Giai Thoại Ngao Du Của Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2: 2: Băng




Sau ngày hôm đó, Seith bắt đầu phát sốt, so với tất cả những lần trước, nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Nhỏ đã hôn mê năm ngày.
Sophie đã khóc đỏ cả mắt.

Nếu còn tiếp tục tình trạng như vậy, cô chủ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Từ xa một người đàn ông cao lớn, tuấn tú khoảng chừng ba mươi tuổi trong bộ tuxedo nhanh chóng tiến gần.

Sophie hốt hoảng cúi đầu.

Cuối cùng cũng đợi được Hầu tước trở về.

Ngày Phu nhân Irene và cậu chủ dọn đi cũng là ngày Hầu tước ra ngoài, không biết ông ấy đi đâu, không ai tìm được.
Hầu tước vừa vào phòng, bên trong đã nhanh chóng vang lên tiếng mắng tức giận.
"Sao lại thế này? Bác sĩ đâu?"
Hầu tước nhìn đôi môi trắng bệch cùng cơ thể gầy còm của cô nhóc trên giường, mày càng nhíu càng chặt.

Ông biết cơ thể con gái từ nhỏ rất yếu, nhưng cũng chỉ dừng lại ở biết mà thôi.

Quan hệ căng thẳng với vợ khiến ông chẳng buồn về nhà, cũng ít gặp mặt hai đứa con.

Không ngờ là tình trạng của Seith lại đến nông nỗi này.

Cô nhóc nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều.
Một lão bác sĩ già hớt ha hớt hải chạy vào, sợ sệt cúi đầu.
"Nói đi."
Hầu tước lạnh mặt nhìn chằm chằm lão bác sĩ, khiến lão cảm thấy như mặt mình bị kim chích.

Lão vội lấy tay lau đám mồ hôi lạnh trên trán, căng da đầu lên rồi trả lời.
"Thưa Hầu tước, cơ thể tiểu thư vốn đã yếu, còn bị nhiễm lạnh cùng với buồn bực trong lòng mới dẫn đến sốt cao không lui."
"Biện pháp chữa thì sao?"
Hầu tước vừa dứt lời, trên lông mày của Seith bỗng nhiên kết một tầng sương băng.

Không chỉ thế, chúng nhanh chóng lan rộng khắp người.
Lão bác sĩ giật mình, ông trời muốn lấy cái mạng già của lão.

Thần phật ơi, lão sống cả đời cũng chưa thấy ai tự mình đóng băng.

Chữa kiểu gì? Lão run như cầy sấy, nếu không phải nghĩ tới mặt mũi, suýt nữa lão đã xón ra quần.
Nhưng kỳ lạ hầu tước không những không mắng chửi còn thở phào nhẹ nhõm, phất tay cho lão ra ngoài.
Lão bác sĩ chạy đi nhanh hơn thỏ.
Bên trong phòng, Hầu tước lại bắt đầu nhíu mày.

Quái thay, nếu ông không nhầm thì Seith đang bắt đầu bộc phát ma lực, nhưng thông thường có lẽ sẽ phát sốt nhưng không ai tiết ma lực ra ngoài như thế cả.

Nhìn lượng ma lực di chuyển cuộn cuộn xung quanh cơ thể Seith, Hầu tước cũng không có cách nào khác.
...
Seith cảm thấy khó chịu cực kỳ, cái cảm giác lạnh lẽo như thấm vào cốt tủy, ăn mòn thần kinh.

Trước mắt một mảnh trắng xóa, mưa tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất cũng phủ một lớp tuyết thật dày, cảm giác như đang đứng giữa một thế giới băng tuyết.

Nhỏ cố gắng lết từng bước về phía trước, những dấu chân sâu cạn không đồng đều hằn thành một con đường thật dài phía sau lưng, nhưng chẳng được bao lâu chúng cũng bị những bông tuyết lấp đầy.

Seith cứ đi mãi như thế, không có mục tiêu cũng chẳng có ý định lùi lại.
Nơi thế giới băng tuyết này, thời gian giống như bị ngưng đọng, không rõ là đã đi bao lâu.


