Họ chưa bước vào đại sảnh đã nghe rất nhiều tiếng cười đáng yêu của cô gái và lời đàm luận dứt khoát của các chàng trai, trong đó còn có tiếng đàn trong trẻo vang lên.
Càng tới gần đại sảnh, Persephone càng lo lắng, bởi vì cô chưa từng tiếp xúc chuyện như thế này lần nào cả, đối mặt với một đám người phức tạp, cô không biết phải làm gì cho phải, huống hồ nhóm người này lại là thần nữa chứ.
Thị nữ đứng ở cửa nhìn ba vị nữ thần xinh đẹp bước tới, ánh mắt nhìn Persephone nghi ngờ, nhưng khi nhìn đến dưới chân của cô nở hoa thì họ hiểu rõ. Vì vậy bọn họ lên tiếng thông báo.
“Nữ thần Athena, nữ thần Artemis và nữ thần Persephone đến”
Đại sảnh ồn ào ngay lập tức yên tĩnh, ánh mắt bọn họ tập trung trên ba vị nữ thần – không, phải nói là tụ tập trên người Persephone. Bởi vì Athena và Artemis đều là các vị thần ở đỉnh Olympus, các cô ngày nào cũng xuất hiện ở đây, bởi thế các vị thần khác đều đã quen thuộc với vẻ đẹp của họ. Nhưng mà Persephone thì đây là lần đầu đến, hơn nữa vẻ đẹp của cô cũng không thua kéo gì vẻ đẹp của Artemis và Athena, huống chi cô còn có loại ma lực làm trăm hoa đua nở, vì vậy tất cả các vị thần đều nhìn cô.
Athena không quan tâm lắm, bởi vì cô không phải nữ thần chú trọng ánh mắt người khác, mà Artemis lại có chút bất mãn, cô liếc mắt nhìn Persephone một cái, sau đó buông tay cô ra.
Persephone xấu hổ đứng ở đại sảnh, không biết phải làm cái gì, ngoài Hermes ra thì ở cái đại sảnh này cô chẳng nhận ra ai cả. Nhưng mà cô lại có thể thấy họ đều dùng ánh mắt thăm dò, kinh diễm, ghen tị hoặc là tò mò nhìn mình.
“Ngươi là con gái của Demeter sao?”
Một giọng nữ từ chính điện vang lên. Persephone hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu. Lo lắng như vậy, nhưng mà khi ngẩng đầu lên lại thấy một người rất xinh đẹp đang ngồi ở đó.
Bà ta có một mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh biếc to xinh đẹp lóe ra tia tự tin cùng kiêu ngạo, trên đầu đội mũ miện có cành ô liu đang đung đưa nhẹ nhàng. Quần áo của bà ta rất là xa hoa, trên người đeo rất nhiều trang sức. Xung quanh bà ta rất nhiều thị nữ cung kính, tư thế đoan trang cao ngạo của bà ta, dù không biết cũng có thể nhận ra, bà ta là Hera – Hoàng hậu của Zues.
Vì vậy Persephone hơi hạ thắt lưng hành lễ.
“Ta chính là con gái của nữ thần Demeter, thưa hoàng hậu”
Thấy Persephone lễ phép, Hera vô cùng vừa lòng. Bà ta quay đầu nhìn chồng mình ngồi cạnh.
Không nghĩ đến Demeter sinh ra cho chàng một đứa con gái xinh đẹp như vậy, nhìn nó, ta thấy rất ghen tị” Bà ta nói một câu hai ý nghĩa.
Zues ngồi bên cạnh nhíu mày nhìn Persephone chán nản. Cũng khó trách, nữ thần Demeter sau khi sinh Persephone xong vẫn để cô ở đảo Sicilian, ngoài một ít vị thần ở đỉnh Olympus ra thì ít người biết đến sự tồn tại của cô. Mà tên Zues thích trêu hoa ghẹo nguyệt này lại chẳng biết có bao nhiêu đứa con. Nếu cô không bị Hades bắt đi, Demeter tìm hắn hỗ trợ thì hắn cả đời cũng không biết sự tồn tại của đứa con gái này.
Nhưng mà không thể phủ nhận ông ta rất có vẻ phong tình. Đẹp trai vô cùng. Mái tóc màu vàng nhạt, ánh mắt màu lam, dáng người cao lớn rắn chắc, cả khí chất lỗi lạc của ông ta, ai nhìn mà không thích? Nhưng mà tính theo tuổi của con người thì ông ta cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi thế mà không giống một người cha chút nào. Persephone cười nhạt. Không có biện pháp, ai bảo hắn là thần chứ? Sống mấy ngàn năm mà cũng chỉ như một giờ đồng hồ. Cô trào phúng trong lòng.
“Ngươi tên là Persephone phải không?” Hera dùng cặp mắt màu xanh mê người nhìn Persephone “Ta biết ngươi ở địa ngục chịu nhiều cực khổ, Hades không phải là người dịu dàng”
Hera châm chọc Hades của cô đấy hả?
Persephone có chút tức giận ngẩng đầu, sau đó mỉm cười.
“Ngài nói sai rồi thưa hoàng hậu đáng kính. Hades đối với ta vô cùng tốt và dịu dàng vô cùng”
Các vị thần ở bên cạnh bắt đầu nói nhỏ.
Hera nhíu mi, cười nhẹ, ánh mắt có một tia bí hiểm.