Vì phòng ngừa Persephone hiểu lầm, Hades đành mang cô đi khắp địa ngục tham quan.
Trước kia, Persephone không thể đi qua một vài địa điểm mà hôm nay đi, nhưng để phòng trừ việc cô bị vong khí làm tổn thương, Hades vẫn chưa đem cô đến hố sâu địa ngục, mà Persephone đối với nơi khủng bố kia cũng không có chút hứng thú.
Hades cầm tay Persephone đi khắp địa ngục, không hiểu tại sao Persephone cảm thấy mình và hắn đang có tuần trăng mật. Cô vui vẻ cầm tay hắn, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
“Persephone, lúc ta nói với em, em nghĩ cái gì vậy?” Hades xoa đầu cô.
“Xin lỗi, Hades, em thất thần…” Persephone le lưỡi.
Hades giống như đã quen với thần trí hay đi du lịch của cô, cho nên đành phải nhẫn nại đọc lại câu chú ngữ.
“Bây giờ em làm lại thử xem” Hắn cầm tay của Persephone đặt ở trên “Vách tường Than thở”
Persephone nhìn vách tường cứng rằng trước mắt nhanh chóng biến thành một thứ mềm mại như nước, sau đó cô giật mình kinh ngạc nhìn Hades đi vào.
“Đi theo ta” Hắn vươn tay, Persephone nuốt nước bọt, nhắm mắt đi qua.
Không có cảm giác gì hết. Persephone mở mắt nhìn cảnh vật trước mắt.
Trước mặt cô xuất hiện khu vườn hoa. Tuy rằng không có mặt trời và mặt trăng nhưng lại rất sáng.
Cách đó không xa là thách nước, gần bụi hoa là dòng suối nhỏ, hợp thành một miếng đất xinh đẹp. Nơi này là “Vườn Elysium” sao?
“Thích nơi này chứ?” Hades nói nhỏ bên tai Persephone.
“Thích, thích, nơi này còn đẹp hơn cả đảo Sicilian!” Persephone hét chói tai, nhịn không được chạy vào biển hoa, cười lớn, sau đó nhấc váy đi đến cạnh dòng suối nhỏ. Nước suối hơi lạnh, cao không quá mắt cá chân, cô có thể thấy cả cá bên trong.
Cô rất vui vẻ! Cười, tạt một ít nước lên Hades. Hades không né, chỉ dịu dàng nhìn cô, nụ cười của hắn làm tim cô đập nhanh.
Lúc này, Persephone biết mình là người hạnh phúc nhất trong thế giới này…
Làm ta biến thành cây đàn của chàng đi, giống như rừng cây cũng được
Cứ việc biến ta thành cây, không có gì cả
Nhớ đến hình ảnh chàng cầm đàn lên hát
Đem rừng cây và ta sống trong không gian của chàng
Mặc dù đau lòng nhưng cũng rất ngọt ngào, a, chỉ mong chàng ở cạnh ta
Tình yêu ngọt ngào, người yêu của ta, nguyện hai người chúng ta hợp thành một
Cầu xin đem sự nhớ mong gần như héo mòn này của ta thổi đến thế giới ấy
Biến nó thành sức mạnh tạo ra cái mới giống như cây khô lại đâm chồi
[1]
…………
Từ xa vang lên một giọng hát nhẹ nhàng đến tai Persephone. Cô không khỏi dừng bước nhìn ra phía xa.
Một thân hình mảnh khách cách đó không xa ngồi trên tảng đá.
Cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc vàng của cô, làm lộ ra khuôn mặt đau buồn xinh đẹp.
“Ai vậy?” Persephone cầm tay Hades hỏi.
“Eurydite, linh hồn bị rắn độc cắn chết. Trước khi chết, cô ta cũng giống em, là một cô gái thích chơi ở trong rừng, cho nên ta đưa cô ta đến vườn Elysium với em, giọng hát của cô ta rất dễ chịu, ta nghĩ em chắc chắn sẽ thích”
Thì ra Hades sợ cô cô đơn, cho nên đem linh hồn của cô gái này an bài ở đây. Nói thật, cô rất thích giọng hát của cô gái này, nhưng mà giọng hát của cô không vui vẻ mà lại buồn thảm, bởi vì cảm nhận được sự đau buồn đó nên Persephone đoán cô ấy có chuyện không thể quên.
“Hades, cô ấy hình như có chuyện vương vấn”
Hades im lặng một lát.
“Ai cũng có thời gian tiếc nuối, đó là việc không thể tránh được”
Giọng nói của hắn có chút lạnh nhạt, nhưng Persephone hiểu được. Hắn là người cai quản địa ngục, nếu như có chút tình cảm sẽ làm trật tự của địa ngục và nhân gian hỗn loạn, bởi vậy hắn đành phải đóng vai một con người lạnh lùng.
Hades của cô, hơn một ngàn năm nay, hắn sao có thể lạnh lùng trước những lời cầu xin của linh hồn đây? Persephone nhớ đến sự đau thương và tối tăm của hắn lúc đầu gặp. Hắn không phải người vô tình, mà đem tất cả giấu hết thôi, hắn đem các linh hồn giấu ở một nơi sâu nhất, không để ai phát hiện, yên lặng để người ta ghét mình.
Persephone đau lòng nhìn hắn, sau đó vỗ tay lên vị trí bên cạnh mình.
Hades hiểu ý, ngồi xuống.
Persephone nhẹ nhàng kéo đầu hắn để lên đùi mình. Dịu dàng vuốt tóc của hắn. Hắn im lặng không nói, yên lặng nhắm mắt, khuôn mặt bình tĩnh cũng như an bình. Một cơn gió nhẹ thổi qua, Persephone cũng nhắm mắt lại, giọng hát kia vẫn thế vang lên.
Lúc này đã là buổi trưa yên tĩnh, bọn họ không nói gì, chỉ yên tĩnh nghe hơi thở và tiếng tim đập của nhau. Loại cảm giác này khiến người khác nhớ mãi không quên.