Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 38: Chỗ dựa



Năm nay Tết đến sớm hơn bình thường, chương trình học trước kỳ thi cuối kỳ dồn lại thành một đống, suýt nữa làm người ta tắt thở. Còn chưa kịp ôn tập đầy đủ thì kỳ thi đã trôi qua như một giấc mơ.  

Thứ hạng của Chu Tấn không thể tiếp tục tiến lên, lại rớt xuống vị trí thứ chín, đúng bằng kết quả cô đạt được trong kỳ thi đầu tiên sau khi phân lớp.  

Chuyện này không nằm ngoài dự liệu của Chu Tấn, dù sao kỳ thi toán đã chiếm quá nhiều thời gian và sức lực của cô rồi. Nếu không phải vì vậy, thế thì cô cũng sẽ không lựa chọn từ bỏ.  

Chỉ cần dốc toàn lực sau khi bắt đầu học kỳ mới là được. Sau khi đã quyết định như thế, nhìn thấy kết quả này, Chu Tấn cũng không còn quá thất vọng nữa.  

Kỳ nghỉ đông bắt đầu.  

Ngoài việc không phải đến trường, thì sinh hoạt hằng ngày của Chu Tấn gần như không có gì thay đổi. Trừ khi bị Quan Thiến Thiến rủ ra ngoài, nếu không cuộc sống của cô ở nhà có thể nói là quy luật đến mức làm người ta tức lộn ruột.  

Mỗi sáng, Chu Tấn dậy giúp Trần Tư Vân một tay, sau đó đợi mẹ ra ngoài thì mới bắt đầu làm bài tập. Giữa chừng Chu Tấn tự nấu hai bữa cơm, rồi học đến tối khi Trần Tư Vân về thì cô lại cùng mẹ dọn dẹp. Tới lúc kết thúc một ngày lao động, cô mới ngồi trước máy tính thư giãn một lát, coi như toàn bộ thời gian nghỉ ngơi.  

Kiểu vất vả như này khiến cô an tâm.  Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Sau kỳ nghỉ đông, công việc làm ăn của Trần Tư Vân lại khởi sắc, mỗi ngày về nhà, bà đều không giấu được nụ cười trên gương mặt. Dù lý trí hiểu rằng đây là sự thay đổi do lượng khách tăng trong kỳ nghỉ, song Chu Tấn vẫn không nhịn được mà nghĩ, có lẽ đây là phần thưởng từ đâu đó sau khi cô đã đưa ra quyết định đúng đắn.  

Bữa cơm đêm giao thừa năm nay phong phú hơn năm ngoái, Trần Tư Vân không ngần ngại chi tiền, chuẩn bị đủ món: thịt cừu xào hành, cánh gà sốt tỏi băm,, vịt quay giòn da, cua xào bánh tổ, sườn hầm bắp, bò hầm cà chua. Chu Tấn ăn no đến mức bụng căng tròn luôn.  

Trần Tư Vân uống nhiều rượu, hơi ngà ngà say, bà kéo Chu Tấn ngồi xuống tính toán sổ sách của năm qua. Một năm nay Trần Tư Vân kiếm được không ít, nhưng Chu Tấn biết rõ số tiền này là đổi lại từ bao nhiêu ngày dậy sớm thức khuya, không có lấy một ngày nghỉ. Nghĩ như vậy, số tiền này cũng chẳng còn nhiều nữa.  

Nói đến lời cuối cùng, Trần Tư Vân lấy một chiếc hộp từ trong phòng ra, rồi cười tươi đưa cho Chu Tấn.  

Ngay khi nhìn thấy bao bì bên ngoài, Chu Tấn đã sững người. Đó là hộp đựng điện thoại.  

Cô không biết bên trong có phải là điện thoại hay không, bởi Trần Tư Vân giỏi nhất là tận dụng mọi bao bì vứt đi, bà thấy vẫn còn dùng được nên tiếc. Chai nước khoáng có thể đựng dầu, giấm, gia vị, nhưng lại hiếm khi đựng nước khoáng. Cô không chắc hộp này có nằm trong quy luật ấy hay không.  

Chu Tấn tự nhủ không nên kỳ vọng, có thì là niềm vui bất ngờ, mà không có cũng không nên thất vọng. Nhưng dù cố gắng kiềm chế, song trái tim cô vẫn không nghe lời mà bắt đầu chờ mong.  

