Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 44: Truyền dẫn



Kỳ thi giữa kỳ, Chu Tấn lại leo lên một bậc, đứng thứ sáu, cách người đứng đầu bảng là Lục Tĩnh Văn bốn người, chênh lệch mười lăm điểm.  

Đến bước này rồi, mỗi điểm đều khó mà bù đắp, nhưng ít nhất vẫn có một hy vọng treo lơ lửng phía trước. Bây giờ ngay cả khi đi xe đạp thì Chu Tấn cũng đeo tai nghe nghe nhạc tiếng Anh để luyện, máy nghe nhạc mà cô dùng vẫn chiếc MP3 cũ mua lại từ chợ đồ cũ.  

Sau khi vứt bỏ nỗi xấu hổ vì nghèo khó, chợ đồ cũ lại trở thành kho báu. Cùng một món đồ, chỉ cần thay vỏ ngoài sạch sẽ thời thượng hơn chút, rồi thêm vào vài chức năng cao cấp mà với Chu Tấn thì có hay không cũng không quan trọng, là giá đã đội lên gấp năm, sáu lần thứ cô đang cầm trên tay. Nếu có tiền dư dả, tất nhiên cô có thể theo đuổi sự hoàn hảo, nhưng hiện tại, đây là lựa chọn tốt nhất của cô rồi.  

Vậy nên chẳng có gì cần giấu giếm cả.  

Thậm chí Chu Tấn còn khoe khoang trước mặt Lục Tĩnh Văn hệt như là kho báu: “Nhìn xem tớ mua được gì này, chỉ có năm mươi tệ thôi đó!”  

Lục Tĩnh Văn quả nhiên không hề ghét bỏ hay thương hại, cậu rất nghiêm túc nhận lấy chiếc MP3 từ tay cô, thuận tiện kiểm tra vài chức năng thường dùng, rồi nói: “Không tệ. Lần sau muốn mua đồ điện tử thì có thể gọi tớ, tớ cũng có chút hiểu biết, đảm bảo giúp cậu chọn được cái có tỷ lệ giá – chất lượng tốt nhất.”  

Chu Tấn đáp được. Trên đoạn đường nhỏ cùng nhau đạp xe về nhà, cô bị Lục Tĩnh Văn tháo tai nghe: “Nguy hiểm lắm, đừng nghe.”  

Chu Tấn định nói là âm lượng cô mở không to, nếu có tiếng còi xe, cô vẫn có thể nghe thấy rõ, mà cô cũng thực sự rất thiếu khoảng thời gian nhỏ này nữa.  

Nhưng cô vẫn bằng lòng chấp nhận sự quan tâm ấy.  

Tối về nhà ngủ muộn một chút cũng được, ở nhà có thể tập trung hoàn toàn, dùng tin tức thay cho nhạc tiếng Anh, hiệu quả còn tốt hơn, nửa tiếng cũng có thể đạt được hiệu suất như hàng chục phút trên đường.  

Những ngày sau kỳ thi giữa kỳ lớp 11 trôi qua rất nhanh, yên bình, bận rộn, có quy luật, hệt như những ổ bánh mì ra lò theo giờ trong tiệm bánh vậy, tẻ nhạt mà vẫn có hương thơm ngào ngạt.  

Chu Tấn gần như chìm đắm trong sự bình yên hạnh phúc này.  Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Cô có thể đặt báo thức lúc 6 giờ, dư dả thời gian để có thể cùng Trần Tư Vân ngồi xuống ăn xong bữa sáng. Khi đạp xe đến trường, trong lớp đã lác đác có người, họ có thể nở nụ cười rồi gật đầu chào nhau. Giáo viên gần như đã giảng xong toàn bộ chương trình cấp ba, hiện đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ để dành trọn một năm lớp 12 ôn tập; mấy thầy cô lúc nào cũng chỉ nóng lòng muốn mở hộp sọ của tất cả học sinh ra rồi nhồi nhét kiến thức vào trong. Chu Tấn cũng đang gấp gáp “nuốt trọn” những kiến thức ngày càng sâu, ngày càng rộng đó; cô bận đến mức chẳng có thời gian để buồn bã hay chán nản, “đầy tràn” đến độ tựa như mọi nỗ lực đều sẽ được hồi đáp.  

Và điều hạnh phúc nhất chính là hiện tại.  

