Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi

Chương 6: Đặc biệt



Các giáo viên trong trường đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, đó là in một tập hợp những bài văn xuất sắc trong kỳ thi giữa kỳ. Và bài của Lục Tĩnh Văn cũng nằm trong số đó. Tập hợp những bài văn xuất sắc này nghe thì có vẻ rất ra gì và này nọ, nhưng thực chất đó chỉ là các bài làm thi được photo lại, rồi ghép mất bài với nhau mà thôi, hơn nữa các giáo viên còn lười không cả làm trang bìa.  

Lục Tĩnh Văn cẩn thận lật xem từng bài một, cho đến khi dừng lại ở bài cuối cùng. Đó là bài văn đạt điểm tuyệt đối của Chu Tấn.  

Đôi khi, cậu cảm thấy thật kỳ diệu. Trong hai tháng đầu học kỳ, cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về Chu Tấn. Nhưng kể từ khi gặp cô một lần, những thứ liên quan đến cô cứ liên tục xuất hiện trong cuộc sống của cậu, nó thường xuyên đến độ khiến người ta cảm thấy có gì đó là lạ.  

Chữ của Chu Tấn rất ngay ngắn, mang chút nét thanh thoát của chữ hành khải, nhưng lại chưa thực sự luyện đến mức có chiều sâu, nhìn cách viết thì khá giống kiểu đang viết dở dang rồi tự hình thành một phong cách riêng. Loại chữ này nếu tách riêng ra thì không đẹp bằng những người từng luyện chữ thực sự, nhưng đặt trên giấy thi thì lại rất dễ nhìn, vì nó không “rồng bay hổ chồm” quá.

Đây hẳn là một sự trùng hợp, nhưng lại là một trùng hợp mang đầy tính thực dụng trong môi trường thi cử.  

Lục Tĩnh Văn đọc xong bài của Chu Tấn. Từng ý trong bài nối tiếp nhau chặt chẽ, lập luận tầng tầng lớp lớp; là một bài văn nghị luận, nó rõ ràng, logic và đủ xuất sắc để xứng đáng đạt điểm tuyệt đối.  

Nhưng cậu chưa từng tin rằng con người sẽ giống như văn chương của họ.  

Trừ khi họ lãng mạn đến mức không tưởng, ngây thơ đến mức lạ lùng; còn nếu chỉ thể hiện sự ấm áp và tích cực mà người bình thường nào cũng có thể nghĩ ra, thì có lẽ đó chỉ là chiếc mặt nạ của những kẻ thông minh đôi múc mới thoáng chút u ám, hệt như một cái bóng phản chiếu chân thực trong khoảnh khắc.  

Dòng suy nghĩ của Lục Tĩnh Văn trôi quá xa. Thế nhưng trong mắt Trần Thự Thiên, dáng vẻ ấy lại là: Cái tên trước nay luôn điềm tĩnh, giờ lại bất chợt thất thần trước bài văn của một nữ sinh.  

“Hay thế cơ à?” Trần Thự Thiên vừa tò mò, vừa đọc ra tên tác giả: “Chu Tấn, cái tên này hiếm thật.”  

Tấn, một loại đá như ngọc.  

Lục Tĩnh Văn giật mình hoàn hồn, cậu lập tức gấp tập bài văn lại, đặt sang một bên, như thể chưa từng có gì xảy ra.  

Ồ hô. Trần Thự Thiên nháy mắt với cậu.  

Lục Tĩnh Văn quay mặt đi, dù không nghe thấy tiếng, song cậu vẫn cảm thấy cực kỳ ồn ào.  

Nhưng Trần Thự Thiên không chịu buông tha: “Thế nào? Sao tao cứ cảm thấy mày đối với nữ sinh này có gì đó khang khác nhỉ?”  

Lục Tĩnh Văn lấy đại một tờ báo tiếng Anh ra làm bài. Giống như cách cậu thường đối phó với Trần Thự Thiên vậy, chỉ cần chìm vào biển bài tập, cậu sẽ quên hết những tiếng lảm nhảm bên tai. Thời gian lâu dần, Trần Thự Thiên chán rồi tự động ngậm miệng luôn.  

