉm cười nói: “Tiết học cuối cùng không chữa bài kiểm tra nữa, cô sẽ cho các em xem một bộ phim.”  

Chu Tấn rất thích cô giáo tiếng Anh, cô vừa dịu dàng lại vừa năng động, nói nhanh nhưng phát âm vô cùng rõ ràng. Thậm chí, Chu Tấn còn cảm thấy nếu nền tảng của mình không quá yếu, có lẽ cô sẽ học rất tốt môn này.  

Bộ phim mà cô giáo chiếu cho cả lớp xem có tên là “Ngày thứ Sáu kỳ quái”. Chu Tấn còn chưa kịp có định kiến gì về cái tên này thì đã bị nhịp phim nhanh cuốn vào cốt truyện.  

Nếu xét trên góc độ phim thương mại, đây đúng là một bộ phim khá xuất sắc: cốt truyện nhẹ nhàng, kết cấu chặt chẽ, hầu như không có tình tiết nào gây khó chịu, kết thúc lại khiến ai ai cũng có thể nở nụ cười rời rạp, chia tay một bộ phim vui vẻ phù hợp mọi lứa tuổi. Sau khi nữ chính và mẹ cô hoán đổi thân xác, hàng loạt tình huống thú vị hài hước đã xảy ra, nhưng bên cạnh đó cũng có sự ấm áp giữa các thành viên trong gia đình, thậm chí còn xen lẫn chút yếu tố tình yêu lãng mạn nữa.  

Chu Tấn không ngờ mình lại thích kiểu phim “bắp rang bơ” này, thậm chí có lúc cô còn thấy nam chính rất điển trai. Nhưng ngay khi Quan Thiến Thiến lên Weibo tìm ảnh anh chàng sau khi cắt tóc ngắn và trông kém thu hút hơn, cô lập tức mất hứng. Quan Thiến Thiến nói cô vô tình quá.  

Nhờ bộ phim mà cô giáo tiếng Anh đã thành công khiến mọi người tạm quên đi nỗi buồn chia ly. Khi rời khỏi lớp, trên mặt ai cũng hiện lên nét hài lòng sau khi xem một bộ phim hay, mọi người còn chào tạm biệt cũng như thể ngày mai vẫn sẽ gặp lại nhau trong trường.  

Chỉ có Quan Thiến Thiến, đến khi mọi người đã đi hết rồi thì cô bạn mới sực nhớ ra nhiệm vụ làm lớp phó lao động của mình, nhiệm vụ phải tổ chức cả lớp tổng vệ sinh. Cuối cùng, cô nàng mặt chau mày ủ ôm lấy Chu Tấn rồi than đau kể khổ. Chu Tấn xoa đầu cô bạn như thể đang xoa đầu chú cún con nhà hàng xóm, sau đó cả hai xắn tay áo bắt đầu làm việc.  

Chu Tấn phụ trách những việc cần sức, dốc hết rác trong hộc bàn của từng người ra, chất đống khăn giấy, chai nhựa và giấy nháp lên sàn.  

Quan Thiến Thiến vừa quét dọn vừa đắm chìm vào bộ phim vừa nãy: “Trên đời thực sự có tình yêu chỉ yêu tâm hồn không?”  

Giọng cô bạn nghe rất trầm xuống, không giống đang thực sự thắc mắc, mà như thể dù không tin song vẫn cố ôm chút kỳ vọng đáng thương.  

Chu Tấn không trả lời ngay, cô hỏi lại: “Yêu tâm hồn thì cao quý hơn yêu vẻ bề ngoài hả?”  

Bị hỏi ngược lại, sự tự tin của Quan Thiến Thiến vô thức giảm đi: “Chắc là vậy?”  

