Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 28: Buông thả



Lâm Dạng tính theo tiêu chuẩn một buổi học là một trăm tệ, bà thanh toán cho cô một tháng tiền dạy kèm, tổng cộng hai nghìn bốn trăm tệ.

Về đến nhà, Chu Tấn không kìm được mà lấy tiền ra khỏi phong bì rồi đếm đi đếm lại mấy lần. Cảm giác cầm một xấp tiền giấy mệnh giá một trăm tệ mới tinh trong tay không hề giống với cảm giác khi góp nhặt từng tờ năm tệ, mười tệ để thành một nghìn tệ như trước đây.

Hơn nữa, không biết có phải vì tiền kiếm được dễ dàng hơn so với tiền tiết kiệm hay không, mà trước đây hơn một nghìn tệ để trong heo đất, cô không nỡ tiêu lấy một xu, nhưng bây giờ trong đầu lại không ngừng xuất hiện vô số cách để tiêu xài.

Trần Tư Vân biết cô kiếm được tiền thì cũng rất vui, bà chỉ dặn dò đừng tiêu xài hoang phí. Thế nên Chu Tấn đành phải tạm thời kiềm chế những suy nghĩ đó trong lòng vài ngày. Nhưng càng đè nén, lòng càng bứt rứt không yên, cuối cùng vẫn không chịu nổi.

Chu Tấn không nỡ tiêu tiền của Trần Tư Vân, vì cô sợ những thứ vốn có thể coi như không cần thiết ấy lại làm tăng thêm gánh nặng cho bà. Nhưng bây giờ cô đã có thể tự kiếm tiền rồi, vậy tại sao cô không thể tự thỏa mãn nhu cầu của mình chút chứ?

Cô đã nhẫn nhịn quá lâu rồi.

Chiều nọ, Chu Tấn quyết tâm ra ngoài. Quyết định ấy đột ngột đến mức thậm chí cô còn không cả kịp rủ Quan Thiến Thiến đi cùng.

Mặt trời tháng Bảy phải nói là cực độc cực gắt, nó chiếu rọi tới độ khiến mặt đường nhựa như sắp tan chảy đến nơi, trong không khí tràn ngập hương vị nóng đặc trưng của ngày hè. Quãng đường từ trạm xe buýt đến hiệu sách không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn, Chu Tấn vừa đi ra khỏi vùng khí mát trên xe ô tô thì bước ngay vào luồng hơi nóng, chưa đây hai giây đã uể oải héo quắt héo khô.

Cô bật ô che mưa lên, miễn cưỡng chắn bớt được ánh nắng. Nhìn những người đi đường thỉnh thoảng có kẻ cảm thấy cô kỳ quái, thì cô không khỏi nghĩ, nếu thứ cô đang cầm là ô che nắng thì có phải sẽ không ai cảm thấy kỳ quặc nữa không?

Nghĩ tới đây, Chu Tấn lại không kìm được mà thêm một chiếc ô vào danh sách mua sắm của mình.

Bước vào hiệu sách, Chu Tấn đi thẳng đến khu vực quen thuộc, liếc mắt một cái là cô thấy ngay bộ sách tham khảo mà trước đây mình từng muốn mua nhưng không lỡ xuống tay. Bộ dành cho lớp mười bây giờ không còn cần thiết nữa, nhưng của lớp mười một và mười hai vẫn còn kịp mua.

Cô nhớ lúc trước bộ sách này được giảm 20%, tổng cộng chín quyển, giá gần bốn trăm tệ; bây giờ chỉ giảm 15%, sau khi phân theo môn còn lại sáu quyển, giá hơn ba trăm tệ.

Không đáng mua lắm. Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Nhưng cô không muốn đợi đến khi khai giảng rồi mới xem có đợt giảm giá tốt hơn hay không. Cô đã quen với việc chờ đợi một món đồ lỗi thời, quen với việc biến mọi nhu cầu của mình thành thứ không cần thiết rồi lần lượt gạch bỏ, để cuối cùng chỉ còn lại một mình bản thân cô không muốn bất kỳ thứ gì và cũng chẳng dám muốn bất cứ điều chi. Nhưng bây giờ, cô đã kiếm được tiền – có thể tiêu và cũng muốn tiêu.