Một chiếc điện thoại kết nối mạng mở ra cả một thế giới mới. Dù cô có thể dùng điện thoại bàn, ôm máy tính, gắng gượng mở ra một con đường nhỏ hẹp để bước vào thế giới ấy, nhưng suy cho cùng cũng không giống nhau. Không có điện thoại, cô không thể gửi nhận tin nhắn bất cứ lúc nào, không thể dùng chữ viết để không phát ra thanh âm mà chia sẻ tâm trạng, không thể lúc nào cũng ghi chép những bí mật chỉ riêng mình biết.  

Không có điện thoại, cô vẫn luôn là một người cô độc lạc lõng ngoài thế giới này.  

Đôi khi, cô cũng không có dũng khí mà muốn hòa nhập, muốn trở thành một phần của thế giới đó giống như những người khác.  

Chu Tấn mở hộp, bên trong là một chiếc điện thoại mới tinh. Cô đã suy nghĩ rất lâu, nhưng lại ngại coi nó là món đồ thiết yếu. Vì thế, cô lặng lẽ gạt nó đi hết lần này đến lần khác, chứ chưa từng nói với Trần Tư Vân một lần nào.  

Vậy mà bà đã mua cho cô.  

Gương mặt Trần Tư Vân đỏ bừng vì rượu, bà hơi say: “Những người đó lúc nào cũng thích nói với mẹ là gì mà con gái phát triển sớm, con trai phát triển muộn, lên cấp ba rồi, thành tích con gái sẽ tuột dốc không phanh. Mẹ biết bọn họ có ý gì, họ không thực sự nghĩ rằng con trai giỏi hơn, họ chỉ muốn nói với mẹ là đừng quá đắc ý thôi.”  

Trần Tư Vân xoa má cô, hệt như khi cô vẫn còn là cô bé mười tuổi: “Nhưng tiểu Tấn con không chịu tụt lại. Lên cấp ba rồi, con vẫn học tốt như vậy, làm họ á khẩu không trả lời được, thậm chí còn giả vờ như mình chưa từng nói những lời châm chọc đó, thật nực cười.”  

Má Chu Tấn bị xoa đỏ bừng, cô dứt khoát giơ tay lên tịch thu ly rượu của Trần Tư Vân, không cho bà uống nữa, vì cô sợ sáng mai bà dậy sẽ đau đầu.  

“Quanh năm suốt tháng mẹ uống có mỗi hôm nay mà con cũng không cho!” Trần Tư Vân vỗ nhẹ lên bàn, uất ức oán giận. Nhưng sau đó bà lại đột nhiên vươn tay ôm lấy Chu Tấn, nhẹ nhàng vuốt đầu, vỗ lưng cô.  

Chu Tấn bất ngờ bị ôm, ly rượu trong tay chao nhẹ, rượu sóng sánh đổ xuống đất. Cô nhìn chiếc ly rỗng, thôi không lo Trần Tư Vân uống thêm. Sau đó cô đặt nó sang một bên, thầm tính lát nữa đỡ ma men này ra sofa nằm rồi dọn sạch sàn nhà.  

Ai ngờ, giây tiếp theo, Trần Tư Vân ôm cô bật khóc. Chu Tấn luống cuống tay chân.  

Hai người chưa bao giờ thể hiện tình yêu rõ ràng.  

Chu Tấn chưa từng nghe được câu “Mẹ yêu con”, và cũng chưa bao giờ nói câu “Con yêu mẹ”.  

Điều đó khiến cô không biết phải đối mặt thế nào với cảm xúc mãnh liệt này của Trần Tư Vân. Cô không giỏi điều đó, nên chỉ có thể vỗ nhẹ lưng mẹ, để mẹ không khóc dữ dội thế nữa.  

Trần Tư Vân khóc mệt, cuối cùng mới nói: “Làm con gái của mẹ đúng là đáng thương, con phải chịu khổ nhiều quá rồi.”  

Chu Tấn đẩy mẹ ra, không cho ôm nữa. Rồi cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Trần Tư Vân, buộc bà đối diện với mình: “Con tự nguyện, không khổ, không mệt, không hối hận.”  

“Không khổ, không mệt” là để an ủi Trần Tư Vân.  