Động tác dọn dẹp của Chu Tấn không hề ngừng lại: “Cậu đang giả định là vẻ ngoài sẽ già đi, nhưng tâm hồn thì vĩnh viễn bất biến, ngoại hình có thể xấu xí nhưng nhân cách thì luôn đẹp đẽ hả? Nhưng thực ra, tâm hồn con người cũng giống như vẻ ngoài vậy, nó luôn biến đổi và xấu xí. Đôi khi tớ nghĩ, yêu tâm hồn hay yêu ngoại hình cũng giống nhau thôi, vì con người sẽ thay đổi, tình yêu cũng sẽ thay đổi. Cái gọi là tình yêu giống như một trò lừa đảo, cố tìm kiếm một thứ không đổi trong vĩnh hằng biến động. Nhưng cậu sẽ mãi không bao giờ tìm thấy nó, cậu chỉ có thể không ngừng tiến gần đến hình dung của chính mình, giống như khái niệm ‘vô cùng’ trong toán học ấy. Về lý thuyết thì nó tồn tại, nhưng mãi mãi chỉ có thể tiệm cận mà thôi.”  

Quan Thiến Thiến im lặng một lúc, rồi yếu ớt nói: “Đừng nhắc đến toán nữa…”  

Chu Tấn bật cười.  

Thực ra Quan Thiến Thiến cũng hiểu phần nào. Cô bạn tiến lại gần Chu Tấn, hỏi: “Vậy, cậu không tin vào tình yêu à?”  

Chu Tấn lắc đầu, khẽ nói: “Tớ muốn không tin. Chứ không phải như bây giờ, rõ ràng biết rằng nó sẽ không đến với mình, vậy mà vẫn không thực tế, vẫn chưa chịu từ bỏ.”  

Câu nói này đâm vào nỗi lòng của Quan Thiến Thiến. Tay cầm chổi của cô bạn siết chặt hơn, rồi khi ngẩng đầu lên nhìn Chu Tấn, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc: “Tớ có cảm giác Trần Thự Thiên thích người khác rồi.”  

Chu Tấn giật mình. Vì Lục Tĩnh Văn nên cô và Trần Thự Thiên cũng coi như gặp nhau khá thường xuyên, nhưng cô hoàn toàn không phát hiện cậu ta thân thiết với cô gái nào đặc biệt hơn – ngoại trừ Quan Thiến Thiến. Cô không nhịn được mà hỏi: “Là nữ sinh trong trường mình hả? Có khi nào chỉ là hiểu lầm không?”  

Quan Thiến Thiến sững sờ: “Tớ không biết là ai, chỉ là có cảm giác như vậy thôi. Những bài cậu ấy đăng trên Weibo, cách nói chuyện, những người bạn mà cậu ấy vô tình nhắc đến, tất cả đều khiến tớ cảm thấy có dấu vết của một cô gái khác. Chúng tớ đã ở bên nhau vui vẻ như vậy, tớ cứ nghĩ…”

Chu Tấn không biết nên nói gì, cô cầm luôn cây chổi trong Quan Thiến Thiến, quét sạch rác còn sót lại trong lớp rồi đổ vào thùng rác.  

Quan Thiến Thiến lắc đầu, nói: “Tớ không sao.”  

Cô bạn không giành lại cây chổi, mà đi ra ban công lấy nước, chuẩn bị trèo lên bàn để lau cửa sổ.  

Chu Tấn cũng cầm một chiếc khăn, đứng lên cùng cô nàng: “Để tớ lau phía trên, cậu lau phía dưới đi.”  

Quan Thiến Thiến cuối cùng cũng nở nụ cười: “Tớ thực sự không sao mà.”  

“Vậy cũng xuống đi.” Đôi khi Chu Tấn đối xử tốt với người khác cũng mang theo khí thế không cho phép từ chối.  

Cuối cùng, Quan Thiến Thiến ngồi lên bàn, mở cửa sổ hướng vào trong, vừa đung đưa chân vừa lau phần dưới. Khi nhìn thấy người đi tới ở bên ngoài, cô nàng lập tức vẫy tay: “Lục Tĩnh Văn!”  