Nhưng không hiểu sao hôm nay phương pháp này lại chẳng hiệu quả. Cậu cứ mãi phân vân lưỡng lự giữa hai thì, dường như cậu chẳng thể đọc nổi những chữ cái tiếng Anh mà ngày xưa dễ dàng sử dụng.

Giọng nói của Trần Thự Thiên như bùa chú, nó không ngừng xâm nhập vào đầu cậu, thay thế những kiến thức hữu dụng bằng những thông tin vô nghĩa rườm rà mà cậu không hề hứng thú. Nếu cứ tiếp tục như thế, có lẽ cậu sẽ hóa thành kẻ ngốc mất.  

Cuối cùng, Lục Tĩnh Văn quay sang nhìn Trần Thự Thiên: “Làm ơn đừng gán ghép tao với cậu ấy nữa.”  

Trần Thự Thiên nháy mắt, giọng điệu mang theo chút ý tứ trêu chọc: “Cậu ấy là ai cơ?”  

Lục Tĩnh Văn hơi ngừng lại: “Chu Tấn.”  

Trần Thự Thiên mặc kệ, không muốn để yên: “Mày đối xử với cậu ấy đặc biệt thật đấy.”  

“Đặc biệt à?” Lục Tĩnh Văn đáp: “Có lẽ vậy, nhưng chẳng phải sự đặc biệt tốt đẹp gì đâu.”  

Cậu không thể nói với Trần Thự Thiên rằng cậu hơi ghét cô gái này. Dù có là Chu Tấn, thì nói như vậy cũng chẳng đúng.  

Đào được câu trả lời từ miệng Lục Tĩnh Văn thì Trần Thự Thiên đã rất hài lòng rồi, cậu ta nhún vai, không nói thêm nữa.  

Lục Tĩnh Văn tưởng cậu ta đã chấp nhận câu trả lời, nhưng rất nhanh sau, cậu nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản.  

Dường như Trần Thự Thiên chỉ nhớ hai chữ “đặc biệt”, thậm chí cậu ta còn ngớ ngẩn đến mức chạy hẳn sang cửa lớp bên cạnh quan sát vẻ ngoài của Chu Tấn. Sau đó, mỗi khi phát hiện Chu Tấn trong đám đông, cậu ta đều cố tình chỉ cho Lục Tĩnh Văn xem.  

Từ phản kháng ban đầu, rồi phớt lờ, và cuối cùng là quen luôn – tất cả chỉ diễn ra trong vài ngày ngắn ngủi.  

Cả đời này, Lục Tĩnh Văn chưa từng quan sát một người nhiều lần trong thời gian ngắn như vậy.  

Chu Tấn là người trầm lặng đến mức hơi ủ rũ sa sầm, rất hiếm khi thấy cô xuất hiện ở những nơi ngoài lớp học. Trong lớp, cô cũng chỉ ngồi tại chỗ của mình, đôi lúc cũng có trò chuyện với bạn cùng bàn, nhưng phần lớn thời gian là nằm bò làm bài tập. Tư thế làm bài tập của cô khiến người ta không khỏi tự hỏi: có lẽ quanh năm ngày tháng cô căng mắt dưới ánh đèn mờ như thế mà vẫn không bị cận, thì cũng có thể coi là một loại thiên phú.

Song, Chu Tấn cũng sẽ vận động. Giờ thể dục, cô hệt con vịt lạch bạch, hoàn toàn không có xíu quyết đoán đáng sợ nào như lúc ra tay đánh người.  

Lục Tĩnh Văn gần như chưa bao giờ thấy cô giải trí. So với người ngày ngày lén lút lướt điện thoại dưới bàn như Trần Thự Thiên, hay người dùng bìa sách ngữ văn để che tiểu thuyết kinh dị đọc trộm trong giờ học như Dung Thư, thì Chu Tấn sống như một cỗ máy làm bài tập hơn.  

Một người như thế lẽ ra không nên có xíu cảm giác tồn tại nào mới đúng, nhưng Chu Tấn lại không. Trong mắt Lục Tĩnh Văn, cô tựa như một thanh đao cổ xưa rỉ sét, nhưng lưỡi đao lại từng được mài bén. Nên dù chỉ lặng lẽ nằm trong góc, song vì quá sắc bén nên người khác không thể nào bỏ qua.  

