Võ Bưu ngắt lời ông ta. “Anh và Lý Thục Trân có quen biết không? Có từng bưng đồ ăn đưa cho cô ta không?”
“Đương nhiên là có. Trưa nào cô ta cũng đến tiệm ăn, tôi thậm chí còn nhớ rõ những món cô ta thích ăn nữa mà. Cô ta thích nhất là ngồi ở cái bàn ngay bên cạnh cửa sổ.”
“Vậy sao?” Võ Bưu cười thành tiếng.
Người đàn ông này bị ông ta đặt câu hỏi đột ngột như vậy cũng không tỏ ra chấn động hay kinh ngạc gì cả, che giấu thật là tốt.
“Anh cũng có bưng trà cho cô ta phải không?”
“Thỉnh thoảng. Có vấn đề gì à?”
“Lúc xảy ra vụ án anh có thấy ai bộ dạng khả nghi xuất hiện ở tiệm ăn không?”
“Lúc đó khách không nhiều, nhân viên trong tiệm ngoài ông chủ Trương cũng chỉ có tôi và Tạ Lan. Thành thật mà nói, tôi chẳng phát hiện thấy ai đáng nghi cả.”
“Cảm ơn anh đã nói với tôi nhiều chuyện như vậy.” Võ Bưu đưa mắt nhìn ra bầu trời đang tối dần ngoài cửa sổ.
Tào Thanh đang đậu xe ở ven đường, bỗng một chiếc xe khác từ phía sau chạy tới đỗ ngay trước mặt cậu ta, hai người từ trên xe bước xuống, một người trong đó là Lục Tiểu Đường.
Lúc Lục Tiểu Đường bước vào khoảng sân nhỏ, Võ Bưu và Hầu Phú Quý đồng thời bước ra khỏi cửa. Khoảng sân vốn đã nhỏ bé nay lại càng trở nên chật chội.
“Đội trưởng Võ, sao anh lại ở đây?” Lục Tiểu Đường vô cùng kinh ngạc.
“Đương nhiên là tôi đi phá án.” Võ Bưu trả lời.
“Vậy ông ta…” Lục Tiểu Đường đưa mắt nhìn Hầu Phú Quý.
“Là người bị tình nghi.” Võ Bưu đáp ngắn gọn.
Gương mặt vốn đang mờ mịt của Hầu Phú Quý bỗng trở nên kinh hãi, ông ta quay đầu lại hỏi Võ Bưu: “Cảnh... cảnh sát Võ, không phải anh nói chỉ đưa tôi đi viết biên bản thôi sao? Anh đâu có nói tôi là người bị tình nghi.”
“Bây giờ nói cũng không tính là muộn.”
“Sao anh có thể làm như vậy —” Hầu Phú Quý không chịu bước đi.
Cơ thịt trên mặt Võ Bưu nảy lên, lập tức giơ tay giáng cho Hầu Phú Quý một cái tát khiến ông ta ngã lăn trên mặt đất. Võ Bưu lấy còng tay còng hai tay ông ta ra sau lưng. Người đàn ông đáng thương bắt đầu khóc rấm rứt.
“Đội trưởng Võ, chúng ta cứ thế mà bắt người sao?” Lục Tiểu Đường kinh ngạc nhìn Võ Bưu.
“Gã này là kẻ bị tình nghi, với kiểu phương thức phá án chậm như rùa của cô thì bọn phạm nhân đã trốn sạch không còn một mống rồi.”
Lục Tiểu Đường nhìn Võ Bưu lôi Hầu Phú Quý ra xe, dáng vẻ dương dương tự đắc liếc cô một cái rồi nghênh ngang bỏ đi của ông ta khiến cô vô cùng bực tức, chỉ muốn tìm thứ gì đó để trút giận.
Trong phòng thẩm vấn.
Võ Bưu chịu trách nhiệm thẩm vấn, Tiếu Kiến Chương ghi chép lại quá trình thẩm vấn. Tiếu Kiến Chương là cảnh sát quận do Võ Bưu đề bạt lên làm ở cục cảnh sát thành phố, đương nhiên sẽ chấp hành mọi mệnh lệnh ông ta đưa ta.
Hầu Phú Quý tay đeo còng, ngồi cúi đầu im ắng trên chiếc ghế sắt được vít cố định vào sàn nhà bằng xi măng.
