Persephone không biết mình sao lại như thế, rõ ràng rất để ý Hades, nhưng khi đến miệng thì lại không như thế, cô chưa từng có cảm giác như thế, trước kia tuy rằng cô không xuất sắc, nhưng ít nhất cô biết mình nên làm gì, không nên làm gì, nhưng bây giờ thì lại không thể như vậy.
Chẳng lẽ đây là tình yêu trong miệng mọi người đây sao? Cho dù là kẻ thông minh cũng bị biến thành kẻ ngu ngốc? Nếu không sao cô có thể như thế này? Persephone ơi là Persephone, Văn Nhã Lệ đâu rồi? Sao cô lại ăn mòn nó?
Persephone ngồi trên bãi cỏ ở khu vườn Elysian, một mình ngồi gỡ hết tơ vò trong lòng. Cách đó không xa là tiếng kêu của các linh hồn ở đại điện. Mấy hôm nay cô bị bọn họ làm ồn đến mức không thể ngủ, cô đang phiền muộn lại bị những tiếng rên kia làm bực mình hơn. Cô đứng lên đi đến khu vườn lãng quên, ở đó ít ra vẫn còn yên tĩnh hơn.
Persephone miên man suy nghĩ đi đến, nhưng cô lại không biết mình lại đi đường ngược lại đường đến khu vườn lãng quên, đến khi cô phát hiện ra cây cổ thụ bạch dương kia bị thay thế bằng những loại cây khác. Cô có chút hoảng, tuy rằng cô ở địa ngục không ít, nhưng vẫn chưa đi hết tất cả mọi nơi, nếu cô tiếp tục đi tiếp, có thể sẽ lãng phí thời gian nhiều hơn, nên cô cố gắng dùng trí nhớ của mình tìm đường…
Khắp nơi đều là những cái cây bạch dương nhỏ, hơn nữa không có dấu vết của người khác, Persephone ảo não tự trách mình, lúc cô cảm thấy hoảng hốt nhất thì lại nghe tiếng nói chuyện cách đó không xa, sự hoảng loạn trong cô kiềm xuống. Tốt quá, có người! Nhưng nghĩ lại, rốt cuộc ai đang ở đó?
“Diana, không lẽ không còn biện pháp khác sao?” Nữ thần chính nghĩa Themis hỏi, giọng nói mang theo sự lo lắng.
Diana thở dài.
“Ta đã cố hết sức, bây giờ ngài Hades không nghe ai hết”
“Ta đi nói với ngài ấy!”
“Vô dụng thôi, ở cạnh ngài ấy lâu như vậy, cô cũng hiểu tính cách của ngài ấy mà”
“Ta đương nhiên biết tính cách của hắn, nhưng nơi ta quản thì sao hả? Diana, mười hai vạn năm ngàn sáu trăm bảy mươi tám linh hồn đó! Ngày nào cũng phải chứa chừng đó linh hồn, địa ngục của ta sẽ sụp đó! Mà ta cũng chết theo luôn!” Themis ôm đầu.
“…” Diana thở dài không nói gì.
Themis trừng mắt liếc nhìn Diana, giống như trách cô không có năng lực.
“Nếu ngươi không làm được thì ta sẽ nói với cô ta”
“Không cần –“ Diana giữ Themis lại “Nếu cô nói với cô ấy việc này thì ngài Hades sẽ giết cô đấy!”
“Ta mặc kệ! Ta đến địa ngục chỉ vì ta biết Hades không ngu như Zues, nhưng bây giờ ta phát hiện, hắn với tên Zues chết tiệt đó cũng giống nhau! Ta không thể chịu đựng hoàn cảnh như vậy, dù có bị Hades đuổi khỏi địa ngục, ta cũng phải tìm cô ta” Themis tức giận nói.
“Themis! Bình tĩnh đi!” Diana vỗ lưng của Themis “Tuy chúng ta là thần, nhưng so với con người còn nhiều tình cảm hơn, những lỗi mà con người phạm phải, chúng ta cũng như vậy. Cô không thể vì sự mất khống chế của ngài Hades mà mất đi niềm tin với ngài ấy, sẽ có cách, cho ta thêm một ít thời gian!”
Nhìn Diana nở nụ cười như gió xuân, sự tức giận của Themis gần như tan sạch, hai tay cô vòng trước ngực, dựa lưng vào cây bạch dương.
“Được rồi, nếu cô đã nói thế thì ta cho cô ba ngày! Ba ngày, chỉ ba ngày thôi đấy! Nếu lúc đó cô không tìm ra cách nào ta sẽ đi tìm ngài Hades…”
Diana gật đầu “Nhưng mà cô phải hứa với tôi, trong ba ngày này cô đừng vì xúc động nhất thời mà tìm hoàng hậu, cô biết tính của ngài Hades mà!”
“Ta biết, ta thật sự không hiểu tại sao cô lại sợ hoàng hậu như vậy, cô ta chỉ là một cô bé mà thôi!” Themis tùy tiện nói.
Diana nhíu mày sau đó cười nhẹ.
“Cô ấy ở trong mắt chúng ta chính là một cô bé, nhưng đừng vì cô ấy giống như chúng ta mà quên rằng cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi, còn chúng ta đã hơn ngàn tuổi, tính theo tuổi của chúng ta thì cũng không nên chấp với với cô ấy”
“Haha…” Themis vừa cười vừa lắc đầu “Đúng vậy, cô không đề cập đến tuổi thì ta cũng quên mất. Ngài Hades đáng kính của chúng ta lần này thật sự đã tìm được khắc tinh rồi… Quên đi, ở chỗ của ta còn vô số linh hồn đợi ta phán xét, ta không có nhiều thời gian để nói chuyện với cô nữa” Themis vẫy tay rồi biến mất.
[1] Themis là nữ thần của công lý, pháp luật hayxét xử trong hệ thống Tư pháp. Nữ thần công lý đã được khắc hoạ, miêu tả với ba biểu tượng đặc trưng[1]:
Cầm một thanh gươm biểu tượng cho quyền lực cưỡng chế, quyền uy của toà án
Một chiếc cân để phân định cái thiện và cái ác, biểu tượng cho lẽ phải, sự công bằng, chính trực, nghiêm minh, không thiên vị
Một chiếc khăn bịt mắt tượng trưng cho ý tưởng công lý “mù loà”, đề kháng, đối lập lại những áp lực, ảnh hưởng từ bên ngoài.
Thémis thường chủ tọa các cuộc họp của thường nhân. Những thỏa hiệp kí kết giữa thường nhân đều được sự bảo trợ của Thémis. Thémis được tạc tượng một tay cầm cái cân và một tay mang cây kiếm, đôi khi mắt lại che kín để biểu lộ sự ngay thẳng công minh của phán quan