Chu Tấn mua một mạch hết sách tham khảo lớp mười một, mười hai, cô còn tiện tay lấy thêm một cuốn tiểu thuyết kỳ ảo mà mình đã thèm thuồng từ lâu nữa. Cô tiêu không chớp mất bảy trăm tệ, cảm giác như xiềng xích trói buộc cuối cùng cũng được tháo gỡ, từ đầu đến chân ngay cả sợi tóc cũng trở nên nhẹ bẫng.

Vì còn muốn tiếp tục đi dạo, nên cô gửi sách lại quầy thu ngân rồi đi vào trong phố thương mại, sau đó hiên ngang nhìn một lượt tất cả các cửa hàng mà bản thân muốn ghé thăm.

Trước đây cô cũng từng đến nơi này, nhưng hầu hết thời gian chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Chỉ cần chủ tiệm hỏi muốn mua gì, thì cô lại không kìm lòng được mà bắt đầu thấy chột dạ. Sau đó cô vội vàng đi lướt qua từng dãy quần áo, không dám dừng lại xem xét kỹ, chứ đừng nói đến việc cầm lấy món đồ thu hút bản thân nào đó để thử.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, mỗi lần bước vào một cửa hàng, cô đều mang theo khí thế “hôm nay nhất định phải mua vài bộ quần áo”. Cô kiên nhẫn lấy từng chiếc ra xem, thấy vừa mắt thì thẳng thắn nói với nhân viên là muốn thử, thử không vừa ý thì bình tĩnh chỉ ra khuyết điểm, chẳng hề sợ bị người khác nghĩ là kiếm cớ.

Sau nhiều lần lựa chọn rồi thử đồ, Chu Tấn dần dần tìm được những món ưng ý.

Tiêu một trăm tệ một lần có lẽ chẳng đáng là bao, các giác quan của con người cũng theo suy nghĩ này mà dần dần tê liệt; tiền dần dần không còn là tiền nữa, mà chỉ là những con số người ta nói ra. Trong bầu không khí ấy, từng tờ từng tờ tiền giấy dần biến mất.

Đến khi xấp tiền còn lại trong ví mỏng đi một nửa, Chu Tấn – đang xách bảy tám bộ quần áo – mới miễn cưỡng thoáng bừng tỉnh: Hình như mua hơi nhiều rồi nhỉ?

Nhưng mỗi món đồ đều có lý do tồn tại của nó, không thể bỏ bớt cái nào được. Thậm chí, chúng còn thiếu một đôi giày để phối cùng.

Bước chân Chu Tấn như bị ma ám, đi thẳng về phía khu bán giày. Cô càng đi càng nhanh nhẹ, cứ như thể sắp xỏ vào đôi giày múa đỏ trong truyện cổ tích khiến người ta mãi mãi không ngừng nghỉ.

Đột nhiên, phép thuật tan biến. Cô đứng sững trước một tiệm vàng. Trong tủ kính bày đầy những món trang sức, ánh vàng chói lọi, thế nhưng cô lại không hề để mắt tới. Thứ thu hút cô là một món đồ bạc nằm ở góc khuất.

Đó là một chiếc vòng bạc, trông khá dày, hơi nặng, chạm khắc họa tiết hoa sen, hơn nữa còn khắc bốn chữ “Mãi mãi bình an”.

Nhân viên tiệm vàng thấy cô cứ đứng yên nhìn chằm chằm vào tủ kính. Nhưng cô bé gương mặt còn trẻ con thế này, rõ ràng không phải đối tượng khách hàng của cửa tiệm nên cũng không có ai ra chào đón. Song cũng nhờ vậy mà Chu Tấn có thể tự mình đấu tranh nội tâm thêm một lát.

Chu Tấn có thể tìm ra cả trăm lý do để không mua chiếc vòng này, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế cảm giác rung động trong lòng ấy. Cô quá muốn có nó.

Chu Tấn bước vào cửa tiệm, nhân viên nhìn cô. Dù biết khả năng cô mua là rất thấp, nhưng nhân viên vẫn dịu dàng tiến lên: “Em muốn xem gì?”

Chu Tấn đi thẳng đến quầy trưng bày chiếc vòng bạc, cô chăm chú nhìn cái giá 375 tệ, cuối cùng hạ quyết tâm: “Em có thể thử chiếc vòng này không ạ?”

Cảm giác tự ti lại trỗi dậy.