Những buổi tối sau khi hoàn thành gần hết bài tập và việc học, cùng Lục Tĩnh Văn hoặc bạn bè đi trên con đường dẫn tới nhà để xe đạp rồi cùng nhau về nhà, tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi nho nhỏ không cần học hành, chỉ đơn giản là trò chuyện và cười đùa.  

Hôm nay chỉ có Lục Tĩnh Văn.  

Trời tháng Năm đã rất nóng, cậu mặc đồng phục học cộc tay, để lộ đường nét cơ bắp cánh tay thon dài. Chu Tấn đi bên cạnh Lục Tĩnh Văn, có lẽ vì khoảng cách quá gần, đôi lúc sẽ vô tình chạm vào tay cậu, nên mới kích thích cô run lên.  

Chu Tấn không thoải mái lắm, cô bước sang bên cạnh một bước. Sau khi giữ khoảng cách an toàn, lòng cô khó tránh dâng lên chút mất mát vì không còn gần gũi, song đồng thời cũng để bản thân thoát khỏi sự tra tấn bởi nhịp tim như tàu lượn siêu tốc kia.  

Lục Tĩnh Văn lại không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng cô, chỉ đơn thuần cảm thấy cô đi xa hơn. Vậy là cậu nghi hoặc nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng dịch lại gần nửa bước, kéo lại khoảng cách.  

Trong lòng Chu Tấn chợt dâng lên cảm xúc vui sướng xen lẫn thất bại kỳ lạ.  

Vui vì cậu muốn gần cô, nhưng lại bất lực vì sự vô tư của cậu. Người trong lòng có “tật” thì mới thấp thỏm bất an, mà cậu thì không có.  

Chu Tấn giả vờ như mình nóng lòng muốn về nhà, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà để xe, cũng nhân tiện chạy trốn khỏi bầu không khí kỳ lạ này.  

Thời điểm này về nhà có một lợi ích, đó là người trong trường đã về gần hết, trong nhà để xe đạp cũng chẳng còn mấy chiếc, thậm chí không cần tìm, cứ nhìn theo hướng lúc sáng đỗ xe thì chiếc xe lẻ loi còn lại chính là của cô.  

Nhưng hôm nay lại không dễ tìm như thế. Chu Tấn nhìn về góc quen thuộc nơi mình hay đỗ xe, chẳng có chiếc nào cả. Tin tưởng vào kinh nghiệm đi xe lâu năm và mức độ hao mòn của xe mình, Chu Tấn không vội, cứ đi bình tĩnh về phía đó, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe bị đổ dưới đất. Không bị mất, có lẽ ai đó lúc lấy xe đã vô tình làm đổ.  

Chu Tấn dựng xe lên, nhưng lại phát hiện xích xe bị rơi ra.  

Bên kia, Lục Tĩnh Văn dắt xe ra, không thấy cô đâu nên cậu lập tức quay lại: “Sao thế?”  

Chu Tấn định đạp chân chống xe để xe đứng vững, ai ngờ lại đạp luôn cả chân chống rơi xuống đất, phát ra tiếng giòn tan. Cô ngước lên, ánh mắt hơi trống rỗng: “…”  

Lục Tĩnh Văn khẽ mím môi cười trộm, cậu dựng xe mình dựa vào tường rồi bước tới giữ lấy đầu xe giúp cô: “Không sao, mất chân chống cũng không ảnh hưởng đến việc đi, mai mua cái khác, tớ giúp cậu lắp vào.”  

Chu Tấn hoàn hồn, cô thở dài, vừa xắn tay áo cúi xuống kiểm tra vừa nói: “Không cần đâu, mấy chuyện này tớ cũng làm được. Thực ra chỉ cần có tua vít và kìm, chẳng có vấn đề gì là không giải quyết được cả.”  

Lục Tĩnh Văn còn chưa kịp giữ xe giúp Chu Tấn thì cô đã tự tay sửa xích xe rồi.  

Có lúc cậu cảm thấy cô như một loài cỏ dại, gió thổi là ùn ùn mọc lên, không được bất kỳ sách thực vật nào ghi chép, vì thế có thể tùy ý phát triển thành dáng vẻ mình thích.  

Lục Tĩnh Văn nhìn một lúc, từ bỏ ý định giúp đỡ, chuyên tâm làm đỡ xe hình người cho cô. Cậu biết cậu có làm cũng chẳng hơn Chu Tấn được bao nhiêu, nếu cô không cần cậu, cậu tin tưởng vào cách cô xử lý.  