“Không hối hận” là lời thật lòng.  Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Dù lúc cô mệt mỏi nhất, chán nản nhất, không kìm được mà mơ tưởng mình có một gia đình tốt đẹp hơn, nhưng người ở vị trí của mẹ cô, vĩnh viễn chỉ có thể là Trần Tư Vân.  

Cô hy vọng hai mẹ con sẽ cùng nhau giàu có hơn. Nếu không thể, vậy cô thà chọn mãi như bây giờ, dù chỉ là trong mơ.

*

Trần Tư Vân không nhắc lại chuyện đêm Giao thừa nữa, cũng không biết là vì ngại hay do uống nhiều quá nên quên mất. Nhưng xét theo tửu lượng trước giờ của bà, có vẻ là lý do đầu tiên.  

Chu Tấn hoàn toàn hiểu được.  

Hai mẹ con coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vui vẻ đón Tết.  

Chu Tấn vẫn còn đắm chìm trong niềm vui có điện thoại mới, cô nhập từng số điện thoại của Trần Thự Thiên và những người khác vào danh bạ, làm như thật sự sẽ gọi vậy. Đến khi nhập số của Lục Tĩnh Văn và Quan Thiến Thiến, dù chưa từng gọi cho Lục Tĩnh Văn lần nào, song cô gần như không cần nhìn sổ ghi số điện thoại mà vẫn có thể đọc làu làu.  

Nhưng lần này, cô có thể dùng điện thoại để gửi lời chúc năm mới cho họ, tiện thể báo cho họ biết đây là số của mình.  

Chu Tấn chợt nhớ đến tin nhắn chúc mừng năm mới năm ngoái – vì bản thân không muốn một mình buồn phiền nên mới gửi – trong lòng cô dâng lên cảm giác phức tạp. Năm nay, cô có thể thoải mái chúc mừng Lục Tĩnh Văn. Nhìn thì như đã tiến thêm một bước, nhưng thực tế lại cảm thấy xa hơn trước. Vì bây giờ, cô đã là bạn của cậu rồi.  

Chu Tấn không để cảm xúc này vướng mắc quá lâu, cô nhanh chóng rơi vào một nỗi phiền muộn khác – chuyện mà cô ghét nhất, ít nhất mỗi năm một lần: Đến thăm Chu Kiến Nghiệp.  

Hôm đi, Chu Tấn mặc bộ đồ mới Trần Tư Vân mua cho, đầu tóc chải gọn gàng, chọn một đôi giày bên trong không có miếng vá, vào nhà có thể cởi ra. Cả người cô từ đầu đến chân đều toát lên khí thế “không được để thua”.  

Song chỉ duy nhất chiếc vòng bạc là cô không đeo.  

Lúc lấy đồ Trần Tư Vân nhìn thấy, vì thế bà hỏi: “Sao con lại tháo vòng ra?”  

Bình thường thích đến mức đi ngủ cũng phải đeo trên tay cơ mà.  

Sắc mặt Chu Tấn không đổi, khéo léo cho qua vấn đề: “Con mặc nhiều áo quá, tay áo chật, đeo vào khó chịu.”  

Nghe vậy, Trần Tư Vân không nói gì nữa, bà chỉ lấy bánh bao và sủi cảo mà mình đã gói sẵn từ mấy ngày trước để trong hộp bảo quản ở trong tủ lạnh ra, rồi sau đó lại chia một phần lớn số anh đào cắn răng mua, bảo Chu Tấn mang sang cho Chu Kiến Nghiệp.  

Chu Tấn không muốn.  

Bánh bao, sủi cảo là nhà mình cực khổ gói, trái cây là tiền nhà mình tự mua, cớ gì phải đem cho nhà đó?  

Trần Tư Vân bảo: “Dù sao ông ấy cũng là bố con, sau này thật sự có chuyện gì thì con vẫn hy vọng nhờ vả ông ấy chút, làm sao có thể thật sự cắt đứt qua lại được chứ? Con đừng bướng bỉnh như thế nữa, cả năm mới đưa cho họ chút đồ, ăn cho tươi mới thôi, có gì mà quý giá đâu?”  

Chu Tấn thầm khinh miệt, vẫn không muốn đưa cho họ xíu nào, nhưng cô biết mình không thể nói vậy với Trần Tư Vân. Vì thế, cô thoái thác: “Mẹ, từ nhà mình qua đó phải đi xe buýt rồi đổi tàu điện, hơn một tiếng lận. Đến nơi thì đồ ăn cũng bị rã đông, hư hết rồi.”  