Nhân viên cửa hàng bình tĩnh quan sát cô. Dường như nhân viên ấy đang đánh giá xem khao khát muốn có chiếc vòng này của cô mạnh mẽ đến mức nào, dù bản thân không thể tự chi trả, vậy liệu cô có khả năng đưa người lớn đến mua hay không.

Kiểu quan sát này không quá lộ liễu, nhân viên cũng cố gắng tránh làm người ta khó xử. Nhưng chỉ tiếc Chu Tấn quá nhạy cảm, vô tình phụ lòng ý tốt này.

Chu Tấn nghĩ, cô có thể làm gì đây? Lấy hết số tiền còn lại trong ví ra để chứng minh mình thật sự có đủ khả năng mua hả? Hình như điều đó chỉ khiến tình huống càng thêm khó xử mà thôi.

Vì thế, cô im lặng chờ đợi, chờ xem mình sẽ bị phán xét thế nào.

May là cuối cùng nhân viên cửa hàng vẫn mỉm cười đáp lại, chỉ bảo cô đợi một lát rồi vào trong lấy khăn giấy, kem dưỡng tay và một chậu nước ra.

Bàn tay Chu Tấn rất gầy, hơn nữa nhân viên còn thoa kem dưỡng lên hai bên rộng nhất của lòng bàn tay cô, vì vậy khi xỏ vòng vào, nó gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào, rất thuận lợi trượt vào cổ tay. Khi cô mở lòng bàn tay rồi lắc nhẹ xuống dưới, chiếc vòng bạc cũng vừa vặn ôm lấy cổ tay, không hề bị rơi.

Trọng lượng của chiếc vòng đè lên tay cô, nặng trĩu, khiến trái tim cô như cũng an ổn lại theo.

Tay Chu Tấn nhẹ nhàng lướt qua những dòng chữ khắc trên bề mặt, tựa như cô cũng là một đứa trẻ lớn đều được người lớn yêu thương che chở, đến mức vì không thể lúc nào cũng dõi theo cô nên họ phải dùng một chiếc vòng bạc để giữ lấy sự bình an của cô.

Tình cảm như thế này còn quý giá hơn bất cứ thứ gì. Chỉ cần đeo trên tay, dù quần áo, giày dép hay trang sức khác có rẻ tiền đến đâu cũng chẳng sao cả, chỉ một chiếc vòng này thôi cũng đủ để che chở lòng tự trọng của cô rồi.

Chu Tấn hạ quyết tâm: “Em muốn mua hai chiếc ạ.”

Một cái cho mình, một cái cho mẹ. Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng trở nên chân thành hơn, chị ấy đáp lại một tiếng “Vâng” vừa dài vừa nặng. Sau đó chị nhân viên ân cần giúp Chu Tấn tháo chiếc vòng xuống, rồi lấy nước trong chậu giúp cô rửa sạch lớp kem dưỡng, cuối cùng dùng khăn giấy lau khô tay cho cô.

Chu Tấn không trách nhân viên vì sự khác biệt nho nhỏ trong thái độ trước sau ấy. Dù sao ngay từ đầu người ta cũng đã rất dịu dàng rồi, đổi lại là cô, vậy lúc biết sẽ có tiền cô còn càng vui hơn.

Chỉ là… cô chạm vào số tiền còn lại trong túi. Nghĩ đến việc sau khi thanh toán xong hai chiếc vòng, số tiền có thể tiêu sẽ chỉ còn lại hai trăm tệ, thì như thể trong lòng cô có một cái lỗ hổng vậy. Tất cả sự phấn khích và tự tin mà cô có được khi tiêu tiền ngày hôm nay đều nhanh chóng trôi tuột qua cái hố đen đó rồi biến mất vậy, khiến cô thoáng cái lại trở về mình của ngày hôm qua. Cô bồn chồn lo lắng đứng chờ nhân viên gói đồ tính tiền, cố gắng tìm lại cảm giác thỏa mãn từ những món đồ ấy.

Chu Tấn mang theo một đống đồ, tranh thủ về nhà trước khi Trần Tư Vân tan làm. Cô biết nhiều đồ như thế này sẽ không thể giấu được Trần Tư Vân, mà cô cũng không định giấu. Thế nhưng cô lại như tự lừa mình dối người, ít nhất cũng không muốn vừa về đến nhà đã bị phát hiện ngay lập tức.