Chu Tấn ủ rũ đứng dậy, tay dính đầy dầu xe, nói: “Mòn quá rồi, không lắp lại được nữa.”  

Lục Tĩnh Văn nhìn chiếc xe. Nói thật thì, ngay từ lần đầu tiên nó xuất hiện đã trông như ngắc ngoải sắp hỏng đến nơi rồi, nó có thể kiên trì đến tận bây giờ đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu. Nhưng tuổi thọ một số linh kiện đã lâu như thế, không phải cái này hỏng thì cái kia cũng hỏng, thà đổi luôn xe mới còn tốt hơn là thay từng linh kiện một.

Cậu nghĩ vậy, nhưng không nói ra. Lần lượt từng chuyện một khiến cậu hiểu rằng thế giới trong mắt mình ít khi bị ràng buộc bởi tiền bạc, thế nên điều tốt nhất trong mắt cậu chưa chắc đã là điều tốt nhất với Chu Tấn. Cậu không muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên cô, cũng không muốn để cô cảm nhận sự chênh lệch của thế giới từ chính bản thân cậu hết lần này đến lần khác.

Lục Tĩnh Văn chỉ lấy khăn ướt từ trong túi ra, hỏi cô: “Cậu muốn đem đi sửa hay sao?”  

Chu Tấn suy nghĩ một lát, sau đó cúi người kiểm tra lại phụ tùng vài bộ phận quan trọng, rồi luyến tiếc nói: “Thôi bỏ đi, thay nữa cũng không đáng. Nó đã làm việc suốt một thời gian dài rồi, cũng đến lúc nghỉ hưu, tớ sẽ mua một chiếc xe đạp cũ mới.”  

Cụm từ “xe đạp cũ mới” thoáng lướt qua trong đầu Lục Tĩnh Văn, vừa buồn cười vừa xót xa, khiến cậu không nhịn được cúi đầu nắm lấy tay Chu Tấn, sau đó dùng khăn ướt mà Lâm Dạng nhét vào balo mình cẩn thận lau sạch cho cô, thậm chí đến từng kẽ ngón tay cũng không bỏ sót.  

Dầu nhờn rất khó lau sạch, Lục Tĩnh Văn lau đi lau lại mấy lần vẫn chưa sạch hoàn toàn, cậu gần như coi đó là một việc quan trọng cần xử lý nghiêm túc. Cho đến khi cậu vô tình ngẩng đầu lên, thấy Chu Tấn đang chăm chăm nhìn vào lòng bàn tay, hoàn toàn không nhìn cậu, nhưng mặt lại đỏ bừng.  

Dường như luồng nhiệt nóng bỏng ấy từ má cô truyền sang bàn tay, rồi qua điểm tiếp xúc giữa hai người mà nhanh chóng lan tỏa vào lòng bàn tay cậu, sau đó tràn khắp tứ chi xương cốt, khiến cậu bị nổ tung thành từng mảnh.  

Lục Tĩnh Văn đứng sững tại chỗ.  

Chu Tấn nhân cơ hội rút tay về, nói: “Để tớ về nhà rồi lại rửa, chắc phải dùng nước rửa chén mới sạch được.”  

Lục Tĩnh Văn mới như bừng tỉnh từ thế giới đang ầm vang kia, cậu nhìn Chu Tấn một lúc lâu mà không nói gì, rồi lát sau mới hỏi: “Tớ đi mua xe cùng cậu nhé?”  

Chu Tấn hơi chần chừ.  

Như thể lý trí đã trở lại, Lục Tĩnh Văn bình tĩnh nói: “Sáng mai còn phải đi học đấy, không có xe cậu định đi thế nào? Đi thôi, giải quyết nhanh, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”  

Cuối cùng, Chu Tấn chấp nhận thiện ý của Lục Tĩnh Văn.  

Đây là lần đầu tiên Chu Tấn ngồi phía sau xe đạp của một nam sinh, cô đeo cặp sách trước ngực. Trong tay cô vẫn còn cầm khăn giấy, bọc lấy lòng bàn tay dính dầu nhờn chưa lau sạch. Chu Tấn nắm chặt hai bên chỗ ngồi, may mà cô vẫn giữ được thăng bằng mà không cần phải ôm người phía trước.  