Lục Tĩnh Văn ngồi tại chỗ của mình, thu hồi lại suy nghĩ, rồi nhìn vào sách giáo khoa.  

Trần Thự Thiên đẩy đẩy cậu: “Mày nhìn xem ngoài kia là ai kìa?”  

Lục Tĩnh Văn biết đáp án, nhưng vẫn quay đầu lại. Có người ôm một chồng bài tập vật lý đi qua hành lang.  

Cậu và cô chạm mắt nhau.  

Người lẽ ra không nên rời mắt khỏi sách giáo khoa lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Người vốn dĩ luôn bước nhanh, chưa bao giờ phí thời gian, lại thả chậm bước đi.  

Lục Tĩnh Văn nhẹ nhàng dời mắt, phớt lờ cô, như thể cô không tồn tại, hoặc chưa từng quan trọng.  

*

Số lượng người trong đội tuyển toán đã giảm đi một phần ba so với lúc khai giảng, phòng học cũng được chuyển từ phòng đa phương tiện rộng rãi xuống căn phòng hoạt động nho nhỏ ở tầng dưới.

Kết quả của việc trong phòng không có quá nhiều vị trí trống chính là Trần Thự Thiên lại trở thành bạn cùng bàn của Lục Tĩnh Văn một lần nữa. Nếu là trước đây, Lục Tĩnh Văn sẽ không quá để ý đến chuyện này, nhưng giờ thì khác. Trần Thự Thiên nói quá nhiều, mà cậu đã không còn cách nào phớt lờ được nữa.

Trần Thự Thiên nhìn quanh một vòng, rồi nói: “Sao tao cứ cảm giác nhóm mình lại ít đi một người nữa nhỉ?”  

Lục Tĩnh Văn mặc kệ, cậu tranh thủ lúc giáo viên chưa tới thì làm bài tập hôm nay. Song cuối cùng, cậu vẫn nói: “Không phải ai cũng phù hợp để học thi đấu. Phát hiện ra sớm, rút lui sớm cũng tốt, không phân tán quá nhiều sức lực. Nếu không nhìn rõ bản thân, cứ cố ở lại đây, nói không chừng còn ảnh hưởng đến kết quả thi đại học.”  

Trần Thự Thiên im lặng, rồi lôi sách vở của mình ra. Nhưng chưa được bao lâu, cậu ta lại nhớ ra điều gì đó, đắc ý nói: “Tao có tin mới nho nhỏ đây! Nhóm mình không chỉ có người rời đi mà còn có người mới gia nhập. Đoán xem là ai nào?”  

Bút của Lục Tĩnh Văn hơi khựng lại, ánh mắt như vẫn dán vào bài tập trước mặt, nhưng rõ ràng tâm trí đã đi xa. Giọng điệu của Trần Thự Thiên khi trêu ghẹo luôn nhất quán như vậy, cậu không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán ra đáp án. 

Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu cậu, tối tăm mà sắc bén.

Lục Tĩnh Văn nói với Trần Thự Thiên: “Mày ồn quá đấy, đừng ngồi cạnh tao nữa.”  

Trần Thự Thiên ngạc nhiên nhìn Lục Tĩnh Văn. Cậu ta không phải kinh ngạc vì bị Lục Tĩnh Văn chê phiền, bởi lẽ thường ngày chỉ cần nhìn biểu cảm của Lục Tĩnh Văn thì cũng có thể đoán ra được phần nào.

Nhưng người này chưa từng thẳng thừng biểu đạt như thế, hôm nay lại như đổi tính, khiến Trần Thự Thiên nhất thời không biết câu nói này nghiêm túc đến mức nào, liệu bản thân có nên đổi chỗ thật không.  

Trong lúc Trần Thự Thiên còn đang suy nghĩ, thì Lục Tĩnh Văn đã chê cậu ta lề mề, ánh mắt cậu thẳng thừng nhìn chằm chằm cậu ta, như thể muốn hỏi tại sao vẫn còn chưa đi.  

Trần Thự Thiên: “…”  

Đúng là thằng bạn cùng bàn vô tình.  