Lục Tĩnh Văn khẽ gật đầu với cô nàng, sau đó ngước lên nhìn Chu Tấn đang kiễng chân lau phần cao, rồi hỏi: “Tớ giúp hai cậu nhé?”  

Chu Tấn liếc mắt nhìn cánh tay vẫn chưa tháo bột của cậu, nhướn mày: “Giúp bằng một tay à?”  

Lục Tĩnh Văn khẽ “hừ” một tiếng, tỏ vẻ bị xúc phạm.  

Chu Tấn bật cười, mái tóc cô bị ánh mặt trời chiếu rọi, bên mép tóc là những sợ lông tơ vàng rực. Khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, Lục Tĩnh Văn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô cười với mình như vậy.  

Chu Tấn hỏi: “Sao các cậu giờ mới tan học? Trần Thự Thiên đâu?”  Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Khóe miệng Lục Tĩnh Văn thoáng hạ xuống: “Vừa dọn vệ sinh xong, Trần Thự Thiên đi phía sau, lát nữa tới. Sao có mỗi hai người các cậu làm vệ sinh thế?”  

“Tiết cuối xem phim, Thiến Thiến quên thông báo trước cho mọi người ở lại làm vệ sinh.” Chu Tấn vừa hờ hững trả lời, vừa thò đầu ra hành lang nhìn. Từ xa, cô thấy Trần Thự Thiên đang nói chuyện với một nữ sinh.  

Nếu là bình thường, Chu Tấn sẽ không để ý, với số lượng bạn bè của Trần Thự Thiên mà nói thì cậu ta nói chuyện với ai cũng chẳng có gì lạ.  

Nhưng hôm nay… Chu Tấn quay lại nhìn Quan Thiến Thiến, nụ cười không dễ gì mới lộ ra của cô nàng đã tan biến. Cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Tấn, nói: “Không giống trước đây, không giống chút nào.”  

Chu Tấn tin vào mắt Quan Thiến Thiến.  

Cô cúi xuống, khẽ hỏi: “Cậu có muốn nói chuyện riêng với Trần Thự Thiên không?”  

Quan Thiến Thiến đáp: “Tớ không biết.”  

Vậy nghĩa là vẫn muốn nói.  

Chu Tấn ở lại cùng Quan Thiến Thiến lau nốt những ô cửa sổ còn lại. Lục Tĩnh Văn dù chỉ có một tay nhưng cũng giúp sắp xếp lại bàn ghế trong lớp. Cuối cùng còn mỗi Trần Thự Thiên là chậm chạp đến muộn.

Vừa bước vào, Trần Thự Thiên đã tràn đầy năng lượng: “Xin lỗi nhá, tớ đến mất muộn rồi! Các cậu đang dọn dẹp à? Còn việc gì cần giúp không?”  

Quan Thiến Thiến không nói gì. Chu Tấn trực tiếp đáp: “Hình như chỉ còn chưa đổ rác, cậu và Thiến Thiến đi đổ đi.”  

Trần Thự Thiên là người thích náo nhiệt ồn ào, hoàn toàn không cảm thấy hai người cùng nhau đi đổ rác có gì lạ cả. Trần Thự Thiên vui vẻ kêu Quan Thiến Thiến đi, thấy cô nàng mặt mày u ám như mọi khi thì cậu ta lại bắt đầu cãi nhau, chọc giận cô nàng.  

Có phải vì họ không để tâm, nên mới có thể tùy ý đối xử như vậy không?  

Chu Tấn đứng nhìn từ xa, thậm chí còn hơi muốn giận lây sang Lục Tĩnh Văn. Cô lau xong cửa kính, lúc chuẩn bị bước xuống từ bàn ghế, Lục Tĩnh Văn chợt đưa cánh tay chưa bị bó bột ra. Chu Tấn liếc nhìn, nhưng không nắm lấy, động tác nhảy xuống dứt khoát vô cùng, giống hệt lúc cô đánh nhau.  