Lục Tĩnh Văn đạp được một đoạn, như sực nhớ ra điều gì đó, cậu đột ngột dừng xe. Chu Tấn không đề phòng, tay vẫn còn nắm chặt chỗ ngồi, nhưng người thì đổ về phía trước, đập đầu vào lưng Lục Tĩnh Văn. Tấm lưng ấy rộng, vững chắc hệt như trong tưởng tượng. Cô không quá đau, song lại hơi xấu hổ.  

Nếu đây là một trò chơi, thì đối với Lục Tĩnh Văn, cú va chạm này chắc chỉ nhiều nhất làm cậu mất HP-1, mang tính tượng trưng mà thôi.  

Cậu chẳng có phản ứng gì, chỉ quay đầu lại rồi nói với Chu Tấn: “Cậu có thể nghe nhạc đấy.”  

Chu Tấn chưa kịp phản ứng: “?”  

Lục Tĩnh Văn không hề mất kiên nhẫn, cậu giải thích: “Cậu có thể tận dụng thời gian này để luyện nghe, tớ sẽ lái xe cẩn thận.”  

Cậu vẫn nhớ hành động nguy hiểm của Chu Tấn, nhưng bây giờ có cậu ở đây, cô có thể an toàn nghe nhạc rồi.  

Chu Tấn không hiểu tại sao mình lại ngoan ngoãn lấy tai nghe ra, rồi bật những bài hát tiếng Anh mà cô nghe từ chỗ Lục Tĩnh Văn lên. Song cô cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên yếu đuối như thế, nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng cậu, đắm chìm trong khoảnh khắc đẹp đẽ này.  

Ngôn ngữ chưa quen thuộc hòa cùng giai điệu du dương, tạm thời tách cô ra khỏi thực tại.  

Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Lục Tĩnh Văn.  

Chu Tấn chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.  

Cô thích Lục Tĩnh Văn. Hoặc phải nói là, còn hơn cả thích một chút.  

Cảm giác này từng chỉ là chút thiện cảm nhỏ bé, rồi dưới sự hà khắc và xem thường của cậu, nó biến thành sự thù địch, khiến cô tràn đầy ham muốn làm tổn thương cậu như cách cậu tổn thương cô. Sau đó, trong sự áy náy và bù đắp của cậu, nó lại bị hormone cuốn lấy, hóa thành rung động, khiến cô càng khao khát có thêm nhiều hơn.  

May mà cô rất giỏi kìm nén ham muốn, cũng quen với việc không có được thứ mình muốn. Chỉ tiếc rằng cô cũng là con người, nên khó tránh khỏi đau lòng buồn bã. Để không bị thứ tình cảm không được đáp lại này ảnh hưởng, cô từng cố gắng không thích Lục Tĩnh Văn nữa. Nhưng rồi, hết lần này đến lần khác, giữa từng sự việc nối tiếp nhau, cô lại tìm ra cái cớ để tiếp tục gần gũi cậu, lưu luyến cậu, không thể hoàn toàn rời xa.  

Cứ thế đến tận bây giờ.  Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Chu Tấn đã có thể cảm nhận rõ ràng, dù Lục Tĩnh Văn không dành cho cô thứ tình yêu nam nữ đó, song cậu cũng đã dành cho cô thứ tình cảm chân thành vô cùng quý giá.  

Có lẽ bản chất của cô vốn như vậy, trông thì lý trí nhưng thực ra lại tham lam. Nói bản thân biết đủ, song thực chất là sợ phải mất đi những gì đã có.  

Cô không muốn xa lánh Lục Tĩnh Văn, vì không muốn đánh mất thứ tình cảm mà cậu sẵn lòng trao đi, dù rằng nó không liên quan gì đến tình yêu.  

Mà nỗi đau “yêu mà không được đáp lại” này, có lẽ cũng không phải là hoàn toàn không thể giải quyết. Nếu đã không thể ngừng thích, vậy thì hãy cố gắng không mong đợi.  

Chính sự mong chờ rồi lại thất vọng, mới là nguồn cơn của mọi đau khổ.  

Cô muốn cứ như thế này, đắm chìm trong hạnh phúc của việc thích cậu, mà không còn mong đợi cậu cũng thích lại mình.  

Và cô sẽ luôn thích cậu.  

Cho đến khi cậu thích một người khác mới thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.