Cô đặt chiếc vòng bạc lên bàn của Trần Tư Vân.

Rồi nhét hai trăm tệ vào con heo đất.

Chu Tấn loáng thoáng cảm thấy số tiền hai trăm này không thể tiêu thêm được nữa, nếu không, ngay cả hai ngàn hai trăm tệ đã đổi thành hiện vật kia cũng sẽ giống như chưa từng tồn tại vậy.

Chu Tấn nấu bữa tối, sau đó để phần của Trần Tư Vân vào tủ lạnh, rồi một mình ngồi vào bàn ăn. Ánh đèn trong phòng khách không đủ sáng, phủ lên căn nhà vẻ cũ kỹ u ám. Dường như chiếc vòng trên tay cô chẳng ăn nhập gì với ngôi nhà này.

Cô lặng lẽ ăn cơm, rửa bát, phơi quần áo mới giặt sạch lên. Trong lòng cô tạm thời đã thỏa mãn, nhưng rồi lại dần dần tràn ngập bất an. Cuối cùng, Chu Tấn lên giường rất sớm, cuộn mình lại như tôm, nhíu chặt mày mà chìm vào giấc ngủ.

Khi Trần Tư Vân về nhà, trong nhà yên tĩnh lạ thường, bà tập tễnh bước đến phòng Chu Tấn. Thấy Chu Tấn đã ngủ từ sớm thì Trần Tư Vân hơi lo lắng, bà tiến lên sờ trán cô, sau khi chắc chắn cô không bị sốt mới yên tâm phần nào.

Ánh đèn trong phòng khách hắt vào làm Trần Tư Vân trông thấy chiếc vòng bạc trên tay Chu Tấn và chồng sách mới chất đầy trên bàn. Trần Tư Vân lập tức nhớ đến số tiền hơn hai nghìn tệ mà Lâm Dạng đưa cho Chu Tấn, lòng bà hơi bồn chồn sốt ruột, muốn đánh thức cô dậy để hỏi cho rõ. Song cuối cùng bà lại cố gắng kiềm chế.

Bà quay người đi ra ban công, muốn hít thở chút không khí trong lành để bình tâm lại, nhưng khi nhìn thấy hàng quần áo mới treo ở đó, cơn giận trong lòng lập tức bốc lên.

Trần Tư Vân quay lại trước cửa phòng Chu Tấn, song lại phát hiện cửa đã đóng. Vừa nãy Chu Tấn vẫn còn thức, cô đã khóa cửa lại.

Dù tức giận, nhưng Trần Tư Vân vẫn không hề hung dữ, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, song tốc độ nói trở nên rất nhanh, liên tục nhắc nhở Chu Tấn phải tiết kiệm. Bà nói điều kiện sống của họ vốn đã thua kém người khác, đừng làm mấy cái chuyện so bì này.

Trần Tư Vân nói đến khô cả miệng, nhưng trong phòng vẫn không có xíu động tĩnh nào. Bà tức giận gõ cửa liên tục, hỏi đi hỏi lại Chu Tấn có nghe mình nói không.

Chu Tấn không đáp.

Trần Tư Vân nhìn cánh cửa đóng chặt, không đập không đá, chỉ tiếp tục kiên trì gõ cửa, quyết không dừng lại nếu chưa nghe được câu trả lời.

Cuối cùng, Chu Tấn cũng lên tiếng, cô nói: “Mẹ, con mua quà cho mẹ, con để trên bàn của mẹ đấy.”

Trần Tư Vân nghe ra, Chu Tấn đã khóc.

Chu Tấn rất ít khi khóc, hiếm lắm mới khóc một hai lần, song cũng không phải vì đau buồn, mà là vì tức giận. Nhưng lúc này đây, bà có thể nghe ra cô không giống như đang tức giận.

Trần Tư Vân không gõ cửa nữa.

Bà thất thần quay về phòng mình. Sau khi về phòng, bà thấy trên bàn có để một chiếc hộp. Mở ra, bên trong là một chiếc vòng bạc óng ánh bóng loáng.

Nó không phải thứ phù hợp để đeo đi bán hàng rong.

Đồng thời cũng là món trang sức mà bà chưa từng nghĩ đến việc mua cho mình nữa.

Trần Tư Vân gục xuống bàn, đôi vai run lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.