Cô lau sạch bàn ghế mà mình đã giẫm lên, rồi nói với Lục Tĩnh Văn: “Bọn tớ đi trước đây.”  

Lục Tĩnh Văn mơ hồ hiểu ra điều gì.  

Chu Tấn nói: “Đừng hỏi.”  

Thế là Lục Tĩnh Văn im lặng không nói gì.  

Chu Tấn đi phía sau Lục Tĩnh Văn, bước lên cái bóng của cậu, vừa lúc cậu định dừng lại chờ thì cô nói: “Cậu đi đằng trước đi, tớ muốn tránh nắng.”  

Lục Tĩnh Văn thoáng khựng lại, rồi quay người đi tiếp.  

Chu Tấn nhìn bóng lưng cậu, nhưng trong lòng lại nghĩ, cô không muốn thích cậu nữa. Ban đầu rung động là vì cậu đã vuốt phẳng tờ tiền cũ vừa bẩn vừa nhàu kia, khiến cô thoáng có ảo giác rằng người như cô cũng có thể được dịu dàng vỗ về an ủi.  

Song đáng tiếc, con người mãi mãi không thể được người khác cứu rỗi chữa lành.  

Ngay từ khoảnh khắc cô đặt kỳ vọng vào cậu, cô liên tục gặp xui xẻo: bị khinh thường, bị chê bai, bị hiểu lầm. Những thứ này vốn dĩ không thể làm tổn thương cô, nhưng chỉ vì cô đã rung động, nên mới có một điểm yếu có thể dễ dàng bị người khác đâm trúng và nghiền nát như thế.  

Cô dùng sự chán ghét để che giấu, đè nén cảm xúc của mình. Mãi đến cuối cùng bùng nổ, cô lại chỉ vì một chút ấm áp do áy náy mang tới đó mà không thể cứu chữa, hoàn toàn sa lầy.  

Cô ghét dáng vẻ “nhớ ơn nhưng quên thù” của chính mình.  

Cô càng ghét bản thân vì chỉ vì chút dấu vết mơ hồ mà trằn trọc suy nghĩ, trong khi Lục Tĩnh Văn lại có thể đứng ngoài cuộc không quan tâm đến.  

Giống như Trần Thự Thiên có thể cười ha hả kéo cặp sách của Quan Thiến Thiến vậy, Lục Tĩnh Văn cũng có thể vô tư đưa tay muốn đỡ cô.  

Bọn họ không động lòng, nên chẳng có gì kiêng kỵ.  

Mà dáng vẻ cả hai người bọn cô bị trêu chọc trông thật đáng thương.  

Cậu ấy chẳng chút vướng bận, còn cô thì trông gà hoá quốc.  

Làm sao để cô thắng được cậu đây?  

Hạng nhất toàn khối rất khó, nhưng cô cũng muốn thử tranh một lần.  

“Chu Tấn.”  

“Ừm.”  

“Kỳ nghỉ hè cậu có thể làm gia sư cho em trai tớ không?”  

“Sao cậu không tự dạy?”  

“Dạy nó tớ dễ nổi nóng lắm, hơn nữa cậu giỏi toán. Tiền dạy tính theo giá thị trường, nếu cậu có thời gian thì có thể xem như một công việc trải nghiệm trong hè.”  

Nếu cô không thích Lục Tĩnh Văn, đương nhiên cô sẽ đồng ý, vì gia sư là một công việc kiếm thêm rất tốt.  

Thế nên, Chu Tấn đáp: “Được thôi.”  

Mặc dù bây giờ cô không thể không thích, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không thể làm được. Cô tin vào khả năng chủ động của bản thân, dù là trong việc kiểm soát cảm xúc cũng vậy.  

Khi Lục Tĩnh Văn quay đầu lại, cậu bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình. Nhưng lần này Chu Tấn không né tránh, ngược lại còn cười tủm tỉm với cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.