“Anh vừa khai lúc 1 giờ tan ca rời khỏi nhà hàng?” Võ Bưu híp mắt hỏi, trong ánh mắt mang theo sự hung ác và nham hiểm.
“…Vâng.” Hầu Phú Quý trả lời.
“Anh tới trạm xe buýt lúc mấy giờ?”
“1 giờ… hình như là khoảng 1 giờ 15 phút.”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Hình… hình như là 1 giờ 10 phút.”
“Rốt cuộc là mấy giờ?”
“1 giờ 10 phút.”
“Đón xe số mấy?”
“Số 128.”
“Mỗi ngày sau khi tan làm anh đều đón xe buýt về nhà?”
“Vâng.”
“Xe số mấy?”
“Số 039.”
“Sao lại thành xe số 039 rồi?”
“Tôi về nhà phải đón xe buýt số 039. Nhưng hôm đó tôi không đón xe số 039 mà đón xe số 128.”
“Anh không về nhà mà lại đi đâu?”
“Đi thăm… thăm một người bạn.”
“Anh gặp bạn mình lúc mấy giờ?”
“Khoảng 2 giờ rưỡi.”
“Trên đường đi có đổi xe không?”
“Không.”
“Đi xe buýt bao lâu thì tới?”
“Một tiếng đồng hồ.”
“Một tiếng?”
“Vâng.”
“Lên xe lúc mấy giờ?”
“1 giờ rưỡi.”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
“Mấy giờ anh rời khỏi tiệm ăn?”
“1 giờ.”
“Anh đến trạm xe buýt lúc mấy giờ?”
“1 giờ rưỡi.”
“Sao lúc nãy anh nói anh đến trạm xe buýt lúc 1 giờ 10 phút?”
“Tôi…”
“Trong hai mươi phút đó anh đã làm gì?”
“Tôi…” Hầu Phú Quý ôm đầu, miệng ấp úng không biết giải thích như thế nào.
“Tôi hỏi anh một lần nữa, từ 1 giờ 10 phút đến 1 giờ rưỡi, trong khoảng thời gian này anh đã đi đâu, làm gì?”
“Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ đi trên đường thôi mà.”
Võ Bưu cười nhạt.
Hầu Phú Quý luống cuống: “Tôi.. tôi đâu có giết người. Cô gái đó và tôi chẳng có quan hệ gì cả.”
“Anh đón xe buýt đi gặp phụ nữ phải không?”
“Phải.”
“Đó là một gái bao?”
“Vâng.”
“Giữa hai người có phát sinh quan hệ tình dục không?”
“…..Có.”
“Xong việc rồi thì đưa tiền cho cô ta phải không?”
“Đúng vậy.”
“Anh có thường xuyên đến tìm cô ta không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tiền tôi làm ra không nhiều, khi dành dụm đủ tôi mới đến tìm cô ta.”
“Nếu lúc anh muốn làm chuyện đó, lại không có tiền trong người thì phải làm sao?”
“Tôi…tôi cố nhịn thôi.”
“Không nhịn được thì sao?”
“Tôi…”
“Thấy các cô gái xinh đẹp có phải anh sẽ nảy sinh cảm giác muốn làm tình với họ một lần không?”
“Tôi…”
“Chỉ cần trả lời là có hay không.”
“…Có.”
Võ Bưu đứng lên, bước tới trước mặt Hầu Phú Quý rồi vỗ vai ông ta ra vẻ thông cảm. “Anh không có tiền, đã ly hôn với vợ, lại đang ở độ tuổi trung niên khoẻ mạnh, có ham muốn cũng là chuyện bình thường. Tôi hiểu anh mà.”
Hầu Phú Quý cảm kích nhìn Võ Bưu.
Võ Bưu lại tiếp tục nói: “Anh đang trong độ tuổi sung mãn, muốn có phụ nữ nhưng lại chẳng có tiền thì biết phải làm sao? Anh bèn nấp sẵn trong nhà vệ sinh nữ, vốn định chỉ rình xem một chút, ai ngờ lại bị đối phương phát hiện. Đâm lao đành phải theo lao, anh lấy dao ra đe doạ rồi cưỡng hiếp cô ta, nhưng sau đó vì sợ cô ta báo cảnh sát nên đã ra tay giết người bịt miệng.”