Cuối cùng, nhỏ ngã xuống nền tuyết, tuyệt vọng nhắm mắt, những bông tuyết cũng chẳng thương tiếc mà đọng thành một tầng trên hàng mi dài cong vút.

Cái lạnh khiến cơ thể Seith chết lặng, nhưng có lẽ là không cam lòng, cuối cùng nhỏ vẫn gắng hết chút sức lực cuối cùng, từ từ mở mắt.
Không biết từ bao giờ, một bàn tay đã xuất hiện trong tầm mắt, có một người phụ nữ mỉm cười hiền hòa.
Seith ngơ ngẩn, trong trí nhớ, mẫu thân chưa bao giờ có ánh nhìn dịu dàng đến như thế.

Giống như bị mê hoặc, nhỏ chầm chậm vươn tay, đặt tay mình vào bàn tay ấm áp kia.
Trong ánh nhìn hiền từ ấy, Seith cảm giác cả tâm hồn mình cũng bị hòa tan, cái cảm giác nặng nề cùng lạnh lẽo ban nãy như biến mất trong phút chốc, chỉ còn lại sự ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, cả cơ thể nhẹ bẫng.
Hai người dắt tay nhau đi một đoạn đường thật dài, băng qua cuồng phong bão táp, băng qua mưa tuyết liên miên.
Nhưng rồi đột nhiên, Phu nhân Irene dừng lại, xoay người đối diện với cô nhóc.

Trong mắt Seith.

mẫu thân vẫn diễm lệ như vậy, đôi tay người vẫn ấm áp như thế, chỉ là sự hiền từ không còn nơi đáy mắt.
Seith lại bắt gặp được ánh nhìn lạnh nhạt quen thuộc.
Người quả quyết rời đi mà chẳng để lại một lời.
Cô nhóc cứ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng kia biến mất trong làn mưa tuyết, không kêu gọi cũng chẳng níu kéo.
Sự lãnh lẽo lại một lần nữa bao trùm từ đầu tới chân, đôi môi lại bắt đầu trở nên tím tái.
Mong đợi, thất vọng rồi chết lặng!
Phải như vậy! Đó mới là cách mà mọi chuyện nên diễn ra.

Đối với Seith, cô nhóc đã sớm tập thành thói quen không mong mỏi điều gì từ những người xung quanh, ngoại trừ một người.
"Nhất định sẽ gặp lại."
Ít nhất thì phải sống mà gặp lại kẻ ngốc nào đó.
Seith mở bừng mắt.
Sophie vui mừng quá đỗi, đến bên giường, vội vàng trông mong mà nhìn cô chủ nhỏ bé của mình.

Nhỏ cũng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô hầu.
"Sophie đừng khóc!"
Có lẽ hôn mê lâu lắm, nhỏ vẫn chưa thể nói chuyện ngay được, giọng nói thều thào như tiếng muỗi.
Vừa nghe như thế, Sophie lại chảy nước mắt.
Như nhớ tới chuyện gì, cô hầu vội vàng lau chúng đi:
"Cô chủ, Hầu tước đã trở về."
Những tưởng Seith sẽ vui mừng hay ít nhất là thể hiện chút cảm xúc gì đó, nhưng cô nhóc chỉ lặng lẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, không có ý định bày tỏ ý kiến gì.
Hầu tước đối với nhỏ là một danh từ xa lạ.

Một năm cũng chỉ gặp người đó vài lần, mỗi lần không nói chuyện quá hai câu.

Nếu so về mức độ thân cận, thì vị trí của người với danh nghĩa là phụ thân kia trong lòng cô nhóc còn chẳng bằng chú mèo Alex vừa lười vừa béo.
Thấy Seith không có phản ứng gì, Sophie chỉ lặng lẽ lui xuống dưới, chuẩn bị cho cô chủ chút cháo.

Dù sao, sau khi Hầu tước trở về, Seith lại tiếp tục hôn mê thêm một ngày, cộng thêm mấy ngày hôn mê trước đó, đã rất nhiều ngày nhỏ chưa được ăn cái gì.
Ở phòng làm việc, Hầu tước nhận được tin báo Seith đã tỉnh rồi lại tiếp tục ngủ.