Vừa thu dọn sách vở, Trần Thự Thiên vừa lẩm bẩm, cố nghĩ xem mình đã đắc tội gì với Lục Tĩnh Văn. Ngẫm lại mọi chuyện, hình như chỉ là vì cậu ta tiết lộ một tin tức liên quan đến Chu Tấn…  

Trần Thự Thiên bỗng hiểu ra, nhướng mày nghĩ thầm, hóa ra Lục Tĩnh Văn và Chu Tấn thật sự có vấn đề, nói không chừng Lục Tĩnh Văn đuổi cậu ta đi chỉ để dành chỗ cho người ta thôi đấy. Nghĩ đến đây, tốc độ dọn đồ của Trần Thự Thiên nhanh hơn rất nhiều, cậu ta vơ hết đồ đạc vào lòng, cam tâm tình nguyện cút sang ngồi với người khác.  

Lục Tĩnh Văn ngồi tại chỗ làm bài tập, vừa làm vừa chờ đợi. Chưa bao giờ cậu thấy tiết học này lại bắt đầu muộn đến thế.  

Khi cậu hoàn thành xong bài chọn đáp án ở mặt đầu, kim đồng hồ cuối cùng cũng chỉ tới giờ vào lớp như thường lệ. Đúng giờ, giáo viên giảng dạy riêng cho họ dẫn theo một học sinh mới đến, sau đó giới thiệu đơn giản vài câu rồi để cô tự chọn chỗ ngồi.  

Trong phòng không còn bàn nào trống, lựa chọn duy nhất của Chu Tấn là ngồi cùng với một người đã có sẵn chỗ.  

Lục Tĩnh Văn chỉ là một trong năm lựa chọn.  

Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không hề dao động, như thể đã biết trước rằng cô sẽ đi đến chỗ mình.  

Ánh sáng trắng lạnh từ bóng đèn trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt cậu, làm gương mặt cậu trông như một nhân vật phản diện trong truyện. Chu Tấn đứng đó, ánh mắt thoáng lướt qua khuôn mặt cậu. Sau đó cô nhìn khắp xung quanh, nhanh chóng nhìn mọi người một lượt. Trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm gì, như thể cô chẳng nghiêng về bất kỳ ai, chỉ tùy ý chọn một chỗ ngồi.  

Nhưng đôi chân cô lại không hề chần chừ mà bước về phía cậu.  

Chính là bây giờ.  

Lục Tĩnh Văn nhìn Chu Tấn, rồi lôi cặp từ dưới bàn ra, thản nhiên đặt lên chiếc ghế mà cậu đã cố ý bảo Trần Thự Thiên nhường lại, ám chỉ chỗ này không dành cho cô.  

Chu Tấn nhìn thấy hành động ấy. Khi chỉ còn cách chiếc ghế mà Lục Tĩnh Văn để cặp một bước, bước chân cô không thể khống chế mà ngừng lại, biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt vỡ tan trong khoảnh khắc ngắn ngủi.  

Dù cô nhanh chóng khôi phục như thường, động tác lưu loát hệt như bước chân chưa hề ngừng lại, sau đó bình tĩnh ngồi vào một chỗ khác gần đấy.  

Thì cả hai đều biết rõ.  

Cậu đã làm tổn thương cô, dù đó chỉ là một vết gai nhỏ bé trong lòng.  

Lục Tĩnh Văn hiểu rõ, có những người tìm kiếm niềm vui bằng cách làm tổn thương những người hoặc động vật xung quanh, ví dụ như những đứa trẻ ngây thơ tàn nhẫn đập chết côn trùng, những kẻ biến thái hành hạ chó mèo, hay những kẻ thất bại trong cuộc sống trút giận lên người yếu hơn.  

Cậu khinh thường những hành vi đó, cậu lấy tinh thần chính nghĩa mộc mạc mà phẫn nộ. Song cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành một trong số đó.  

Nhưng hôm nay, Lục Tĩnh Văn mới nhận ra rằng, hoá ra có đôi khi, tổn thương có thể chẳng cần đao kiếm. Mà khi cậu có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức để nhìn xuống cô phán xét cô, thì sự tổn thương ấy thậm chí còn mang theo chút cảm giác chính nghĩa vô lý, dù chẳng ai cần đến thứ công lý đó, và dù cô vốn dĩ không nên bị cậu trừng phạt.

… Cậu có thể là một kẻ xấu trong mắt cô, nhưng cậu vẫn là một người tốt theo tiêu chuẩn đạo đức của chính mình.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.