Trần Tư Vân chê cô thiếu kinh nghiệm sống: “Trời mùa đông chứ đâu phải mùa hè, dù con có xách lắc lư hai tiếng cũng không hỏng được.”  

Chu Tấn ủ rũ đứng nguyên tại chỗ.  

Trần Tư Vân dứt khoát quay lại bếp, sau đó chuyển đồ đông lạnh từ hộp bảo quản sang hộp đựng cơm bằng inox giữ nhiệt, rồi đưa lại cho Chu Tấn, khiến cô không còn lý do từ chối nữa.  

Trần Tư Vân cưỡng ép tiễn Chu Tấn ra cửa.  

Chu Tấn đành phải xách đống đồ đó, lắc lư hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng đến trước cửa nhà Chu Kiến Nghiệp.  

Giống như mọi lần, sau khi gõ cửa thì người ra mở cửa là Trương Kim Phương, bà ta vẫn bế đứa cháu đích tôn của mình ở trong lòng. Chu Thành Kiệt lớn thêm một tuổi, cao hơn, to hơn, đường nét khuôn mặt ngày càng giống Triệu Tố Anh. Lúc nhìn thấy Chu Tấn, biểu cảm khoé miệng xệ xuống của nó chẳng khác gì mẹ nó cả.  

Chu Tấn liếc nhìn, cứ như thấy một phiên bản nam của Triệu Tố Anh, trong lòng không kìm được mà sinh ra cảm giác ghét bỏ. Vẻ mặt này của cô bị Trương Kim Phương bắt gặp, bà ta lập tức hung hăng trừng mắt, hệt như đang cảnh cáo.  

Chu Tấn tay xách nách mang ôm đồ to đồ nhỏ đứng ở cửa, chẳng ai có ý định giúp cô một tay. Vậy là cô đặt đồ xuống đất, cởi giày, đóng cửa lại, treo áo khoác lên giá, sau đó tự mình xách đồ vào nhà.  

Chu Tấn nói với những người trong phòng khách: “Mẹ con gửi bánh bao và sủi cảo tự gói sang đây, cần để vào ngăn đá tủ lạnh, không thì sẽ hỏng mất.”  

Cô không tự đi mở tủ lạnh, vì cô từng rút ra bài học: Ở cái nhà này, cô không được phép đụng vào bất cứ thứ gì, một khi đụng vào, nếu có chuyện gì xảy ra, hoặc không tìm thấy đồ đạc, họ sẽ đổ lỗi cho cô ngay. Như thể cô sinh ra đã phải là trộm cắp, phá hoại đồ đạc trong nhà này vậy.  

Chu Kiến Nghiệp nghe thấy tiếng động thì bước ra, ông ta hơi không biết phải đối diện với cô thế nào, bèn khách sáo nói: “Mẹ con khách khí quá, lại bảo con mang theo nhiều đồ như vậy. Để đâu? Để bố cất vào tủ lạnh cho.”  

Chu Tấn lấy trái cây và hộp cơm giữ nhiệt ra, nói: “Làm ơn lấy cái hộp khác đựng giùm, mấy hộp này con còn phải mang về.”  

Cô không muốn để lại bất cứ thứ gì ở đây.  

Triệu Tố Anh xông ra: “Thứ gì mà quý giá thế? Phải để tủ lạnh, lại còn phải đổi hộp nữa?”  

Ả ta liếc nhìn hộp cơm giữ nhiệt vừa mở ra, sau đó lấy một chiếc sủi cảo tự tay làm có nếp gấp đẹp đẽ khéo léo, rồi khinh thường tiện tay vứt lên thớt: “Bánh bao, sủi cảo quý giá vậy mà. Nhanh nhanh nấu hết đi, tối nay cho nó ăn sạch, khỏi để nó về nói chúng ta chiếm lợi của nó!”  

Chu Kiến Nghiệp lên tiếng can ngăn vài câu liền bị mắng té tát.  

Tối hôm đó, một bàn đầy bánh bao, sủi cảo đủ cho bốn người ăn được bày lên, tất cả đều chất thành đống trước mặt Chu Tấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.