Ông cũng không có ý định làm phiền con gái nghỉ ngơi, chỉ dặn dò quản gia chuẩn bị thức ăn cùng thuốc thang thật chu đáo để tiểu thư cảm thấy thoải mái nhất.

Sau đó ngài Hầu tước bận rộn lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Quản gia tên là Harold, ông đã làm việc cho nhà Hầu tước hơn ba mươi năm.

Đối với những người làm công như ông, gia đình Hầu tước thật sự là những chủ nhân tốt, không khắt khe quá mức cũng không có sự kiêu ngạo quá mực thường thấy ở giới quý tộc, lương thưởng cũng rất hậu hĩnh.

Để mà nói thì Harold vô cùng sẵn lòng phục vụ Hầu tước quãng đời còn lại.
Về phương diện một lãnh chúa, bằng tài năng của mình, Hầu tước Patrick Courteney đã phát triển lãnh địa của mình một cách rực rỡ.

Kinh tế, giáo dục, nghệ thuật và đặc biệt là ngành luyện kim đều được chú trọng phát triển dưới thời của ngài.

Nhưng con người chẳng có ai hoàn hảo, Patrick Courteney có được tất cả mọi thứ mà một người bình thường có mơ cũng không dám mơ tới, nhưng cuộc sống hôn nhân của ngài lại chẳng hạnh phúc.

Cuộc liên hôn chính trị với ái nữ thứ ba của Bá tước Vessalius đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời hoàn hảo của ngài.

Cuộc hôn nhân của cả hai có quá nhiều vấn đề, Hầu tước lúc nào cũng nhung nhớ mối tình đầu thường dân, Phu nhân Irene lúc nào cũng chỉ hướng về nhà Vessalius.

Mâu thuẫn cứ tích tụ năm này qua tháng nọ, chúng tạo thành một vực sâu ngăn cách, đến nỗi sự ra đời của cặp song sinh cũng chẳng thể nào kết nối hai con người đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào với nhau lại.
Harold nhìn thấy Phu nhân Margaret đang hướng tới phòng làm việc của Hầu tước.

Ông cũng không biết có nên gọi là Phu nhân hay không, nhưng chắc đó cũng là chuyện sớm muộn.
Margaret Amber, mối tình đầu của Hầu tước là một thường dân, cha làm nghề đánh bắt cá.

Thời trẻ, Hầu tước là một thiếu niên thích ngao du, một lần không may bị đuối nước đã được con gái một người đánh cá cũng chính là Margaret Amber cứu.

Từ đó hai người quen biết rồi dần có tình cảm với nhau, nhưng cuối cùng Hầu tước phải vì gia tộc liên hôn, Margaret Amber cũng lấy chồng.

Hai người cắt đứt liên lạc.
Vài ngày trước, cũng là ngày phu nhân Irene cùng cậu chủ rời đi, không biết Hầu tước từ đâu biết được tin tức của Margaret, nên đã đi tìm.

Margaret Amber lúc nãy đã trở thành góa phụ.

Chồng cô ấy mất sớm chỉ để lại hai người con, một nam một nữ.

Cuộc sống đơn thân vốn đã rất khó khăn, Amber còn phải gánh gồng thêm hai đứa nhỏ tuổi ăn tuổi lớn.

Có lẽ là thấy người cũ tội nghiệp cũng có lẽ là tình cũ chưa dứt, Hầu tước đưa cả ba về dinh thự.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã không còn nét thanh thuần của thiếu nữ nhưng lại tràn đầy sự quyến rũ của phụ nữ trưởng thành phía đối diện, Harold cũng chỉ có thể âm thầm cầu mong lần này Hầu tước sẽ được như ý nguyện.
"Hầu tước có ở trong không, tôi muốn gặp ngài ấy một chút, có được không?"
Giọng nói dịu dàng như mật ngọt vang lên, kéo Harold khỏi mấy suy nghĩ linh tinh.

Ông vội vàng chấn chỉnh tinh thần, đáp lời:
"Hầu tước vẫn ở trong phòng ạ."
Sau đó, Harold nhường đường cho Margaret.

Người phụ nữ cũng từ tốn bước vào phòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.